ZingTruyen.Store

[NUTHONG] Hồ Sơ Bóng Tối

"Rain Wedding" 5

lirs_yumi

Lưu ý: Tất cả tình tiết trong truyện đều là do trí tưởng tượng của tác giả. Vui lòng không áp đặt lên đời thật dưới mọi hình thức.
_____________________

"Nut nó...có chuyện rồi.."

Giọng mẹ run rẩy vang lên trong điện thoại , tôi đứng chết lặng ngay tại hành lang bàn tay cầm điện thoại run bần bật. Tai tôi ong ong, mọi âm thanh xung quanh như tắt lịm, chỉ còn văng vẳng mãi ba từ kia " có chuyện rồi."

Có chuyện...? Chuyện gì cơ..? Đầu óc tôi chao đảo, trống rỗng, nhưng ngay lập tức lại bị lấp đầy bởi một viễn cảnh đáng sợ. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Nut...

Tim tôi đập mạnh đến đau thắt. Tôi hít một hơi thật sâu, nhưng cả lồng ngực căng ra, không tài nào nuốt nổi không khí

Tôi quay phắt người, gần như lao về phía lớp học. Cánh cửa bật mở khiến cả phòng đồng loạt hướng mắt về tôi, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào để ý đến ánh nhìn ấy nữa. Tôi bước nhanh về phía giảng viên, giọng nói gấp gáp, khàn đặc

" Thưa thầy... em... em có việc gấp... cho em xin phép về ngay ạ."

Thấy dáng vẻ tôi hốt hoảng đến tái mét, giảng viên còn chưa kịp hỏi thêm gì, tôi đã cúi chào rồi vội vã quay đi. Bước chân tôi nặng trĩu nhưng lại rối loạn, lảo đảo như chạy không vững.

Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất

Phải về Bangsean ngay lập tức.

Tôi gần như lao về ký túc xá. Mưa bắt đầu trút xuống ào ạt, gió rít bên tai khiến chiếc ô run bần bật, cuối cùng tôi cũng quẳng nó đi, mặc cho quần áo ướt sũng. Bàn tay run rẩy mở khóa cửa phòng, tôi vội vàng nhét vài bộ quần áo, giấy tờ, ví tiền vào balo. Mọi thứ lộn xộn đến mức tôi chẳng kịp kiểm tra xem đã mang đủ chưa.

Cứ mỗi giây trôi qua, nỗi sợ trong tôi lại lớn thêm. Từng hình ảnh mơ hồ về Nut hiện lên trong đầu cậu ấy ngoài biển, cậu ấy mắc kẹt giữa sóng gió, cậu ấy... biến mất.

Không! Tôi lắc mạnh đầu, cố xua đi những ý nghĩ tồi tệ đó.

Tôi khóa cửa, lao xuống cầu thang, bùn đất và nước mưa bắn tung tóe mỗi bước chân. Ra tới đường lớn, mưa xối thẳng vào mặt, cay xè mắt. Tôi chặn đại một chiếc xe ôm đang trú mưa gần đó, thở dồn dập

"Bến xe... nhanh giúp tôi với, làm ơn!"

Xe lăn bánh ,  ngoài kia, cả thành phố Bangkok như đang oằn mình trong cơn mưa lớn. Tôi ngồi vào yên sau , tay ôm chặt balo, môi mím đến bật máu.

Đến bến, tôi gần như lao thẳng vào quầy vé, thở hổn hển

“Cho tôi một vé… về Chonburi… chuyến sớm nhất… càng nhanh càng tốt.”

Nhân viên nhìn tôi đầy ái ngại, vừa kiểm tra vừa đáp

“Có một chuyến chuẩn bị khởi hành, cậu nhanh chóng lên xe đi.”

Tôi gật đầu lia lịa, bàn tay ướt lạnh run bần bật khi cầm tấm vé. Bước chân tôi nặng như chì, nhưng trái tim thì nóng bỏng, kêu gào một điều duy nhất

Xin hãy bình an, Nut… đợi tớ về.

