P2 - R.U.G.E - 6 - Liên Bang Địa Cầu - Lịch Sử - History - Phần 2
Chương 24
Phần 2: Hành Trình Giữa Các Vì SaoChương 24: Tiếng Vọng Giữa Vành Đai Aki
Sau một cuộc hành trình dài xuyên qua những đại dương câm lặng của vũ trụ, Hạm đội Viễn chinh của Liên bang Địa cầu cuối cùng đã đến được đích đến của mình: Vành đai Aki.
Từ cây cầu chỉ huy của soái hạm "Acheron", một không gian rộng lớn với những bức tường pha lê trong suốt hiển thị toàn cảnh vũ trụ, cảnh tượng hiện ra trước mắt Tiểu đội Khởi Nguyên và Đô đốc Kern Connor là một điều gì đó vượt quá mọi dữ liệu mà các tàu thăm dò đã gửi về. Hành tinh Hafi không chỉ lớn. Nó là một gã khổng lồ, một vị vua đang say ngủ giữa một triều đình gồm những mặt trăng nhỏ bé. Nó là một siêu Trái Đất, một quả cầu có kích thước bằng cả Hệ Mặt Trời, với những mảng màu xanh lam của đại dương và xanh lục của các lục địa hòa quyện vào nhau, trông giống như một viên ngọc bích được một nghệ nhân vũ trụ nào đó dày công chế tác. Những dải mây trắng muốt, mỏng như lụa, trôi lững lờ trên bề mặt, và ở hai cực, những chỏm băng khổng lồ lấp lánh dưới ánh sáng của một ngôi sao xa xôi, giống như hai chiếc vương miện bằng kim cương. Vẻ đẹp của nó vừa hùng vĩ, vừa thanh bình, một vẻ đẹp khiến người ta phải nín thở.
"Thật không thể tin được," Kyle Diesel (Donald Trump) là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đầy kinh ngạc. Ông đứng sát vào bức tường pha lê, đôi mắt ánh lên sự thán phục của một nhà kiến tạo trước một công trình vĩ đại. "Cả cuộc đời xây dựng những tòa nhà chọc trời, tôi nghĩ rằng mình đã hiểu thế nào là quy mô. Nhưng thứ này... thứ này nằm ngoài mọi định nghĩa. Mẹ Thiên nhiên thực sự có những tác phẩm không tưởng."
"Nó quá hoàn hảo," Reaper (Tập Cận Bình) nói thêm, giọng ông trầm tư. "Một sự hài hòa tuyệt đối. Nhưng..."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ông. Reaper chỉ tay vào một điểm trên bề mặt hành tinh đang xoay tròn. Hình ảnh ba chiều ngay lập tức phóng to vào khu vực đó.
Và rồi, vẻ đẹp hoàn hảo đó bị phá vỡ bởi một vết sẹo.
Trên một lục địa rộng lớn, nơi những cánh rừng xanh thẳm trải dài đến tận bờ đại dương, có một đường ranh giới rõ rệt. Một bên là màu xanh của sự sống. Một bên là một vùng đất bị cô lập, được bao bọc bởi ba mặt biển. Và giữa hai vùng đất đó, là một vết gạch ngang màu xám xịt, một vết sẹo nhân tạo kéo dài hàng cây số. Khi hình ảnh tiếp tục được phóng to, sự thật hiện ra còn kinh hoàng hơn. Đó là một hệ thống phòng thủ khổng lồ, một bức tường thành không phải bằng đá, mà bằng thép, bê tông và những trường năng lượng đang pulsating một cách đầy đe dọa. Chiều rộng của nó, theo ước tính của Genos, lên tới 90km, một con quái vật của kỹ thuật được sinh ra từ nỗi sợ hãi.
"Một bức tường," Rick Connor (Vladimir Putin) nói, giọng ông lạnh đi. "Tôi đã thấy quá nhiều những bức tường trong các tiền kiếp của mình. Chúng không bao giờ được xây dựng vì những lý do tốt đẹp."
