LINGORM - SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ
Chương 90
Quảng Linh Linh dẫn Quảng Minh Minh đến nơi mà cô và Cố Hiệp Hiệp thuê chung."Em tạm thời ở đây đi. Tắm rửa quần áo ở chỗ này, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều có sẵn..." Quảng Linh Linh sắp xếp cho Quảng Minh Minh."Tiểu Quảng, chị có thể thay thế em mấy ngày được không? Hai vệ sĩ đó rất khó cắt đuôi, nói không chừng lát nữa nhận được lệnh của ba mẹ liền đưa em trở về. Chị xem em đáng thương như vậy, có thể giúp em không?" Quảng Minh Minh nũng nịu, lắc lắc cánh tay của Quảng Linh Linh.Tâm Quảng Linh Linh vốn dĩ đã cảm thấy mệt mỏi, bị Quảng Minh Minh lắc lắc, cả người như muốn rời ra thành từng mảnh.Sau một hồi suy nghĩ, vì đã đồng ý tham gia vũ hội thành nhân với ba cô, nên giờ đi trước cũng được."Được rồi, đừng làm nũng nữa, chị đồng ý." Quảng Linh Linh thở dài.Nghe Quảng Linh Linh đồng ý, Quảng Minh Minh vui mừng nhảy dựng lên ôm chầm lấy cô.Quảng Linh Linh đẩy Quảng Minh Minh ra, Quảng Minh Minh cũng không để ý, bắt đầu cởi bỏ áo khoác, mũ lưỡi trai, kính râm đưa cho Quảng Linh Linh."Mấy thứ này đều cho chị, mau mặc vào đi, tóc cũng phải thả xuống rồi chải lại cho giống em... À đúng rồi, còn có giấy tờ, điện thoại nữa..." Quảng Minh Minh nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.Trong lòng Quảng Linh Linh nặng trĩu tâm sự, để mặc Quảng Minh Minh bày trò, sau khi phát ngốc một lát, Quảng Minh Minh đã mặc xong áo khoác, đội nón, đeo kính râm cho cô.Hai người vốn đã có khuôn mặt rất giống nhau, giờ che kín như thế này, nếu không nhìn kỹ thì không phân biệt được."Hoàn hảo luôn!" Quảng Minh Minh hài lòng nhìn Quảng Linh Linh."Chị đi đây. Em nhớ đừng có lang thang một mình. Nếu không ai dẫn đi chơi thì tìm bạn cùng phòng của chị. Cậu ấy khá tốt tính. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị." Quảng Linh Linh dặn dò.Quảng Minh Minh liên tục gật đầu."Em tuyên bố, chị chính là người quan trọng nhất đối với em, ô ô ô... Cảm ơn chị rất nhiều, từ nay về sau chuyện của chị cũng chính là chuyện của em! Lần sau nếu chị mệt mỏi, em sẽ thay thế chị!" Quảng Minh Minh vừa nói vừa tỏ vẻ cảm động.Quảng Linh Linh không để ý đến lời Quảng Minh Minh, nghe cô oán thán một lúc lâu, đến khi điện thoại vang lên là vệ sĩ thúc giục, Quảng Linh Linh liền đi ra ngoài.Quảng Linh Linh không nói chuyện, cũng không biết khi nào bị phát hiện, cứ đi theo là được.Bên kia, Trần Mỹ Linh từ bệnh viện trở về Duy Cảng Uyển.Mọi thứ trong nhà vẫn như cũ, chỉ là không thấy Quảng Linh Linh đâu.Gì giúp việc đang dọn dẹp, khi thấy Trần Mỹ Linh vào nhà thì chào hỏi."Hôm nay là Tiểu Quảng nấu cơm, cô ấy không để tôi giúp. Cánh tay cô ấy có phải đã ổn rồi hay không, không thấy cố định nữa." Gì giúp việc cười nói với Trần Mỹ Linh.Trần Mỹ Linh ngẩn người, nàng không nghĩ tới ở tình huống như vậy mà Quảng Linh Linh vẫn còn nấu cơm cho nàng.Vừa rồi khi nàng nhìn thấy Quảng Linh Linh không có nhận ra Quảng Linh Linh không còn đeo giá cố định nữa, hôm nay đi bệnh