ZingTruyen.Store

R21 NaruSasu - Lời Thú Nhận Song Thế (Dual Confessions)

[Bên kia] - Giao Ước giữa Mặt Trăng và Mặt Trời

Tsuru-yuki



Ánh sáng ban mai lọc qua tấm rèm gỗ mỏng, rải những dải vàng nhạt lên sàn nhà và chăn đệm.

Sasuke tỉnh giấc trong căn phòng lạ, hơi thở đầu tiên vẫn còn vướng mùi thuốc Bắc và hương gỗ thông ấm áp. Nhưng hôm nay, có thêm một mùi khác – mùi mì gói nồng nặc, hơi khét, và mùi trứng chần thoang thoảng.

Cơn đau nhức toàn thân vẫn còn, nhưng đã dịu đi đôi phần thành một cảm giác âm ỉ, nặng nề như kim châm. Sasuke cựa mình cố ngồi dậy, một tiếng rên khe khẽ thoát ra khi vết thương ở lưng nhói lên.

- Đừng cố cử động mạnh.

Giọng nói quen thuộc, ấm áp, vang lên ngay cạnh giường. Sasuke quay đầu, thấy *Naruto đã đứng đó, trên tay cầm một khay đồ ăn.

Anh ta đã thay bộ đồ ngủ hình chả cá xoắn ngộ nghĩnh, tóc vàng rối bù, nhưng đôi mắt xanh thì đã sáng rõ và tỉnh táo.

- Để tớ đỡ cậu dậy.

*Naruto đặt khay xuống bàn nhỏ, nhẹ nhàng luồn một tay xuống sau lưng Sasuke, tay kia đỡ lấy cánh tay y. Cử chỉ thành thạo, cẩn trọng như đã làm điều này hàng trăm lần.

Sasuke khựng lại. Sự tiếp xúc này quá gần.

Bàn tay *Naruto ấm áp áp sát vào da thịt qua lớp vải mỏng của áo bệnh nhân, truyền một luồng hơi ấm kỳ lạ. Y cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, dựa vào lực đỡ của *Naruto để ngồi dậy, lưng tựa vào chiếc gối mềm đã được kê sẵn.

- Cảm ơn.   -    Hai từ khó khăn bật ra.

- Không có gì.   -    *Naruto mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng không giống với nụ cười toe toét rạng rỡ mà Sasuke từng quen.

- Cậu cần gì cứ nói. Đồ vệ sinh cá nhân tớ đã chuẩn bị ở phòng tắm nhỏ kia rồi. Cần tớ hỗ trợ không?

- Không. Tôi tự làm được.    -     Sasuke từ chối nhanh, hơi gắt.

*Naruto gật đầu, không ép, chỉ dặn dò.

- Đừng cố quá, nếu chóng mặt hay đau thì gọi tớ, tớ ở ngay ngoài này.

Quá trình vệ sinh cá nhân diễn ra chậm chạp và đau đớn. Mỗi lần cúi xuống, vết thương ở ngực và lưng như bị ai bóp nghẹt. Sasuke nhìn mình trong gương: khuôn mặt xanh xao, mắt thâm quầng, cơ thể quấn đầy băng trắng.

Một cảm giác yếu đuối, bất lực mà y vô cùng chán ghét bấy lâu nay lại trào dâng.

Khi Sasuke bước ra, căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng. Chăn màn được trải phẳng phiu, cửa sổ mở hé cho không khí trong lành tràn vào.

*Naruto đang ngồi bên bàn nhỏ, tay cầm dao gọt một quả táo. Những miếng táo được cắt tỉ mỉ thành hình thỏ, xếp ngay ngắn trên đĩa.

- Xong rồi à? Ngồi xuống đây ăn sáng đi.

*Naruto vẫy tay, chỉ vào chiếc ghế đối diện. Trên bàn là một tô mì gói còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút, bên trên có một quả trứng chần tròn trịa, lòng đào cùng một ít rau salad và vài miếng cà chua tươi.

Sasuke chầm chậm ngồi xuống, nhìn tô mì với vẻ hoài nghi.

- Cậu... nấu?

- Ừ! Mì gói trứng chần dinh dưỡng phiên bản vip pro đặc sản của Uzumaki Naruto!

*Naruto cười hãnh diện, nhưng rồi vẻ mặt hơi ủn lại ngượng ngùng.

- Tất nhiên thì ở nhà vợ tớ không bao giờ cho tớ đụng vào bếp đâu. Cô ấy bảo tớ là thảm họa cấp S, sợ đốt nhà.