"Dữ liệu trinh sát sơ bộ cho thấy có hai nền văn minh," Đô đốc Kern Connor báo cáo, khuôn mặt hằn lên vết sẹo của ông không để lộ cảm xúc. "Một là Đế chế Axon, chiếm phần lớn lục địa. Và một là quốc gia vô danh nằm sau bức tường đó. Các cảm biến của Quân đoàn 11 phát hiện ra hoạt động quân sự dày đặc từ phía Đế chế, nhưng lại là sự im lặng gần như tuyệt đối từ phía bên kia."
Rick Earth nhìn chăm chú vào hình ảnh đó. Anh thấy được sự tương phản. Một bên là sự bành trướng, sự hỗn loạn. Một bên là sự co cụm, sự tĩnh lặng của một con thú đang bị dồn vào góc tường. Trái tim anh mách bảo anh phải tìm hiểu.
"Đô đốc," Rick nói. "Hãy chuẩn bị Giao thức Tiếp xúc Đầu tiên. Nhưng không phải với Đế chế. Mục tiêu của chúng ta là quốc gia bị cô lập kia."
Chương Sáu Mươi Chín: Cành Ô Liu Giữa Vùng Đất Lạ
Ba con tàu nhỏ, thanh thoát như những con chim én, tách ra khỏi hạm đội đang tàng hình trên quỹ đạo cao. Chúng không có một khẩu pháo nào, không một bệ phóng tên lửa nào. Vỏ tàu của chúng được làm từ hợp kim ngọc trai, có khả năng thay đổi màu sắc để thể hiện thiện chí. Đây là những con tàu của Quân đoàn 13 - DIPLOMAT, những nhà ngoại giao của Liên bang. Trên ba con tàu đó, chỉ có một nhóm ba mươi người, những chuyên gia ngôn ngữ, những nhà nhân chủng học và những nhà đàm phán tài ba nhất.
Chúng chậm rãi tiến vào bầu khí quyển của Hafi. Bầu trời ở đây mang một màu xanh lam trong vắt, còn trong hơn cả bầu trời Trái Đất đã được chữa lành. Họ bay qua những đại dương mênh mông, thấy được những đàn sinh vật khổng lồ giống như cá voi đang tung mình lên khỏi mặt nước. Họ bay qua những dãy núi cao chót vót, đỉnh của chúng được bao phủ bởi những khu rừng có lá cây màu đỏ rực như lửa. Vẻ đẹp hoang sơ và hùng vĩ của hành tinh này khiến tất cả mọi người trên tàu phải nín thở.
Và rồi, họ thấy nó. Bức tường thành. Từ trên cao nhìn xuống, nó còn đáng sợ hơn. Một con rết khổng lồ bằng kim loại, nằm vắt ngang qua cả một lục địa. Họ bay qua nó, và tiến vào không phận của quốc gia bị cô lập.
Ngay lập tức, các hệ thống cảnh báo trên tàu reo lên. Hàng chục phi đội tiêm kích từ mặt đất cất cánh, bay lên để chặn đường họ. Nhưng chúng không khai hỏa. Chúng chỉ bay song song, giữ khoảng cách, như những con chim ưng đang quan sát những vị khách lạ.
"Họ đang thăm dò," Trung tướng Đàm Đức Long, người chỉ huy phái đoàn, nói một cách bình tĩnh. "Giữ nguyên tốc độ. Phát đi tín hiệu hòa bình tiêu chuẩn."
Phái đoàn Liên bang không cố gắng liên lạc bằng âm thanh. Họ dùng một ngôn ngữ vũ trụ phổ quát: toán học và ánh sáng. Con tàu dẫn đầu bắt đầu nhấp nháy đèn theo chuỗi số Fibonacci, một chuỗi số của sự sống.
Sau một vài phút căng thẳng, một thông điệp được gửi lại từ các tiêm kích. Không phải là một lời đe dọa. Đó là một tọa độ. Tọa độ của một sân bay gần nhất.
Ba con tàu ngoại giao, được hộ tống bởi những chiếc tiêm kích có hình dáng góc cạnh, từ từ hạ cánh xuống một sân bay quân sự nhỏ. Sân bay trông rất đơn giản, với những đường băng bằng bê tông và những nhà chứa máy bay kiên cố. Hàng trăm người lính, mặc những bộ quân phục màu xanh rêu, đã dàn thành hai hàng, vũ khí trong tay nhưng nòng súng chúc xuống đất. Họ không có vẻ thù địch. Chỉ có sự tò mò và một sự cảnh giác cao độ.
