ZingTruyen.Store

Ngọn Lửa Tâm Thức Vô Tận

Chương 1: Giấc Mơ Lạc Giữa Trang Sách

soidavuotdem

Màn hình máy tính vẫn sáng một màu xanh nhờ nhờ, hắt những dòng chữ mời gọi tuyển dụng vô hồn lên khuôn mặt có phần mệt mỏi của Lê Minh Quân. Hai hai tuổi, tấm bằng cử nhân Lịch sử vừa cầm chưa ấm tay đã trở thành một nỗi ưu tư thầm lặng. Bạn bè đứa đã yên vị ở một công ty nào đó, đứa rục rịch chuẩn bị cho những dự định cao xa hơn, còn cậu, vẫn loay hoay giữa những lựa chọn mơ hồ và áp lực vô hình từ gia đình. Tiếng mẹ dặn dò qua điện thoại buổi chiều vẫn còn văng vẳng bên tai, "Cố gắng tìm một chỗ ổn định đi con, làm gì thì làm, cứ phải chắc cái đã..."

Quân thở dài, gạt những tin tuyển dụng qua một bên. Cậu với tay lấy cuốn "Những Thư Viện Cổ Đại Và Số Phận Chìm Nổi" đặt trên chồng sách cao ngất bên cạnh. Những trang giấy ố vàng, mùi mực cũ và những câu chuyện về các kho tàng tri thức bị lãng quên, những bí ẩn chưa có lời giải của các nền văn minh đã xa luôn có một sức hút kỳ lạ với cậu. Ít nhất, chúng cũng giúp cậu tạm thoát khỏi thực tại có phần bí bách này.

Hình ảnh những hành lang sách dài hun hút, những căn phòng chứa đầy những cuộn giấy da cổ xưa hiện lên trong tâm trí. Quân bất giác ước ao, dù chỉ một lần, được chạm tay vào những di sản ấy, được đắm mình trong cái không khí trầm mặc, uyên bác của chúng. Một cảm giác đồng điệu lạ lùng len lỏi trong lòng, như thể cậu thuộc về một nơi như thế, chứ không phải căn phòng trọ chật chội với những lo toan thường nhật này.

Mí mắt trĩu nặng. Cơn buồn ngủ ập đến tự lúc nào không hay. Quân gục đầu xuống bàn, cuốn sách vẫn mở dang dở, những con chữ nhảy múa rồi mờ dần...

Một luồng khí lạnh lẽo bất chợt khiến Lê Minh Quân rùng mình tỉnh giấc. Cậu khẽ cựa quậy, cảm nhận sự cứng nhắc của mặt bàn và chiếc ghế gỗ dưới thân mình. Mùi giấy cũ, thứ mùi quen thuộc từ những cuốn sách cậu yêu thích, giờ đây lại nồng đậm một cách khác thường, xen lẫn với một chút ẩm mốc và một cái gì đó lành lạnh, khó tả.

Quân từ từ ngẩng đầu, đôi mắt còn mơ màng cố gắng định hình không gian xung quanh. Và rồi, mọi cơn buồn ngủ tan biến trong tích tắc, nhường chỗ cho một sự ngỡ ngàng đến sững sờ.

Đây không phải là căn phòng trọ của cậu.

Trước mặt Quân, và trải dài ra tứ phía, là những dãy kệ sách bằng gỗ sẫm màu, cao ngất, chạm đến một trần nhà vòm mờ ảo, chìm trong bóng tối không thấy rõ điểm cuối. Ánh sáng duy nhất trong không gian rộng lớn này dường như phát ra từ những ngọn đèn lồng kiểu cổ treo lơ lửng cách quãng, tỏa ra một thứ ánh sáng vàng vọt, yếu ớt, đủ để soi rõ những gáy sách cũ kỹ nhưng không xua tan được sự âm u bao trùm. Xa xa, le lói vài quả cầu pha lê tự phát sáng, đặt trên những bệ đá rải rác, càng làm tăng thêm vẻ huyền bí.

Không một tiếng động. Sự tĩnh lặng bao trùm, đặc quánh đến mức Quân có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu vẫn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, bên một chiếc bàn làm bằng thứ gỗ đen bóng, nhưng cuốn sách trước mặt không còn là "Những Thư Viện Cổ Đại Và Số Phận Chìm Nổi" nữa. Thay vào đó là một cuốn sách bìa da dày cộp, không có tựa đề, những trang giấy bên trong trắng tinh.

"Đây là... mơ sao?" Quân lẩm bẩm, giọng khản đặc. Cậu đưa tay lên véo mạnh vào má mình. Cảm giác đau nhói lan tỏa. Không phải mơ.

Sự hoang mang tột độ xâm chiếm lấy tâm trí cậu. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Cậu đang ở đâu? Làm sao cậu lại đến được đây? Hàng loạt câu hỏi xoáy tròn trong đầu, nhưng không có một lời giải đáp. Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức cuối cùng chỉ là hình ảnh mình gục ngủ trên bàn đọc sách.