- Cả thằng con Menma cũng chê tay nghề của ba nó nữa. Haizzz...

Naruto nói với một giọng điệu hài hước, không chút tự ái, chỉ toàn là sự yêu thương và chiều chuộng khi nhắc đến gia đình.

- Nhưng mà người bệnh thì khác. Người bệnh cần được chăm sóc, được phục vụ tận tình. Cậu cứ ăn đi, đảm bảo không cháy khét đâu, lần này tớ canh lửa kỹ lắm.

Sasuke cầm đũa lên, gắp một miếng mì. Vị mì quen thuộc, đầy tính công nghiệp, nhưng có gì đó... khác. Có lẽ vì được nấu bởi một người Naruto đã trưởng thành, đã có gia đình, đã biết lo lắng và chăm chút hơn cho từng chi tiết nhỏ.

Y ăn trong im lặng, lắng nghe *Naruto nói chuyện.

- Cậu ăn thêm trái cây đi, bổ sung vitamin.    -     *Naruto đẩy đĩa táo thỏ về phía anh.

- Ở Làng Lá bên này phát triển lắm đó, cậu biết không? Khu phía đông mới xây một trung tâm nghiên cứu nhẫn thuật y học do *Sakura phụ trách.

- Công viên trung tâm cũng mở rộng gấp đôi, có cả khu vui chơi cho trẻ em mà Menma rất thích nữa... Nói chung, không biết có hơn thế giới của cậu không, nhưng tớ thấy mọi người ở đây đều hạnh phúc lắm á.

Giọng anh mang đầy niềm tự hào và mãn nguyện - là ước mơ quá khứ, là hạnh phúc hiện tại, là hy vọng tương lai. Sasuke gật đầu nhẹ, cùng vui lây trước sự tích cực của *Naruto. Một câu hỏi thoáng qua trong đầu.

- Cậu không lên tháp Hokage làm việc sao?

- À, tớ đã cử một phân thân đi làm rồi.    -    *Naruto vung tay, thoải mái.

- Với lại ở đó có *Shikamaru, thầy *Kakashi hỗ trợ nữa, không sao đâu. Việc của Hokage quan trọng, nhưng...

Anh nhìn thẳng vào Sasuke, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định.

- Việc chăm sóc cậu lúc này cũng quan trọng không kém.

Sasuke cảm thấy cổ họng như có một nắm kim châm, nghẹn ứ khó thở. Y cúi mặt xuống tô mì, những sợi mì vàng óng giờ trông như những sợi dây rối ngoằn ngoèo, phản chiếu sự hỗn loạn trong lòng.

Sasuke siết chặt đôi đũa trong tay, lực mạnh đến nỗi gỗ như muốn nứt vỡ, cố gắng ép giọng nói thành một thứ gì đó bằng phẳng, vô cảm.

- Vậy...    -    giọng y khàn, chậm, từng chữ như được nhấc ra từ đáy cổ họng khô khốc.

- Ai đã biết chuyện về tôi? Về việc tôi... không phải là *cô ấy.

*Naruto im lặng một khoảnh khắc dài, ánh mắt phức tạp nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau.

- Hiện tại... chỉ có tớ và *Sakura. *Sakura là bác sĩ, cô ấy cần biết sự thật để điều trị chính xác. Còn những người khác...

Anh ngẩng lên, nhìn Sasuke với một vẻ gì đó rất giống sự bảo vệ.

- ... tớ chưa nói. Chưa thể nói.

Một hơi thở nhẹ, gần như không thể nhận thấy, thoát ra từ kẽ môi Sasuke.

Nhưng ngay lập tức, ngọn lửa ý chí sắt đá, thứ đã giữ y sống sót qua bao thảm họa, bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết, thiêu đốt đi chút yếu mềm thoáng qua.

- Tốt.

Một từ ngắn gọn, lạnh băng.

Sasuke ngẩng mặt lên. Đôi mắt đen, vốn đã thăm thẳm, giờ như hai hố sâu không đáy hút lấy mọi ánh sáng trong phòng, ghìm chặt lấy tầm nhìn của *Naruto.

- Cậu không cần thiết phải mang chuyện xuyên thế giới với đống hỗn độn này ra kể với *mọi người đâu.

Giọng y trở nên sắc lẹm, từng câu từ như những nhát kiếm bén nhọn được rút ra từ vỏ.

- Sẽ chỉ là phiền toái. Chỉ gây hoang mang.

- *Mọi người ở đây đã quen với một *Sasuke nữ tính, một người mẹ dịu dàng bên đứa con nhỏ.