Cửa của con tàu trung tâm mở ra. Trung tướng Long và phái đoàn của mình bước xuống. Họ không mặc giáp, chỉ mặc những bộ đồng phục màu trắng của ngành ngoại giao. Họ bước đi một cách chậm rãi, hai tay để ra ngoài, cho thấy họ không có vũ khí.
Họ dừng lại ở giữa sân bay. Và rồi, Trung tướng Long ra hiệu. Một sĩ quan trẻ mở một chiếc lồng nhỏ, và từ trong đó, một con chim bồ câu trắng muốt, được mang theo từ chính Trái Đất, bay vút lên, lượn một vòng trên bầu trời xanh thẳm của Hafi rồi bay về phía những ngọn núi xa xa.
Một cử chỉ đơn giản. Nhưng nó đã phá vỡ mọi rào cản.
Người chỉ huy của lực lượng mặt đất, một người đàn ông có khuôn mặt cương nghị, hét lên một mệnh lệnh. Ngay lập tức, hàng trăm người lính đồng loạt hạ vũ khí xuống. Người chỉ huy đó bước tới, và đưa tay ra.
Trung tướng Long mỉm cười, và bước tới bắt lấy bàn tay đó.
Và rồi, điều bất ngờ nhất đã xảy ra.
"Chào mừng đến với Cộng hòa Ngự Long," người chỉ huy đó nói, và ông ta nói bằng một thứ tiếng Việt vô cùng chuẩn xác. "Chúng tôi đã chờ các bạn từ rất lâu rồi."
Các nhà ngoại giao của Liên bang sững người. Họ đã chuẩn bị cho mọi kịch bản, nhưng không phải là kịch bản này. Họ nhìn xung quanh, và thấy những người lính khác cũng đang bắt đầu xì xào với nhau. Một người nói bằng tiếng Nga. Một người khác bằng tiếng Anh. Thậm chí có cả tiếng Nhật và tiếng Trung.
Làm thế nào? Làm thế nào mà một nền văn minh ở một góc xa xôi của thiên hà lại có thể nói được ngôn ngữ của họ?
Chương Bảy Mươi: Tin Tức Từ Một Thế Giới Song Song
Một giờ sau, một trong ba chiếc tàu ngoại giao đã quay trở lại quỹ đạo, mang theo năm thành viên của phái đoàn và một báo cáo khẩn cấp.
Trên cây cầu chỉ huy của "Acheron", mười vị ADE và các đô đốc đang chờ đợi. Cánh cửa mở ra, và Trung tướng Long, cùng với bốn sĩ quan khác, bước vào. Vẻ mặt của họ là một sự pha trộn giữa niềm vui khôn xiết và một sự lo lắng tột cùng.
"Báo cáo," Rick Earth nói ngắn gọn.
"Thưa các vị," Trung tướng Long bắt đầu, giọng ông vẫn còn run lên vì xúc động. "Chúng ta đã tìm thấy họ. Một tin tốt, và một tin rất, rất xấu."
"Tin tốt trước đi," Kyle Diesel nói.
"Họ là bạn," Trung tướng Long khẳng định. "Quốc gia đó tên là Cộng hòa Ngự Long. Họ vô cùng thiện chí. Họ nói ngôn ngữ của chúng ta, bởi vì... họ chính là chúng ta. Hoặc đúng hơn, là con cháu của chúng ta. Theo những gì họ kể lại, hàng ngàn năm trước, một con tàu thám hiểm của con người từ Trái Đất, một con tàu 'thế hệ' mang tên 'Long Môn', đã bị lạc vào một lỗ sâu không ổn định và bị ném đến hành tinh này. Họ đã mất liên lạc với quê hương, và đã phải tự mình xây dựng lại nền văn minh từ đầu."
Cả cầu chỉ huy chết lặng. Con cháu của Trái Đất? Bị lạc ở đây?
"Thể chế chính trị của họ," Trung tướng Long tiếp tục, ông liếc nhìn Reaper, "rất giống với Trung Quốc vào thế kỷ 21. Một nhà nước tập trung, mạnh mẽ, nhưng có những cải cách kinh tế thị trường. Họ duy trì một xã hội có trật tự, kỷ luật, và tôn trọng các giá trị truyền thống."
