ZingTruyen.Store

Martin Edwards / Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa?

32. Lý trí biến mất

chulliewsk

Một buổi sáng âm u, không khí ngột ngạt báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến. Esther giật mình tỉnh giấc sau một đêm trằn trọc, vật vã. Và cô nhận ra một sự im lặng khác thường, đáng sợ. Không còn tiếng cào cửa nhè nhẹ, tiếng "meo meo" đòi ăn sáng quen thuộc của Dami – chú mèo Munchkin mặt tịt, lông vàng, món quà đầy yêu thương và hy vọng Martin đã tặng cô, người bạn nhỏ bé duy nhất đồng hành cùng cô trong những ngày tăm tối nhất. Một nỗi bất an lạnh toát chạy dọc sống lưng. Với trái tim đập loạn nhịp, Esther run rẩy mở then, hé cánh cửa sau nhà – lối ra duy nhất dẫn đến khu vườn nhỏ mà cô vẫn tin là an toàn.

Cảnh tượng trước mắt khiến thời gian như ngưng đọng, không khí như đông cứng lại. Esther đứng chôn chân, đôi mắt mở to không chớp, toàn thân run lên bần bật nhưng không phát ra được một âm thanh nào.

Giữa khoảng sân nhỏ, trên nền đất ẩm ướt, Dami nằm đó. Cơ thể nhỏ bé, mềm mại ngày nào giờ đã cứng đờ, lạnh ngắt. Bộ lông vàng óng ánh giờ vấy đầy bùn đất và... những vệt máu đỏ thẫm đã khô. Đầu chú mèo tội nghiệp bị thương nặng. Ngay bên cạnh xác Dami, một hòn đá to, sắc cạnh, nhuốm đầy vết bẩn và máu, được đặt chèn lên một tờ giấy trắng đã nhàu nát. Trên đó, bằng nét bút nghệch ngoạc, đầy hằn học, là dòng chữ: "Đây là lời cảnh cáo. Lần sau sẽ là mày."

Tiếng hét thất thanh đã lên tới cổ họng Esther, nhưng nó nghẹn lại, vỡ ra thành một thứ âm thanh rên rỉ, nức nở, xé lòng, phát ra từ sâu thẳm trái tim tan nát. Đôi chân mất hết sức lực, cô quỵ sụp xuống nền đất lạnh. Tay run run, cô ôm lấy cái xác nhỏ bé, đã cứng đơ vào lòng. Hơi ấm cuối cùng, sự sống ngây thơ cuối cùng, đã bị bóp nghẹt một cách tàn nhẫn. Nước mắt, thứ mà cô tưởng đã cạn kiệt, giờ lại trào ra như suối, nóng hổi, chảy dài trên má, hòa lẫn với mùi máu tanh và mùi đất ẩm. Bọn chúng không chỉ tấn công cô, đe dọa cô. Chúng đã vượt qua mọi ranh giới của sự độc ác, giết chết một sinh linh vô tội, không thể tự vệ. Chúng không chỉ hủy hoại sự bình yên, mà còn giết chết chút tình yêu, chút hy vọng, chút hơi ấm duy nhất mà Martin cố gắng neo giữ cho cô trong đêm đen này. Hành động đó không còn là của những "fan cuồng" nữa; nó mang hơi hướng của sự tàn bạo có tổ chức, một lời đe dọa đẫm máu.

Đó chính là giọt nước tràn ly, phá vỡ mọi khả năng chịu đựng còn sót lại.

Sự sợ hãi tích tụ bấy lâu, giờ chuyển hóa thành một nỗi tuyệt vọng trần trụi, sâu thẳm và lạnh lẽo. Trong cơn đau đớn tột cùng, Esther nhận ra một sự thật phũ phàng: Hàn Quốc không còn là một nơi có thể dung thân. Dù Seok Woo có đang ở tận châu Âu, thì bóng ma của hắn, sự thù hận mà hắn gieo rắc, và những hậu quả độc hại từ nó, vẫn còn đó, vẫn đang bám riết lấy cô, đầu độc mọi thứ xung quanh. Ở lại đây, thứ tiếp theo bị hủy hoại sẽ không chỉ là danh dự, sự nghiệp hay tinh thần, mà chắc chắn, sẽ là mạng sống của chính cô. Cô đã trở thành mục tiêu công khai của sự thù ghét và bạo lực.

