ZingTruyen.Store

Ngọn Lửa Tâm Thức Vô Tận

Chương 2: Những Con Chữ Thì Thầm và Nỗi Sợ Vô Hình

soidavuotdem

Cảnh tượng cuốn sách tự lật trang, dù chỉ là một cái lật nhẹ nhàng, cũng đủ khiến sống lưng Lê Minh Quân lạnh toát. Cậu đứng bất động một lúc lâu, tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất, mắt không rời khỏi cuốn sách kỳ lạ kia. Nó nằm im lìm trên kệ, không có thêm bất kỳ cử động nào, như thể cái lật trang vừa rồi chỉ là một ảo giác do tâm trí căng thẳng của cậu tạo ra.

Nhưng Quân biết, đó không phải ảo giác.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, sự tò mò cố hữu của một người ham mê khám phá, dù bị nỗi sợ hãi lấn át, vẫn thôi thúc cậu tiến lại gần. Cậu rón rén bước tới, cố gắng không gây ra tiếng động. Cuốn sách có bìa bằng da màu xanh rêu sẫm, không có tựa đề, chỉ có một vài hoa văn chìm nổi hình xoắn ốc. Những trang giấy bên trong có màu ngà ngà, dường như được làm từ một loại vật liệu rất lạ, vừa mềm mại lại vừa có độ dai nhất định.

Quân hít một hơi sâu, đưa tay run run chạm nhẹ vào bìa sách. Không có gì xảy ra. Cậu cẩn thận lật mở trang đầu tiên. Những dòng chữ viết tay bằng một loại mực đen nhánh hiện ra, không phải là thứ ngôn ngữ xa lạ mà cậu từng thấy trên vài cuốn sách khác, mà là tiếng Việt, rõ ràng và mạch lạc. Nhưng nội dung của chúng lại khiến cậu rùng mình.

"Kẻ lạc bước, ngươi có nghe thấy tiếng thì thầm của tri thức không?"

Chỉ một dòng ngắn ngủi, nhưng nó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Quân. Cuốn sách này... biết cậu đang ở đây? Nó đang nói chuyện với cậu?

Tim đập nhanh hơn, Quân vội vàng lật sang trang tiếp theo. Trang giấy trắng trơn. Cậu lật nữa, vẫn trắng trơn. Sự thất vọng xen lẫn một chút nhẹ nhõm thoáng qua. Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp, một trò đùa quái ác của nơi này.

Cậu định đặt cuốn sách trở lại kệ thì một cảm giác chóng mặt nhẹ ập đến. Những hình ảnh rời rạc, mờ ảo thoáng qua trong tâm trí: một hành lang tối tăm, một cánh cửa hé mở, một tiếng cười khanh khách xa xăm. Chúng chỉ kéo dài vài giây rồi biến mất, để lại một cảm giác bất an mơ hồ. Quân vội vàng đóng sập cuốn sách lại, lùi ra xa. Rõ ràng, không phải cuốn sách nào ở đây cũng "an toàn". Đây là bài học đầu tiên, một lời cảnh báo không lời nhưng vô cùng rõ ràng.

Quân lấy cuốn sổ tay ra, cây bút run run ghi lại những gì vừa trải qua: "Cuốn sách bìa xanh rêu, có chữ Việt, đặt câu hỏi. Gây ảo giác nhẹ khi mở lâu." Cậu phải cẩn thận hơn. Nơi này không chỉ là một thư viện đơn thuần, nó là một mê cung đầy rẫy những cạm bẫy vô hình.

Thời gian chậm chạp trôi qua trong sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Quân không biết đã bao lâu kể từ khi cậu tỉnh dậy ở nơi này. Cảm giác đói và khát bắt đầu hành hạ cậu một cách rõ rệt hơn. Cái lạnh lẽo của thư viện cũng khiến cơ thể cậu hơi run lên. Nỗi sợ "ý thức phai mờ" mà giọng nói kia đề cập cứ lởn vởn trong đầu, như một lưỡi hái tử thần treo lơ lửng. Cậu không thể ngồi yên chờ đợi.

Nhớ lại gợi ý "Nguồn lực cơ bản: Đã cung cấp. Tự tìm kiếm," Quân bắt đầu một cuộc tìm kiếm có mục đích hơn. Cậu không còn lang thang vô định nữa, mà tập trung tìm kiếm những dấu hiệu của sự sống, hoặc ít nhất là những thứ có thể giúp cậu duy trì sự sống. Cậu kiểm tra kỹ hơn những khoảng trống giữa các kệ sách, những góc khuất mà trước đó cậu chỉ lướt qua.

Sau gần một giờ đồng hồ tìm kiếm trong vô vọng, khi đôi chân đã mỏi nhừ và cổ họng khô khốc, Quân gần như tuyệt vọng. Đúng lúc đó, cậu để ý thấy một giá sách ở góc xa có vẻ hơi khác thường. Nó không thẳng tắp như những giá khác, mà hơi nghiêng về một bên, như thể có thể đẩy được.

Lấy hết chút sức lực còn lại, Quân đẩy mạnh vào giá sách. Nó kêu lên một tiếng kẽo kẹt não nề rồi từ từ dịch chuyển sang một bên, để lộ ra một khoảng không gian hẹp tối om phía sau. Một luồng không khí hơi ẩm và có mùi mốc xộc ra.

Tim đập nhanh hơn vì hồi hộp, Quân thận trọng bước vào. Đó là một căn phòng nhỏ, bụi bặm, trông giống như một phòng nghỉ bị bỏ hoang của người thủ thư nào đó từ rất lâu rồi. Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ nhỏ phủ đầy bụi, trên đó có một cây đèn dầu đã cạn và một vài vật dụng linh tinh. Nhưng thứ khiến mắt Quân sáng lên là ở góc phòng: một chiếc thùng gỗ nhỏ.

