LINGORM - SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ
Chương 89
Điều hòa trong bệnh viện được chỉnh ở nhiệt độ hơi thấp, khu VIP bên này vắng vẻ, lạnh lẽo hơn.Trần Mỹ Linh vừa hoàn tất các bước chuẩn bị trước ca tiểu phẫu, đang ngồi chờ kết quả xét nghiệm, sau đó tiến hành tiểu phẫu.Khi rút máu, cồn sát trùng trên da làm nàng lạnh buốt khó chịu.Trần Mỹ Linh mặc đồ bệnh nhân, ngồi lặng lẽ trong phòng, khuôn mặt lạnh lùng, giữa mày nhíu lại. Liên tục nhiều ngày làm việc không ngơi nghỉ khiến cơ thể mệt mỏi, tinh thần sa sút, sắc mặt lúc này có chút nhợt nhạt tiều tụy.Mấy ngày hội nghị giao dịch luôn rất bận, có thể là vì đã quá lâu chưa gặp Quảng Linh Linh, nên chỉ cần Trần Mỹ Linh rảnh rỗi liền sẽ nghĩ đến Quảng Linh Linh.Rõ ràng tuyến thể không còn khó chịu, cũng không ở trong nhiệt tình kỳ, nhưng vẫn sẽ nhớ đến Quảng Linh Linh.Muốn ăn cơm do Quảng Linh Linh nấu, muốn được ở gần Quảng Linh Linh, cảm nhận hơi ấm, sự mềm mại, hương vị của Quảng Linh Linh...Trong lòng vắng vẻ khó chịu, như một loại bệnh, chỉ có nhìn thấy Quảng Linh Linh mới có thể chữa khỏi.Tối hôm đó, sau khi hội nghị giao dịch kết thúc, Trần Mỹ Linh ngủ thiếp đi và mơ thấy Quảng Linh Linh.Trong mơ, Trần Mỹ Linh quấn quýt si mê Quảng Linh Linh, giống như những ngày nàng thượng vị khi Quảng Linh Linh đến dịch cảm kỳ, lúc tỉnh lại trong phòng tràn ngập hương vị tin tức tố.Thuốc ức chế tựa hồ cũng mất đi tác dụng.Trần Mỹ Linh cảm thấy có gì đó rất lạ. Có lẽ đây chính là "sức mạnh" của việc bị đánh dấu vĩnh cửu, cảm giác như có bàn tay vô hình đang kết nối đại não nàng với Quảng Linh Linh, buộc chặt hai người lại với nhau.Một mặt, khao khát mãnh liệt muốn nhìn thấy Quảng Linh Linh, mặt khác lại thấy khủng hoảng, bị trói buộc đến hít thở không thông, cảm giác bị lôi kéo làm Trần Mỹ Linh bức bối khó chịu.Có lẽ xoá bỏ đánh dấu vĩnh viễn mới có thể làm nàng thoát khỏi cảm giác bị lôi kéo theo này.Cho nên sau khi hội nghị giao dịch hội kết thúc, Trần Mỹ Linh không lập tức quay về Duy Cảng Uyển mà đến thẳng bệnh viện.Chọn ngày hôm nay đến bệnh viện xoá bỏ đánh dấu.Quá trình chờ đợi kết quả dài dòng làm người cảm thấy dày vò.Đúng lúc Trần Mỹ Linh đang thẫn thờ, Tần Sương Tuyết tiến vào, nói chuyện với Trần Mỹ Linh."Đại tiểu thư, trong khoảng thời gian này dùng thuốc ức chế mới cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?""Không có." Trần Mỹ Linh ngừng lại một chút rồi trả lời. Thật sự là không có gì khó chịu, đầu tư nhiều kinh phí như vậy chung quy cũng không phí phạm."Loại thuốc ức chế mà cô dùng được tăng cường thêm một thành phần đặc biệt, chiết xuất từ tin tức tố của vị Alpha mà cô đã dẫn đến đây kiểm tra sức khỏe. Thành phần đó là một trong những yếu tố quan trọng nhất giúp điều chỉnh kích thích tố của Omega, cũng không có tác dụng phụ. Trước mắt xem ra nó cũng thích hợp với đại tiểu thư, như vậy là tốt rồi."Tần Sương Tuyết rất vui mừng khi thấy tình trạng ổn định của Trần Mỹ Linh.Trần Mỹ Linh thoáng sững người, nhớ ra một chuyện, trước đây nàng từng đưa Quảng Linh Linh đến bệnh viện này để kiểm tra sức khỏe, đồng thời âm thầm yêu cầu viện nghiên cứu phân tích tin tức tố của Quảng Linh Linh.Dựa theo lời Tần Sương Tuyết nói, thì tin tức tố của Quảng