viện tháo ra sao?Trần Mỹ Linh nghĩ đến đinh vít và nẹp trên vai Quảng Linh Linh, lòng nàng không khỏi đau xót, cơ thể bất giác run lên."Tiểu Quảng nói cô ấy có việc phải ra ngoài, nói mấy ngày tới không thể nấu những món ăn lạnh hay có tính kích thích. Trần tổng, cô bị bệnh sao?""Không có việc gì, dì trở về nghỉ ngơi đi." Trần Mỹ Linh vẫy vẫy tay.Sau khi dì giúp việc rời đi, Trần Mỹ Linh đến bàn ăn, mở nắp chống bụi nhìn vào thức ăn bên trong. Nàng lặng lẽ ngồi xuống ăn một chút, mỗi miếng đều ăn rất chậm, mắt hơi hơi phiếm hồng, nghẹn ngào khó chịu.Bữa cơm này đồ ăn trên bàn đã lạnh hết nàng cũng không có nhận ra, cho đến khi tiếng chuông cửa tiếng vang lên, Trần Mỹ Linh mới thả đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài mở cửa, sau cánh cửa không phải Quảng Linh Linh mà là Tần Nam Trăn."Trần tổng, tôi nghe mẹ tôi nói, đến xem cô. Cô còn ổn không?" Tần Nam Trăn lo lắng nhìn Trần Mỹ Linh."Không sao." Trần Mỹ Linh hơi thay đổi sắc mặt, trả lời ngắn gọn rồi cúi đầu đi về bàn ăn, tiếp tục chậm rãi ăn cơm.Tần Nam Trăn đổi giày bước vào, nhìn bộ dạng của Trần Mỹ Linh, trong lòng không khỏi thở dài."Trần tổng, bộ dạng của cô thế này mà nói không có việc gì sao? Trong lòng cô nghĩ như thế nào mới là điều quan trọng nhất." Tay Trần Mỹ Linh cầm đũa khựng lại.Hiện tại nàng đang nghĩ như thế nào?Nàng không muốn Quảng Linh Linh rời đi, nàng nhớ Quảng Linh Linh...Nhưng nàng giải thích như thế nào về chuyện muốn xoá bỏ đánh dấu, dùng thuốc ức chế đây?"Hai người lúc trước như thế nào tôi không rõ lắm, tôi vẫn luôn có chút thành kiến với Quảng Linh Linh, nhưng lúc ở Mạc Lạc, một hành động của cô ấy đã làm tôi thay đổi cái nhìn. Tôi nghe mấy vệ sĩ nói, mỗi khi ra ngoài Quảng Linh Linh vẫn luôn bảo hộ xung quanh cô, bọn họ còn nói, Quảng Linh Linh đem những nơi yếu hại của cô bảo hộ kín mít, cô vừa động cô Quảng Linh Linh liền động, thậm chí hành động bung dù là đã dự đoán đến khả năng có tay súng bắn tỉa, dưới tất cả mọi tình huống đều phải bảo vệ cô. Ban đầu tôi không tin, cho đến khi nhìn thấy cô ấy chắn đạn thay cô. Vệ sĩ nói Quảng Linh Linh đã tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, nghĩa là cô ấy biết rõ mình đang làm gì.""Theo tôi, Quảng Linh Linh là một người đáng tin cậy, đáng giá để phó thác."Trần Mỹ Linh cầm đũa, tay nắm chặt đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch.Lúc đó nàng biết Quảng Linh Linh đến để bảo vệ mình, cũng chính xác là như vậy, chỉ là không nghĩ Quảng Linh Linh sẽ chi tiết đến mức này.Những hành động mà Quảng Linh Linh làm, nhìn như vô tình, nhưng thực ra lại là tất yếu.Quảng Linh Linh đối tốt với nàng, lại nhiều thêm một chuyện.Trần Mỹ Linh nhớ đến ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn nàng trước khi rời đi, cảm giác được ngực mình co rút đau đớn.Cánh tay cô vừa mới tháo bỏ cố định, có thể đi đâu?Vật lý trị liệu có làm đúng giờ không? "Đừng để ý đến những gì tôi nói, quan trọng nhất là ý nguyện của chính cô. Cô quyết định thế nào, tôi sẽ luôn ủng hộ." Tần Nam Trăn lên tiếng.Trần Mỹ Linh ngẩng đầu lên nhìn Tần Nam Trăn, Tần Nam Trăn gật gật đầu với nàng.Trần Mỹ Linh lấy điện thoại ra xem, bên trong có cuộc gọi nhỡ từ Quảng Linh Linh và một số tin nhắn chưa đọc.Có mấy tin nhắn gửi đến trước khi gặp mặt ở bệnh viện, sau khi gặp mặt ở bện viện chỉ gửi có một cái.