Đúng lúc sự sợ hãi bắt đầu dâng lên đến đỉnh điểm, một luồng sáng chói lòa đột ngột lóe lên bên trong tâm trí Quân, như một tia sét đánh ngang qua bầu trời đêm. Theo sau đó là một loạt những hình ảnh, biểu tượng kỳ lạ, những dòng chữ cổ ngữ mà cậu cảm thấy vừa quen vừa lạ, lướt qua rồi tan biến nhanh như chớp, để lại một cảm giác đau nhói ở thái dương.

Rồi một giọng nói vang lên, không phải từ bên ngoài, mà trực tiếp từ sâu thẳm trong đầu cậu. Đó không phải là một giọng nói đơn lẻ, mà như một bản hợp xướng của vô số thanh âm khác nhau, có nam có nữ, có già có trẻ, vừa máy móc vô hồn lại vừa mang một sự uy nghiêm cổ xưa nào đó.

"Thí Luyện Giả số hiệu 7301X9. Chào mừng đến với Thực Tại Phân Nhánh Sống: Thư Viện Vĩnh Hằng Câm Lặng."

Quân ôm chặt lấy đầu mình, cảm giác như có ai đó đang dùng một mũi khoan vô hình xoáy vào não cậu. Cậu muốn hét lên, muốn phản kháng, nhưng cơ thể cứng đờ.

Giọng nói đó lại tiếp tục, không một chút cảm xúc:

"Mục tiêu chính: Tìm kiếm Khởi Nguyên Chi Thư."
"Thời gian giới hạn: Một trăm sáu mươi tám (168) giờ Trái Đất."
"Nguồn lực cơ bản: Đã cung cấp. Tự tìm kiếm."
"Thất bại: Ý thức phai mờ."
"Gợi ý: Tri thức là chìa khóa, nhưng cũng là cạm bẫy. Quan sát. Phân tích. Sinh tồn."

Những thông tin đó, dù khó hiểu và đáng sợ, lại như được "khắc" thẳng vào tâm trí Quân. Cậu không thể nào quên được chúng, dù có muốn. Cảm giác bị xâm phạm, bị điều khiển một cách vô hình khiến lồng ngực cậu thắt lại. Sự sợ hãi giờ đây đã chuyển hóa thành một nỗi kinh hoàng thực sự. "Thí Luyện Giả"? "Thực Tại Phân Nhánh Sống"? "Khởi Nguyên Chi Thư"? "Ý thức phai mờ"? Những thuật ngữ đó có nghĩa là gì?

Khi giọng nói và những hình ảnh kỳ lạ kia biến mất, để lại một sự tĩnh lặng còn đáng sợ hơn trước, Quân gần như đổ gục xuống bàn. Tim cậu đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp. Cậu nhìn quanh một lần nữa, đôi mắt mở to đầy vẻ hoảng hốt. Đây không phải là một trò đùa, cũng không phải một cơn ác mộng. Đây là một thực tại mới, một thực tại mà cậu không hề lựa chọn, nhưng lại bị ép phải chấp nhận.

Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi sự hỗn loạn trong đầu. Dù vẫn còn run rẩy, một phần lý trí sót lại của một người từng đọc qua không biết bao nhiêu câu chuyện lịch sử về những tình huống hiểm nghèo, những cuộc đấu tranh sinh tồn, bắt đầu trỗi dậy. Quan sát. Phân tích. Sinh tồn. Ba từ cuối cùng của "gợi ý" kia như một chiếc phao cứu sinh mong manh.

Quân kiểm tra lại bản thân. Vẫn là bộ quần áo mặc ở nhà lúc chiều. Trong túi quần, chiếc điện thoại thông minh nằm im lìm, màn hình đen ngòm, không một vạch sóng, không một dấu hiệu của sự sống. Chiếc ví cũ với vài tờ tiền lẻ và chứng minh thư giờ đây trở nên vô nghĩa. Nhưng rồi, ngón tay cậu chạm phải một vật quen thuộc. Cuốn sổ tay nhỏ bìa nâu sờn cũ và cây bút bi cậu vẫn hay dùng để ghi chép những ý tưởng bất chợt. Ít nhất, cậu không hoàn toàn tay không.

Không thể ngồi đây mãi được. Quân cắn răng, cố nén nỗi sợ hãi đang chực chờ nuốt chửng mình. Cậu phải tìm hiểu, phải biết mình đang ở đâu, và quan trọng hơn, làm thế nào để sống sót. Cậu đứng dậy, đôi chân hơi run, ghi nhớ kỹ vị trí chiếc bàn và cuốn sách trắng kỳ lạ như một "điểm gốc" trong mê cung tri thức vô tận này.

Cẩn trọng, Lê Minh Quân bắt đầu bước những bước đầu tiên vào hành trình vô định của mình, giữa những dãy kệ sách câm lặng và những bóng tối không rõ hình thù. Cậu để ý thấy, trên gáy của một vài cuốn sách xa xa, dường như có những ký hiệu lạ, phát ra ánh sáng xanh lam mờ ảo. Và hình như, một cuốn sách trên kệ gần nhất, vừa khẽ lật một trang, dù không hề có một cơn gió nào thoảng qua.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store