Uchiha Sasuke nhấn mạnh hai từ "nữ tính", "người mẹ", như thể đang cố đóng đinh sự khác biệt vào chính bản thân mình.

- Rồi đột nhiên bị thay thế vào đó là một người đàn ông lạ hoắc, đầy thương tích, với ánh mắt chết chóc này?

Một nụ cười méo mó, không chút hơi ấm, nở trên môi y.

- Sẽ có bao nhiêu câu hỏi? Bao nhiêu nghi ngờ? Bao nhiêu sự dò xét mà không ai trong chúng ta cần?

Y đẩy chiếc ghế ra phía sau, đứng lên. Mỗi động tác đều khiến vết thương trên lưng rít lên một cơn đau nhói, nhưng y hoàn toàn phớt lờ. Thân hình cao gầy, đẫm mùi thuốc sát trùng, đứng thẳng như một thanh kiếm sẵn sàng gãy.

- Để một mình tôi giải quyết. Để tôi tự tìm đường về.     -     Ánh mắt Sasuke cháy lên một thứ quyết tâm điên cuồng, tuyệt vọng.

- Tôi đã nghiên cứu về những khe hở không-thời gian, về những thuật thức mà ngay cả Otsutsuki cũng phải dè chừng. Tôi sẽ tìm ra cách. Một mình.

- KHÔNG ĐƯỢC!

Tiếng hét của Uzumaki *Naruto không chỉ lớn, mà còn đầy uy lực, một thứ uy lực của Hokage thật thụ, của một người đàn ông đã chứng kiến quá nhiều mất mát và quyết không để thêm ai gục ngã trước mặt mình.

Anh cũng bật dậy, hai bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn, khiến tô mì, đĩa táo, tất cả nhảy lên rồi rơi xuống loảng xoảng. Ánh mắt xanh biếc, thường ngày dịu dàng ấm áp, giờ sáng rực lên vì lo sợ và giận dữ.

— Cậu đang rất yếu, Sasuke! Cậu có nghe thấy không? RẤT YẾU!

Giọng anh nhanh, gấp, như đạn bắn.

- *Sakura đã nói rõ ràng! Phóng xạ không-thời gian đang ăn mòn cậu từ bên trong! Từ trường dị biến trong cơ thể cậu không ổn định như một trái bom! Chỉ cần cậu dùng chakra, chỉ cần cậu cố mở ra một cánh cổng dù nhỏ nhất, nó sẽ phản ứng dây chuyền! Cậu không chết vì mất máu thì cũng sẽ tan biến thành hư vô, hoặc tệ hơn, kéo theo cả một mảng không gian này sụp đổ theo!

- THÌ ĐÓ LÀ VẤN ĐỀ CỦA TÔI!

Sasuke gầm lên, giọng vỡ ra từ sự phẫn nộ tột cùng. Y bước về phía trước, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn một gang tay. Hơi thở của họ hòa vào nhau, một bên nóng hừng hực vì giận dữ, một bên gấp gáp vì lo âu.

- Tôi không thể ngồi đây! Không thể ngoan ngoãn nằm trên giường, ăn cháo, uống thuốc, và chờ đợi trong hàng tuần, hàng tháng trời! Trong khi...

Giọng y đột nhiên nghẹn lại, vỡ vụn,

- Trong khi *họ đang ở một nơi xa lạ! Cô ấy và đứa trẻ đó! Vợ con cậu! Họ đang ở với một người xa lạ mang khuôn mặt cậu! Liệu cậu ta - Naruto của tôi có hiểu? Cậu ta cũng có gia đình, cũng có...

Nỗi uất ức, ghen tị, bất công, nỗi lo sợ mất mát và cảm giác bất lực tột cùng – tất cả những thứ đã bị đè nén từ lúc tỉnh dậy trong thế giới lạ này, giờ bùng nổ thành một ngọn núi lửa thịnh nộ.

Nhưng ẩn sâu trong đó, là một nỗi đau khác, riêng tư hơn, đẫm máu hơn.

- Cậu có tất cả rồi...     -     Sasuke thì thào, giọng trở nếu đứt quãng, yếu ớt một cách đáng thương, trái ngược hoàn toàn với tư thế đầy thách thức.

- Một mái nhà. Một người vợ... là phiên bản hoàn hảo, dũng cảm, được tự do yêu của tôi. Một đứa con... mang dòng máu của cả hai. Cậu được sống trong cái giấc mơ mà tôi...

Một tiếng nấc nghẹn đột ngột bật ra, y nhắm nghiền mắt lại, như để giữ những thứ sắp trào ra.

