ZingTruyen.Store

[NP/Song] Mỹ nhân nhỏ bé độc ác nhiều nước

Chương 72

Nguyenthianh19082009

Chỉ trừ việc hai miệng huyệt bị làm cho gần như không khép lại được, mềm nhũn và hé mở.

Lâu Nhạn Thanh đặt Nguyễn Kiều xuống xong cũng không lập tức rời đi.

Hắn đứng một lúc, bỗng nhiên co ngón tay lại, cách quần ngủ của Nguyễn Kiều, vuốt ve lên chỗ âm hộ đầy đặn, trắng tuyết kia.

Ngón tay theo chỗ mu thịt riêng tư di chuyển lên xuống, rất nhanh liền chạm vào âm vật.

Cách lớp vải vóc, Lâu Nhạn Thanh kẹp âm vật giữa ngón trỏ và ngón giữa, xoa bóp, vuốt ve chơi đùa, khiêu khích theo hình vòng tròn.

Rất nhanh, dâm thủy trong suốt liền chảy ra theo đường đi không khép lại được.

Ngày hôm sau, khi Nguyễn Kiều thức dậy, lập tức cảm thấy phần dưới mình có chút dính dấp.

Hắn cúi xuống nhìn thoáng qua, Lâu Nhạn Thanh lại thật sự ngủ trên sàn nhà, nhắm mắt, còn chưa tỉnh.

Lâu Nhạn Thanh tự nhiên đã tỉnh rồi.
Nghe thấy tiếng Nguyễn Kiều sột soạt mặc quần áo, hắn cũng không nhúc nhích.

Chỉ là bỗng nhiên, Lâu Nhạn Thanh cảm thấy có thứ gì đó che khuất ánh sáng trước mắt.

Hắn mở mắt ra, thấy một đôi chân trắng tuyết, thon dài.

Từ góc độ đang nằm mà nhìn, đường cong bắp chân cũng mượt mà và xinh đẹp.

Nguyễn Kiều bước qua hắn, đang vươn tay để lấy chiếc áo liền quần ở giá treo đồ bên cạnh.

Nguyễn Kiều lười đi đường vòng để lấy.
Cho nên Lâu Nhạn Thanh vừa mở mắt ra, liền thấy thân thể trần truồng của Nguyễn Kiều dưới chiếc áo ngủ rộng thùng thình.

Vì tư thế, thậm chí có thể thấy, đáy chiếc quần lót trắng tinh, có vết ẩm ướt rõ ràng.

Dán vào chỗ riêng tư, ngay cả hai mảng hồng phấn thấm ra kia cũng thấy được.

Nguyễn Kiều hôm nay cũng tính toán đi ra ngoài chơi.

Hắn mặc bộ quần áo này rất hợp với độ tuổi nhỏ, hơn nữa hắn vốn dĩ lại trắng, thoạt nhìn qua, giống như một cậu bé nhỏ.

Quần đùi đen có dây đeo ôm eo, áo khoác vest ngắn màu đen, áo sơ mi trắng có viền ren trang trí ở cổ áo và tay áo - - thậm chí còn kết hợp với một chiếc nơ bướm viền mảnh màu đen.

Tất cả những điều này đều làm Nguyễn Kiều trông giống như một tiểu vương tử xinh đẹp.

Ngoài ra còn có kẹp tất chân và vớ trắng quá gối, cùng với một đôi giày da nhỏ màu đen.

Nguyễn Kiều cầm kẹp tất chân trong tay, loay hoay một lúc, phát hiện mình không làm rõ được thứ này.

【Không phải như vậy, em nắm hai bên, tách ra trên dưới.】

Nguyễn Kiều nghiêng đầu, vừa nghe hệ
thống dạy hắn, vừa làm theo.

Hắn thậm chí không hề phát hiện Lâu
Nhạn Thanh đang nằm trên mặt đất đã mở hai mắt, đang yên tĩnh không tiếng động mà nhìn hắn.

Nguyễn Kiều làm không được suôn sẻ lắm, loay hoay vài lần, cuối cùng cũng tách được kẹp tất chân ra, hắn nhéo hai bên dây, nghiêm túc quấn qua đùi mình.