【Em có việc phải rời đi một thời gian.】Phi thường ngắn gọn, không có thêm bất kỳ biểu tượng cảm xúc nào.Trần Mỹ Linh như có thể tưởng tượng ra gương mặt căng chặt và ánh mắt tổn thương của Quảng Linh Linh lúc gửi tin nhắn này.【Em ở đâu? Tập vật lý trị liệu làm sao?】Trần Mỹ Linh gửi đi một tin nhắn. Vài phút đi qua, cũng không nhận được tin nhắn hồi âm.Sắc mặt Trần Mỹ Linh dần trở nên tái nhợt, chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng đứng dậy đi vào phòng ngủ.Trong phòng ngủ quần áo của Quảng Linh Linh không còn nữa, chỉ còn lại những bộ quần áo mà nàng mua cho Quảng Linh Linh.Máy chụp hình của Quảng Linh Linh cũng không thấy.Sắc mặt Trần Mỹ Linh trắng bệch không còn chút máu, cơ thể khẽ lảo đảo.Quảng Linh Linh đi rồi!Em ấy đi rồi!"Cô sao vậy?" Tần Nam Trăn hoảng hốt bước nhanh tới, muốn đỡ lấy Trần Mỹ Linh."Tôi.. Tôi phải đi tìm em ấy." Trần Mỹ Linh khàn giọng nói, rồi quay người đi ra ngoài."Tôi đi cùng cô." Tần Nam Trăn bước theo sau."Không cần." Trần Mỹ Linh từ chối, nàng biết Quảng Linh Linh không quá thích Tần Nam Trăn.Tần Nam Trăn đi theo Trần Mỹ Linh xuống lầu, chú Triệu là người quen lâu năm, Trần Mỹ Linh không cho Tần Nam Trăn đi theo, Tần Nam Trăn liền dặn dò chú Triệu phải chăm sóc Trần Mỹ Linh.Trần Mỹ Linh không để ý họ đang nói gì, lập tức bảo chú Triệu lái xe đến chung cư của Quảng Linh trước đây.Khi xe vừa chạy đến chung cư nơi Quảng Linh Linh từng thuê, từ xa Trần Mỹ Linh đã nhìn thấy "Quảng Linh Linh" đang ngồi xổm bên bồn hoa, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình màu sẫm giống như buổi sáng, đội nón lưỡi trai, đuôi tóc buộc cao thả ra từ phía sau nón. Bên cạnh là một Omega nhỏ nhắn xinh đẹp, đang duỗi tay vỗ vỗ vai "Quảng Linh Linh" nói gì đó, "Quảng Linh Linh" đứng dậy, nói chuyện với Omega kia, Omega đem trà sữa trong tay cho "Quảng Linh Linh", "Quảng Linh Linh" liền đưa lên uống, Omega kia nhìn "Quảng Linh Linh" mỉm cười ngọt ngào, sau đó duỗi tay giữ chặt cánh tay "Quảng Linh Linh" kéo về phía trước, "Quảng Linh Linh" liền đi theo Omega kia lên một chiếc trên xe.Khi xe của Trần Mỹ Linh vừa đến trước mặt, chiếc xe kia đã đi rồi.Omega kéo "Quảng Linh Linh" đi, Trần Mỹ Linh biết, lúc trước đã nói thích Quảng Linh Linh, là Omega muốn cùng Trần Mỹ Lam đoạt Quảng Linh Linh, Hoắc Cẩm Miên."Trần tổng, hình như người vừa rồi là Tiểu Quảng." Chú Triệu nhìn thấy liền nói với Trần Mỹ Linh.Trần Mỹ Linh không trả lời, lấy điện thoại ra xem.Điện thoại mà nàng từng đưa cho Quảng Linh Linh vẫn còn định vị được, vị trí hiển thị đúng là nơi vừa rồi, và nó đang di chuyển nhanh chóng.