Chương 15: Giao kèo
Ghét vật lý! Ghét vật lý! Ghét vật lý! Ghét vật lý!Ghét vật lý suốt đời!!!(╥﹏╥)– – 《 Sổ tay tuyệt mật quốc gia!!! 》Đúng như Thu Nguyệt đã đoán, hôm đó Tuấn Anh không những phải đối đầu với mỗi Gia Khiêm mà còn phải chịu cơn thịnh nộ từ cậu mợ.Nhìn đứa con trai cưng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, bà Hòa tức giận muốn bốc khói. Bà cầm chặt cây roi mây, vừa mắng nhiếc vừa quật xuống: "Con mẹ nó thằng chó vô ơn! Gia đình tao nuôi mày sống mấy năm qua rồi giờ mày làm vậy với con tao đó hả?!"Tiếng roi mây quật xuống kêu vun vút.Nếu đổi lại là Tuấn Anh của hai năm trước thì ắt hẳn đã đứng yên chịu trận. Nhưng Tuấn Anh của bây giờ thì không. Anh vươn tay chụp lấy cây roi mây giữa không trung, bàn tay bị quật vào làm cho đau điếng.Thà là chịu đau một lần để cả đời còn lại được giải thoát.Bà Hòa trừng mắt đỏ ngầu, ra sức giành lại cây roi. Nhưng sức lực của bà chẳng thể nào đọ được với Tuấn Anh, cây roi mây nhanh chóng bị anh vứt qua một bên."Mẹ nó!" Bà Hòa mất bình tĩnh hét lớn. "Hôm nay tao không giết chết mày thì tao không phải là Trần Ôn Hòa nữa!"Dứt lời, bà sừng sộ lao về phía Tuấn Anh. Ông Bảo thấy thế tức khắc hoảng hốt, nhanh chân chạy lên cản lại. Bà Hòa giãy giụa kịch liệt, miệng la hét om sòm: "Bỏ ra! Ông bị điên à? Ông để cho thằng chó này làm loạn như vậy hả? Tự mình nhìn đi, coi coi nó đánh thằng Khiêm ra cái thể loại gì rồi kìa!"Thật ra Gia Khiêm không bị đánh nặng đến thế, vốn chỉ bầm tím ở gò má. Nhưng để làm tăng máu điên của mẹ, cậu ta đã cố tình tạo thêm vài vết thương giả, làm bộ như mình bị đánh đến nỗi tét trán bong da. Bà Hòa cưng con trai như vàng, liền điên tiết xách roi đi kiếm Tuấn Anh mà chẳng cần kiểm tra kỹ lưỡng. Gia Khiêm nằm trên ghế sofa bày ra vẻ đờ đẫn mệt nhoài, diễn đạt như thế hèn gì bà Hòa tin răm rắp.Ông Bảo khó khăn giữ vợ lại, vội vã đề nghị: "Để tôi để tôi. Để tôi xử nó. Bà ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Bình tĩnh lại."Nghe vậy bà Hòa mới hạ hỏa một chút, bà nện bước ầm ầm đi đến ngồi lên ghế sofa, hằn học: "Ông làm sao coi được thì làm!""Biết rồi biết rồi." Ông Bảo gật đầu lia lịa, sau đó quay sang lườm Tuấn Anh, tiện cũng để ý đến lòng bàn tay rươm rướm máu đỏ. Ông thở dài ngao ngán: "Tuấn Anh. Nhà tao nuôi mày mấy năm để rồi bây giờ mày làm vậy sao? Hôm qua mày hỗn với mợ mày đã đành, nay còn dám đánh luôn cả con trai tao. Rốt cuộc là mày muốn làm cái gì đây?""Nuôi?" Tuấn Anh cười khinh miệt. "Cậu mợ thật sự đã nuôi cháu sao?"Mặt mày ông Bảo trở nên cứng nhắc khó coi, giọng nói lớn hơn hẳn so với vừa rồi: "Mày làm loạn đủ chưa?! Học đâu