[Phù Duy Truyện] Ta muốn ở bên chàng vĩnh sinh vĩnh thế
Chương 2: Nam Hải thần châu
Mấy ngày qua, Phù Sinh cảm thấy được Tiểu Duy thay đổi rồi, càng ngày càng trở nên không giống Tiểu Duy mà mình trước kia biết đến . Chẳng hạn như, rất biết nói móc người khác. "Tiểu Duy, vì sao không tu luyện?", Phù Sinh sử dụng di hình pháp chắn trước Tiểu Duy đang muốn chuồn đi, gần như có chút nghiêm túc chất vấn. Tiểu Duy trong lòng thở dài, hắn rõ ràng đang chuyên tâm tu luyện, sao lại biết, lập tức tươi cười rạng rỡ: "Có chút mệt mỏi, nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút." Phù Sinh mặt không chút thay đổi nói: "Chúng ta hiện tại chỉ mới bắt đầu tu luyện." Tiểu Duy nghẹn giọng, lập tức nịnh nọt cười nói: "Kỳ thật, ta cũng không cần phải chăm chỉ tu luyện như vậy, có huynh ở bên cạnh, hết thảy đều không có vấn đề gì". Nói xong, Tiểu Duy nắm trụ lấy tay Phù Sinh. Thôi được, Phù Sinh kỳ thật cũng cảm thấy thích Tiểu Duy ỷ lại vào hắn.
Lại chẳng hạn như, càng ngày càng làm nũng. Tiểu Duy đi đến Phù Sinh bên người, dựa sát vào nhau trong lồng ngực Phù Sinh, ôm thắt lưng của hắn, Phù Sinh nghĩ Tiểu Duy không khỏe, có chút lo lắng: "Tiểu Duy, nàng làm sao vậy?" Tiểu Duy ôm chặt hắn, thanh âm thì thào: "Hàn băng địa ngục lạnh lắm." Phù Sinh hơi sửng sốt giật mình, lập tức cười khẽ, được rồi, hắn cũng thực thích Tiểu Duy làm nũng.
Kỳ thật, hắn không biết, đây mới là chân chính Tiểu Duy, chỉ là ở nhân gian ngàn năm, nàng sống rất áp lực, thế cho nên chỉ biết dịu dàng đối đãi người khác, chỉ có ở bên Phù Sinh, nàng mới có thể không chút cố kỵ.
(Editor: sao nhìn giống tiểu cẩu làm nũng, à không, đây là tiểu hồ ;)))
Lại qua mấy tháng, Tiểu Duy đột nhiên cả ngày không yên lòng, Phù Sinh há có thể không phát hiện. Trước kia, Tiểu Duy trong lòng luôn nghĩ đến Phù Sinh, hy vọng Phù Sinh sớm ngày tỉnh lại, hiện tại Phù Sinh tỉnh, nàng mới nhớ tới, nàng còn có một nương thân, còn có một muội muội Thải Tước."Cũng không biết Thải Tước thế nào ." Tiểu Duy tự dưng thốt lên.
"Nếu là không yên lòng Thải Tước, chúng ta có thể đi xem xem."
Nghe tiếng, Tiểu Duy mừng rỡ, chớp mắt đã thấy Phù Sinh đứng ở phía sau, trong ánh mắt lóe tinh quang, nhưng ngay lập tức hào quang lại tiêu đi, có chút lo lắng: "Nhưng hàn băng địa ngục thì phải làm sao bây giờ?"
Phù Sinh thì lại thoải mái tự nhiên: "Hàn băng địa ngục đã đổi mới kết giới, so với lúc trước càng mạnh hơn, rời đi một thời gian cũng không đáng ngại."
Tiểu Duy lập tức nhào vào lòng Phù Sinh, vui sướng làm nũng nói: "Chúng ta đi tìm Thải Tước ngay đi!" Tiểu Duy phát hiện, nàng càng ngày càng thích ôm Phù Sinh, mỗi lần đều không muốn buông ra, Phù Sinh cũng tùy ý để nàng ôm, dù sao chính hắn cũng thích.
Phù Sinh dùng thuật ngàn dậm truy tung tìm được Bàng Lang đang hấp hối ở Nam Hải. Thì ra Bàng Lang mang theo Thải Tước vốn đã hóa về nguyên hình đi đến Nam Hải tìm linh châu giúp khôi phục hình dạng, cũng không ngờ rằng bảo hộ linh châu là thần thú dũng mãnh vô cùng, Bàng Lang căn bản không phải đối thủ, Thải Tước chưa khôi phục lại thì càng không nói đến.