- Mà tôi thậm chí không dám cho phép bản thân mơ tới, dù chỉ trong tích tắc!

Mắt y mở ra, đỏ ngầu, không phải vì Sharingan, mà vì nước mắt và sự điên cuồng.

- Còn tôi? Tôi bị mắc kẹt! Ở đây! Nhìn cậu! Nhìn căn phòng này, những bức ảnh kia, cái ghế cô ấy thường ngồi, cuốn sách cô ấy đang đọc dở...    -     tay anh chỉ loạn xạ khắp phòng,

- Và biết rõ từng tế bào trong cơ thể này rằng nó không phải của tôi! Nó sẽ không bao giờ, không bao giờ thuộc về tôi! Tôi chỉ là kẻ đánh cắp tạm thời một góc nhỏ trong hạnh phúc của người khác! Một kẻ thay thế tồi tệ!

Những lời thốt ra như những lời nguyền, vừa làm *Naruto đau đớn, vừa khiến chính Sasuke kiệt quệ. Y đứng đó, run rẩy, toàn thân căng cứng, những đường gân xanh nổi lên trên cổ và tay. Chakra trong cơ thể y, thứ năng lượng hỗn loạn đang bị nhiễm độc, bắt đầu cuộn sóng dữ dội theo nhịp thở gấp gáp và trái tim như muốn nổ tung của y.

Một ánh sáng tím kỳ dị, nguy hiểm, bắt đầu lóe lên yếu ớt quanh các vết băng trên người y.

Chakra trong người Sasuke, vốn đang yếu ớt và hỗn loạn vì những tổn thương và năng lượng dị biến, bỗng bùng lên theo cảm xúc mãnh liệt. Một luồng sức mạnh đen tối, lạnh lẽo, pha trộn với những tia sáng tím kỳ quái của phóng xạ không gian, tỏa ra từ cơ thể anh.

- Sasuke, dừng lại! Cậu đang bị thương!     -     *Naruto hốt hoảng, giơ tay ra.

Nhưng đã muộn.

Một cơn đau dữ dội, như có nghìn mũi dao đâm xoáy từ bên trong, xé nát các cơ quan nội tạng của Sasuke. Y há miệng, nôn một dòng máu đỏ thẫm phun ra, nhuộm đỏ tô mì trên bàn, những miếng táo trắng ngần. Mắt y trợn ngược, chân tay mất hết sức lực. Toàn thân run lên bần bật, những đường gân xanh nổi lên trên trán và cổ.

Hình ảnh cuối cùng anh thấy là khuôn mặt *Naruto tái mét, đôi mắt xanh mở to đầy kinh hoàng, trước khi màn đen ập xuống và thân hình y đổ gục xuống sàn nhà gỗ với một tiếng động nặng nề.

- SASUKE!!!

Tiếng hét thất thanh của *Naruto xé tan không gian yên tĩnh.

Trong tích tắc, anh đã lao tới. Một tay đỡ lấy thân hình đang ngã của Sasuke, tay kia đã áp lên ngực anh, truyền ngay một dòng chakra ấm áp, dồi dào vào cơ thể đang co giật. Đồng thời, một làn khói trắng bốc lên – một phân thân được tạo ra, phóng đi như tên bắn để gọi *Sakura.

- Cố lên, Sasuke... Cố lên... Đừng có dại vậy...

*Naruto thì thầm, giọng run run, mặt mày tái nhợt. Dòng chakra của anh như một dòng suối ấm, cố gắng dập tắt đám cháy hỗn loạn đang thiêu đốt bên trong Sasuke, hàn gắn những tổn thương mới vừa bị chính sức mạnh của anh gây ra.

Nhưng sự phản kháng từ những 'từ trường dị biến' trong cơ thể Sasuke là mãnh liệt. Chúng như những con rắn độc màu tím, quấn lấy dòng chakra của *Naruto, tìm cách xâm nhập ngược lại.

*Naruto nghiến răng, trán đẫm mồ hôi. Anh không ngừng tăng cường lượng chakra, ánh sáng vàng rực bao bọc lấy cả hai người. Trong khoảnh khắc hoảng loạn ấy, anh nhìn thấy khuôn mặt Sasuke tái mét, đôi mày nhíu chặt ngay cả trong hôn mê, cái cách môi y mím chặt như đang kìm nén một nỗi đau tột cùng...

Tất cả quá giống. Quá giống với *Sasuke của anh mỗi khi cô ấy quyết tâm làm một điều gì đó đến mức bất chấp, mỗi khi họ tranh cãi và cô ấy không chịu lùi bước.

