ZingTruyen.Store

[MNO/JinFu] Âm Vọng Trong Đêm

Chương 5: Khi linh lực không còn nghe lời

nhimdautay

Sau đêm mưa ấy, Miyabichi bước vào những ngày bất thường.

Không phải vì số lượng linh hồn gia tăng, cũng không phải vì kết giới suy yếu. Mọi thứ trên bề mặt đều yên ổn, quá yên ổn—như mặt nước phẳng lặng che giấu dòng chảy xiết phía dưới.

Hanayama Fuzuki cảm nhận điều đó rõ ràng hơn bất cứ ai.

Linh lực của ngươi... không còn hoàn toàn thuộc về ngươi nữa.

Buổi sáng, khi ngươi vẽ trận pháp trấn linh trên giấy phù, đầu bút khẽ run—một hiện tượng chưa từng xảy ra. Những ký tự âm dương vốn quen thuộc bỗng chốc sai lệch nửa nét, khiến ngươi phải xé bỏ cả tấm phù.

"Không thể nào..."

Ngươi nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở. Nhưng chỉ cần thả lỏng một chút, hình ảnh Jinmao lại hiện lên—ánh mắt tối hôm ấy, cánh tay đỡ lấy ngươi, hơi ấm xuyên qua lớp áo ướt lạnh.

Linh lực dao động.

Fuzuki siết chặt tay. "Ta đang yếu đi sao?"

Không. Ngươi biết rõ, đây không phải suy yếu.

Đây là mất kiểm soát.

Buổi chiều, một mệnh lệnh từ điện trung tâm được truyền xuống: một khu vực ngoại thành xuất hiện linh vực méo mó, nghi ngờ liên quan đến kết giới cổ xưa bị xâm phạm. Nhiệm vụ yêu cầu hai đội tách biệt xử lý—một đội thăm dò linh vực, một đội giữ ổn định kết giới chính của Miyabichi.

Tên Jinmao nằm ở đội thăm dò.

Tên Hanayama Fuzuki nằm ở đội trấn thủ.

Khi danh sách được công bố, Fuzuki đứng sững lại.

"Ngươi không thể—" lời nói dừng giữa chừng.

Jinmao đã nhìn thấy phản ứng ấy.

"Ngươi lo lắng?" cậu hỏi, giọng bình thản như thường.

Fuzuki quay mặt đi. "Đó là nhiệm vụ. Ta không có lý do gì để lo."

Jinmao không vạch trần. Nhưng ánh mắt cậu tối lại.

"Linh vực đó rất bất ổn," Jinmao nói. "Nếu có biến cố—"

"Ngươi là Jinmao." Fuzuki cắt lời. "Ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy."

Câu nói nghe như sự tin tưởng tuyệt đối... nhưng chính điều đó khiến Jinmao nắm chặt tay.

"Ngươi nói vậy," cậu đáp chậm rãi, "là vì ngươi tin ta. Hay vì ngươi không cho phép ta biến mất?"

Fuzuki không trả lời.

Buổi tối, trước giờ xuất phát, Jinmao tìm đến phòng Fuzuki. Ngươi đang ngồi trước bàn gỗ, chỉnh lại những tấm phù phòng ngự.

"Ngươi không ngủ?" Jinmao hỏi.

"Ngươi cũng vậy."

Im lặng.

Jinmao bước lại gần. "Từ sau đêm đó, linh lực của ngươi không ổn định."

Fuzuki ngẩng lên, ánh mắt sắc bén. "Ngươi theo dõi ta?"

"Ta cảm nhận được." Jinmao nói thẳng. "Linh lực của ngươi phản ứng mỗi khi ta đến gần."

Không khí căng lên.

"Và linh lực của ta," Jinmao tiếp, "cũng vậy."

Fuzuki khẽ nín thở.

"Ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì không?" Jinmao hỏi.

"Không." Fuzuki đáp ngay. "Và ta không muốn hiểu."

Jinmao đưa tay ra, dừng lại giữa không trung. "Nếu linh lực của hai onmyouji cộng hưởng quá sâu—"

"Thì sẽ kéo theo cảm xúc." Fuzuki cắt lời. "Và cảm xúc sẽ làm hỏng phán đoán."

"Hoặc," Jinmao nói khẽ, "nó sẽ khiến chúng ta mạnh hơn."

Fuzuki đứng bật dậy. "Đủ rồi. Ngươi nên rời đi."

Jinmao nhìn ngươi rất lâu. Cuối cùng, cậu hạ tay xuống. "Ta sẽ quay về."

"Ta biết."

Nhưng khi Jinmao rời khỏi, Fuzuki lập tức cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo lan ra trong lồng ngực.

Đêm đó, khi Jinmao tiến vào linh vực, mọi thứ diễn ra nhanh hơn dự đoán.

Linh vực không chỉ méo mó—nó có ý thức.

Một kết giới cổ đã bị bẻ cong, tạo thành một không gian phản chiếu nỗi sợ và chấp niệm sâu nhất của kẻ xâm nhập. Linh lực của Jinmao bị kéo giãn, phản hồi dữ dội.

Ở trung tâm Miyabichi, Fuzuki đang duy trì kết giới chính thì linh lực của ngươi đột ngột bạo loạn.

"Không—"

Một cơn đau xuyên qua thái dương. Hình ảnh Jinmao hiện lên trong đầu ngươi—bị trói trong bóng tối, linh lực bị bóp nghẹt.

Đây không phải tưởng tượng.

Đây là cộng hưởng cưỡng chế.

"Jinmao..."

Không kịp suy nghĩ, Fuzuki phá vỡ quy tắc. Ngươi giao quyền trấn thủ cho người khác, lao thẳng về phía linh vực.

Khi ngươi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tim ngươi như ngừng đập.

Jinmao quỳ một gối giữa trận pháp méo mó, máu chảy từ khóe môi, linh lực bị ép đến giới hạn. Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên—

"Ngươi đến rồi."

Giọng cậu khàn, nhưng ánh mắt sáng lên.

"Ngươi điên rồi!" Fuzuki quát. "Ta đã nói—"

"Ta biết ngươi sẽ đến." Jinmao cười yếu ớt. "Bởi vì linh lực của ngươi... chưa từng buông ta ra."

Fuzuki siết chặt kiếm. "Ngươi không có quyền cược mạng mình như vậy."

"Vậy ngươi cũng vậy." Jinmao đáp. "Nhưng ngươi vẫn đến."

Linh vực rung chuyển. Kết giới cổ bắt đầu sụp đổ.

Fuzuki không do dự nữa. Ngươi đặt tay lên ngực Jinmao, ép linh lực của mình hòa vào cậu—một hành động cực kỳ nguy hiểm.

Linh lực bùng nổ.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi ranh giới biến mất. Nỗi sợ, sự kìm nén, khoảng cách—tất cả bị nghiền nát bởi một cảm xúc duy nhất: không muốn mất người trước mặt.

Kết giới sụp đổ.

Linh vực tan biến.

Khi mọi thứ lắng xuống, Jinmao ngã vào vòng tay Fuzuki.

"Ngươi thắng rồi," Jinmao thì thầm. "Linh lực của ta... không còn phản kháng ngươi nữa."

Fuzuki cúi đầu, trán chạm trán cậu. "Và của ta... cũng vậy."

Lần đầu tiên, ngươi không đẩy ra.

Ngươi giữ chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store