Cậu vội vàng chạy tới, run rẩy mở nắp thùng. Bên trong, có vài chai nước khoáng đóng chai đã cũ, nhãn mác đã mờ gần hết, và khoảng chục thanh lương khô được gói kỹ trong giấy nến. Dù trông không mấy hấp dẫn, nhưng đối với Quân lúc này, chúng quý hơn vàng.

"Cảm ơn trời đất..." Quân thở phào nhẹ nhõm, một chút xúc động dâng lên. Cậu vội lấy một chai nước, tu ừng ực, cảm nhận dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng khô rát. Sau đó, cậu cẩn thận bóc một thanh lương khô, cắn một miếng nhỏ. Vị của nó khô khốc và hơi nhạt, nhưng nó mang lại cho cậu chút năng lượng cần thiết. Ít nhất, cậu sẽ không chết đói chết khát trong vài ngày tới. Sự nhẹ nhõm này, dù chỉ là tạm thời, cũng đủ để "Ngọn Lửa Tâm Thức" leo lét trong cậu như được tiếp thêm một chút dầu.

Cất kỹ số lương thực ít ỏi, Quân quay lại với nhiệm vụ chính: tìm "Khởi Nguyên Chi Thư." Trong lúc tìm kiếm căn phòng này, cậu để ý thấy trên bức tường phía sau chiếc bàn gỗ có khắc một biểu tượng lạ. Đó là một con mắt được bao quanh bởi một vòng xoáy, giống như hình ảnh mà cậu thoáng thấy khi "Giao Diện Tâm Thức" kích hoạt, và cũng giống với hoa văn trên một vài cuốn sách cậu đã lướt qua.

"Đây có thể là một manh mối," Quân tự nhủ, lấy sổ tay ra phác họa lại biểu tượng đó một cách cẩn thận. Cậu nhớ lại, dường như những cuốn sách có biểu tượng này thường được đặt ở những vị trí trang trọng hơn, hoặc có chất liệu giấy tốt hơn.

Sự cô đơn bắt đầu gặm nhấm Quân. Không một tiếng người, không một hơi ấm. Chỉ có cậu và những dãy sách vô tận. Cậu bắt đầu tự nói chuyện với chính mình, những câu lẩm bẩm vô nghĩa, chỉ để nghe thấy một âm thanh nào đó phá vỡ sự im lặng chết chóc. Thỉnh thoảng, cậu lại viết vào sổ tay, không chỉ là những quan sát, mà còn là những dòng suy nghĩ, những nỗi sợ hãi, như một cách để giải tỏa và giữ cho tâm trí không bị nhấn chìm. "Mẹ ơi, con đang ở đâu thế này?", "Hoàng Nam, nếu là mày, mày sẽ làm gì?", những câu hỏi không lời đáp cứ hiện về.

Quyết định đi theo manh mối của biểu tượng con mắt xoáy, Quân quay trở ra thư viện chính. Cậu bắt đầu để ý kỹ hơn những kệ sách, tìm kiếm những cuốn có biểu tượng đó. Quả nhiên, chúng xuất hiện rải rác, như những vì sao dẫn đường trong đêm tối. Cậu men theo chúng, tiến sâu hơn vào những khu vực mà trước đó cậu chưa dám đặt chân tới.

Không gian càng lúc càng trở nên âm u và lạnh lẽo hơn. Ánh sáng từ những ngọn đèn lồng dường như cũng yếu ớt hơn. Quân cảm thấy một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai, không khí đặc quánh lại. Cậu có cảm giác như mình đang bị theo dõi, dù không thấy bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì.

Đột nhiên, cậu dừng bước. Phía trước, cách cậu không xa, là một khu vực có vẻ rất khác biệt. Những kệ sách ở đây cao hơn, được chạm khắc tinh xảo hơn, và những cuốn sách trên đó dường như cũng cổ xưa và quý giá hơn. Ở giữa khu vực đó, trên một bệ đá thấp, là một cuốn sách lớn, bìa bằng kim loại màu đen tuyền, được buộc chặt bằng những sợi xích bạc phát ra ánh sáng xanh lam yếu ớt. Xung quanh cuốn sách, không khí như ngưng đọng, mang một vẻ trang nghiêm và có phần đáng sợ.

"Chẳng lẽ... đây là nơi cất giữ 'Khởi Nguyên Chi Thư'?" Quân nín thở, tim đập mạnh. Cậu cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ phát ra từ cuốn sách đó, vừa hấp dẫn lại vừa đầy rẫy nguy hiểm.

Cậu cẩn trọng tiến lại gần. Khi chỉ còn cách cuốn sách vài bước chân, một tiếng "kít" chói tai vang lên từ phía sau lưng cậu. Quân giật mình quay lại.

Từ trong bóng tối của một dãy kệ sách đổ nát gần đó, vô số những mảnh giấy da cũ kỹ, những trang sách rách nát và những ký tự cổ ngữ phát sáng mờ ảo bắt đầu tụ lại, xoáy tròn như một cơn lốc nhỏ. Tiếng sột soạt của giấy cọ vào nhau ngày một lớn, xen lẫn tiếng gió rít khe khẽ. Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, một mùi mực cổ và mùi ozon đặc trưng của năng lượng ma thuật lan tỏa trong không khí.

Một thực thể kỳ dị đang dần hình thành, và nó đang hướng thẳng về phía Lê Minh Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store