Khi chốt nút, thịt chân trắng nõn hơi bị vòng kẹp áp bức, từ hai bên ép ra một chút độ cong rất mê người, rất đáng yêu, cũng rất có thịt.

Nguyễn Kiều mặc chậm chạp, ngón tay thon dài kéo dây đeo tất trắng hướng lên trên, sau đó gồng sức dùng kẹp tất chân kẹp lấy, có vài lần không kẹp chắc, vì vậy không thể không làm lại từ đầu.

Khi hắn làm như vậy, một bên Lâu Nhạn Thanh nhìn động tác trên đùi hắn, bên kia... lại không nhịn được phân tâm đi xem mặt Nguyễn Kiều.

Lông mi rủ xuống, nghiêm túc nhìn động tác đầu ngón tay mình, trong ánh mắt mang theo chút bực bội, cánh môi mềm mại giống như nụ hoa mím thành một đường thẳng.

Lâu Nhạn Thanh cảm thấy trong cổ họng có chút ngứa ngáy.

Hắn cố gắng ngăn chặn loại cảm giác này, nhưng chút ngứa ngáy đó cứ như vậy dai dẳng cào vào yết hầu hắn, giống như móng vuốt mèo con trêu chọc yết hầu
hắn.

Thật sự có chút khó có thể chịu đựng, yết hầu hắn bị buộc di chuyển lên xuống một chút, trong ánh mắt nhàn nhạt, lại vẫn phản chiếu ra cặp đùi thon dài mượt mà của Nguyễn Kiều, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn hơn được tô điểm bởi mái tóc rũ xuống.

Nguyễn Kiều bắt đầu xỏ đôi giày da nhỏ màu đen kia.

Chân xỏ vào, hướng lên trên nhấc một cái, liền thành công dùng mũi chân móc lấy giày.

Đại khái là do vớ có đai kéo quá chặt, hoặc là vốn dĩ hơi mỏng manh.

Dưới lớp tất chân mỏng manh, mềm mại màu trắng kia, là gót chân hồng nhạt.
Nguyễn Kiều dùng ngón tay móc lấy gót, nhấc lên trên, lòng bàn chân lại nhún xuống.

Giày da cứ như vậy được mặc xong.
Cuối cùng mặc xong, Nguyễn Kiều đứng dậy, dùng sức dậm dậm chân.

Hắn cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, tiếp theo có thể ra cửa, đi tham gia trò chơi hôm nay.

Một đám nhị đại chọn một tòa lâu đài trang viên, tính toán ở bên trong ăn chơi trác táng cả ngày.

Tiền thuê lâu đài tự nhiên không hề thấp, mà người bao trọn gói, chính là Nguyễn Kiều.

Hắn là người rất phá của, mắt cũng không chớp, liền lấy thẻ phụ ra quẹt.
Hôm nay tự nhiên muốn chơi chút không giống nhau, bọn họ tính toán chơi "trốn tìm" trong lâu đài, đương nhiên, là loại mang chút hương vị nhập vai nhân vật, Huyết tộc và Người sói phụ trách bắt người, cùng với Nhân loại phụ trách trốn tránh.

Nguyễn Kiều vận khí không tốt, bốc thăm trúng Nhân loại, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là trò chơi do đám nhị thế tổ bày ra, cũng không phải động thật, mục đích chủ yếu, vẫn là ăn chơi mà thôi.

Nguyễn Kiều hôm nay kỳ thật không quá muốn ra khỏi nhà.

Hắn cảm thấy phần dưới có chút không thoải mái...

Có chút mềm nhũn, còn có chút ê ẩm.

Nguyễn Kiều nói chuyện này cho hệ thống, hắn hiển nhiên không cảm thấy nói thẳng ra có gì không đúng.

Hệ thống không sửa lời hắn, chỉ là khi thấy hắn thay quần lót, đưa ra một giải thích rất hợp lý dưới điều kiện này.

【Hôm nay chỗ đó, so với trước kia ướt hơn rất nhiều.】

【Có thể là do em mơ màng, lúc ngủ, chỗ đó tự mình làm ra như vậy.】

Hệ thống đã nếm thử qua, bên trong Nguyễn Kiều rất mềm, lại rất thoải mái, còn rất biết kẹp.

