ZingTruyen.Store

Martin Edwards / Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa?

42. Bước đường cùng

chulliewsk

Ánh đèn xoay xanh đỏ của xe cảnh sát quét qua góc phố tối như những lưỡi dao cứa vào màn đêm London, ánh sáng chói lòa ấp vào cabin xe khiến Seok Woo nhất thời choáng váng. Trong khoảnh khắc đó, hắn như một con thú bị dồn vào chân tường, đôi tay đang siết chặt vai Jin Hee bỗng nhiên bất lực mà buông thõng. 

Bản năng sinh tồn trong hắn trỗi dậy, ra lệnh cho hắn phải chạy trốn. Hắn đẩy người phụ nữa đang giãy giụa sang một bên, thân hình lao vút qua khoang xe để nhảy vào ghế lái, tay vặn chìa khóa và đạp thốc ga khiến lốp xe bốc khói, để lại vết hằn trên mặt đường. Trái tim đập thình thịch như trống, nhưng đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là phải thoát khỏi đây. Thế giới sang trọng, quyền lực mà hắn đã dày công xây dựng trong suốt bốn năm dưới lớp vỏ Joseph Wang bỗng chốc mong manh như bong bóng xà phòng.

Nhưng London không phải là Seoul. Chốn lạnh lẽo và tàn nhẫn này không phải là sân chơi mà hắn có thể thao túng được bằng tiền bạc và mánh khóe. Những con phố cổ kính này được bảo vệ bởi một hệ thống công lý lạnh lùng và một mạng lưới công nghệ dày đặc mà hắn đã đánh giá thấp.

Chỉ vài phút sau khi chiếc xe biến mất khỏi hiện trường, biển số của nó đã bị hệ thống camera ANPR (Automatic Number Plate Recognition - Camera có khả năng tự động nhận diện biển số) giăng khắp thành phố phát hiện và ghi lại. Thông tin lập tức được chuyển đến sở cảnh sát trung tâm, và lệnh truy nã được phát đi đến mọi đơn vị tuần tra ngay sau đó.

Trong khi đó, bên trong chiếc xe đang lao vun vút, Seok Woo vã mồ hôi lạnh, thấm ướt lớp áo sơ mi đắt tiền. Tiếng khóc nức nở, đứt quãng của Jin Hee từ phía sau vang lên như một lời cầu xin đầy tuyệt vọng: "Làm ơn...thả tôi ra...tôi sẽ không nói gì cả...tôi hứa..."

Giọng nói yếu ớt đó đã chạm vào một góc rất nhỏ của nhân tính trong tâm trí hắn, nhưng nó ngay lập tức bị dập tắt bởi làn sóng sợ hãi đang cuộn trào trong hắn. "Im lặng!" Hắn gầm lên, nhưng chính hắn cũng nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của mình. Lần đầu tiên sau bốn năm, hắn cảm thấy sợ hãi thực sự. Đây không phải là một scandal truyền thông có thể dùng tiền và thủ đoạn để xử lý. Đây là tội bắt cóc trên đất Anh, là bản án thực sự, là những song sắt thực sự đang dần khép lại. Sự nghiệp, sự giàu có, danh tính mới - tất cả những thứ hắn có thể dùng để che đậy con người thối nát bên trong - giờ đây đều vô dụng.

Đúng lúc đó, điện thoại riêng của hắn - chiếc điện thoại 'sạch' dùng cho danh tính Joseph Wang - reo lên những hồi chuông dồn dập, chói tai. Một dãy số lạ hiện lên trên màn hình, linh tính mách bảo điều chẳng lành. Hắn do dự  nhưng rồi nghe máy, thầm mong rằng đó chỉ là cuộc gọi quảng cáo.

"Joseph Wang? Đây là Thanh tra Flynn, Cảnh sát Thủ đô London. Chúng tôi muốn hỏi ông một vài câu về chiếc xe mang biển số KR95..." Giọng nói trầm ổn, đầy quyền lực và lạnh lùng vang ên bên tai.

Seok Woo tắt máy ngay lập tức. Tim đập thình thịch. Hắn nhận ra mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng, chiếc xe thuê chết tiệt này được đăng ký bằng danh tính giả Joseph Wang. Nó không phải là một phương tiện để giải thoát, mà là một chiếc xích cổ lôi hắn về với nhà tù. Hắn vặn vô lăng, phóng xe vào một con ngõ nhỏ, cố gắng nghĩ một lối thoát trong thành phố mênh mông mà giờ đây bỗng chật hẹp như một mê cung không lối ra.

Chỉ vài giờ sau, tin tức về một phụ nữ trẻ người Hàn Quốc bị bắt cóc tại trung tâm London bắt đầu rò rỉ và lan truyền với tốc độ chóng mặt. Bản tin khẩn cấp đầu tiên được Đài BBC phát đi, ngắn gọn nhưng đầy đủ thông tin gây sốc: "Cảnh sát đang truy tìm một nghi phạm nam, được cho là người châu Á, trong độ tuổi 40, liên quan đến vụ bắt cóc một phụ nữ Hàn Quốc tại khu vực Mayfair. Nghi phạm được cho là đang lái một chiếc xe hạng sang màu đen, biển số KR95."