Linh Linh cũng có thể có tác dụng tích cực với các Omega khác, mà mình chỉ có thể tiếp thu tin tức tố của Quảng Linh Linh.Trần Mỹ Linh còn đang định hỏi thêm, bên ngoài vang lên tiếng gõ, Tần Sương Tuyết đứng dậy đi ra mở cửa.Người đứng trước cửa là Hoắc Cẩm Nhạc, nét mặt không mấy vui vẻ."Tần viện trưởng, chào bà, tôi là Hoắc Cẩm Nhạc, khách VIP ở bệnh viện này. Tôi muốn hỏi một chút, loại thuốc ức chế mới mà các người nghiên cứu có thể bán ra bên ngoài không?" Tuy ngày thường nàng cũng coi như là người hướng ngoại, nhưng hỏi ra như vậy cũng có chút xấu hổ, rốt cuộc nàng là người đã có kết hôn, lại thể hiện ra bên ngoài hạnh phúc mỹ mãn, không có khả năng sẽ dùng thuốc ức chế.Nhưng chồng của Hoắc Cẩm Nhạc đã bước vào tuổi trung niên, càng ngày càng không được. Mỗi lần đến nhiệt tình kỳ, không có cách nào làm nàng an ổn vượt qua, nhất là những lúc chồng nàng đi công tác, phải bắt buộc phải dùng thuốc ức chế.Trần Mỹ Linh điều hành một bệnh viện tư nhân có viện nghiên cứu riêng, viện này nghiên cứu và phát triển thuốc ức chế vốn không phải chuyện bí mật, huống chi còn có nhiều bác sĩ, nhân viên công tác và người tình nguyện tham gia thử nghiệm như vậy.Hoắc Cẩm Nhạc chính là nghe được từ một người từng tham gia thử nghiệm nói, loại thuốc ức chế mới này rất hiệu quả, nên muốn mua thử một ít dùng xem sao."Không bán ra ngoài." Tần Sương Tuyết còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng Trần Mỹ Linh vang lên từ phía sau."Trần Mỹ Linh, cô cũng ở đây sao, sao lại không bán ra ngoài? Đầu tư nhiều như thế, chẳng lẽ chỉ để một mình cô dùng?" Hoắc Cẩm Nhạc nghe được thanh âm của Trần Mỹ Linh thì nhìn vào bên trong, nhìn thấy Trần Mỹ Linh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, trong lòng có chút xấu hổ lại có chút tức giận."Chưa được phê duyệt, không thể đưa ra thị trường bán ra ngoài. Nếu có sự cố gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm?" Trần Mỹ Linh giương mắt nhìn về phía Hoắc Cẩm Nhạc.Trần Mỹ Linh nói chính là sự thật, nhưng vừa nãy nàng nói không bán ra ngoài, cũng không nghĩ đến những vấn đề khác, chỉ nghĩ đến việc thuốc ức chế này có chứa thành phần tin tức tố của Quảng Linh Linh..."Vậy tôi có thể ký hợp đồng miễn trừ trách nhiệm, coi như là tham gia thử nghiệm, tôi sẽ trả tiền mua." Hoắc Cẩm Nhạc đề nghị."Không được." Trần Mỹ Linh kiên quyết từ chối Hoắc Cẩm Nhạc.Hoắc Cẩm Nhạc rất buồn bực, nhưng cũng không còn cách nào khác vì việc nghiên cứu này là của đối phương."Xin lỗi, khi thuốc ức chế được phê duyệt, có thể sản xuất hàng loạt để đưa ra thị trường, chúng tôi sẽ thông báo cho cô." Tần Sương Tuyết nói nhẹ nhàng để hòa giải.Hoắc Cẩm Nhạc không còn lựa chọn nào khác đành phải rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận. Cho đến khi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, là Quảng Linh Linh.Hoắc Cẩm Nhạc nhớ Trần Mỹ Linh cũng có Alpha của riêng mình, lại còn bỏ ra một khoản kinh phí lớn để nghiên cứu thuốc ức chế, điều này không phải thuyết minh Alpha của nàng cũng "không được" sao? Phải dùng thuốc ức chế cân bằn nhiệt tình kỳ.Chậc, không nghĩ tới Alpha còn trẻ như vậy lại "không được", trong lòng Hoắc Cẩm Nhạc nháy mắt cân bằng không ít."Bạn học Tiểu Quảng!" Hoắc