Có đôi khi quả thực quá mức linh hoạt, khi không bị tiến vào lúc nào, cũng sẽ cọ xát qua lại, vách thịt giữa nhau đè ép và cọ xát.

【Chỉ số cơ thể của em đã được điều chỉnh lại, tạm thời sẽ không tái phát bệnh hoa si, nghiện tinh cũng đã được giải quyết.】

【Làm nhiệm vụ cho tốt, không cần thêm rắc rối nữa.】

Nguyễn Kiều không hiểu ý hệ thống.

Hắn rõ ràng vẫn luôn làm nhiệm vụ rất nghiêm túc.

Cốt truyện không phát triển theo vốn dĩ, lại không trách hắn, hơn nữa tích phân cũng lấy được rất nhiều, hắn có đến mấy chục.

Cho nên căn bản không có thêm rắc rối mà!

Nguyễn Kiều "Ồ" một tiếng.

Hắn cúi đầu, thấy Lâu Nhạn Thanh trên mặt đất.

Lâu Nhạn Thanh thế mà thật sự thành thật nằm trên đất cả đêm.

Không biết lúc này có phải là chán ghét hắn chết đi được không.

Càng chán ghét càng tốt, như vậy sau này vả mặt người đọc mới có thể càng thỏa mãn sao, tích phân tự nhiên cũng sẽ có rất nhiều.

Nguyễn Kiều cố ý dẫm lên đầu gối Lâu Nhạn Thanh, "Tôi muốn đi ra ngoài chơi."

Lâu Nhạn Thanh "Ừ" một tiếng, chống người dậy, dường như cũng không để ý hành động Nguyễn Kiều dẫm lên đầu gối làm hắn không thể thu chân lại.

Điều này không đúng...

Lâu Nhạn Thanh lúc này nên tức giận nói "Em đi đâu", ít nhất phải nói lời như vậy mới đúng, sau đó Nguyễn Kiều liền có thể nói, "Anh không xứng quản ta", tiếp theo liền ra cửa, xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Chính là Lâu Nhạn Thanh cố tình chỉ trả lời một chữ "Ân".

Nguyễn Kiều lại hung tợn nói, "Cho dù ngày mai muốn kết hôn, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn đi ra ngoài chơi, anh quản không được tôi!"

Lâu Nhạn Thanh duỗi tay ôm lấy mắt cá chân Nguyễn Kiều, lòng bàn tay dường như là vô tình vuốt ve một chút.

Xương cốt đều mảnh khảnh, bọc lớp da thịt trắng nõn mềm mại mị hoặc, đẹp đến kinh tâm, nắm trong tay, mềm mại như bông, lại mang chút kiều diễm.

Lâu Nhạn Thanh cảm thấy chính mình có chút ù tai.

Hắn không kiểm soát được mà nhớ lại tối hôm qua, không, nói chính xác là mấy giờ trước.

Trơn trượt, ẩm ướt, khoang thịt quá mức mẫn cảm.

Giống như chủ nhân của cơ thể này vậy...

Trên mặt Lâu Nhạn Thanh bỗng nhiên dâng lên một luồng lạnh lẽo, sau đó mới là cảm giác nóng bỏng.

Hắn lúc này mới hoàn hồn, sau đó ý thức được - -

Hắn lại bị Nguyễn Kiều tát một cái.

"Buông ra! Ai cho phép tay dơ anh chạm vào tôi!"

Nguyễn Kiều cuối cùng cũng giải thoát được mắt cá chân mình, lén lút lùi về phía sau thêm mấy bước, điều này làm hắn càng gần cạnh cửa, tiện lợi tùy thời chạy trốn.

"Tôi không có khả năng ngoan ngoãn kết hôn cùng anh, anh tự mình nói rõ với ông nội đi, bằng không ngày mai cứ chờ mà mất mặt đi!"

Lâu Nhạn Thanh nhìn chăm chú vào hướng Nguyễn Kiều rời đi, duỗi tay sờ một chút chỗ bị đánh.