Tại một con phố vắng vẻ, tối tăm thuộc khu vực ngoại ô, Lim Jin Hee đã được thả ra trong tình trạng run rẩy, tóc tai rũ rượi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc và hàng tá những vết bầm trên người. Trước khi biến mất vào bóng đêm, Seok Woo đã siết cánh tay cô, ánh mắt hằn học, rít lên lời đe dọa: "Nếu mày dám hé răng nói với cảnh sát dù chỉ một lời, tao sẽ giết mày." 

Dù vậy, sự hoảng loạn tột độ ấy không hoàn toàn xóa mờ khả năng quan sát của Jin Hee. Trong tâm trí cô vẫn khắc sâu những chi tiết quan trọng, dáng người cao khoảng một mét bảy, cách đi đứng hấp tấp, mùi nước hoa da thịt nồng nặc, đặc biệt là hình xăm con linh miêu ở ngực trái, và nhất là ánh mắt điên cuồng, ám ảnh của kẻ bắt cóc khi hắn liên tục gọi cô bằng cái tên 'Esther'.

Trong khi đó, tại một căn hộ dịch vụ cao cấp, Seok Woo bước vào với vẻ ngoài tan tác. Căn phòng yên tĩnh, sang trọng với nội thất tối giản giờ đây chỉ là một không gian lạnh lẽo, ngột ngạt. Hắn cởi vội chiếc áo khoác vest và vứt phịch xuống sàn, rồi đến chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi, như thể chúng đang nhuốm đầy những máu me, tội lỗi. Hắn bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ở mức nước mạnh nhất, để dòng nước xối thẳng xuống người, cố gắng gột rửa đi mùi của sự sợ hãi, mồ hôi lạnh và cả tội ác vừa phạm phải. 

Hơi nước bốc lên mù mịt. Khi lau mặt và ngước nhìn vào tấm gương mờ, hắn thấy một kẻ xa lạ. Khuôn mặt ấy trắng bệch, không còn giọt máu, đôi mắt thâm quầng vô hồn. Hình ảnh Joseph Wang - một công tử nhà giàu Singapore lịch lãm, doanh nhân thành đạt đã được hắn dày công xây dựng, chăm chút từng cử chỉ, từng mối quan hệ trong suốt bốn năm trời - giờ đây đang rạn nứt và sụp đổ ngày trước mặt hắn.

Cơn hoảng loạn thúc đẩy hắn hành động. Hắn vội quấn khăn tắm, lao ra ngoài phòng khách, mở chiếc máy tính xách tay để đặt vé máy bay đến một quốc gia không dẫn độ. Kế hoạch chạy trốn lại một lần nữa lóe lên trong đầu. Nhưng trước khi đặt vé, một ý nghĩ khiến hắn lạnh sống lưng: tiền bạc. Hắn vội vã truy cập vào hệ thống ngân hàng trực tuyến, nhập đầy đủ thông tin danh tính Joseph Wang. Màn hình chuyển sang trạng thái tải chậm rãi, rồi hiện lên một dòng chữ đỏ tàn nhẫn: TÀI KHOẢN ĐÃ BỊ PHONG TỎA. Hắn lập tức chuyển sang những tài khoản còn lại, nhưng tất cả đều chung một số phận. Một làn sóng bất lực và kinh hãi tràn ngập. Cảnh sát Anh không chỉ nhanh chân, họ còn phối hợp với tốc độ chóng mặt, chặn đứng mọi ngóc ngách tài chính của hắn chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ ngắn ngủi.

Đúng lúc đó, một âm thanh chói tai, đều đặn và đầy uy quyền vang lên xé tan không gian tĩnh lặng của căn hộ: "Cốc, cốc, cốc."

Một giọng nói trầm, lạnh lùng và không chút cảm xúc cất lên từ bên ngoài cánh cửa gỗ sồi nặng trịch: "Joseph Wang? Cảnh sát đây. Mở cửa ra."

Seok Woo như bị đóng băng tại chỗ. Hắn lùi lại hai bước, đôi mắt mở to đến mức tưởng chừng như chỉ còn tròng trắng, nhìn ngơ ngác xung quanh căn phòng sang trọng. Những bức tường trắng muốt, chiếc ghế sofa da Ý, bức tranh trừu tượng đắt giá – tất cả giờ đây không còn là biểu tượng của thành công, mà đã biến thành những bức tường của một cái bẫy hoàn hảo, lộng lẫy mà chết người. Bản năng trốn chạy trỗi dậy. Hắn lao vụt vào phòng tắm, nơi vừa mới thoát ra, mắt tìm kiếm lối thoát hiểm. Cửa sổ phòng tắm kính cường lực mở ra một khoảng không gian thành phố lấp lánh đèn đêm. Hắn với tay định mở nó, nhưng ngay lập tức nhận ra sự thật phũ phàng: mình đang ở tầng thứ mười tám. Một cú nhảy xuống chỉ có thể kết thúc bằng cái chết thảm khốc trên vỉa hè lạnh lẽo.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này mạnh hơn, dồn dập hơn, đầy tính chất đe dọa: "Mở cửa ra! Cảnh sát đây!" Âm thanh đó như những nhát búa nện thẳng vào thái dương hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store