Đang lo lắng chuyện Quảng Linh Linh rời đi giờ lại chồng lên thêm một cái, Quảng Linh Linh bị Omega khác mang đi!Trần Mỹ Linh cầm điện thoại run lên.Quảng Linh Linh được rất nhiều Omega yêu thích, Trần Mỹ Linh đương nhiên biết. Nếu Quảng Linh Linh bi thương rời khỏi nàng bị Omega khác thừa cơ hội chen vào, vậy..."Trần tổng, chúng ta có cần đuổi theo không?"Trần Mỹ Linh hoàn hồn, cơ thể rũ xuống, vô lực tựa vào lưng ghế.Nếu là trước kia, nàng chắc chắn sẽ tức giận, sẽ đúng lý hợp tình kêu Quảng Linh Linh quay về, nhưng hiện tại, nàng không có tư cách.Người giống như nàng, đối với Quảng Linh Linh có cái gì tốt đâu?Nàng hại Quảng Linh Linh bị thương, lại còn mang theo vấn đề tâm lý không thể nói, nàng cũng không có cách nào toàn tâm toàn ý đáp lại tình cảm của Quảng Linh Linh một cách ngang bằng.Nàng lấy tư cách gì để giữ Quảng Linh Linh lại bên cạnh?Có lẽ, bản thân nàng chỉ thích hợp sống một mình cả đời. Như vậy sẽ không ai làm tổn thương nàng, phản bội nàng, cũng không ai có thể ràng buộc nàng.Nghĩ như vậy, Trần Mỹ Linh lộ ra một nụ cười, cực kỳ miễn cưỡng lại có chút thê thảm."Về thôi." Trần Mỹ Linh mở miệng, cuối cùng cũng chỉ nói được một câu như vậy.Chú Triệu nhìn Trần Mỹ Linh qua gương chiếu hậu, định nói gì đó nhưng rồi chỉ khẽ thở dài, lặng lẽ quay đầu xe, trở về Duy Cảng Uyển.Duy Cảng Uyển lạnh lẽo, không có một bóng người.Trần Mỹ Linh vào nhà, ngồi lên sô pha, hai mắt vô thần.Có thứ gì đó vô hình đang gặm nhấm trái tim nàng, làm nàng không có chỗ nào mà không khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn cả lúc nhiệt tình kỳ mà phải dùng thuốc ức chế liều mạnh.Không biết qua bao lâu, bỗng có một mùi hương quen thuộc thoảng qua, rất giống tin tức tố của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn bốn phía.Không có Quảng Linh Linh.Chỉ là, chậu hoa lan trên ban công đã lâu lắm rồi không nở, vậy mà hôm nay, cánh hoa bắt đầu chậm rãi hé mở.Giữa những tán lá xanh, một đóa hoa trắng ngà từ từ bung nở, để lộ ra nhụy hoa bên trong.Ánh mắt Trần Mỹ Linh dừng lại trên cánh hoa, nàng đứng dậy tiến lại gần chậu hoa nhìn kỹ hơn.Đóa hoa này, giống như là tấm lòng mà Quảng Linh Linh đặt trước mặt một cách trân trọng.Trần Mỹ Linh nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài. Khi mở mắt ra, con ngươi đã đỏ lên.Trở lại phòng khách, Trần Mỹ Linh cầm điện thoại, gọi đến số của Quảng Linh Linh.Cuộc gọi vẫn kết nối được, chỉ là Trần Mỹ Linh không nghe thấy giọng của Quảng Linh Linh, mà nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn ở đầu dây bên kia.Trần Mỹ Linh nghe một lúc, rồi cúp máy, mở định vị ra xem.Vị trí hiện tại của Quảng Linh Linh là một quán bar cách đây không xa.Vết thương của Quảng Linh Linh vẫn chưa lành, không thể uống rượu.Vừa rồi trong điện thoại âm thanh ồn ào như vậy, rõ ràng là đang có rất nhiều người, nếu lỡ có va chạm vào cánh tay, thì rất nguy hiểm.Không kịp nghĩ nhiều, Trần Mỹ Linh vội vã ra ngoài, gọi cho chú Triệu.Cùng lúc đó, ở phía bên kia, Quảng Minh Minh như môn đồ của thế giới mới, như đứa nhỏ tò mò, chạy nhảy khắp nơi, đến mức kính râm cũng suýt rơi khỏi mặt.Người lúc nãy Trần Mỹ Linh