Cẩm Nhạc lên tiếng chào Quảng Linh Linh.Quảng Linh Linh nhìn thấy Hoắc Cẩm Nhạc thì mới nhớ ra người này là ai."Chào ngài, Hoắc tiểu thư."Quảng Linh Linh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Trần Mỹ Linh đã sắp xếp cho Quảng Linh Linh khám ở cấp cao nhất của bệnh viện, với tư cách là khách hàng VIP SSS, có thể dễ dàng vào khu chính của bệnh viện, nhưng bệnh viện rất lớn, nên Quảng Linh Linh cũng không biết đi đâu để tìm Trần Mỹ Linh.Quảng Linh Linh vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi âm từ Trần Mỹ Linh, gọi điện thoại cũng không ai nghe, làm Quảng Linh Linh càng thêm lo lắng.Hỏi nhân viên trong bệnh viện cũng không tìm được thông tin cụ thể, vì ở đây rất bảo mật, không thể cung cấp thông tin cá nhân."Hoắc tiểu thư, xin hỏi ngài, có thấy chị Mỹ Linh không?" Quảng Linh Linh thử hỏi Hoắc Cẩm Nhạc, hy vọng có chút may mắn."Ai, cô xem như hỏi đúng người. Tôi vừa mới thấy Trần Mỹ Linh.""Cảm ơn ngài. Có thể cho tôi biết chị ấy ở đâu không?""Có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải hứa giúp tôi một việc. Tôi nghe nói bệnh viện này đang nghiên cứu một loại thuốc ức chế mới, rất hiệu quả, nhưng chưa được đưa ra thị trường. Cô có thể nói với Trần Mỹ Linh, cho tôi một ít hay không? Tôi sẵn sàng trả tiền. Thuốc kia đã nghiên cứu nhiều năm, tốn mấy trăm triệu mới nghiên cứu ra, nàng dùng một mình qua lãng phí."Hoắc Cẩm Nhạc nói thẳng ra, nhìn sắc mặt Quảng Linh Linh biến hoá, trong lòng lại an ủi một ít.Quảng Linh Linh không biết bện viện của Trần Mỹ Linh có dự án nghiên cứu thuốc ức chế, nghe Hoắc Cẩm Nhạc nói, cô mới nhận ra điều gì đó.Trần Mỹ Linh đang dùng thuốc ức chế mới nghiên cứu ra sao? Cho nên mấy ngày nay mới không cần cùng cô thân mật, cũng không cần cô đánh dấu?"Bạn học Tiểu Quảng, giúp tôi một chút, được không?" Hoắc Cẩm Nhạc lại nhờ vả."Tôi không biết rõ tình hình cụ thể, tôi chỉ có thể hỏi thử giúp ngài. Nếu không có hoặc không thể bán ra ngoài, tôi cũng không làm gì được. Ngài có thể cho tôi biết chị ấy đang ở đâu không?" Quảng Linh Linh nhíu mày, cố gắng ấn xuống suy nghĩ trong lòng, đối với lời nói của Hoắc Cẩm Nhạc cũng không tin hoàn toàn."Không sao, chỉ cần cô giúp tôi hỏi một câu là được. Tôi vừa thấy Trần Mỹ Linh ở lầu 16, phòng 1606. Còn thay đồ bệnh nhân, có vẻ như muốn nằm viện. Ai, các người không phải cãi nhau đi? Làm sao mà Trần Mỹ Linh lại đi đâu cô cũng không biết?"Sắc mặt Quảng Linh Linh thay đổi, không muốn cùng Hoắc Cẩm Nhạc nói thêm cái gì nữa."Xin lỗi, tôi đi trước!" Quảng Linh Linh nhanh chóng xoay người đi về phía thang máy.Hoắc Cẩm Nhạc nhìn Quảng Linh Linh rời đi, trong lòng thở dài, có tiền bao dưỡng tiểu Alpha cũng không hẳn hạn phúc.Bất luận Hoắc Cẩm Nhạc bên này nghĩ gì, Quảng Linh Linh rất nhanh đã đến thang máy, lên tầng 16.Lúc này, Quảng Linh Linh càng thêm lo lắng sức khỏe của Trần Mỹ Linh.Khi đến tầng 16, Quảng Linh Linh đi đến phòng bện Hoắc Cẩm Nhạc nói, còn chưa đi đến, thì đã nhìn thấy có người gõ cửa phòng bệnh, cửa phòng bệnh lập tức mở ra."Tần viện trưởng, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong, Trần tổng có muốn thực hiện phẫu thuật ngay không?" Một bác sĩ hỏi Tần Sương Tuyết.Quảng Linh Linh không nghe rõ câu hỏi, chỉ nghe được "phẫu thuật" gì đó, trong lòng càng lo lắng."