16
5.Đã bốn tháng, bụng thật sự đã rõ ràng to lên, ngay cả áo sơmi trước kia cũng có chút không vừa.Tống Nhược cảm thấy thân thể mình trở nên rất nặng nề, đi đường lắc lư như chim cánh cụt, cũng không biết đến hậu kỳ mang thai liệu còn có thể đi lại bình thường được hay không.Từ khi Tống Nhược mang thai đến nay, Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh vẫn luôn trong trạng thái cấm dục, cho dù là kỳ dễ cảm hay động dục đến, bọn họ đều dựa vào tiêm thuốc ức chế mà cố gắng chịu đựng.Luôn như vậy đối với thân thể thật sự không tốt, sẽ dẫn đến tin tức tố của bọn họ bạo tẩu.Tống Nhược đã từng tham khảo ý kiến bác sĩ, hiện tại anh đã bốn tháng, trạng thái ổn định, có thể chịu đựng mức độ tính ái vừa phải. Hơn nữa trong quá trình phát sinh, người cha phóng thích tin tức tố còn có thể có tác dụng trấn an thai nhi.Tống Nhược chống bụng ngồi ở mép giường, nói với hai người: “Không cần lo lắng, mấy đứa nhẹ một chút là được, anh hiện tại rất ổn định.”Kiều Ngôn vẫn có chút do dự, y sợ bản thân trên đường không khống chế được mà làm tổn thương Tống Nhược, Kiều Tu Minh cũng vậy, hai người bọn họ tuy vô cùng khát khao Tống Nhược, nhưng vẫn chỉ hai mắt nhìn nhau không dám hành động.Thấy đối phương vẫn không dám, Tống Nhược liền quyết tâm đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm lớn một lần, đứng dậy cởi áo trên xuống.Thân thể anh rất trắng, thon dài cân đối, chỉ có bụng là nhô lên rõ ràng. Kiều Ngôn không tự giác đưa tay vuốt ve bụng Tống Nhược, cúi người hôn lên bụng đối phương, cuối cùng không nhịn được nữa, “Anh à, vậy... chúng ta cẩn thận một chút……”6.Tống Nhược cởi hết quần áo trên người, nằm nghiêng trên giường, Kiều Ngôn ở phía sau anh kéo lấy phần bụng trầm nặng, một tay khác nhẹ nhàng cẩn thận vì anh mà khuếch trương lỗ sau.Kiều Tu Minh thì ở trước người Tống Nhược ôm lấy eo đối phương, tay vòng lấy dương vật đang gắng gượng của Tống Nhược, trên dưới loát động.Có lẽ là bởi vì mang thai, thân thể đặc biệt mẫn cảm, Tống Nhược cảm nhận được tuyến tiền liệt kích thích cực kì rõ ràng, rất nhanh đã bắn ra.Kiều Tu Minh nhìn tinh dịch đặc sệt trên tay, đặt ở bên miệng liếm liếm, “Anh trai xem ra cũng cấm dục rất lâu.”Khuôn mặt Tống Nhược hơi phiếm hồng, thở hổn hển cười khẽ: “Vô nghĩa, anh cũng sẽ không đi tìm người khác.”Kiều Ngôn đặt cằm lên hõm vai Tống Nhược, cọ qua cọ lại, “Đúng nha, anh trai chỉ có chúng em hai người.”Y một bên vuốt ve bụng phồng lên của Tống Nhược, một bên tinh tế khuyếch trương cho Tống Nhược, không ngừng co lại ngón tay ấn vào thành ruột mẫn cảm của anh, Tống Nhược rất nhanh lại sướng đến cương cứng.Kiều Ngôn lấy dương vật ra, nhắm vào lỗ sau đang đóng mở, chậm rãi đè ép đi vào. Rất lâu rồi không làm, lỗ sau quá chật hẹp, lực cản rõ ràng, Kiều Ngôn tiến vào có chút khó khăn, y hôn lên lỗ tai Tống Nhược, “Anh trai thả lỏng một chút, vào không được.”Tống Nhược cũng không