Sự bất lực ùa về.

Bất lực vì không thể bảo vệ vợ con ở thế giới khác. Bất lực vì không thể ngăn Sasuke này làm hại chính mình.

Và trong sự bất lực ấy, một ký ức hiện lên: những lần tranh luận căng thẳng với *Sasuke về các nghiên cứu nguy hiểm, về việc cô ấy thức trắng đêm làm việc. Anh đã học được một bài học: đôi khi, lùi một bước không phải là thua, mà là để tìm ra một con đường chung, một thỏa thuận mà cả hai đều có thể chấp nhận.

*Sakura bước vào phòng với tốc độ của một y nhẫn tinh nhuệ, khuôn mặt đầy lo lắng. Cô lập tức hỗ trợ *Naruto, những ngón tay phát sáng màu xanh lục kiểm tra nhanh tình trạng của Sasuke.

- Chakra quá tải, nội thương nặng, phóng xạ dị biến bị kích hoạt!

*Sakura báo cáo ngắn gọn, giọng đầy chuyên môn.

- Đưa cậu ấy lên giường. Tớ cần ổn định lại hệ tuần hoàn chakra trước.

Hai người hợp sức đưa Sasuke lên giường. Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng xanh lục của thuật chữa trị và ánh sáng vàng của chakra Cửu Vĩ. Một cuộc chiến thầm lặng diễn ra để giành giật mạng sống của Uchiha Sasuke.

—----------

Khi Sasuke lần nữa tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là sự kiệt quệ cùng cực, như toàn bộ sinh lực đã bị rút cạn. Y mở mắt, thấy mình lại nằm trên giường, lớp băng trên người đã được thay mới.

*Sakura đang thu dọn dụng cụ y tế, khuôn mặt có chút giận dữ nhưng hơn hết là lo lắng.

- Cậu thức rồi à?

*Sakura quay lại, nhìn y với ánh mắt của một bác sĩ nghiêm khắc.

- Tớ đã nói rồi, tuyệt đối không được vận chakra! Lần này may mà *Naruto có mặt kịp thời, không thì...

Cô dừng lại, thở dài.

- Cậu cần nghỉ ngơi thật tốt. Tớ sẽ quay lại vào chiều để truyền dịch và kiểm tra lại.

Haruno*Sakura rời đi, để lại Sasuke và *Naruto trong phòng bệnh.

*Naruto ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh giường, khuôn mặt mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt càng đậm. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng, vẫn kiên định nhìn Sasuke, tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của anh mà đều đều truyền Chakra.

Bầu không khí trong phòng đặc quánh lại, nặng trĩu bởi những lời nói như dao và chakra hỗn loạn vẫn còn lởn vởn trong không trung. Mọi thứ im lặng đến mức Sasuke có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch như trống lùng, và tiếng thở gấp, nông của chính mình.

Chính y là người phá vỡ sự im lặng chết người ấy. Giọng nói yếu ớt, đứt quãng vì đau đớn và kiệt sức, nhưng cốt lõi bên trong vẫn là một thanh thép không thể bẻ cong.

- Tôi...    -     Y hít một hơi thật sâu, dù nó khiến lồng ngực như bị siết chặt,

-... vẫn sẽ tìm cách về. Bằng mọi giá.

*Naruto nhắm nghiền mắt lại. Những đường gân trên tay anh nổi lên, bàn tay để không nắm chặt thành quả đấm, run nhẹ. Cả căn phòng như hạ nhiệt độ xuống vài độ.

Khi đôi mắt xanh ấy mở ra, không còn là biển trời ấm áp, mà là hai tảng băng trôi lạnh lẽo, cháy âm ỉ một ngọn lửa nóng.

- Được.    -      Một từ duy nhất, rơi xuống như một nhát búa đóng đinh, nặng nề và dứt khoát.

Sasuke khẽ giật mình, đôi mắt đen thu hẹp lại, dò xét.

*Naruto vẫn ngồi xuống ghế, nhưng tư thế đã thẳng thắn, uy nghi. Mọi dấu vết của người đàn ông vụng về trong bộ đồ ngủ ngốc nghếch đã biến mất. Trước mặt Sasuke giờ là Hokage Đệ Thất của thế giới này, một thủ lĩnh đã trưởng thành trong lửa đạn.

- Tôi sẽ không tiết lộ thân phận thực sự của cậu với bất kỳ ai.

Giọng anh chậm rãi, bằng phẳng, nhưng mỗi âm tiết đều mang sức nặng của một lời tuyên bố.

