ZingTruyen.Store

[Phù Duy Truyện] Ta muốn ở bên chàng vĩnh sinh vĩnh thế

Chương 3: Nhiêu Cơ

hanbangnguc

Tiểu Duy tuy vốn thiện lương, nhưng Tiểu Duy trước kia còn không có thiện lương đến mức xen vào việc của người khác. Chính là bởi hiện tại nàng trở nên càng ngày càng thủy nhu, bắt đầu thường xuyên sinh lòng trắc ẩn, cho nên ở rừng cây nhìn thấy bạch hồ đồng loại bị thương, liền bắt Phù Sinh cứu mang về hàn băng địa ngục.

Phù Sinh sau khi dùng phổ sinh chú cứu bạch hồ kia, tay để sau lưng đứng ở hàn băng đỉnh, nhạy bén phát hiện phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, đang muốn xoay người lại, chợt nghe một giọng nữ thập phần kiều mỵ truyền đến: "Nhiêu Cơ đa tạ đại nhân ân cứu mạng." Âm thanh vàng ngọc uyển chuyển.

Phù Sinh xoay người, chỉ thấy một thân ảnh đỏ rực chậm rãi dựng lên, ngẩng đầu lên đúng là dáng vẻ sáng rỡ không gì sánh được, mắt hạnh má đào, dáng mặt đỏ như thoa son. Nhìn quanh thế gian, vạn lần lưu danh, rõ ràng rất yêu kiều mị hoặc, so với vẻ đẹp của Tiểu Duy lại có bất đồng. Trong nét đẹp của Tiểu Duy có chứa vẻ thanh lịch tao nhã, trong vẻ mị hoặc lại sáng tựa hoa sen. Mà yêu nữ này, hiển hiện vẻ mĩ miều, bất luận là nam nhân nào đều không thể cự tuyệt mĩ sắc này.

"Nếu không có đại nhân cứu giúp, Nhiêu Cơ sợ là đã hương hồn tán diệt ." Thanh âm nũng nịu nhuần nhuyễn, Nhiêu Cơ tiến gần đến Phù Sinh, gió thổi lật tà áo lụa đỏ hồng mỏng tang trên người Nhiêu Cơ, tay áo thoang thoảng hương thơm, mơ hồ có thể thấy được bờ vai trắng ngần dưới lớp lụa mỏng, sóng mắt Nhiêu Cơ tụ hội lại trên người Phù Sinh.

Nhiêu Cơ thần sắc ngẩn ra, phát giác ngọc tiêu của Phù Sinh đặt lên bả vai của nàng, lập tức lụa mỏng che mặt uyển chuyển cười khẽ nhìn về phía Phù Sinh: "Đại nhân làm cái gì vậy?"

Nếu là người khác, sợ là sớm thần phục dưới bộ dáng phiên dật xinh đẹp, đáng tiếc, nam nhân trước mặt này là Phù Sinh, đối với Nhiêu Cơ, hắn chỉ có một định nghĩa, là một nữ hồ tu hành ngàn năm. "Cứu ngươi không phải là bản tôn, nếu không phải Tiểu Duy, bản tôn sao có thể xen vào việc của người khác." Vẫn là ngữ khí băng lãnh như trước kia, lại làm cho người nghe cảm thấy một cỗ hàn khí lạnh thấu xương.

Nhiêu Cơ mắt thoáng sững sờ, nhưng cũng chỉ chợt lóe lướt qua, liền lui về phía sau vài bước: "Tiểu Duy...?" Nhiêu Cơ cúi đầu trầm tư một hồi, mới giương mắt nhìn về phía Phù Sinh, "A, chính là vị Tiểu Duy tiểu thư mà đại nhân thà rằng tan mất vạn năm tu vi cũng muốn bảo hộ, Tiểu Duy tiểu thư..." sóng mắt lưu chuyển, ý cười hiển lộ, càng phát ra mị hoặc.

Hiện giờ, Tiểu Duy ở tiên yêu hai giới cũng coi như danh nhân rồi,chuyện Phù Sinh vạn năm tu vi thất tán kia không người không biết, hơn nữa Tiểu Duy lại là nữ nhi của Thanh phu nhân, chúng tiên yêu liện tiện tôn xưng một tiếng "Tiểu Duy tiểu thư" , Tiểu Duy đã không phải là yêu mà là hồ tiên rồi.

"Nhiêu Cơ cũng nghe nói qua vị Tiểu Duy tiểu thư này..." nói xong lại hướng Phù Sinh tới gần thêm một chút, mềm mại luân chuyển nửa như dựa về hướng Phù Sinh, "Đại nhân xem, Nhiêu Cơ, so với Tiểu Duy tiểu thư như thế nào?" Giương mắt lên, Nhiêu Cơ ẩn hiện đủ loại phong tình, hơi thở hoa lan. Dưới tình hình này, còn có thể khí định thần nhàn, sợ chỉ có Phù Sinh .

[ Ảnh hôn người yêu mà còn khí định thần nhàn nữa là nhìn bà uốn éo =)) ]

Phù Sinh cúi đầu nhìn Nhiêu Cơ, định thần chăm chú, Nhiêu Cơ thầm nghĩ mị hoặc của chính mình đủ để cho bất luận loại nam tính nào cũng phải khuynh đảo, Phù Sinh đã vì Tiểu Duy mà động tình, tự tin chính mình cũng có thể bắt được tâm của Phù Sinh. Giờ phút này Phù Sinh mắt nhìn mình không chớp mắt, lại càng tỏ ra lẳng lơ yêu mị.

Phù Sinh lạnh lùng chậm rãi đẩy Nhiêu Cơ ra, lạnh nhạt nói: "Không thể bằng. Trong vòng tứ hải, chỉ có duy một Tiểu Duy, không thể so bì."

Lúm đồng tiền trên mặt Nhiêu Cơ nháy mắt không còn tồn tại, nàng thấy được rồi, thấy được biến hóa trong ánh mắt Phù Sinh, lúc trước khi nhìn nàng, tựa như là kết giới của hàn băng địa ngục, cứng rắn lạnh như băng, lại đến khi nhắc tới Tiểu Duy, kia chợt lóe lên vẻ mềm mỏng, nàng nắm bắt được, nhưng không hiểu được tình thế vừa phát sinh kia, rốt cục là cái gì? Nhất thời như vậy khiến bản thân hít thở không thông.

Nhưng cũng rất nhanh, Nhiêu Cơ lại triển khai nét cười vô cùng kiều mỵ kia: "Đại nhân như vậy, thực khiến Nhiêu Cơ rất hâm mộ Tiểu Duy tiểu thư." Những lời này thì đúng thật là lời thật lòng, Phù Sinh đường đường một vị thượng thần tôn, nét chạm khắc tuấn mỹ càng khiến kẻ khác si mê, con ngươi băng lãnh u sâu lại giống muốn đem cả người đều thu vào, lãnh ngạo vĩ ngạn như vậy, còn có khí thế uy chấn khiến kẻ khác kính sợ, đủ để bất luận nữ nhân nào cũng phải ngưỡng mộ. Nếu là một nam tử lãnh ngạo như vậy duy độc để ý đến một nữ tử thì lại càng làm cho người ta say lòng.

Đây rốt cục là làm sao, Nhiêu Cơ có bao kinh nghiệm với nam nhân, mà tâm tình lại có chút không đúng.

"Ngươi tỉnh rồi." Nhiêu Cơ nghe một thanh âm ôn nhu, liền xoay người, một thân bạch y nhanh nhẹn bước tới.

Đây là rốt cục là nữ nhân như thế nào, Nhiêu Cơ chung quy vẫn nghĩ, phàm là hồ yêu, tất có nét yêu mị, lại không ngờ đến Tiểu Duy này tiên tư phiêu nhiên, hai má lúm đồng tiền trên gương mặt trắng mịn lóe lên làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào thần thái, mái tóc dài thẳng như tơ trắng như tuyết cập mắt cá chân tự nhiên phiêu tán , thần thái như ánh bình minh trên nền tuyết trắng, hai bên mép nét cười gợn sóng, đôi chân mày mềm yếu khẽ nhích, không khỏi làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo, Tiểu Duy đi tới, dáng như nhược liễu phù phong.

"Vị này nhất định là Tiểu Duy tiểu thư , Nhiêu Cơ tạ ơn Tiểu Duy tiểu thư cứu mạng." Nhiêu Cơ cúi mình tạ ơn, Tiểu Duy nâng nàng dậy: "Không cần đa lễ, chúng ta là đồng loại, há có thể thấy chết mà không cứu, chính là nhìn ngươi cũng là người tu hành, sao lại ở rừng cây hiện ra nguyên hình?"

Nhiêu Cơ cười khẽ, thoải mái nói: "Tiểu Duy tiểu thư có điều không biết, Nhiêu Cơ đang ở tu luyện Anh Hoa thuật, là thượng thừa chi pháp của hồ tộc, nhưng cũng có điểm bất tiện, trong lúc tu luyện, mỗi lần trăng tròn sẽ hóa thành chân thân, dạng giống như hồ ly bình thường. Đêm qua trăng tròn, Nhiêu Cơ hiện nguyên hình, liền có tiểu yêu muốn thừa cơ mà vào hút đi tu vi của Nhiêu Cơ, Nhiêu Cơ bất đắc dĩ sử dụng pháp thuật quy hồn mới có thể bảo trụ một cái mạng nhỏ, không thể trở lại hình người, may mắn có Tiểu Duy tiểu thư cùng Phù Sinh đại nhân cứu giúp." Nói xong, Nhiêu Cơ trong mắt đúng là cảm kích.

Tiểu Duy cũng nghe nói qua Anh Hoa thuật, nhưng vì trước kia nàng một lòng ở nhân gian, cũng không có tâm tư tu luyện thượng thừa chi pháp. Tiểu Duy mỉm cười: "Ta vừa mới pha trà, ngươi có hứng thú thử không?"

Nhiêu Cơ mị hoặc bùng phát, đang muốn nhận lời, Phù Sinh lại lạnh lùng mở miệng : "Vết thương của ngươi đã khỏi hẳn, liền tức tốc rời hàn băng địa ngục đi."

Tiểu Duy lẫn Nhiêu Cơ đều ngẩn ra, Nhiêu Cơ lại nở nụ cười, nhìn về phía Tiểu Duy nói: "Đại nhân nói phải, Nhiêu Cơ cũng không tiện quấy rầy các vị thanh tu, xin cáo từ ."

Chỉ cần Tiểu Duy đưa ra yêu cầu, Phù Sinh sẽ không cự tuyệt, nhưng lần này lại. . . Nhìn thấy Nhiêu Cơ, Tiểu Duy thật có chút ngượng ngùng , cũng chỉ có thể trên mặt cười: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store