biết bản thân như nào, vậy mà thân thể lại mẫn cảm như vậy, Kiều Ngôn chỉ vừa mới tiến vào anh liền sướng đến không tự giác xoắn chặt lỗ nhỏ.Kiều Tu Minh hôn lên môi Tống Nhược, tinh tế thong thả hôn, ý đồ làm đối phương thả lỏng một ít.Tống Nhược dựa vào trong lồng ngực Kiều Ngôn, sống lưng dán chặt chẽ vào ngực đối phương, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim vững vàng mạnh mẽ kia, khiến người yên tâm. Dương vật thong thả tinh tế cọ xát làm anh thật thoải mái, không kịch liệt, tính dục cũng có được giảm bớt, là lần hưởng thụ rất tuyệt.Kiều Tu Minh bắt lấy chân Tống Nhược nhẹ nhàng cẩn thận thọc vào rút ra, hắn nhìn bộ dáng Tống Nhược mơ màng sắp ngủ, sờ sờ mặt anh, “Anh mệt rồi sao?”Tống Nhược cố chống đỡ lắc lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được ngáp một cái, “Anh có chút mệt.”Kiều Ngôn tinh tế hôn nhẹ lên mặt Tống Nhược, “Vậy anh trai cứ ngủ đi, những chuyện khác giao cho chúng em.”Sau đó, Tống Nhược thật sự nghiêng đầu ngủ trong lòng ngực Kiều Ngôn. Kiều Tu Minh cũng không tiếp tục làm gì thêm, hắn rút dương vật ra, nhìn Tống Nhược mà tự giúp bản thân một chút, tinh dịch đặc sệt phun lên người Tống Nhược, như là sữa bò trắng ngà.7.Lúc Tống Nhược mang thai được năm tháng, bụng đã rất lớn, hơn nữa còn có thể rõ ràng cảm nhận được thai động, anh xem một vài video phổ cập khoa học dạy cách chăm sóc thai, bắt đầu vuốt bụng thử nói chuyện với đứa nhỏ.Tuy rằng có thể kiểm tra giới tính thai nhi, nhưng Tống Nhược cảm thấy không cần thiết, bất kể là bé trai hay bé gái thì đều là bảo bối của anh. So với việc biết trước, anh muốn giữ lại phần bất ngờ này, chờ đến ngày được công bố.Mỗi khi anh nói chúc ngủ ngon hay chào buổi sáng, đứa nhỏ đều sẽ nhẹ nhàng đá anh một cái, như là đang đáp lại.Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh cũng thường xuyên ghé vào bụng to của Tống Nhược, lắng nghe âm thanh của đứa nhỏ, biểu cảm ngây thơ đáng yêu đến mức không khác gì khi còn nhỏ.Kiều Ngôn mỗi ngày đều kiên trì bôi tinh dầu lên bụng Tống Nhược, nhẹ nhàng mát xa. Cũng chính vì vậy, Tống Nhược không hề xuất hiện một vết rạn nào khi mang thai, bụng trơn láng, còn bóng hơn cả cao su.Kiều Tu Minh luôn thích hôn lên cái bụng tròn vo bóng loáng của Tống Nhược, mỗi lần đều thành kính như tín đồ sùng bái thần minh.Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy của hắn, Tống Nhược chỉ thấy đáng yêu, liền nâng cằm Kiều Tu Minh lên mà hôn một cái.Một bên, Kiều Ngôn có chút bất mãn, cũng nhào tới hôn Tống Nhược. Tống Nhược cười hôn lại một cái, nói: “Thích tranh sủng như vậy, sau này không được tranh với An An đâu.”Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh đồng thanh hỏi: “An An là ai?”Tống Nhược nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, lại nhấn mạnh một lần: “An An.”Vừa gọi một tiếng như vậy, Tống Nhược liền cảm nhận được bảo bối nhỏ đá mình một cái.Hai người lập tức hiểu ý, ôm lấy bụng Tống Nhược bắt đầu gọi “An An, An An”, thế nhưng đứa nhỏ lại không có phản ứng gì, dường như cảm thấy hai ba ba này thật phiền.8.Mang thai bảy tháng, cảm xúc của Tống Nhược rõ ràng bắt đầu trở nên bất ổn, tuy đã chuyển giao phần lớn công việc nhưng anh vẫn phụ trách một vài hạng mục. Ạnh thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận, trong khi trước đây không hề như vậy.Tuy Tống Nhược luôn bực bội, nhưng anh chưa từng nổi giận với hai anh em. Kiều Ngôn nhìn dáng vẻ tâm phiền ý loạn của Tống Nhược, nói: “Anh nếu trong lòng không thoải mái thì cứ đánh em đi.”Tống Nhược không thể hiểu được nhìn y, “Anh vì sao lại muốn đánh em?”Kiều Ngôn uất ức ôm Tống Nhược vào lòng, để đối phương dựa vào lòng ngực mình ngồi: “Cảm giác gần đây anh luôn rất bực bội, em cũng không biết phải làm sao để giúp anh vơi bớt.”Tống Nhược bị chọc cười, anh khẽ búng nhẹ vào trán Kiều Ngôn, “Đó là do hormone khi mang thai gây ra, qua một thời gian sẽ ổn thôi, anh sao nỡ đánh em để phát tiết chứ?”Kiều Ngôn dán sát vào mặt Tống Nhược, cảm nhận làn da mềm mại tinh tế cùng nhiệt độ ấm áp của anh. Sau khi mang thai, thân nhiệt của Tống Nhược luôn cao hơn người thường một chút, lại đúng vào mùa đông, ôm vào chẳng khác nào một cái lò sưởi tay nho nhỏ.Khi Kiều Tu Minh bưng canh đã nấu xong đi tới, liền thấy hai người đang dán mặt nũng nịu với nhau, hắn khó chịu hừ lạnh một tiếng, nhìn Kiều Ngôn, “Mày cũng chỉ biết dính lấy anh ấy.”Kiều Ngôn cười hì hì không buông tay, “Bởi vì tao yêu anh trai, anh trai cũng rất yêu tao nha.”9.Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh không muốn để Tống Nhược chịu khổ, kiên quyết để anh sinh mổ. Hiện nay kỹ thuật y tế rất phát triển, laser giải phẫu, sau khi phẫu thuật trên bụng gần như không thấy vết sẹo.Chỉ là sinh mổ không được vào phòng cùng sản phụ, Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh lo lắng nhìn Tống Nhược, không biết nên làm thế nào.Tống Nhược cầm tờ giấy xác nhận phẫu thuật, vỗ vai hai người, trấn an nói: “Không sao đâu, anh tự mình đi được, chẳng phải hai đứa vẫn luôn tin tưởng anh sao?”Sau khi Tống Nhược bị đẩy vào phòng phẫu thuật, hai anh em lo lắng đến mức chẳng khác gì hai con gà thả vườn, đi tới đi lui trước cửa phòng phẫu thuật. Một bên trợ lý cũng bị dọa đến hoa mắt, đành phải mở miệng an ủi: “Tống tổng và em bé sẽ bình an mà ra thôi.”Kiều Ngôn dừng lại, nhìn về phía trợ lý, trong ánh mắt không hề che giấu được sự nôn nóng và hoảng loạn: “Không phải có nguy cơ nước ối chặn máu sao? Vậy thì…”Y còn chưa nói hết lời đã bị Kiều Tu Minh nghiêm khắc đánh gãy, “Câm miệng, đừng nói mấy lời như vậyi.”Thời gian chờ đợi trôi qua, từng phút từng giây đều vô cùng dày vò. Kiều Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cuối cùng phải ngồi xuống ghế, nôn nóng chờ đợi.Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng mở, bác sĩ bước ra, vừa cười vừa tháo khẩu trang: “Chúc mừng Chủ tịch Kiều, là một bé gái.”Tống Nhược và đứa bé được đẩy ra cùng nhau, Kiều Ngôn và Kiều Tu Minh còn chưa kịp nhìn đến đứa nhỏ, đã cuống cuồng hoảng hốt chạy đến giường bệnh xem Tống Nhược trước.Lúc này Tống Nhược vẫn còn trong trạng thái gây tê, tinh thần có phần chưa tỉnh táo, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười. Kiều Tu Minh đau lòng vuốt ve mặt Tống Nhược, rồi cúi xuống hôn lên má anh, trông như sắp bật khóc: “Anh trai lần này thật sự vất vả rồi.”Kiều Ngôn cũng hôn Tống Nhược mấy cái, sau đó mới để bác sĩ đẩy anh về lại phòng bệnh.Hai anh em lúc này mới nhớ đến đứa nhỏ, lập tức khẩn trương, kích động chạy đến bên xe đẩy trẻ sơ sinh, nhìn bé con nhăn nheo dum dó được đặt trong lồng ủ ấm.Trước sinh mệnh nhỏ bé trước mắt, Kiều Tu Minh không kìm được đưa tay chạm vào khuôn mặt tròn trịa mềm mại kia, trong lòng trở nên dịu dàng đến lạ. Đây là đứa trẻ của hắn và Tống Nhược — bọn họ thật sự đã trở thành ba ba.Kiều Ngôn cũng xúc động vô cùng, tuy không rõ đứa nhỏ này là con của ai trong hai người, nhưng bất kể thế nào, bọn họ đều sẽ hết lòng yêu thương, nuôi dưỡng sinh mệnh bé nhỏ này.Hai người ôm trẻ con đi Tống Nhược phòng bệnh, đem trẻ con đặt ở Tống Nhược bên gối làm hắn xem. Tống Nhược có chút suy yếu mà vươn cắm ống tiêm tay, nhẹ nhàng vuốt ve hài tử gương mặt, lộ ra một cái hạnh phúc lại thỏa mãn cười: “Nàng thực khỏe mạnh, thật tốt a……”
Hai người bế đứa nhỏ về phòng bệnh của Tống Nhược, đặt bé nằm bên gối để anh có thể nhìn thấy. Tống Nhược có chút suy yếu, vươn tay vẫn còn cắm kim tiêm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của bé, nở một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện: “Con bé rất khỏe mạnh… Thật tốt…”An An còn không có mở mắt, vô ý thức bẹp miệng, rất đáng yêu. Đứa nhỏ này ngũ quan thật đúng là di truyền hoàn mỹ từ Tống Nhược, phi thường tinh xảo đáng yêu, chỉ là nhăn dúm dó.Kiều Tu Minh nhìn chằm chằm đứa nhỏ một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Trẻ mới sinh đều xấu như vậy hả?” Kiều Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái, “Câm miệng.”
Hai người bế đứa nhỏ về phòng bệnh của Tống Nhược, đặt bé nằm bên gối để anh có thể nhìn thấy. Tống Nhược có chút suy yếu, vươn tay vẫn còn cắm kim tiêm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của bé, nở một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện: “Con bé rất khỏe mạnh… Thật tốt…”An An còn không có mở mắt, vô ý thức bẹp miệng, rất đáng yêu. Đứa nhỏ này ngũ quan thật đúng là di truyền hoàn mỹ từ Tống Nhược, phi thường tinh xảo đáng yêu, chỉ là nhăn dúm dó.Kiều Tu Minh nhìn chằm chằm đứa nhỏ một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Trẻ mới sinh đều xấu như vậy hả?” Kiều Ngôn trừng mắt liếc hắn một cái, “Câm miệng.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store