Chương 2: Sợi dây vô hình
Sáng hôm sau, Miyabichi vẫn chìm trong sương mù mỏng, tạo nên một khung cảnh vừa mơ màng vừa bí ẩn. Hanayama Fuzuki đứng trên mái hiên ngôi nhà cổ của mình, đôi mắt nhìn xuống con đường nhỏ đầy lá vàng rơi. Ngươi không thể quên ánh mắt đêm qua của Jinmao – ánh mắt vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng, khiến tim ngươi lạc nhịp một cách lạ thường.
"Ngươi đang nghĩ gì mà đứng đó như người mất hồn?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến ngươi giật mình. Đó là trợ thủ của ngươi, người luôn theo sát ngươi trong những phi vụ âm dương. Ngươi chỉ nhún vai, không muốn bộc lộ bất cứ điều gì. Nhưng trong lòng, ngươi biết: hình ảnh Jinmao đã in sâu, không dễ gì gỡ ra.
Trên con đường khác, Jinmao cũng bước đi, đôi tay siết nhẹ. Cậu cảm nhận được năng lượng từ Fuzuki, một thứ rung động khác lạ mà cậu chưa từng trải qua với bất kỳ ai. Ngươi – Fuzuki – mạnh mẽ, lạnh lùng, nhưng lại khiến cậu muốn bảo vệ, muốn gần gũi. Cậu tự nhủ: "Ngươi thật khó lường... nhưng cũng thật đáng để chú ý."
Buổi trưa, Fuzuki nhận được tin báo về một linh hồn bị trói buộc đang hoành hành tại khu chợ cũ. Ngươi lập tức xuất phát, thanh kiếm ngắn trên tay sáng lấp lánh. Khi đến nơi, ngươi nhận ra Jinmao đã ở đó trước. Cậu đứng giữa chợ, đôi tay giơ lên, tạo ra vòng tròn âm dương bao quanh những người dân đang hoảng sợ.
"Ngươi..." Fuzuki bước tới, giọng ngạc nhiên xen lẫn lo lắng. "Ngươi không cần phải đến đây, ta có thể xử lý."
Jinmao quay lại, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào ngươi. "Ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm, ngươi hiểu không? Ngươi... ta không thể để ngươi một mình." Giọng cậu trầm, nhưng ẩn chứa sự chân thành khiến Fuzuki bất giác lúng túng. Ngươi nhíu mày, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng: "Ngươi đang can thiệp vào việc của ta. Ngươi... không cần phải lo lắng."
Nhưng khi linh hồn xuất hiện, đôi mắt đỏ rực đầy thù hận, cả hai đều biết rằng lời nói lúc này chẳng còn quan trọng. Fuzuki lao lên trước, thanh kiếm lướt qua không khí, ánh thép lóe lên. Jinmao theo sát, tạo ra một luồng năng lượng âm dương mạnh mẽ, bổ trợ cho mỗi đòn của Fuzuki.
Trong khoảnh khắc giao đấu, Fuzuki bất giác nhận ra một điều: Jinmao không chỉ là đồng minh, mà còn là một người khiến ngươi tin tưởng tuyệt đối. Ngươi cảm nhận được nhịp tim của cậu, cảm nhận được sức mạnh và sự yên tâm từ cậu, khiến ngươi... lúng túng.
Khi linh hồn bị trói buộc bị đánh bại, cả hai cùng thở hổn hển, nhìn nhau. Không khí xung quanh bỗng im lặng một cách kỳ lạ. Fuzuki cảm nhận được luồng cảm xúc kỳ lạ, ấm áp, len lỏi vào lòng ngươi: "Ngươi... sao ngươi lại khiến ta cảm thấy thế này?" Ngươi tự hỏi, nhưng không dám nói ra.
Jinmao mỉm cười, đôi mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng: "Ngươi... đừng cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Ta thấy rõ tất cả."
Ngươi rụt cổ, thanh kiếm còn trong tay, nhưng trái tim ngươi rung động không thể chối từ. Ngươi nhận ra rằng giữa ngươi và Jinmao đã hình thành một sợi dây vô hình – một kết nối mà ngươi chưa từng trải qua, vừa mạnh mẽ vừa mong manh.
Buổi tối, khi cả hai rút lui về căn cứ, ngươi và Jinmao đi cạnh nhau, không ai nói lời nào. Nhưng sự im lặng không hề trống rỗng; nó chứa đựng những rung động âm thầm, những câu hỏi chưa được trả lời và một sự tò mò không tên về người kia.
Fuzuki nghĩ: "Ngươi thật khó nắm bắt... nhưng ta muốn biết ngươi hơn."
Jinmao nghĩ: "Ngươi không biết, nhưng ngươi đã chiếm một phần trong tâm trí ta."
Màn đêm bao trùm, nhưng lần này, Fuzuki không còn cảm thấy cô độc. Ngươi biết rằng, dù bóng tối có dày đặc đến đâu, cũng sẽ có một người đứng cạnh, không rời xa – và điều đó, ngươi chưa từng cảm nhận từ trước tới nay.
Sợi dây vô hình giữa họ vừa hình thành, âm thầm nhưng chắc chắn. Và Miyabichi, thành phố của âm dương, vừa chứng kiến bước đầu tiên của một mối tình – một mối tình lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, giữa những linh hồn kiên định và đầy nghị lực.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store