Đại tiểu thư, cô nghĩ sao? Có muốn cân nhắc lại không?" Tần Sương Tuyết xoay người hỏi Trần Mỹ Linh."Không cần." Trần Mỹ Linh đứng dậy.Vừa rồi Hoắc Cẩm Nhạc tới đây, muốn mua thuốc ức chế mới, cự tuyệt Hoắc Cẩm Nhạc xong, tâm tình Trần Mỹ Linh đã bực bội một phần.Nhớ tới đã lâu không thấy Quảng Linh Linh, khó chịu trong lòng lại thăng cấp.Nhanh chóng làm tiểu phẫu xoá đi đánh dấu rồi nói sau."Chị ơi!" Trần Mỹ Linh đứng dậy mới vừa đi một bước, liền nghe được một thanh âm.Trần Mỹ Linh tưởng mình bị ảo giác nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn lên, thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.Alpha cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, mặc trang phục thể thao rộng rãi màu đen, khuôn mặt tự nhiên không trang điểm, làn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú, đặc biệt là đôi mắt đen láy, đứng ở đó làm trái tim Trần Mỹ Linh không kìm được mà đập mạnh hơn.Trần Mỹ Linh vẫn hơi do dự.Cho đến khi Quảng Linh Linh bước vào."Chị ơi, chị bị làm sao, sao cần phải làm phẫu thuật?" Quảng Linh Linh nôn nóng dò hỏi.Khi Quảng Linh Linh chạm vào người, Trần Mỹ Linh mới hoàn hồn.
Đối diện với câu hỏi của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.Trần Mỹ Linh chần chờ vài giây, Quảng Linh Linh dư quang nhìn thấy một tờ giấy A4 có đóng mộc, liền chăm chú nhìn kỹ."Phẫu thuật xoá bỏ đánh dấu vĩnh viễn."Lo lắng của Quảng Linh Linh nháy mắt bị đánh tan.Xoá bỏ đánh dấu?!"Chị phải làm phẫu thuật xoá bỏ đánh dấu sao?" Quảng Linh Linh thấp giọng dò hỏi, lồng ngực nghẹn lại.Dù đánh dấu chiều sâu rất nhiều lần, Quảng Linh Linh cũng không hiểu rõ giới hạn đánh dấu vĩnh cửu.Nhưng cô biết, phẫu thuật xoá bỏ đánh dấu, chỉ có thể là đánh dấu vĩnh cửu.Trần Mỹ Linh muốn xoá bỏ dấu vết đánh dấu của mình."Ừm." Trần Mỹ Linh tìm lại được giọng mình, đáp lại một cách nhẹ nhàng.Nếu bị Quảng Linh Linh phát hiện, Trần Mỹ Linh cũng không có ý định giấu giếm."Nghe nói bệnh viện nghiên cứu chế tạo thuốc ức chế mới, chị dùng thuốc ức chế mới sao?" Quảng Linh Linh nhớ lại những lời của Hoắc Cẩm Nhạc trước đó.Dùng thuốc ức chế, xoả bỏ đánh dấu, tất cả những hành động này đột nhiên mở ra một con đường trong đầu Quảng Linh Linh.Hợp đồng hôn nhân sắp đến hạn, đây là vì chuẩn bị để cắt đứt mối quan hệ với mình khi hợp đồng kết thúc sao?Trần Mỹ Linh luôn là người mạnh mẽ, có chủ kiến.Cô giống như bị Trần Mỹ Linh mềm mại mê hoặc.Từ lúc bắt đầu Trần Mỹ Linh đã nói, lý do ở bên nhau là bởi vì tin tức tố của cô, một năm sau sẽ thanh toán xong mọi thứ.Có lẽ Trần Mỹ Linh vẫn luôn thanh tỉnh, chỉ có cô ý loạn tình mê.Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm vào Trần Mỹ Linh, vành mắt dần dần đỏ lên."Ừ, dùng." Trần Mỹ Linh thừa nhận, giọng nói bắt đầu có chút ách."Nói như vậy, sau này chị sẽ không cần em nữa, phải không?" Thanh âm của Quảng Linh Linh run rẩy.Trên người Omega có thể lưu lại dấu vết của Alpha, nhưng Alpha lại không có bất kỳ dấu vết nào từ Omega.Quảng Linh Linh biết đây là điều không công bằng.Nhưng nếu Trần Mỹ Linh xoá bỏ đánh dấu, thứ Quảng Linh Linh để ý chính là ý vị phía sau."