Chiếc xe khách lăn bánh chậm rãi rời khỏi bến, tiếng động cơ gầm lên hòa cùng tiếng mưa gõ dồn dập trên mái tôn. Tôi ngồi sát cửa sổ, trán tựa vào lớp kính lạnh buốt.  Tôi cố lấy điện thoại ra, màn hình loang lổ vệt nước, bấm số của Nut thêm một lần.

Vẫn chỉ là giọng nữ đều đều của tổng đài “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Bàn tay tôi siết chặt lấy điện thoại đến mức khớp tay trắng bệch. Môi cắn chặt, mặn chát, chẳng rõ là vị máu hay vị nước mắt len qua.

Tại sao...vậy Nut? Sao lúc tớ cần cậu nhất cậu lại im lặng vậy?

Tại sao cậu ấy cậu dặn tôi không được bỏ bữa, phải giữ sức khỏe, không được làm việc quá sức. Cậu ấy lo cho tôi từng chút một… Vậy mà giờ đây, khi cậu gặp chuyện, tôi lại chẳng thể biết cậu đang ở đâu, ra sao.

“Xin đừng để điều gì xảy ra với cậu, Nut… cậu không biết tớ cần cậu nhiều đến thế nào đâu..."

Con đường dài hun hút. Ngoài kia gió bão vẫn gào rú. Trong khoang xe, mọi người ai cũng im lặng, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa kính không ngừng. Tôi nắm chặt tấm vé, như thể chỉ cần buông ra thì mọi hy vọng sẽ biến mất theo.

Mỗi cây số trôi qua, nỗi sợ trong lòng tôi lại càng nặng hơn. Tôi không biết cuối con đường kia sẽ chờ mình bằng ánh mắt hiền hòa của Nut hay một khoảng trống lạnh lẽo không bao giờ lấp đầy.

“Đã tới thị trấn Bangsean, ai xuống thì xuống đi!”

Chưa kịp để tài xế nói hết câu, tôi đã bật dậy lao xuống xe, tim đập dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Bước chân cuống quýt, tôi vẫy ngay một chiếc xe ôm đang đậu gần đó, chẳng kịp mặc cả gì, chỉ thốt ra vội vã

“Chú ơi, ra khu nhà ven biển cho cháu, nhanh nhất có thể ạ!”

Chiếc xe gầm lên, lao vun vút trên con đường đầy bùn đất sau cơn bão. Gió biển mang theo vị mặn chát phả thẳng vào mặt tôi, lạnh buốt nhưng chẳng át nổi cảm giác nóng rực trong lồng ngực.

Khi còn cách nhà tôi một đoạn, bãi biển quen thuộc hiện ra ngay bên tầm mắt  nhưng nó không còn là vùng biển xanh êm ả của những ngày tôi và Nut từng đùa nghịch trong sóng nữa. Nước biển giờ cuộn lên đục ngầu, từng cơn sóng hung dữ gầm thét như muốn nuốt chửng tất cả. Mỗi đợt sóng ập vào bờ là bọt trắng tung tóe, dữ dội như cơn thịnh nộ không thể nào kìm hãm.

Trên bãi cát, người dân trong thị trấn tụ tập rất đông, gương mặt ai nấy đều căng thẳng, thấp thỏm. Một vài người đàn ông vẫn ướt sũng, tay còn giữ dây thừng, ánh mắt lo âu nhìn ra biển.

Tôi bàng hoàng nghĩ thầm

“Bão thế này… sao mọi người lại đổ ra đây? Chẳng lẽ có chuyện gì… ngoài kia?”

Chưa kịp định thần, tôi vội bảo chú xe ôm dừng lại, dúi tiền vào tay chú. Bàn chân run rẩy lao thẳng về phía đám đông.

“Dì ơi! Dì Yon!”

Tôi gọi, hơi thở gấp gáp.

Người phụ nữ quay lại, là vợ của một ngư dân mà tôi vẫn thường gọi là dì. Khi ánh mắt dì chạm vào tôi, gương mặt dì thoáng ngỡ ngàng

“Ủa… Hong? Con về khi nào vậy? Không phải đang học trên Bangkok sao?”

Tôi ấp úng, giọng run run, từng chữ vỡ ra trong hơi thở dồn dập

“Có… có chuyện nên con phải về gấp… Dì ơi… ở đây… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đôi mắt tôi nhìn xoáy vào dì, tim thì đập loạn, vừa mong chờ câu trả lời, vừa sợ hãi đến mức muốn bịt tai lại.