Ngày hôm ấy, thiên nhiên dường như cũng muốn hòa điệu với bi kịch của con người. Một cơn bão lớn, được dự báo từ trước, đã ập đến vùng biển vắng này. Bầu trời từ sáng sớm đã là một tấm vải canvas khổng lồ màu chì xám, nặng trịch và u ám, như muốn đè bẹp mọi thứ bên dưới. Gió bắt đầu nổi lên, ban đầu chỉ là những cơn gió hú buồn bã, sau đó mạnh dần, trở thành những luồng gió rít lên từng hồi như tiếng còi báo tử, bẻ gãy những cành cây non, cuốn bay mọi thứ nhẹ trên sân. Mưa không đến một cách nhẹ nhàng; nó trút xuống như thể cả bầu trời đang thổn thức, những giọt nước to, nặng, đập xuống mặt đất, mái nhà, cửa kính, tạo thành một màn trắng xóa, một bức tường âm thanh ầm ầm không dứt. Ngoài khơi xa, sóng biển, vốn dĩ hiền hòa, giờ cuộn trào dữ dội thành những bức tường nước khổng lồ, đập vào bờ đá với một lực điên cuồng, tiếng sóng vỡ òa nghe tựa như tiếng gầm gừ của một con thú khổng lồ bị thương, át cả tiếng sấm rền vang liên hồi trên đỉnh đầu.

Trong màn mưa như trút nước ấy, Esther bước ra. Cô không mặc áo mưa. Cả người cô ướt sũng chỉ trong vài giây. Chiếc váy thun mỏng dính chặt vào da thịt, phác họa một thân hình gầy guộc, run rẩy. Cô đứng trân trân giữa sân, đối mặt với cơn thịnh nộ của tự nhiên, nhưng có lẽ trong lòng cô còn có một cơn bão lớn hơn, tàn khốc hơn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, vốn quen cầm bút, gõ máy tính, giờ đây trầy xước, bật máu và lấm lem bùn đất nhão nhoét. Với một sự điên cuồng lặng lẽ, cô cầm lấy một chiếc xẻng nhỏ, bắt đầu đào. Mưa xối xả làm đất nhão ra, công việc khó khăn gấp bội. Cô đào, rồi lại run rẩy lấp từng nắm đất lạnh lẽo, nặng nề lên một hố nhỏ dưới gốc cây già sau nhà – nơi duy nhất có chút bóng mát và yên tĩnh tương đối. Đó sẽ là nơi an nghỉ cuối cùng của Dami.

Khi nắm đất cuối cùng được phủ lên, tạo thành một nấm mộ nhỏ bé, ẩm ướt, chút sức lực tàn dư trong Esther cũng hoàn toàn cạn kiệt. Cô buông chiếc xẻng, nó rơi xuống bùn với một tiếng "ịch" nhẹ. Sợi dây liên kết cuối cùng giữa cô với thực tại, với sự chịu đựng, đã bị cắt đứt. Esther buông mình ngã xuống ngay bên cạnh nấm mộ còn chưa kịp đầy đất. Bùn lầy lạnh buốt bám vào tóc, vào mặt, vào da thịt. Cô nằm đó, cuộn tròn lại như một đứa trẻ sơ sinh đầy tổn thương, mặc cho nước mưa tàn nhẫn xối xả lên cơ thể mảnh mai, đang run lên từng cơn vì lạnh và kiệt sức. Cô áp má mình xuống nấm mộ nhỏ, tìm kiếm một chút dấu vết, một chút hơi ấm còn sót lại của Dami, nhưng chỉ nhận về sự ẩm ướt, lạnh lẽo và vĩnh viễn của cái chết.

Nước mắt nóng hổi một lần nữa trào ra, lập tức bị dòng mưa lạnh cuốn đi, hòa lẫn thành một thứ vị mặn chát lẫn lộn trên môi cô. Cô không gào khóc thành tiếng. Cổ họng đã nghẹn đắng, tắc nghẹn bởi một nỗi uất ức, đau đớn và tuyệt vọng không thể gọi tên, không thể diễn tả. Đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu của cô mở to nhìn lên bầu trời đen kịt, nơi những tia chớp lóe lên rạch ngang nền trời xám xịt. Nhưng trong đáy mắt ấy, không còn phản chiếu ánh chớp, không còn sự sợ hãi, không còn sự phản kháng, và tàn nhẫn nhất – chẳng còn một tia hy vọng mờ mịt nào. Cái chết của Dami đã không chỉ lấy đi một người bạn; nó đã cướp đi niềm tin cuối cùng của Esther vào sự an toàn, vào lòng trắc ẩn, vào khả năng được bảo vệ. Thế giới trong mắt cô lúc này chỉ còn là một màu đen tuyệt đối, một sự trống rỗng và lạnh lẽo thấu xương, giống hệt bầu trời bão tố đang gào thét, đang đè nặng lên tâm hồn và số phận bé nhỏ của cô. Cơn bão bên ngoài rồi sẽ qua đi. Nhưng cơn bão trong lòng cô, liệu có bao giờ ngừng?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store