ZingTruyen.Store

[LeoKlein]Thế giới mới

Chương VIII

DuynL2299


Klein mở mắt, và ngay lập tức cảm nhận được cái lạnh bao trùm. Không gian xung quanh anh không còn là khu rừng u ám mà chỉ mới lúc trước anh đứng. Giờ đây, anh đang nằm trên một lớp thảm cỏ mềm mại, ánh sáng nhợt nhạt của buổi chiều xuyên qua những tán cây cao, tạo thành những vệt sáng yếu ớt trên mặt đất. Mọi thứ dường như im lặng đến mức đáng sợ.

Anh không còn cảm thấy cơn đau dữ dội như trước, nhưng cơ thể anh vẫn còn yếu ớt, như thể nó đã kiệt quệ sau một trận chiến dài.

"Klein..." Một giọng nói quen thuộc vang lên, gần bên tai anh. Khi anh quay lại, ánh mắt của Leonard lo lắng, nhưng vẫn không hề mất đi vẻ trầm tĩnh thường ngày.

"Em có sao không?"

Klein mỉm cười, một nụ cười gượng gạo, nhưng đầy sự nhẹ nhõm. Anh lắc đầu.

"Em không sao.Chỉ là ...cơ thể không còn đau nữa."  

Leonard không nói gì, nhưng đôi mắt của hắn vẫn không rời khỏi Klein. Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong Klein, mặc dù không phải ở bề ngoài, mà là trong sâu thẳm trong ánh mắt, trong cách anh cười, trong cách anh nhìn hắn.

"Chúng ta đang ở đâu?" Klein hỏi, ngước mắt lên, cố gắng đẩy mình đứng dậy, mặc dù cơ thể còn rất nặng nề.

Leonard im lặng một lúc, rồi chỉ tay về phía trước. 

"Một nơi mà em chưa bao giờ đến. Cũng như không ai khác có thể vào đây. Đây là một khu vực trong rừng, nơi không có dấu hiệu con người. Chỉ có thể đến đây nếu... nếu nghi thức được hoàn thành."

Klein ngước nhìn theo hướng hắn chỉ, nhưng không thấy gì đặc biệt. Chỉ là những cây cổ thụ rậm rạp và một con suối nhỏ chảy qua. Không gian xung quanh vẫn rất yên tĩnh, như thể mọi thứ đã bị ngừng lại trong một khoảnh khắc.

"Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?" 

Klein hỏi, không giấu được sự mệt mỏi trong giọng nói, nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng.

"Chúng ta phải đi tiếp. Nghi thức chưa hoàn tất. Em đã làm xong phần đầu, nhưng phần còn lại... là điều mà em sẽ phải đối mặt."

Klein quay sang Leonard, không thể không cảm thấy sự bối rối trong lòng. Hắn nói về nghi thức như thể nó không chỉ là một phép thuật hay nghi lễ đơn giản. Có gì đó lớn hơn, nguy hiểm hơn mà anh không thể hiểu rõ được.

"Em không sợ." 

Leonard đột ngột nói, đôi mắt hắn lấp lánh một cách kỳ lạ. 

"Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không ngừng."

Cái cách mà Leonard nói, giọng điệu đầy tự tin, lại khiến Klein cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Anh biết, dù có bất kỳ thử thách nào phía trước, chỉ cần có Leonard, anh sẽ không lùi bước.

Klein và Leonard bắt đầu đi, mỗi bước đi lại dần mở ra một phần của khu rừng mà Klein chưa bao giờ thấy. Cảnh vật không giống những gì anh đã quen thuộc. Những con đường mòn cũ kỹ dẫn vào những khu rừng thẳm sâu, nơi những cành cây vươn dài như muốn chặn lại bước chân họ.

Mỗi khi Klein đặt chân vào những khu vực mới, những dấu hiệu kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Những cây cổ thụ mọc lên giống như những cột đá cổ, và những biểu tượng lạ lẫm, giống như những ký hiệu của các tộc cổ đại, dần hiện ra trên thân cây.

"Đây là nơi nào?" Klein hỏi, nhưng không có ai trả lời, chỉ có tiếng gió rì rào trong không khí, như thể những cây cối đang thì thầm điều gì đó.

"Đây là nơi chứa đựng sức mạnh." Leonard cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói của hắn có một chút gì đó xa vắng. 

"Nơi này đã chứng kiến những nghi thức xưa cũ. Những bí mật mà người ngoài không thể biết."

Mỗi bước đi dường như càng đẩy họ vào một thế giới khác. Và Klein cảm nhận được, có gì đó đang theo dõi họ, một thứ gì đó không thể nhìn thấy, nhưng rất rõ ràng đang quan sát mọi hành động của họ.

Chợt, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ sâu trong rừng. Một tiếng động như tiếng xích sắt ma quái kéo trên mặt đất. Leonard và Klein quay lại, nhưng chỉ thấy không gian xung quanh vẫn như cũ. Chỉ có không khí trở nên đặc quánh và nặng nề hơn.

"Leonard..." Klein nói, nhưng giọng anh có phần lo lắng.