Dì Yon không nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt dì lảng đi, bàn tay xoắn vào nhau, giọng ấp úng như muốn giấu điều gì đó

“À… à…”

Tôi càng lúc càng sốt ruột, tim như có bàn tay bóp nghẹt. Tôi vội nắm lấy cánh tay dì, giọng vỡ ra, run rẩy

“Dì ơi… làm ơn, làm ơn nói cho con biết đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dì Yon im lặng, ánh mắt chao đảo rồi chợt hướng về phía biển đang gầm thét. Gương mặt dì ngần ngại, mím chặt môi.

Ngay khi dì vừa định mở lời, tôi bất chợt cảm thấy lưng áo mình bị kéo mạnh. Một thân thể đổ sập về phía tôi. Tôi hoảng hốt quay phắt lại thì thấy đó chính là mẹ.

“Mẹ…? Sao mẹ lại ở đây? Mọi người… sao lại tụ tập ngoài này?”

Tôi nghẹn giọng, vội đỡ lấy bà.Mẹ siết chặt lấy tay tôi, run run đến mức đầu ngón tay lạnh toát. Khóe mắt bà đỏ hoe, đôi hàng mi còn vương những giọt nước chưa kịp khô. Tôi chưa từng thấy mẹ trong bộ dạng ấy yếu đuối và đau đớn đến vậy.

Ánh mắt bà nhìn tôi, đong đầy sự xót xa, như thể vừa muốn che chở, vừa muốn nói ra một sự thật mà bà không đành lòng. Giọng bà khản đặc, lạc đi từng chữ

“Hong… ơi… Nut…”

Tai tôi ù hẳn đi. Vừa nghe đến cái tên ấy, toàn thân tôi chấn động, máu như ngừng chảy. Tôi túm lấy vai mẹ, giọng tôi vỡ òa, run rẩy chẳng còn giữ được bình tĩnh nữa

“Mẹ! Mẹ mau nói cho con biết đi! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nut… Nut của con… cậu ấy đâu rồi chứ?”

Mẹ nấc nghẹn, cổ họng như bị chặn lại. Mãi lâu bà mới thốt ra được vài từ ngắt quãng, đầy đau khổ

“Khuya hôm qua… Nut với ba nó ra khơi sớm để đánh cá. Ai ngờ tới tờ mờ sáng thì bão ập vào không kịp trở về… thuyền bị sóng đánh ngập nước, lật nhào ngoài biển…”

Bàn tay tôi đang nắm vai mẹ run lên bần bật.Mẹ vẫn nghẹn ngào, giọng run rẩy mà buốt lạnh

“Nhưng mà… ba nó với mấy người khác thì đã may mắn được cứu, đưa vào bờ an toàn rồi chỉ có Nut… Nut vẫn chưa tìm thấy, con à…”

Tôi đứng chết lặng. Xung quanh, tiếng sóng, tiếng gió, tiếng người hô nhau gọi tên lẫn trong tiếng khóc, nhưng tất cả như tan biến thành một khoảng lặng đáng sợ.

Tôi bật cười, một tiếng cười méo mó và run rẩy, chẳng khác gì tiếng nấc bị kìm lại trong cổ họng. Tôi lắc đầu liên tục, như thể đang cố phủi đi điều vừa nghe, như thể chỉ cần phủ nhận thì nó sẽ không phải sự thật.

“Chưa… chưa được tìm thấy… là sao hả mẹ? Ý mẹ là gì chứ? Nut… cậu ấy chỉ là chưa về thôi, phải không? Chắc cậu ấy đang trú đâu đó, chắc vậy mà…”

Giọng tôi vỡ vụn, từng chữ tuôn ra nghe như ai đó khác chứ không phải tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt mẹ, hy vọng bà sẽ gật đầu, sẽ nói tôi đúng, rằng chỉ là hiểu lầm, rằng Nut vẫn an toàn

Nhưng mẹ không nói gì cả. Đôi mắt bà hoe đỏ, ngấn nước, cứ nhìn tôi mà lặng im. Sự im lặng ấy như một nhát dao lạnh lẽo, cắt vào tim tôi từng nhát một.