Phù Sinh mang theo Tiểu Duy tới Nam Hải, chỉ thấy Bàng Lang phủ phục trên mặt đất, dưới thân vết máu nhiễm đỏ toàn thân, Thải Tước ở trên cổ Bàng Lang dường như mất hết cảm giác, Tiểu Duy kinh hãi giật mình, vội vàng chạy tới: "Thải Tước! Bàng Lang!"
Phù Sinh thản nhiên đưa mắt nhìn Bàng Lang hô hấp yếu ớt, lại nhìn vẻ mặt đau lòng của Tiểu Duy, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng bàn tay dần dần tụ tập quầng sáng màu xanh lam, phủ lên thân thể Bàng Lang, Tiểu Duy ngẩng đầu nhìn về phía Phù Sinh, khẽ gọi một tiếng: "Đại nhân..."
Phù Sinh trầm mặc không nói. Một hồi sau, Bàng Lang dần dần hô hấp thông thuận. Phù Sinh thu hồi pháp lực, Bàng Lang ngồi dậy, nhìn rõ người tới, không khỏi kinh hãi: "Tiểu Duy tỷ!" Lại hướng về phía trước kinh ngạc, "Phù Sinh đại nhân!"
Phù Sinh thản nhiên vuốt cằm, đi qua nâng Tiểu Duy dậy, Bàng Lang còn chưa kịp nghĩ chuyện ra sao, lập tức ôm lấy Thải Tước, Thải Tước lúc này mới khôi phục thần thái, cọ cọ trong lòng bàn tay Bàng Lang một hồi lâu, mới bay lên vòng quanh Tiểu Duy. Phù Sinh nhìn về phía Tiểu Duy bình thản nói: "Nàng ở đây chăm sóc bọn họ, ta đi tìm Nam Hải Quan Âm." Tiểu Duy gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Bàng Lang lại như mất hồn ngơ ngốc nhìn chằm chằm Phù Sinh, Tiểu Duy mới đơn giản nói lại chuyện Phù Sinh khôi phục.
Qua thời gian nửa chén trà, Phù Sinh mới trở về đưa cho Bàng Lang một viên linh châu, Bàng Lang nhìn thấy linh châu lòe lòe sáng, cảm thấy cả người như bị đánh bay, ngốc lăng nhìn linh châu, Tiểu Duy che miệng cười khẽ: "Còn ngây ngốc thất thần ra làm cái gì, mau đưa cho Thải Tước ăn."
Câu vừa nói ra, Bàng Lang mới lập tức tỉnh lại, một bên đa tạ một bên cấp Thải Tước ăn vào, nháy mắt kim quang bắn ra bốn phía. Trong chớp mắt, Thải Tước đã biến trở về như Thải Tước trước kia, xinh xắn động lòng người. Thải Tước kinh hỉ, Tiểu Duy mắt hoe đỏ, hai tỷ muội vui sướng ôm nhau: "Tỷ tỷ..."
Phù Sinh nhìn thấy Tiểu Duy lại quá vui mà khóc, khóe miệng ẩn hiện nét cười. Thải Tước xoay người nhìn Bàng Lang, ngay sau đó phi vào lồng ngực Bàng Lang, Bàng Lang lại không vì thế mà cao hứng , rầu rĩ nói: "Ta còn nghĩ đến một khi muội khôi phục người đầu tiên muội ôm chính là ta cơ!"
Thải Tước ngẩng đầu hướng hắn mặt nhăn nhăn, hờn dỗi nói: "Ngốc tử! Ngươi dám ghen với cả tỷ tỷ của ta!" Bàng Lang ngượng ngùng hất đầu, hắc hắc cười. Thải Tước quay người lại, tự đáy lòng địa đối Phù Sinh nói: "Đa tạ đại nhân ân cứu mạng."
Bàng Lang thấy thế, cũng vội vàng quỳ xuống thở dài, cất cao giọng nói: "Đa tạ đại nhân cứu Thải Tước!" Thải Tước gặp Bàng Lang như vậy trịnh trọng chuyện lạ, trong lòng không khỏi ấm áp.
Phù Sinh lạnh nhạt nói: "Không cần cảm tạ bản tôn." Nói xong nhìn về phía Tiểu Duy bên cạnh, Tiểu Duy mỉm cười. Thải Tước kéo Bàng Lang đứng lên, thấy tình hình đã rõ bảy tám phần, cảm thấy không khỏi vui mừng.