Reaper gật đầu, ánh mắt ông lóe lên một sự hứng thú. "Họ có thiện chí với chúng ta không? Hay họ xem chúng ta là những kẻ ngoại lai?"
"Họ xem chúng ta là những vị cứu tinh, thưa ngài," viên sĩ quan trẻ đi cùng trả lời. "Họ đã luôn mơ về ngày được kết nối lại với Trái Đất. Họ đã giữ gìn ngôn ngữ, văn hóa của tổ tiên một cách cẩn thận. Họ sẵn sàng gia nhập Liên minh ngay lập tức."
"Vậy... tin xấu là gì?" Rick Earth hỏi, và anh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Trung tướng Long hít một hơi thật sâu. "Tin xấu là, họ đang trên bờ vực của sự diệt vong. Họ đang đơn phương chiến đấu trong một cuộc chiến tranh kéo dài hàng thế kỷ chống lại Đế chế Axon và các chư hầu của nó. Đế chế Axon không chỉ muốn chinh phục họ. Chúng muốn xóa sổ họ. Bởi vì lý tưởng về một xã hội tự do và có trật tự của người Ngự Long là một mối đe dọa cho nền cai trị dựa trên sự hỗn loạn và bạo lực của chúng."
"Chúng ta đã biết gì về Đế chế Axon?" Đô đốc Kern Connor hỏi, bàn tay ông đã đặt lên chuôi kiếm năng lượng bên hông.
"Không nhiều, thưa Đô đốc," viên sĩ quan tình báo đáp. "Nhưng những gì người Ngự Long cho chúng tôi biết là vô cùng đáng lo ngại. Hãy tưởng tượng thế này: một đế chế mang trong mình hệ tư tưởng cuồng tín và phân biệt chủng tộc của Phát xít Đức và Đế quốc Nhật trong Thế chiến thứ hai. Chúng tin rằng chủng tộc Axon của chúng là thượng đẳng, và mọi chủng tộc khác chỉ đáng làm nô lệ hoặc bị tiêu diệt. Nhưng chúng không chiến đấu bằng những chiếc xe tăng Panzer hay máy bay Zero. Chúng chiến đấu bằng công nghệ và quân sự của Hoa Kỳ và Nga ở thế kỷ 21."
Sự im lặng bao trùm cả cây cầu chỉ huy. Lần này, không phải là sự im lặng của kinh ngạc. Mà là sự im lặng của một cơn thịnh nộ đang từ từ hình thành.
Phát xít. Một khái niệm mà họ đã nghĩ rằng đã bị chôn vùi vĩnh viễn trong những trang sách lịch sử đen tối nhất. Giờ đây, nó lại tái sinh, ở một thế giới khác, với một sức mạnh còn đáng sợ hơn.
"Tình báo mới nhất của người Ngự Long cho thấy," viên sĩ quan nói tiếp, giọng anh ta gần như là thì thầm, "Đế chế Axon đang tập hợp một hạm đội xâm lược lớn chưa từng có. Chúng đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công cuối cùng, một cuộc 'Giải pháp Cuối cùng' để xóa sổ hoàn toàn Cộng hòa Ngự Long khỏi bản đồ."
Rick Earth nhìn ra ngoài không gian, nhìn về phía viên ngọc xanh lam khổng lồ đang tỏa sáng. Anh đã đến đây để tìm kiếm những người bạn mới. Nhưng có vẻ như, anh đã tìm thấy một cuộc chiến cũ. Một cuộc chiến mà nhân loại đã từng chiến đấu và chiến thắng. Và giờ đây, con cháu của họ, ở một nơi xa xôi, lại đang phải đối mặt với chính con quái vật đó một lần nữa.
"Đô đốc Kern," Rick nói, giọng anh lạnh như băng giá của vũ trụ. "Gửi một thông điệp đến Thủ tướng Elara và Đại Hội Đồng. Báo cáo tình hình. Và yêu cầu... quyền được phép can thiệp."
Anh quay lại nhìn những người anh em của mình. Trong mắt của mỗi người, từ Kyle, Rick Connor, Reaper cho đến Saitama, đều đang rực cháy một ngọn lửa.
Họ sẽ không để lịch sử lặp lại. Không phải khi họ còn ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store