nhìn thấy không phải là Quảng Linh Linh, mà là Quảng Minh Minh.Quảng Minh Minh ở nhà trọ của Quảng Linh Linh ngây người một lát, thì Cố Hiệp Hiệp đã về, lúc đó cô đang đói bụng, lại còn muốn ra ngoài chơi, Cố Hiệp Hiệp đồng ý dẫn cô đi ra ngoài. Xuống tới dưới lầu thì gặp được một Omega tốt bụng.Omega này quen biết với Quảng Linh Linh, thoạt nhìn rất tốt, thấy cô nói đang đói bụng, người kia không chỉ mua trà sữa cho cô uống mà còn dẫn cô đi ăn cơm.Nghe cô nói muốn biết hộp đêm như thế nào, người kia liền dẫn cô tới đây!Ô ô ô, vừa thay thế Quảng Linh Linh chưa được một ngày, liền biết được một Omega xinh đẹp, ôn nhu, nhiệt tình hào phóng như vậy!Thì ra bỏ nhà đi trốn lại vui sướng đến mức này sao?!"Wow! Sàn nhà rung lên luôn này!" Quảng Minh Minh dẫm chân lên tấm thép rung rinh dưới đất, mắt tròn xoe hét lên đầy phấn khích.Hoắc Cẩm Miên ở bên cạnh lấy làm lạ. Đã lâu không gặp, "Quảng Linh Linh" giống như thay đổi thành người khác.Quái quái... nhưng cũng đáng yêu.Ngồi ở khu ghế nghỉ ngơi, Cố Hiệp Hiệp nhìn Quảng Minh Minh đang ở bên trong, cảm thấy có chút hoang mang như rơi vào ảo giác.Nếu không phải Quảng Linh Linh đã gọi điện cho cô, nhờ cô chăm sóc em gái, thì có khi Cố Hiệp Hiệp còn tưởng đây là Quảng Linh Linh thật.Cố Hiệp Hiệp còn đang nhìn Quảng Minh Minh đầy sức sống nhảy nhót giữa sàn, thì Trần Mỹ Linh cũng vừa bước vào quán bar.Trên sàn nhảy, ánh đèn nhấp nháy loạn xạ, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên không ngớt, nhưng với dáng người cao gầy và bộ đồ thể thao màu tối rất dễ dàng phân biệt, Trần Mỹ Linh liếc mắt một cái liền thấy được người.Cảm giác hành động của người này rất không giống với hành động của Quảng Linh Linh, cho dù có bị nàng kích thích cũng không thể thay đổi nhanh như vậy.Nhìn thấy xung quanh có người va vào cô, Trần Mỹ Linh lập tức cau mày, không màng gì khác, nhanh chóng chen vào sàn nhảy, kéo Quảng Minh Minh đi.Quảng Minh Minh đơ người.Chị gái này quá xinh đẹp!"A, cô, cô sao lại... Cô, cô là..." Hoắc Cẩm Miên định lên tiếng ngăn lại, nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Trần Mỹ Linh, lập tức nghẹn lời, không thể nói ra, cảm giác bị áp bách có chút thở không được, chỉ biết đứng nhìn Trần Mỹ Linh dắt Quảng Minh Minh rời khỏi sàn nhảy.Cố Hiệp Hiệp đang uống nước trái cây thì bất ngờ nhìn thấy Trần Mỹ Linh bước vào, thì ngẩn người ra, lại nhìn thấy Trần Mỹ Linh lôi Quảng Minh Minh đi, liền bị sặc nước trái cây, ho khan một hồi.Trần Mỹ Linh sao lại xuất hiện ở đây?!Trần Mỹ Linh và các cô đâu có cùng một vòng quan hệ, nàng làm sao sẽ đến quán bar này, hơn nữa, tại sao lại lôi "Quảng Linh Linh" đi!Trong đầu Cố Hiệp Hiệp và Hoắc Cẩm Miên hiện ra nghi hoặc giống nhau.Cố Hiệp Hiệp nhớ lại lời dặn của Quảng Linh Linh, phải trông chừng Quảng Minh Minh cẩn thận, lúc này Quảng Minh Minh bị người ta dắt đi mất, dù người đó là nữ thần trong lòng cô, cũng... cũng không được, phải báo cho Quảng Linh Linh.Khi Cố Hiệp Hiệp đang gọi cho Quảng Linh Linh, Hoắc Cẩm Miên từ sàn nhảy đi ra, vỗ vai Cố Hiệp Hiệp."Sao lại thế này? Mau ra ngoài tìm người!" Hoắc Cẩm Miên hét lớn vào tai Cố Hiệp Hiệp, rồi kéo Cố Hiệp Hiệp chạy theo ra khỏi quán bar.Bên kia Trần Mỹ Linh đã kéo Quảng Minh Minh ra bên ngoài quán bar.Trần Mỹ Linh ra hiệu Quảng Minh Minh lên xe, thân thể Quảng Minh Minh run lên một cái nhanh nhẹn lên xe.Dù không quen biết chị gái này, nhưng người vừa xinh đẹp vừa dữ như vậy, bản năng mách bảo cô nên nghe lời thì tốt hơn.Sau khi lên xe, Trần Mỹ Linh nói chú Triệu lái xe đến bệnh viện.Trong xe, tất cả đèn nội thất đều được bật sáng. Trần Mỹ Linh quay đầu lại nhìn Quảng Minh Minh, Quảng Minh Minh lập tức thu người lại rút vào ghế.Ở khoảng cách gần, lại dưới ánh đèn sáng như ban ngày, Trần Mỹ Linh nhìn rõ khuôn mặt của Quảng Minh Minh, vươn tay gỡ kính râm trên mặt Quảng Minh Minh xuống.Khi toàn bộ khuôn mặt lộ ra, Trần Mỹ Linh phát hiện, người trước mắt có khuôn mặt rất giống Quảng Linh Linh nhưng lại không phải Quảng Linh Linh."Cô là ai?" Trần Mỹ Linh cau mày hỏi."Tôi... tôi không phải là Quảng Linh Linh đâu! Nếu chị có thù oán gì với cô ấy, thì tìm cô ấy đi, đừng tìm tôi! Ô ô ô, tôi chỉ là người qua đường vô tội, chỉ là trùng hợp trông rất giống cô ấy mà thôi, tôi thật sự vô tội, tôi không quen biết cô ấy... Thật đó!" – Quảng Minh Minh cuống quýt nói, đôi mắt long lanh ánh lên có vẻ rất vô tội."..." Trần Mỹ Linh im lặng một lúc, rồi lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Quảng Linh Nhan, chị họ của Quảng Linh Linh."A, Tiểu Quảng có một đứa em gái song sinh, hai đứa nó rất giống nhau, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đi theo nhị thúc nhị thẩm, cũng rất ít về nhà. Sao lại hỏi chuyện này? Có chuyện gì xảy ra sao?""Không có gì, chỉ là tình cờ gặp được."Trần Mỹ Linh nói với Quảng Linh Nhan hai câu liền cắt đứt điện thoại, đảo mắt nhìn về phía Quảng Minh Minh.Trần Mỹ Linh chợt nhận ra nàng rất ít khi hỏi về gia đình của Quảng Linh Linh, liền không biết Quảng Linh Linh còn có một người em gái.Bị Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm, Quảng Minh Minh hơi lo lắng.Cô nghe được cuộc trò chuyện từ điện thoại, thân phận bị lộ, bắt đầu lo sợ không biết mình có bị đưa về nhà không."Tôi nói, tôi nói! Chỉ cần chị đừng đưa tôi về nhà, tôi sẽ nói hết! Tiểu Quảng đi Thượng Kinh tham gia một vũ hội thành nhân. Tôi và chị ấy trao đổi giấy tờ và điện thoại với nhau..." Quảng Minh Minh nhanh chóng khai hết, không đợi Trần Mỹ Linh hỏi."Vũ hội thành nhân?" Trần Mỹ Linh ngạc nhiên lên tiếng."Tôi cũng không rõ lắm, chắc buổi tiệc sẽ tổ chức vào ngày mai, hình như là mỗi năm sẽ có khoảng 25 thiệp mời cho Alpha hoặc Omega từ 20 tuổi trở lên có thể tham gia vũ hội thành nhân." Quảng Minh Minh thành thật trả lời.Trong lòng Trần Mỹ Linh nhảy dựng, nàng nhớ đến chuyện Trần Mỹ Lam tâm tâm niệm niệm muốn tham gia vũ hội danh viện, chính là cái vũ hội này.Ở trong giới nó còn một tên gọi khác là vũ hội tương thân. (Tương thân giống như xem mắt.)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store