ra cái thói người lớn nói chuyện là cãi chem chẽm chem chẽm vậy hả?"Bà Hòa không nhịn được lại đứng bật dậy, phụ họa cho chồng: "Sớm biết thế tao tống mày đi làm sửa xe bên chỗ thằng Kha hàng xóm rồi. Học hành chi cho phí tiền. Ba mẹ mày mà còn sống, thấy mày như vầy chắc cũng hối hận đứt ruột vì đã đẻ mày ra!""Này."Tuấn Anh lạnh lùng mở miệng, tròng mắt phản chiếu bóng dáng gầy gò của mợ Hòa. Dưới ánh mắt sắc lẹm như lưỡi đao của anh, lông mày bà Hòa giật giật, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng bà.Lại là ánh mắt đó.Cái ánh mắt như muốn bức chết người khác.Bà ghét cay ghét đắng cái ánh mắt này. Rõ ràng hồi nhỏ cũng không tới nỗi nào, vậy mà khi Tuấn Anh lớn lên, ánh mắt đó cứ ngày càng lạnh lùng trầm lắng, ngày càng mang sức ép to lớn khi nhìn chằm chằm vào người khác.Bà Hòa im phăng phắc, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Lát sau bà quyết định hạ tông giọng, cẩn trọng nói: "Vừa rồi là do mợ mất bình tĩnh... không phải cố ý đâu. Mợ nói thật đó."Cả ông Bảo cũng chẳng lên tiếng nữa, đứng bất động như pho tượng.Lúc này Tuấn Anh mới dời tầm mắt lên Gia Khiêm, người đang giả vờ ngủ trên ghế sofa để nghe kịch truyền thanh. Anh lê bước chân đi đến đó. Bà Hòa thiếu chút nữa đã thòng tim ra ngoài, hớt hải chạy tới che chắn cho con trai: "Cũng tối rồi, có gì cháu để mai hẵn nói tiếp. Giờ mợ...""Tránh ra."Da đầu của bà Hòa tê rần rần, chân tay luýnh quýnh, không khỏi hối hận vì đã khơi lại chuyện ba mẹ của Tuấn Anh. Bà biết rõ giới hạn của thằng cháu này là ba mẹ, vậy mà vẫn lỡ lời nhắc đến. Bây giờ ai biết được tên điên này có làm gì cục cưng của bà hay không?Gia Khiêm nằm trên ghế sofa không cử động, hoàn toàn nhập vai một người ngủ say. Cậu ta chỉ sợ nếu lỡ bị phát hiện, có lẽ Tuấn Anh sẽ thật sự đánh cho cậu ta tét trán.Bà Hòa lần nữa nhún nhường: "Tuấn Anh à. Để mợ..."Tuấn Anh trực tiếp bước vòng qua mợ út, vươn tay lên mặt Gia Khiêm. Cảm nhận có người sắp chạm vào mình, Gia Khiêm sợ khiếp vía liền ngồi bật dậy, nép sát vào thành ghế. Tuấn Anh cười khẩy một tiếng, sau đó đưa tay gỡ miếng dán giả vết thương đã bị bong mép trên trán của cậu ta xuống. Anh đi đến trước mặt mợ út, đặt miếng dán đó vào tay bà."Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Mợ hiểu câu đó mà đúng không?""Mợ... Mợ hiểu." Bà Hòa lắp bắp.Tuấn Anh gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ.Lúc này bà Hòa mới gỡ bỏ được tảng đá trong lòng. Bà ngồi sụp xuống ghế sofa, đưa tay day day mi tâm. Còn tưởng là sẽ bị ánh mắt đó chèn ép đến chết rồi chứ. Bà thở dài, lát sau quay sang dặn dò con trai: "Từ nay con bớt đụng vào thằng đó đi. Nó tới thời kỳ nổi loạn rồi đó."Tuy Gia Khiêm không muốn làm vậy, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Nhớ lại lúc nãy, lần đầu tiên cậu ta phải thừa nhận rằng bản thân có chút sợ Tuấn Anh. Nếu Tuấn Anh không sống trong ngôi nhà này, Gia Khiêm nghĩ có lẽ cái cổ xương xẩu của mẹ mình đã bị bóp gãy không hay.