[NP/Song] Mỹ nhân nhỏ bé độc ác nhiều nước
Chương 73
Vì thế liền giận dỗi mà nói, “Tránh ra mau, cậu cứ tựa vào người tôi thế!”
Người đàn ông vốn đang ân cần cung kính vây quanh bên người Nguyễn Kiều liền lập tức cứng đờ, chợt hơi thở trở nên có chút thô nặng, đành bất đắc dĩ dịch sang bên cạnh một chút, rồi lại tiếp tục rướn cổ, đi ngửi chút mùi hương ngọt ngào không rõ nguồn gốc bỗng nhiên xuất hiện trên người Nguyễn Kiều.
Hắn không có ngửi được qua loại mùi hương này, đều không phải là mùi hương nồng nặc, mà càng như một luồng ngọt ngào thấm ra từ trong xương cốt, làm hắn thần hồn đều có chút run rẩy.
Lơ mơ đến mức ăn một cái tát vào mặt, còn muốn mặt dày đi hỏi Nguyễn Kiều, tay có đau hay không.
“Nguyễn thiếu đến sớm như vậy,” người này hiển nhiên là không có gì nịnh bợ nhưng vẫn đứng trước mặt Nguyễn Kiều, “Là quá nóng sao? Lâu đài sẽ mát mẻ một ít, còn có hồ nước có thể ngâm chân.”
Ánh mắt người đàn ông không kiểm soát được mà liếc xuống đùi Nguyễn Kiều.
Tất trắng dán sát vào thịt, bị kẹp tất màu đen cố định lại, xuống chút nữa, là một đôi giày da nhỏ đen nhánh.
Mắt cá chân Nguyễn Kiều lộ ra ngoài, chỗ gót chân có chút đỏ lên.
Người đàn ông nuốt nước miếng, nói với Nguyễn Kiều, “Có phải là bị xước da
không, Nguyễn thiếu, bên trong có hộp y tế, tôi giúp ngài dán băng cá nhân.”
Nguyễn Kiều nhìn người đàn ông này giống như nhìn một vật vậy.
Hắn xác thật gót chân có chút đau...
Vốn dĩ sẽ không sao, nhưng khi đi đường, liền cảm thấy bên trong bụng dưới tê tê nhức nhức, trước kia đều chưa từng có tình huống này, niệu đạo cũng rất khó chịu, luôn là cảm thấy có chút ngứa.
Khiến hắn đi đường có chút mềm chân, mới đi có một đoạn như vậy, gót chân đã bị ma sát hơi khó chịu.
Nguyễn Kiều đồng ý đề nghị của đối phương.
“Vậy được rồi, nhưng là cậu đừng dựa gần tôi.”
Sau khi hắn nói ra những lời này, hệ thống bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Nguyễn Kiều có chút mơ hồ hỏi hệ thống: Boss, làm sao vậy?
Biểu cảm nghi vấn trên mặt hắn không giống giả vờ.
【 Không có gì. 】
Nguyễn Kiều không chắc có phải ảo giác của mình hay không.
Hắn cảm thấy hệ thống dường như có chút tức giận...
Mà lại hình như là đang cười.
Nguyễn Kiều vốn còn định hỏi lại, nhưng người đàn ông vừa rồi đã cầm đồ vật trở lại.
Hắn quỳ xổm xuống bên chân Nguyễn Kiều, bỗng nhiên lại ngượng ngùng đổi một tư thế, hơi thở hổn hển, nhìn hai chân chưa cởi giày của Nguyễn Kiều đang đặt trên chiếc ghế đẩu lùn.
Người đàn ông duỗi tay nắm cẳng chân Nguyễn Kiều, hốc mũi mang theo hơi thở thô ráp, “Tôi cởi ra cho ngài.”
Hắn nói, ngón tay lại không an phận xoa nhẹ hai cái, lòng bàn tay cách tất trắng, xoa bóp bắp chân.
Khớp xương người này thô to, sức lực trên tay quả thực như là không khống chế được vậy, Nguyễn Kiều kêu lên một tiếng “Ô”, chân kia nhấc lên, giày da rớt xuống đất, vì thế bàn chân mang tất trắng trực tiếp đạp lên mặt người đàn ông này, chiếc mũi cao thẳng đều bị Nguyễn Kiều dẫm méo.
“Cậu có phải là cố ý?” Nguyễn Kiều rất tức giận.