"Anh đã cảm thấy gì đó không?"

Leonard gật đầu, đôi mắt hắn trở nên sắc bén. "Đừng lo. Đó chỉ là những dấu hiệu của nghi thức. Nếu chúng ta đi đúng hướng, sẽ không có gì nguy hiểm."

Klein không dám hỏi thêm nữa. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. Những dấu hiệu, những lời thì thầm chưa từng dừng lại, và không biết bao nhiêu lần anh cảm thấy như mình đã chạm vào một cơn ác mộng không thể thoát ra.

Bầu trời bắt đầu thay đổi. Những đám mây đen kịt kéo đến nhanh chóng, che khuất ánh sáng mặt trời. Không khí trở nên nặng nề, dày đặc, như thể một cơn bão đang sắp sửa ập đến.

"Cẩn thận!" Leonard cảnh báo, giọng hắn trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. "Có ai đó đang đến."

Klein không kịp phản ứng trước khi một bóng người đột ngột xuất hiện từ trong đám sương mù dày đặc, một thân hình mờ ảo như ma quái, đôi mắt sáng rực rỡ với một ánh sáng lạnh lẽo.

"Kẻ nào dám bước vào?" Giọng nói vang lên, nhưng không phải từ bất kỳ một người nào cụ thể, mà như thể từ một đám đông vô hình đang theo dõi họ.

Klein cảm thấy một làn sóng lạnh lẽo từ phía sau lưng, khiến anh không thể nhúc nhích. Và rồi, người đó bước ra khỏi sương mù, mỉm cười nhẹ nhàng.

Klein lùi một bước, vai anh vô thức chạm vào Leonard.

Không ai nói gì, nhưng anh có thể cảm nhận được Leonard đang quan sát bóng người kia – một thực thể mơ hồ, nửa như con người, nửa như làn khói đặc quánh, lặng lẽ trườn ra khỏi lớp sương mù đang quấn lấy gốc rừng. Ánh sáng quanh nó vặn vẹo, như thể cả thế giới từ chối phản chiếu hình ảnh của kẻ ấy.

"Không lùi được nữa rồi..." Klein khẽ nói, không phải vì sợ hãi, mà như một lời nhận định. Không có gì quay đầu khi nghi thức đã khởi động.

Leonard tiến lên nửa bước, tay siết lấy cổ tay Klein, không mạnh, chỉ vừa đủ để giữ anh khỏi lùi sâu hơn vào cơn hoảng loạn lặng lẽ đang rình rập nơi ánh mắt.

"Em không phải một mình, nhớ không?" Leonard nói nhỏ, mắt không rời cái bóng trước mặt.

Thực thể kia cuối cùng cũng dừng lại. Nó có gương mặt, nhưng mờ nhòe như bức tranh bị nước làm nhòe. Mỗi lần chớp mắt, Klein lại thấy những hình thù khác nhau – một người đàn ông, một đứa trẻ, một bà lão, một gương mặt không có mắt. Thứ đó đang thử mặc lấy nỗi sợ trong trí nhớ của họ.

"Người được chọn... phải đi qua cánh rừng thứ ba." Thứ đó cất giọng, méo mó, như thể nhiều cổ họng đang cùng thốt lên. "Nhưng mỗi bước sẽ lấy đi một điều. Lời nói. Giấc ngủ. Ký ức. Niềm tin. Hoặc... tình yêu."

Không gian lặng như tờ. Gió đã ngừng thổi.

Klein hít sâu một hơi. Anh có thể chấp nhận mất ngủ. Chịu đựng mất trí nhớ. Nhưng... tình yêu? Anh lén nhìn Leonard – người vẫn đứng sát bên, vẫn không để tay mình rời khỏi anh dù chỉ nửa giây.

Anh biết rõ, trong sự mơ hồ kéo dài của bản thân, chỉ có Leonard là điểm cố định duy nhất. Mất đi hắn, mất đi thứ cảm xúc mong manh ấy... thì còn là "Klein" sao?

"Chúng tôi sẽ đi." Klein lên tiếng, chậm rãi nhưng dứt khoát. "Nhưng tôi sẽ chọn cái giá."

Bóng người nghiêng đầu, như đang cười, như đang tiếc thương. Nó không trả lời, mà đơn giản... tan vào sương mù.

Ngay khi nó biến mất, con đường trước mặt hiện ra – mòn, hẹp, phủ đầy rêu trơn trượt, dẫn sâu vào nơi rừng không còn tiếng chim hay lá rơi.

Klein quay sang Leonard. "Anh sợ không?"

"Có." Leonard trả lời không chần chừ. Rồi hắn khẽ nhếch môi, "Nhưng chỉ khi em không còn ở bên."

Họ không nói gì nữa. Klein đưa tay ra trước, lần đầu tiên, là anh nắm lấy tay Leonard.

Hai người cứ thế bước vào khu rừng – nơi mỗi bước chân là một cuộc đánh đổi, nơi những lời thì thầm sẽ không dừng lại, và nơi tình cảm phải âm thầm chiến đấu để không biến mất giữa bóng tối vô hình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store