*****Từ sau vụ việc đêm hôm đó, sự đối đãi của bà Hòa và ông Bảo dành cho Tuấn Anh có chút tốt hơn, chí ít là anh không bị sai vặt trong nhà nữa. Gia Khiêm cũng không còn bám theo lăng mạ anh. Thay vào đó, cậu ta có hứng thú với quỷ nhỏ xấc xược tên Thu Nguyệt hơn. Gia Khiêm nhờ bạn bè tìm tài khoản Facebook của cô, dứt khoát bấm gửi lời mời kết bạn.Trong thư viện yên ắng, tiếng thông báo vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Thu Nguyệt ngại ngùng nói "xin lỗi", sau đó nhanh tay tắt thông báo điện thoại của mình. Cô cúi mặt kiểm tra thử, nhận ra là lời mời kết bạn của Gia Khiêm thì trực tiếp bấm "từ chối"."Sao vậy?" Tuấn Anh vẫn cầm bút trên tay, nghi hoặc nhìn cô.Thu Nguyệt tắt điện thoại rồi cất vào cặp, nói ngắn gọn cho qua chuyện: "Không có gì đâu, tin nhắc rác thôi."Tuấn Anh gật đầu, tiếp tục ghi đề bài vào vở cho Thu Nguyệt, ghi xong thì đẩy đến trước mặt cô: "Cậu giải đi. Mười lăm phút sau tớ kiểm tra.""Được."Thu Nguyệt vui vẻ đồng ý, bắt đầu cặm cụi giải bài tập.Tính cả hôm bắt đầu thì ngày hôm nay đã là buổi thứ tư Tuấn Anh trở thành gia sư dạy kèm. Nhờ học chung với anh nên nguồn động lực của Thu Nguyệt tăng vọt từ mười lên một trăm. Mỗi khi về nhà, cô đều chuyên tâm ôn lại lý thuyết và giải các bài tập được Tuấn Anh giao, vì thế mà mẹ Thu rất lấy làm vui. Thu Nguyệt cũng nhân cơ hội nói lời đường mật để mẹ không thuê gia sư nữa, liền thuận lợi thoát khỏi chuyện đó.Mười lăm phút sau, Thu Nguyệt đưa vở bài tập đến trước mặt Tuấn Anh. Anh nhận lấy, cầm bút đỏ nghiêm túc chấm bài.Thu Nguyệt chống tay lên bàn, hai mắt sáng long lanh, thấp giọng hỏi ý: "Tuấn Anh này. Sắp tới Giáng Sinh rồi, cậu có muốn đi chơi chung với tớ không? Tớ sẽ bao cậu, xem như là trả tiền học phí đi."Tuấn Anh vẫn bận rộn kiểm tra bài tập của Thu Nguyệt, không hề ngẩng mặt nhìn cô: "Sắp thi cuối kỳ rồi đúng không?""Thôi mà." Thu Nguyệt buồn phiền than thở. "Nhắc đến thi cuối kỳ là tay chân tớ ớn lạnh rồi. Tạm thời gạt kỳ thi đó qua một bên đi, cậu trả lời câu hỏi của tớ đã."Chấm xong bài tập cuối cùng, Tuấn Anh đóng nắp bút, đẩy vở đến trước mặt cô. Anh suy nghĩ vài giây, sau đó đề xuất một giao kèo: "Nếu cậu thi lý được 7 điểm trở lên thì tớ đi với cậu."Thu Nguyệt cúi đầu xem vở ghi, thấy bài tập chỉ đúng được một