Ở thế giới này, vai chính đều phải ngoan ngoãn bị hắn bắt nạt.
Cho nên hiện tại Nguyễn Kiều, là có chút kiêu căng.
Đột nhiên gặp phải một kẻ không nghe lời, không hợp tác, cho hắn cơ hội, lại thế mà ra tay độc ác làm hắn đau, Nguyễn Kiều rất không khách khí.
Dù sao theo nhân vật thiết lập, Nguyễn Kiều rất ỷ mạnh hiếp yếu.
Để thể hiện sự ưa chuộng hư vinh, hôm nay phô trương cũng làm rất lớn, tiện thể cũng duy trì nhân vật phá của.
Nguyễn Kiều tự giác mình rất nghiêm túc, rất khắc khổ.
Cho nên khi bắt nạt kẻ hám tiền trước mặt này, cũng rất không khách khí.
Bên tai cũng truyền đến nhắc nhở của hệ thống, nói tăng được một chút tích phân.
Tuy rằng không biết vì sao khi vai chính không có mặt, người đọc vẫn thấy được cốt truyện nhân vật pháo hôi như hắn, nhưng có thể có tích phân chính là chuyện tốt.
Nguyễn Kiều đối người đàn ông trước mặt càng thêm quá đáng nói, “Lâu đài này đều là tôi bao.”
Hắn nhấc chân dẫm người, còn dùng lực đè xuống, gót chân đè lên đôi môi người đàn ông, một chiếc cẳng chân khác vẫn
bị người ta nhéo.
Điều này dẫn tới chỗ ống quần của chiếc áo liền quần có thể thấy bên trong một đoạn đùi thịt trắng tuyết.
Theo động tác hắn dẫm người, thỉnh thoảng lộ ra càng nhiều hơn.
Chỉ tiếc người đàn ông này miễn cưỡng chỉ có một con mắt có thể nhìn thấy cảnh sắc này.
Hắn thở hổn hển, phần dưới lại cương lại căng.
Nghe thấy Nguyễn Kiều ngạo mạn mắng hắn, quả thực sắp mất đi lý trí.
Hắn vẫn là quá biết kiềm chế bản thân...
Nếu Nguyễn Kiều không phải tiểu thiếu gia Nguyễn gia... Hắn chỉ sợ đã đè người ta trên sofa, bóp mông, hung hăng mà đâm vào.
Phải dùng đến những đạo cụ hắn từng nghĩ đến đêm hôm trước, trói người lại, cố định trên tủ giày, bắt Nguyễn Kiều dùng mông thịt non mềm đi kẹp cọ vòng eo và cái chim thịt thô dài của hắn, lúc ra cửa thì phải bắt Nhuyễn Nhuyễn kêu chồng, ngoan ngoãn thè lưỡi cho chồng hút liếm, lúc về nhà, dù tứ chi đều bị trói chặt, cũng muốn nỗ lực dùng gốc đùi cọ trên mặt bàn tủ giày.
Cọ đến trước mặt chồng, bảo chồng ôm, muốn chồng cắm vào, bắn đầy tinh dịch ở bên trong.
Bị hắn liếm khắp toàn thân, bao gồm cả bàn chân đang đạp lên mặt hắn hiện tại.
Người đàn ông nghe thấy Nguyễn Kiều nói, “Cậu còn không phải là vì nịnh bợ Nguyễn gia mới đến? Đừng cho là tôi không biết, vừa rồi cậu là muốn làm gì? Đem tôi nhéo đau quá, cậu chọc tôi tức giận.”
Yết hầu người đàn ông lăn lộn lên xuống, nuốt nước miếng không tiếng động.
“Quỳ trên mặt đất,” Nguyễn Kiều tạm dừng một chút, nỗ lực hồi tưởng những lời lẽ ác độc mà nhân vật pháo hôi nên có, hắn kết thúc thế giới trước đó mấy ngày nay, là có chăm chỉ làm một số bài tập, “Vùi đầu xuống.”
Chiếc cẳng chân bị nắm giãy giuạ một chút, thế mà không thoát ra được.
Nguyễn Kiều liền lạnh giọng, “Cậu còn nắm làm gì? Có phải là còn muốn bị trừng phạt?”