Bàng Lang hiện ra vẻ mặt sùng bái: "Tu vi đại nhân nhất định rất cao, thần thú kia khả năng khó lường, đại nhân lại giải quyết nhanh như vậy!"
Phù Sinh nhìn về phía hắn, mặt không chút thay đổi: "Đều không phải là bản tôn tu vi cao, chính là Nam Hải Quan Âm vốn có giao tình cùng sư tôn, bản tôn cũng chỉ là mượn một cái nhân tình thôi."
Nói một hồi, người người đều đã rời khỏi Nam Hải, Bàng Lang lúc này hoan hô nhảy nhót, nhìn thấy Tiểu Duy, hì hì cười nói: "Tiểu Duy tỷ một năm không thấy, càng xinh đẹp hơn, tựa hồ so với trước kia thiếu một phần dịu dàng, thêm một phần cởi mở." Phù Sinh nghe thấy, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Duy, trong lúc đó Tiểu Duy khóe miệng cười, ánh mắt chói sáng, Thải Tước mỉm cười nhìn thấy Tiểu Duy, lại nhìn hướng Phù Sinh, nàng thích tỷ tỷ như hiện tại hơn, nghĩ đến có lẽ là công lao của Phù Sinh .
Thải Tước quay đầu giả vờ giận nói: "Tỷ tỷ của ta còn đợi tới phiên huynh đánh giá sao?"
Bàng Lang đầu tiên sửng sốt, sau vội cười ngây ngô nói: "Đúng rồi, đúng rồi, thật là, ta cũng không nên quá vui mừng đi !"
Thải Tước còn không buông tha: "Huynh vui mừng cái gì? A, có phải gặp ta khôi phục rồi, huynh liền vui mừng , thì ra lúc trước huynh ghét bỏ chân thân của ta?" Nói xong liền uy hiếp trừng mắt Bàng Lang.
Bàng Lang kinh hãi, vội cười lấy lòng: "Sao thế được, sao thế được, Thải Tước nàng mang dạng gì ta đều thích! Tuyệt không ghét bỏ!" Bàng Lang cầm tay Thải Tước phát thệ.
Thải Tước cười khẽ : "Tha cho huynh!"
Tiểu Duy khẽ cười một tiếng: "Được rồi, đừng náo nữa, kế tiếp, các người có tính toán gì không?"
Bàng Lang vốn tính mang theo Thải Tước hàng ngày đi tróc yêu, nhưng nghe Tiểu Duy nói phải về hồ tộc thăm Thanh phu nhân, Thải Tước cũng cảm thấy nhớ, nói xong liền cùng nhau đi vấn an phu nhân trước. Chính là lại nảy sinh vấn đề, Phù Sinh Tiểu Duy Thải Tước tất nhiên là không vấn đề gì, chỉ có Bàng Lang một người phàm làm sao nháy mắt dời đi?
Tiểu Duy nhìn về phía Phù Sinh, Phù Sinh nhìn Tiểu Duy, đã biết nàng mỉm cười trong mắt có ý tứ, lạnh nhạt nói: "Nàng toàn làm cho bản tôn thêm phiền toái." Lời tuy là trách cứ, trong giọng nói lại ẩn hiện âu yếm, Tiểu Duy Thải Tước nhìn nhau cười.
Bàng Lang lại mơ hồ , phiền toái...? Đây là ám chỉ hắn phải không? Tuy rằng hắn rất không muốn thừa nhận, vẻ mặt ủy khuất, nhưng thấy Phù Sinh đại thần đi tới, khí thế thần tôn lập tức đè ép lại, nhận thấy bản thân chỉ là phàm nhân, được rồi, đành để thần tôn thêm phiền toái vậy...
Bàng Lang vội vàng lấy lòng cười ngây ngô: "Ngượng quá, ngượng quá, làm đại nhân thêm phiền..." nói còn chưa nói xong, bốn người đã không thấy bóng dáng.
Năm đó hồ tộc tộc trưởng Hồ Sanh cùng Thanh phu nhân bị Tư Đồ gây thương tích, liền bế quan tu dưỡng. Lần này gặp lại, tất cả mọi người đều buông xuống lo lắng. Sau một phen ôn chuyện , Thải Tước liền cùng Bàng Lang hạ sơn đi hướng kinh thành thăm tiểu Hầu gia Tiếu Dương, Tiểu Duy cùng Phù Sinh quay về hàn băng địa ngục. Trên đường về hàn băng địa ngục đích trên đường, đã xảy ra một chút việc xen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store