Tôi hiểu. Tôi hiểu rõ từng chữ mẹ vừa nói. “Chưa được tìm thấy” có nghĩa là giữa biển cả cuồng nộ kia, Nut đã biến mất. Nhưng tôi không muốn hiểu. Tôi không cho phép bản thân mình chấp nhận.

"Không… không thể nào. Nut hứa với con rồi… hứa là sẽ chờ con về mà. Cậu ấy sẽ không thất hứa đâu… nhất định không đâu…”

Tôi lẩm bẩm, nói như cho chính mình nghe. Đôi mắt tôi nóng rát, nhòe đi vì nước mắt. Dù đã cố nhoẻn một nụ cười yếu ớt, tôi vẫn không che giấu được giọng nói vỡ òa.

Tôi cố chấp đến mức, trong lòng, vẫn tin rằng chỉ cần chạy ra biển, chỉ cần gọi tên, Nut sẽ quay lại nhìn tôi, sẽ mỉm cười như mọi khi, rồi đưa cho tôi một món quà

Tặng Hong vì Hong ở nhà đợi tớ.."

Tôi thẫn thờ nhìn ra biển .Nước biển vốn xanh trong ngày nào, nay chỉ còn lại màu xám đục ngầu, từng con sóng cao dựng, đập ầm ầm vào bờ như muốn nuốt chửng tất cả.

Biển đã nuôi lớn chúng tôi, trao cho chúng tôi mẻ cá, buổi sáng nắng vàng và cả những tiếng cười trẻ con , giờ đây trở nên hoang dại, lạnh lùng và tàn nhẫn như một kẻ cướp. Những con sóng gầm , xô đẩy nhau lao vào bờ, cuốn đi từng thứ một lưới, thuyền, hy vọng… và giờ là người thân của tôi.

Biển ơi, người đã lấy đi tất cả của tôi rồi!

Tôi đứng đó, giữa tiếng gió rít và tiếng sóng như muốn xé nát bờ cát, và tự hỏi không biết mình phải làm gì tiếp theo. Trong đầu đảo điên những lựa chọn vụn vặt có nên khóc thật to chăng?

Khóc thật to, gào thật lớn để tiếng mình át đi tất cả  nhưng rồi ai sẽ nghe? Ai sẽ ôm lấy tôi như trước đây Nut vẫn ôm, thì thầm mấy câu để tôi nín?

Nước mắt thì cứ trực trào ở khóe mắt, căng như sắp tràn, nhưng chúng không rơi. Cảm giác đó đau nhói như một cục nghẹn mắc ở nơi miệng thành mạch, mỗi lần nuốt lại đau hơn. Tôi muốn khóc đến mức ngất đi cũng được , nhưng giống như có một cái van nào đó  khóa chặt , càng thấy cổ họng khô rát, mắt nóng mà nước không chảy.

Nếu tôi bật khóc thật to, liệu có phải sẽ nhẹ nhàng hơn? Hay chỉ làm mọi người quanh đây thêm bận lòng, thêm xót xa?

Và nếu tôi cười nụ cười gượng gạo, bâng quơ, xua tay như thể mọi thứ vẫn bình thường thì đó có phải là cách tốt nhất để che giấu nỗi đau, để không làm cho mẹ, cho người thân thêm mềm lòng giữa lúc hỗn loạn này?

Tôi tự hỏi ,khi tôi khóc có phải Nut sẽ xuất hiện, bước ra từ giữa tiếng gió, nheo mắt rồi bảo

“Nè, đừng có làm mặt như vậy. Đừng lo, tớ vẫn ổn mà.”

Nhưng thực tế thì không có tiếng bước chân quen thuộc, không có hơi ấm nào cả, chỉ có sóng và gió và một khoảng trống lớn đến vô tận. Ý nghĩ đó khiến tim tôi co lại đến nghẹt thở.