..." Trần Mỹ Linh nghe câu hỏi của Quảng Linh Linh, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.Nàng là muốn thoát khỏi sự ỷ lại của Omega đối với Alpha, muốn thoát khỏi ràng buộc sinh lý.Nàng nghĩ, nếu Quảng Linh Linh muốn rời khỏi nàng, nàng cũng không bị ảnh hưởng.Ý của nàng không phải là không cần Quảng Linh Linh.Nhưng những ý nghĩ này, những nguyên nhân này, còn không phải muốn cho bản thân "Không cần" hay "Không ỷ lại"... Quảng Linh Linh hay sao?Nhìn thần sắc của Trần Mỹ Linh, tâm tình Quảng Linh Linh như sụp đổ."Xin lỗi, em không có ý muốn cản trở, đã làm phiền chị, em đi ra ngoài trước." Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh do dự, dừng lại một chút rồi nói.Biết lý do Trần Mỹ Linh đến bệnh viện, Quảng Linh Linh không muốn tiếp tục ở lại nữa.Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh xoay người rời đi, môi mấp máy nhưng không gọi tên Quảng Linh Linh.Chờ Quảng Linh Linh rời khỏi phòng bệnh, Trần Mỹ Linh ngồi xuống ghế sô pha, thần sắc suy sụp.Tần Sương Tuyết từ nãy giờ vẫn không dám nói gì, đi tới trước mặt Trần Mỹ Linh, nhìn thần sắc của Trần Mỹ Linh, không đành lòng."Đại tiểu thư, cô thật sự động tình với Alpha kia sao? Tôi không hiểu rõ cô ấy, nhưng nếu cô thích, thì không cần làm khổ mình như vậy. Thực ra, nếu cơ sở có tình cảm, tính tình Alpha trung thành đáng tin cậy, thì đánh dấu vĩnh cửu cũng có chỗ tốt, có thể bảo vệ Omega, không bị quấy nhiễu bởi tin tức tố của Alpha khác, còn có thể làm hai người càng thêm thân mật, khi đánh dấu cũng bảo trì độ mẫn cảm cao. Không phải lúc nào mối quan hệ giữa Alpha và Omega cũng như ba mẹ của cô. Cô..." Tần Sương Tuyết nhẹ nhàng phân tích cho Trần Mỹ Linh.Trần Mỹ Linh ngồi đó, không nói gì, vẻ mặt ngốc ngốc."Đại tiểu thư, giải phẫu xoá bỏ đánh dấu còn làm sao?" Sau một hồi, Tần Sương Tuyết thấy Trần Mỹ Linh không có phản ứng gì, liền thấp giọng hỏi.Trần Mỹ Linh đưa tay đè trán, nhắm mắt lại. Tần Sương Tuyết không thúc giục, lẳng lặng chờ đợi.Trong khi đó, Quảng Linh Linh đã ra khỏi bệnh viện.Ánh nắng mặt trời chói chang, Quảng Linh Linh cũng không mang nón, cũng không gọi xe, mà đi bộ về Duy Cảng Uyển.Vừa mới lấy thiết bị cố định ra khỏi bả vai, không thể đong đưa biên độ quá lớn, nên khi về đến Duy Cảng Uyển đã có chút đau.Quảng Linh Linh cũng không có để ý đến cơn đau, bước vào nhà, lặng người nhìn xung quanh một lúc lâu, sau đó đi thu dọn đồ đạc của mình, lại ngập ngừng một chút, cúi đầu nhìn điện thoại, tra cứu những loại thức ăn phù hợp sau khi xoá bỏ đánh dấu, rồi tới phòng bếp nấu cơm trưa.Khi dì giúp việc tới cũng không để bà nhúng tay vào làm.Nấu xong cơm trưa, Trần Mỹ Linh còn chưa có trở về, Quảng Linh Linh bày đồ ăn ra bàn giữ ấm như mọi khi.Làm xong mọi việc, Quảng Linh Linh nhận được một cuộc điện thoại."Tiểu Quảng, em tới rồi, mau tới đón em, em không biết đường." Thanh âm của Quảng Minh Minh đáng thương hề hề truyền đến.Quảng Linh Linh ngừng lại một chút rồi đáp ứng, sau đó rời khỏi Duy Cảng Uyển đi đón Quảng Minh Minh.Khi Quảng Linh Linh tìm thấy Quảng Minh Minh, Quảng Minh Minh đang đứng ở chỗ hẻo lánh trong hoa viên của Cảng Thành Đại học, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bên cạnh còn có hai vệ sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store