- *Sasuke và Menma đang có một chuyến công tác nghiên cứu đặc biệt, bí mật ở nước ngoài. Thời gian... không xác định. Đó sẽ là câu chuyện được che đậy.

Ánh mắt anh chuyển sang Sasuke, sắc như dao.

- Nhưng đổi lại...     -    anh nhấn mạnh,

- Cậu PHẢI tuân thủ tuyệt đối. Một: Ngoan ngoãn dưỡng bệnh tại đây, dưới sự giám sát của tôi và *Sakura. Hai: Hạn chế tối đa việc ra ngoài và vận động. Và ba...

Anh đứng dậy, bước từng bước chậm rãi, áp sát vào khoảng cách nguy hiểm giữa hai người. Ánh mắt xanh như có thể đóng băng máu trong huyết quản Sasuke.

- TUYỆT. ĐỐI. CẤM. VẬN. DỤNG. CHAKRA. Cho đến khi *Sakura — với tư cách trưởng khoa y tế tối cao — xác nhận cơ thể cậu đã được thanh tẩy hoàn toàn khỏi mọi năng lượng dị biến, và thể trạng phục hồi ít nhất 80%.

- Không có ngoại lệ.

Sasuke không lùi bước. Y ngẩng cao cằm, đôi mắt đen thách thức nhìn thẳng vào ánh mắt xanh lạnh lẽo kia.

- Thế nếu cậu tự ý làm *mọi người hoang mang, hoặc cố tình chặn đường tôi, giấu tài liệu, cấm tôi tiếp cận mọi manh mối để về nhà?

- Tôi sẽ không chặn đường cậu.     -    *Naruto đáp thẳng, không chớp mắt.

- Trái lại, tôi có thể cung cấp cho cậu mọi mảnh vỡ cuộn trục, mọi ghi chép nghiên cứu về không-thời gian còn sót lại trong phòng của *Sasuke. Nhưng...

Anh giơ một ngón tay lên, như một ranh giới rõ ràng.

- Đó là khi cậu đã đủ sức ngồi dậy, tỉnh táo. Và nó chỉ giới hạn ở việc ĐỌC và PHÂN TÍCH LÝ THUYẾT. Không một phù hiệu thuật thức nào được vẽ ra. Không một chút chakra nào được huy động để mô phỏng. Cậu hiểu chứ?

- Còn nếu tôi...     -      Sasuke cười khẽ, một nụ cười không chút nhiệt độ, đầy vẻ thách thức và ẩn chứa một sự liều lĩnh tuyệt vọng,

- Vi phạm? Nếu tôi lén dùng chakra, hoặc không chịu nằm yên dưỡng thương?

Khoảnh khắc ấy, uy áp từ Uzumaki *Naruto tỏa ra mãnh liệt đến mức không khí như đông cứng lại. Ánh sáng trong phòng dường như cũng nép mình.

Anh không cao lớn hơn Sasuke nhiều, nhưng tư thế và thần thái khiến anh như một ngọn núi đổ bóng xuống kẻ đang thương tích.

- Vậy thì...    

Giọng *Naruto trầm xuống thấp, chậm rãi, nguy hiểm như tiếng rít của rắn hổ mang trước khi tấn công.

- Dù trong lòng tôi mang ơn cậu khôn xiết vì đã cứu Menma, và dù tôi cảm thấy có lỗi vì để cậu mắc kẹt lại thế giới này...

Anh bước thêm một bước nữa, gần đến mức Sasuke có thể cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh tiềm tàng từ cơ thể kia.

- ...Tôi sẽ không do dự sử dụng biện pháp mạnh.

Mắt anh lóe lên một tia sáng vàng lạnh lẽo của chakra Cửu Vĩ.

- Tôi sẽ phong ấn tạm thời hệ thống chakra của cậu.

- Tôi sẽ đảm bảo bằng bất cứ phương tiện cần thiết, rằng cậu phải nằm yên trên giường này, trong trạng thái an toàn tuyệt đối, cho đến khi mọi vết thương lành hẳn và mối đe dọa bên trong được dập tắt.

- Bằng. Bất. Cứ. Giá. Nào.

Lời đe dọa ấy không phải là lời nói suông. Nó được nói ra với sự bình tĩnh và chắc chắn của một người hoàn toàn có quyền lực, khả năng, và quyết tâm thực hiện.

Và thật kỳ lạ, một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng Sasuke.

Sợ hãi.

Đúng, y sợ. Sợ sự mất kiểm soát, sợ bị tước đoạt sức mạnh, sợ trở nên hoàn toàn bất lực trong tay người khác.