trong ba bài. Cô suy sụp nằm thượt ra bàn, uất ức lên tiếng: "Không nổi. Tớ làm không nổi đâu.""Vậy thì cậu đi chơi Giáng Sinh một mình.""Không muốn." Thu Nguyệt chớp chớp mắt, giở trò mè nheo để mặc cả. "6 điểm đi. Nếu là 6 điểm thì may ra tớ còn có thể."Tuấn Anh thẳng thừng từ chối: "Không được."Thu Nguyệt bất lực úp mặt lên bàn, phát ra mấy âm thanh than thân trách phận.Lần đầu tiên cô thấy học dở vật lý cũng là một tội ác.*****Kỳ thi cuối kỳ đến gần.Thu Nguyệt dốc công dốc sức để học vật lý. Trên bàn của cô cả tuần nay không lúc nào là không có tài liệu về động học và động lực học.Ý Nhi bốc một miệng bánh cho vào miệng ăn ngon lành, cụp mắt nhìn vở nháp của Thu Nguyệt, chỉ điểm: "Sai bét rồi."Thu Nguyệt không trả lời, chỉ lặng lẽ lật qua trang mới rồi giải lại từ đầu. Nghiền ngẫm một lúc mà vẫn làm không ra, cô giận dỗi quăng bút xuống bàn, nghiêng người tựa vào vai Ý Nhi, thở dài thườn thượt như bà cụ già tám mươi tuổi: "Cậu nói xem có phải đó là cách mà Tuấn Anh từ chối khéo tớ không vậy?"Ý Nhi đút cho Thu Nguyệt một miếng bánh, mỉm cười: "Không có đâu. Cậu ấy muốn cậu giỏi lên đó.""Tớ biết. Nhưng tớ thi giữa kỳ chỉ có 5 điểm, làm sao một phát nhảy lên 7 điểm được?"Thu Nguyệt cảm thấy việc này thật sự là ngoài tầm với. Nhưng cô không muốn bỏ cuộc, cô muốn đi chơi với Tuấn Anh. Thu Nguyệt hạ quyết tâm, ngồi thẳng thớm lại, lần nữa đặt bút giải bài tập.Ý Nhi không khỏi ngưỡng mộ bạn mình, đút cho cô thêm một miếng bánh nữa: "Cố lên bé yêu. Lúc đi thi mà bí quá thì lụi toàn C nha, kinh nghiệm của tớ đó."Thu Nguyệt nghiêng đầu nhìn Ý Nhi, nghi hoặc: "Thật không?"Ý Nhi gật đầu đầy chắc nịch: "Thật."...Một tuần sau, kỳ thi cuối kỳ một đã đến. Rồi một tuần sau nữa, bảng điểm được gửi vào nhóm Zalo của lớp.Thu Nguyệt ngồi trên giường, chung quanh xếp đầy sách vở và tài liệu của môn vật lý thành hình tròn như một pháp trận. Cô cầm điện thoại bằng hai tay, chân thành nhắm mắt, cung kính cầu nguyện: "Các ông thần vật lý ơi xin hãy độ cho con. Các ông thần vật lý ơi. Isaac Newton, Albert Einstein, Galileo Galilei, Michael Faraday, Nikola Tesla..."Cùng nhiều cái tên của các nhà vật lý học vĩ đại khác được liệt kê.Khi trí nhớ đạt đến giới hạn, Thu Nguyệt chậm rãi mở mắt, căng thẳng bấm mở file bảng điểm. Giữa một loạt những cái tên, Thu Nguyệt mau chóng tìm thấy tên của mình. Cô nín thở, ngón tay trỏ cẩn trọng dò từng con điểm.Vật lý...Vật lý...Ngón tay của Thu Nguyệt dừng lại ở một con số trên màn hình. Cô nhìn chăm chăm con số đó thật lâu, nhìn đi nhìn lại, rồi cuối cùng bấm gọi điện cho Ý Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store