Hắn không đứng dậy đuổi theo người, cũng không nói thêm gì.

Tất cả đều là bởi vì, hắn đã cương.

Chỉ có Nguyễn Kiều tiểu đồ ngốc này, mới có thể không chú ý tới phần dưới của đàn ông đang nhô lên.

Lâu Nhạn Thanh chờ đến khi thứ phía dưới cuối cùng không cam lòng mà cúi đầu sau, mới đứng dậy rời đi.

Hắn trực tiếp sử dụng kỹ năng truy tung để theo sau.

·

Lối vào trang viên lần lượt có người tiến vào.

Nhà Richard làm bất động sản, xem như có chút tiền lẻ, nhưng ở trong số nhị thế này vẫn không quá đủ nhìn.

Hôm nay hắn khó khăn lắm mới lấy được vé vào cửa, sau khi xuống xe, đang hứng chí bừng bừng tính toán đi vào, lại bỗng nhiên bị một người chặn lại.

Đối phương đôi mắt màu nhạt nhẽo, mang theo một chút hơi lạnh cự người ngàn dặm.

"Thiệp mời đưa cho tôi, cậu có thể về nhà."

Richard cứ như vậy ngớ ngẩn mà đưa thiệp mời cho đối phương, sau đó như mất hồn mà quay người, ngồi lên xe, bảo tài xế đưa hắn về nhà.

Trên đường tài xế tò mò hỏi hắn, "Thiếu gia, sao ngài không đi tham gia tiệc?"

Richard rất kỳ quái nhìn hắn một cái.

"Tiệc gì? Không có tiệc nào, về nhà trực tiếp đi."

Khi thuê trang viên này, Nguyễn Kiều đã quẹt thẻ, lúc quẹt thẻ Nguyễn Kiều còn không biết phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng chờ tin nhắn trên điện thoại bắn ra, thấy số tiền bị trừ, Nguyễn Kiều mắt trừng lớn.

Chỉ thuê một ngày làm nơi tụ họp như vậy, thế mà đã tốn mười vạn.

Mười vạn đồng, Nguyễn Kiều căn bản chưa từng tiêu một lần nhiều tiền như vậy.

Lúc trả tiền hắn rất đau lòng, nhưng chờ hắn lại đi xem số dư thẻ ngân hàng của mình sau, chút đau lòng này liền lập tức
tan biến.

Từ chữ số nhỏ nhất bên trái đến chữ số thứ 8, đếm đến chữ số thứ 6, Nguyễn Kiều đã ngừng thở, chờ đến khi đếm tới chữ số thứ 8, mặt Nguyễn Kiều hơi đỏ lên, thế mà nhịn không được nói với hệ thống: Boss, chúng ta, chúng ta lần này về chậm một chút nhé.

Trừ lúc ban đầu đại ca rất hung ác bạo lực ra, ở thế giới này lại rất có tiền, những người xung quanh đều sợ hắn.

Ngay cả vai chính cũng phải bị hắn bắt nạt mỗi ngày.

Nguyễn Kiều có chút tự đắc.

Không hổ là hắn, vận khí tốt như vậy, bắt
được loại kịch bản này.

Khi Nguyễn Kiều đến nơi thì người đã gần như đầy đủ, lúc bốc thăm số lượng Ma cà rồng, Người sói và Nhân loại là gần như bằng nhau, chờ đến sau khi mọi người đến, cũng không lập tức bắt đầu, một đám người mặc trang phục phù hợp với phong cách lâu đài cổ, tùy ý ăn tiệc đứng, cùng với thưởng thức rượu.

Trong hoa viên bày hai chiếc bàn dài, nhưng xét đến thời tiết nóng bức, trong phòng khách tiệc yến lâu đài cổ cũng bày biện đồ ăn rực rỡ muôn màu.

Nguyễn Kiều không chào hỏi những người đã đến này, nhưng những người này lại rất thích dựa vào để làm quen.

Nguyễn Kiều xuống xe xong mới phát giác vớ trắng có đai và giày da nhỏ có chút không phù hợp, gót chân hắn bị ma sát hơi khó chịu, thực không muốn lãng phí thời gian ở bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store