Nhưng ẩn sâu, chôn dưới lớp băng của lý trí và ý chí độc lập, một thứ cảm xúc tăm tối, nguy hiểm hơn nhiều đang cựa quậy, trồi lên:

Một sự ham muốn được phục tùng.

Ở thế giới của mình, Uchiha Sasuke luôn là kẻ mạnh, là cánh chim ưng cô độc chống chọi với bão tố định mệnh. Y hy sinh, từ bỏ, chọn vai trò cái bóng để bảo vệ hạnh phúc của Naruto. Chưa bao giờ y để ai đe dọa, kiểm soát, hay ra lệnh cho mình theo cách này.

Nhưng *Naruto trước mặt... với tư cách là người chồng của một phiên bản khác của y, với thứ tình cảm sâu đậm và sự chiếm hữu công khai dành cho *Sasuke... lại khơi gợi trong y một khao khát dị thường:

Được quan tâm đến mức áp đặt. Được bảo vệ đến mức tước đoạt tự do. Được thuộc về ai đó một cách tuyệt đối, để không còn phải là kẻ lang thang vô định. Nó giống như một phiên bản xuyên biến, méo mó nhưng mãnh liệt, của tình yêu thầm kín mà y hằng giấu kín: được Naruto của mình để mắt tới, giành giật, thậm chí... sở hữu.

Sự mâu thuẫn này xé nát nội tâm y. Lý trí gào thét phản kháng, ý chí độc lập co rúm lại vì phẫn nộ. Nhưng trái tim cô độc, mệt mỏi sau bao năm lạnh giá, lại rướn lên, run rẩy đón nhận cái bóng của sự kiểm soát ấy. Nó khát khao được giao phó, được trao đi gánh nặng tự quyết, cho người mà y biết, sâu trong tim, sẽ không bao giờ thực sự làm hại mình — dù đó chỉ là một phiên bản phản chiếu.

Cuộc giằng co nội tâm khiến khuôn mặt Sasuke thoáng chút co giật. Y nhìn xuống sàn nhà, rồi lại ngẩng lên, ánh mắt đã bớt đi phần thách thức, thay vào đó là sự mệt mỏi và một chút cam chịu phức tạp.

Một khoảng lặng dài. Rồi, y khẽ gật đầu. Một cái gật thật nhẹ, gần như không đáng kể, đầy vẻ miễn cưỡng và mệt mỏi.

- ... Ừ.     -     Một âm tiết duy nhất, nặng trịch.

*Naruto từ từ thở ra một hơi, vai anh hơi xẹp xuống nhưng tư thế vẫn thẳng. Ánh mắt lạnh lẽo dần tan biến, thay vào đó là sự nghiêm túc và một chút gì đó... có lẽ là thương cảm.

Nhưng không khí trong phòng vẫn còn vương vấn sự căng thẳng của một thỏa thuận được đóng bằng những lời đe dọa và sự đầu hàng đầy ẩn ý. Nó không phải là hòa bình, mà là một lệnh ngừng bắn tạm thời, mong manh.

Sasuke nhìn bàn tay mình bị một bàn tay to lớn tối màu hơn truyền dòng Chakra ấm áp vào người, rồi nhìn *Naruto đang ngồi đó, khuôn mặt vẫn còn dấu vết lo âu. Một câu hỏi mà y biết là nguy hiểm, là vượt qua ranh giới, nhưng vẫn trào ra.

- ...Tại sao?

- Hả?    -   *Naruto ngẩng lên.

- Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế?

Sasuke hỏi, giọng trầm và đầy nghi hoặc, giấu cả khuôn mặt vào góc chăn.

- Phải đảm bảo tôi bình phục hoàn toàn, lo lắng cho tôi nhiều như thế... Dù tôi không phải là cô ấy. Dù tôi không phải vợ của cậu.

Khoảnh khắc ấy, *Naruto nhìn y chăm chú, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt đen thẫm ấy.

Rồi, một nụ cười từ từ nở trên môi anh. Không phải nụ cười toe toét, mà là một nụ cười hiểu biết, ấm áp và có chút gì đó... sâu xa.

- Cậu có tin vào nhân quả không, Sasuke?     -      *Naruto hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Sasuke không trả lời, chỉ im lặng chờ đợi.

- Tớ tin.    -     *Naruto tự nói tiếp.

- Tớ tin rằng nếu tớ chăm sóc cậu thật tốt ở đây, thì *Sasuke và Menma của tớ cũng sẽ được đối xử tốt ở thế giới của cậu. Đó là một sự trao đổi của vũ trụ, một sự cân bằng.