Tôi nghĩ đến việc phải tỏ ra mạnh mẽ  cho mẹ nhìn thấy một đứa con không gục ngã, cho mọi người thấy rằng ít nhất còn một người đứng vững nhưng cái mạnh mẽ đó rỗng tuếch lắm. Nó giống như một tấm mặt nạ mỏng manh, che được miệng tôi nói vài câu an ủi, nhưng không che nổi tiếng kêu thét trong tim.

Vậy là tôi đứng yên, mắt nhìn ra xa, nước mắt không rơi, nhưng nỗi đau thì chảy ngược vào trong, nóng rẫy. Tim như bị bóp nghẹt từng nhịp muốn hét, muốn chạy, muốn nhảy ùm xuống biển để tìm lại thứ đã mất và cùng lúc lại sợ hãi đến chết khi nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất.

Tôi không biết phải chọn cách nào khóc, cười, giả vờ mạnh mẽ hay gục ngã hoàn toàn. Mỗi lựa chọn đều mang hơi men của nỗi đau. Nếu có thể, tôi chỉ ước được nghe lại một tiếng gọi quen thuộc “Hong…”, để biết rằng mọi thứ chưa hoàn toàn vỡ tan.

Tôi đã đứng đó rất lâu đến nỗi không còn biết thời gian trôi qua như thế nào nữa. Mọi người xung quanh đều chèo thuyền ra tìm kiếm Nut nhưng vẫn không thể đi xa vì biển vẫn không chịu lặng.

Biển thật sự tuyệt tình với tôi rồi. Đã cướp đi người của tôi ,giờ lại còn không chịu cho tôi đòi lại.

Tiếng khóc nức nở của mẹ tôi vang lên sau lưng, yếu ớt mà dai dẳng, cứa vào tim tôi từng nhát. Tôi cắn chặt răng, đứng chết lặng, cố nuốt xuống nỗi nghẹn ngào. Trên đầu, mưa đã bắt đầu lấm tấm, nặng dần rồi ào ạt trút xuống. Trời sụp tối, cả bầu trời và mặt biển hòa làm một màu u ám như muốn nuốt chửng lấy tất cả ánh sáng còn sót lại.

Ai cũng biết tôi thích mưa. Biết bao lần, tôi từng ngửa mặt lên trời để mặc cho những hạt mưa mát lạnh chạm vào da, để cười ngây ngô và thấy lòng nhẹ nhõm.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đã khác rồi. Mưa không còn là niềm vui, không còn là kỷ niệm đẹp. Mưa giờ chỉ khiến tôi run lên vì lạnh, khiến tôi nhớ đến Nut nhiều hơn, đến giọng nói, ánh mắt, nụ cười  tất cả những thứ có thể sẽ không bao giờ quay lại. Tôi không ngửa mặt đón mưa nữa, mà chỉ cúi xuống, đưa tay dìu mẹ đang run rẩy trong tiếng khóc.

“...Mẹ, con đưa mẹ về đi. Mưa rồi…”

Giọng tôi khàn đặc, như không còn chút sức lực nào.

" mẹ, con đưa mẹ về mưa rồi.."

Mẹ ngước nhìn tôi, ánh mắt đỏ hoe, đau lòng đến mức tôi chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy tim mình nát vụn. Tôi biết, trong mắt mẹ, Nut chẳng khác nào một đứa con trai. Mẹ thương cậu ấy, như thương chính tôi.

“Hong… con…”

Mẹ gọi tôi, giọng run lên, chứa đựng cả trăm nỗi xót xa.Tôi không đáp. Tôi sợ nếu mở miệng ra, mình sẽ bật khóc ngay tại chỗ. Tôi chỉ lặng lẽ cởi áo khoác của mình, choàng lên vai mẹ. Bàn tay mẹ lạnh ngắt, còn tôi thì run lên không rõ vì mưa hay vì nỗi đau đang cuộn trào trong ngực.

Rồi tôi cùng mẹ rời đi khỏi nơi vẫn còn đang ồn ào giữa mưa bão. Bỏ lại sau lưng tiếng sóng dữ, tiếng mưa rơi , tiếng người ta bàn tán và cả một khoảng trời mà đáng lẽ Nut vẫn phải có mặt ở đó cùng tôi.
________________________________________________

Từ chap này tới mấy chap sau cứ ghép bài " người đầu tiên" vô là bao hợp luôn:)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store