Bàn chân đang dẫm lên mặt người đàn ông buông xuống, thấy người đàn ông vùi đầu xuống, ác tính nảy sinh, hắn dẫm đầu người đàn ông xuống, trực tiếp cụp vào mặt đất.
Phát ra một tiếng vang nặng.
Nguyễn Kiều bị tiếng này dọa đến, hắn tuy rằng là muốn sắm vai pháo hôi ác độc, nhưng cũng chưa từng thật sự tự mình ra tay làm hại người khác như vậy.
Hiện tại hắn liền có chút lo lắng người đàn ông bị hắn dẫm hỏng đầu, vì thế giống như điện giật mà rụt chân về, cả người cứng đờ mà quỳ ngồi, ngón tay bất an đặt trên cổ tay chân.
“Không, không có lần sau!”
Nguyễn Kiều lớn tiếng nói, “Cậu có thể cút đi.”
Nhưng người đàn ông kia không lập tức hành động.
Chỉ là thở hổn hển nặng nề, sau đó mới khó khăn đứng dậy.
Nguyễn Kiều suýt chút nữa muốn hỏi
hắn có phải bị dẫm hỏng thân thể rồi không.
Thân thể người đàn ông này còng xuống, tư thế đi đường rất kỳ quái.
“Không tiếp tục... trừng phạt tôi sao?”,
Ánh mắt hắn thế mà bắt đầu nhìn lên mặt Nguyễn Kiều.
Thật xinh đẹp.
Dáng vẻ bây giờ đỏ mặt tía tai, có chút căng thẳng, đầu ngón tay đều hơi run rẩy, lại càng đáng yêu.
Lâu đài... chỉ có hai người bọn họ thôi nhỉ...
Lần tụ hội trước, dáng vẻ Nguyễn Kiều, hắn trở về trà không nhớ cơm không nghĩ, thậm chí còn cố ý đi tìm cậu bé có hình thể tương tự Nguyễn Kiều về làm.
Nhưng đều không phải mùi vị của Nguyễn Kiều...
Hiện tại, người đang ở trước mặt hắn.
Người đàn ông bỗng nhiên quỳ hai gối xuống đất, dùng đầu gối đi, tiến đến nắm cẳng chân Nguyễn Kiều, “Tôi cho cậu... cho cậu đổi băng keo cá nhân.”
Kẹp tất bị giật mạnh xuống, tất trắng theo thịt chân tuột xuống, Nguyễn Kiều bị dáng vẻ này của người đàn ông làm cho vòng eo đều mềm nhũn ra, cả người theo lưng ghế sofa trượt xuống, mũi chân hoảng loạn dẫm lên mặt đất, nhưng vì tấm thảm trên sofa cũng đang trượt xuống, mà mãi không tìm thấy điểm trụ lực.
Cánh tay người đàn ông rất thô tráng, khi hắn đùa bỡn những cậu bé nhỏ ở nhà, thậm chí còn từng thử qua đấm bốc âm hộ.
Nhưng nếu người trước mặt là Nguyễn Kiều thì...
Hắn sẽ nhẫn nại rất nhiều...
Vành tai Nguyễn Kiều đều đỏ lên, hoảng loạn đẩy người đàn ông, gần như muốn
thét chói tai.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một đám người hướng lâu đài đi vào.
Những người đi đường này cuối cùng cũng không chịu nổi thời tiết nóng bức bên ngoài, chạy vào lâu đài tránh lạnh.
Có người thấy một cái gáy đen nhánh, tóc mềm mại mượt mà.
Thế là có người bước nhanh đi qua, quả nhiên phát hiện là Nguyễn Kiều đang quay lưng về phía họ ngồi trên sofa.
Bên chân Nguyễn Kiều, hộp y tế rơi vãi trên mặt đất, một kẻ nhanh chân đến trước đang nắm cổ chân Nguyễn Kiều, xỏ đôi giày da nhỏ vào chân Nguyễn Kiều.
Chân còn lại của Nguyễn Kiều trần trụi, tất chân chỉ tuột đến mũi chân, còn chưa hoàn toàn rơi xuống, trên gót chân, có một chút vệt đỏ bị ma sát mà ra.
Trên da thịt trắng tuyết có chút chói mắt.
Nguyễn Kiều hốc mắt đỏ hoe, lông mi có chút ẩm ướt, đang khép chặt đầu gối, cắn cánh môi, nhíu mày nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
“Đau quá.”