Anh dừng lại, đôi mắt xanh nhìn xa xăm, như nhìn thấu qua các tầng thực tại.

- Nhưng không chỉ vì thế. Không chỉ vì cậu là một phiên bản song song của vợ tớ.

*Naruto quay lại nhìn Sasuke, ánh mắt sáng ngời một niềm tin vững chắc, thuần khiết đến lạ thường, khác xa vẻ lạnh lùng uy nghiêm khi nảy.

- Tớ tin rằng, dù ở thế giới này, thế giới của cậu, hay bất cứ thế giới nào khác... Naruto sẽ luôn, và mãi mãi, bảo vệ Sasuke. Và Sasuke cũng sẽ luôn luôn, bằng cách này hay cách khác, ủng hộ Naruto.

Giọng anh trầm ấm, vang vọng như một lời tuyên ngôn, một chân lý vũ trụ.

- Như Mặt Trăng không thể sáng nếu thiếu ánh sáng từ Mặt Trời. Và Mặt Trời... dù có rực rỡ, mãnh liệt đến đâu, cũng sẽ thiêu đốt cả thế giới nếu không có Mặt Trăng dẫn lối, làm dịu đi cái nóng của mình vào những đêm dài.

- Chúng ta là hai nửa của một thể thống nhất, Sasuke. Hai thái cực bổ sung cho nhau. Đó là định mệnh. Đó là... mối liên kết đã vượt qua cả không gian và thời gian.

Những lời ấy, như những tiếng chuông ngân vang, đập thẳng vào trái tim đang co thắt của Sasuke. Tất cả những hy sinh thầm lặng, những tình cảm chôn giấu, những khoảng cách y cố tạo ra để bảo vệ hạnh phúc của người khác... bỗng chốc được công nhận. Được nâng lên thành một quy luật, một chân lý vĩnh hằng.

Không cần phải nói ra. Không cần phải thừa nhận. Ở đâu đó trong đa vũ trụ, tình cảm của y, sự gắn kết của y với Naruto... là có thật. Là mạnh mẽ. Là không thể phủ nhận.

Nước mắt, lần nữa, lại ứa ra. Nhưng lần này không phải là nước mắt của đau khổ, không phải của ghen tị hay bất lực. Mà là nước mắt của sự thỏa mãn. Của một linh hồn cô độc cuối cùng cũng tìm thấy sự đồng vọng, tìm thấy bằng chứng cho tình cảm của mình.

Dù không phải trong thế giới của y, dù không phải với Naruto của y... nhưng sự thật ấy là đủ. Nó như một liều thuốc chữa lành cho vết thương lòng đã âm ỉ bấy lâu.

Anh không lau nước mắt. Chỉ im lặng nhìn *Naruto, để những giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên gò má xanh xao. Và trong lòng, một cảm giác bình yên lạ kỳ, nhẹ nhàng lan tỏa. Y đưa tay ra, không chủ đích, và bàn tay ấy được *Naruto nắm lấy. Bàn tay ấm áp, thô ráp, quen thuộc đến từng đường chỉ tay, truyền sang anh không chỉ là chakra hồi phục, mà còn là một sự an ủi, một lời hứa không lời.

- Không sao cả. Cậu không cô đơn. Tình cảm của cậu không sai. Và dù thế nào đi nữa... giữa chúng ta, luôn có một sợi dây.

Ánh nắng ban mai giờ đã lên cao, chiếu rọi cả căn phòng. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, với bàn tay nắm chặt, với những lời nói như chân lý vừa được thốt ra, Uchiha Sasuke – kẻ lang thang, cái bóng trong bóng tối – cảm thấy mình được chạm đến một phần của 'giấc mơ' mà y từng cho là vĩnh viễn xa vời.

Và dù tương lai còn đầy thử thách, dù con đường về nhà còn mịt mù, thì khoảnh khắc này, sự thỏa mãn sâu sắc này, cũng đã tạm thời xoa dịu những vết nứt trong trái tim y. Nó cho y thêm sức mạnh để tiếp tục, dù là tiếp tục dưỡng thương trong thế giới lạ, hay tiếp tục hành trình cô độc khi trở về thế giới quen.

Bởi vì giờ đây y biết: ở đâu đó, dưới một bầu trời khác, một Uchiha Sasuke và một Uzumaki Naruto đã tìm thấy hạnh phúc bên nhau. Và điều đó, đối với y, đã là một sự cứu rỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store