Hắn rất khó chịu mà oán giận một câu.
Sau đó lại nổi nóng.
Người đàn ông vừa mới giúp hắn xỏ xong một chiếc giày, đã bị hắn dùng chân đang mang giày da đá mạnh qua.
Đá cánh tay người đàn ông thâm tím một mảng.
“Cậu cút đi, không cần cậu chạm vào tôi.”
Không có người sẽ đau lòng người đàn ông này, khi Nguyễn Kiều nói ra những lời này, liền lập tức có người nói, “Kia tôi tới! Tay tôi nhẹ, sẽ không làm đau cậu.”
Cuộc tụ họp này không chỉ là ăn chút đồ vật, chủ yếu nhất chính là chơi.
Hiện tại là thời gian cho một đám người làm quen với cấu tạo lâu đài, người thắng sẽ đạt được một chiếc xe thể thao bản giới hạn, nghe nói đây là do công tử Lâu gia ở khu tây tài trợ hết lòng, chỉ vì muốn đám nhị thế tổ này chơi nghiêm túc một chút, để Nguyễn Kiều xem thỏa mãn.
Lâu đài này tuy lịch sử đã lâu, nhưng cũng trải qua cải tiến hiện đại hóa nhất định.
Nguyễn Kiều quên sự rất nhanh, vài chén rượu xuống bụng, lại vì thấy người đàn ông vừa rồi không nghe lời đã bị mọi người xa lánh tới góc, cho nên cũng liền không còn sợ hãi gì nữa.
Dù sao tên kia ngay cả đám đông cũng không vào được.
Hắn uống quá nhiều nước, liền đi về phía
WC.
Nguyễn Kiều tự nhiên sẽ không hành động một mình, nhưng vì là song tính, lại đang mặc áo liền quần, đi WC thì khó tránh khỏi phải cởi hết ra, vạn nhất bị người phát hiện, liền có chút nguy hiểm.
Huống chi hiện tại niệu đạo có chút cảm giác kỳ quái, làm hắn quyết định dùng niệu đạo huyệt trước để đi tiểu.
Nguyễn Kiều liền chọn WC nữ bên cạnh WC nam.
Lần này bọn họ ra ngoài chơi đều là đàn ông, WC nữ trong tình huống bình thường là sẽ không có người tiến vào.
Nguyễn Kiều một bên kéo áo liền quần xuống, một bên cúi đầu nhìn thoáng qua bồn cầu.
Loại lâu đài sẽ bị rất nhiều người thuê đi thuê lại này, nói không chừng cũng không quá sạch sẽ...
Nguyễn Kiều còng lưng, tính toán dùng giấy vệ sinh lót một chút.
Ngay khoảnh khắc hắn khom lưng này, một đôi tay bỗng nhiên đột ngột xuất hiện ở vách ngăn, dùng một mảnh vải đen nhánh che lại hai mắt Nguyễn Kiều, tiếp theo, Nguyễn Kiều cảm thấy bả vai mình bị một đôi tay ấn xuống.
Hắn hoàn toàn cứng đờ, đầu ngón tay cùng da đầu cùng nhau tê dại, trái tim phanh phanh phanh mà hoảng loạn, gần như không thể đứng thẳng.
Cố tình không ngất xỉu, cũng không thể nhúc nhích.
Trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi, khăn giấy Nguyễn Kiều đang nắm bị người rút ra, cả người hắn đều sững sờ vì sợ hãi, cố tình đối phương ở phía sau hắn cười một tiếng rất nhạt, Nguyễn Kiều thế mà không phân biệt được đây là giọng ai, chỉ
cảm thấy rất xa lạ.
Tay đối phương theo lưng hắn lộ ra một chút da thịt trắng tuyết, đầu ngón tay như đàn piano mà hướng lên trên, đi qua sau gáy, sau đó cắm vào giữa tóc Nguyễn Kiều.
Cảm giác này hoàn toàn không hề ái
muội.
Nguyễn Kiều bằng trực giác của loài động vật nhỏ cảm nhận được huyết khí dày đặc trên người đối phương, dường như đối phương đã giết rất nhiều rất nhiều người... Hay là vừa bước ra từ một nơi địa ngục nào đó đáng sợ hơn.
Bị người này nắm tóc như vậy, Nguyễn Kiều thậm chí cho rằng giây tiếp theo mình sẽ bị cắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store