Chương VI
Klein và Leonard đi trong im lặng, bước chân họ nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. Mặt đất dưới chân họ mềm mại, những lớp lá mục xào xạc mỗi khi chân họ chạm xuống, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào khác cất lên trong rừng đen tối này. Dường như thời gian đã ngừng trôi, tất cả chỉ còn lại bóng tối và sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Klein cảm nhận được sự u ám bao trùm xung quanh, như thể tất cả mọi thứ trong không gian này đang đợi một điều gì đó, một sự kiện sẽ xảy ra, một sự kết thúc không thể tránh khỏi. Những ngọn cây cao vút trên đầu, những bóng cây nghiêng ngả như đang vươn ra phía trước, như muốn vây kín lấy họ. Nhưng Klein không thể dừng lại, bước đi vẫn đều đặn, mặc dù trong lòng anh tràn ngập lo lắng và hoang mang.
"Chúng ta sẽ đến đâu, Leonard?" Klein không thể giữ im lặng thêm nữa. Anh nhìn lên, đôi mắt mờ mịt, đầy sự mệt mỏi và bất an.
"Rừng này... sao lại kỳ lạ như vậy?"
Leonard không trả lời ngay, bước đi vẫn nhẹ nhàng như không có gì quan trọng. Hắn chỉ quay sang Klein, ánh mắt thâm trầm của hắn không thể đoán được cảm xúc.
"Rừng này không phải là nơi để tìm kiếm lối thoát," hắn nói, giọng hắn thấp và đều đặn, như thể những lời này đã được định sẵn từ trước. "Nơi đây chỉ là một phần trong nghi thức. Một nơi để đối mặt với những thứ đã bị che giấu."
Klein không hiểu hết ý nghĩa của những lời đó, nhưng anh cảm nhận được sự thật lạnh lẽo đằng sau. Anh không thể quay lại, không thể trốn tránh. Mọi thứ đã vượt qua ngưỡng điểm không thể cứu vãn, và bây giờ, anh phải đối mặt với nó.
Một lúc sau, cả hai dừng lại trước một khu vực trống trải trong rừng. Một vòng tròn lớn được vẽ trên mặt đất, các dấu hiệu kỳ quái được khắc sâu vào từng mảnh đất, như những ký hiệu cổ xưa mà không ai còn nhớ rõ ý nghĩa. Những vết tích của một nghi thức mà chỉ có một số ít người dám thực hiện. Klein nhìn vào đó, cảm giác như nó đang hút lấy anh, như thể có một lực hấp dẫn vô hình.
"Đây là nơi em phải thực hiện phần nghi thức cuối cùng," Leonard nói, giọng hắn đầy sự kiên định. "Đây là nơi mọi thứ sẽ được quyết định."
Klein cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, chỉ còn lại những vệt sáng mờ nhạt từ đuốc lửa. Anh đứng đó, hơi thở trở nên nặng nề hơn. Mỗi lần hít vào, anh lại cảm nhận được cái lạnh lẽo từ mặt đất, từ không khí, từ chính bản thân mình.
"Em sẵn sàng chưa?"
Leonard hỏi, đôi mắt của hắn dừng lại trên gương mặt Klein.
"Nghi thức này sẽ đẩy em đến giới hạn của chính mình."
Klein nhìn vào mắt hắn, rồi lại nhìn về phía vòng tròn trên mặt đất. Cảm giác lo lắng, sợ hãi bao trùm lấy anh, nhưng cũng có một thứ gì đó thôi thúc anh bước tiếp. Anh không thể quay lại, không thể dừng lại. Sự thật về "Kẻ thứ mười ba" đã quá gần, và nếu anh không làm gì, mọi thứ sẽ mất đi mãi mãi.
"Em không biết..."
Klein thì thầm, giọng anh run rẩy,
"Em không biết mình có thể chịu đựng được nữa không."
Leonard tiến lại gần, ánh mắt hắn nhìn sâu vào mắt Klein như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong đó.
"Em sẽ phải chịu đựng, Klein," hắn nói, không phải là một lời an ủi, mà là một sự khẳng định đầy kiên định.
"Vì em không còn sự lựa chọn nào khác."
Klein không nói gì thêm. Cảm giác nặng nề trong lồng ngực khiến anh cảm thấy như thể mọi thứ xung quanh đang đè lên anh, nhưng sự thôi thúc phải thực hiện nghi thức mạnh mẽ đến mức anh không thể từ bỏ.
Hắn bước vào trong vòng tròn, Klein theo sau, từng bước chân cảm nhận sự kỳ quái của không gian xung quanh. Khi cả hai đứng trong vòng tròn, một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua, khiến những tán lá xào xạc như thể đang thì thầm những lời không thể nghe được. Cảm giác bất an càng lúc càng dâng cao.
"Giờ thì em phải thực hiện nghi thức," Leonard nói, giọng hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết. "Em phải đối mặt với chính bản thân mình, Klein."
Klein nhìn vào những ký hiệu kỳ lạ trên mặt đất, chúng bùng lên một ánh sáng yếu ớt, như thể đang chờ đợi cái gì đó. Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, giống như một cơn sóng vỡ vụn trong tâm trí Klein. Những hình ảnh, những ký ức quay cuồng trong đầu anh, như thể tất cả đều đang sắp sửa tuôn ra.
"Đừng để nó điều khiển em,"
Leonard nói, ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi Klein.
"Nhớ rằng em là người quyết định mọi thứ, Klein."
Klein nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Anh cảm nhận được sự hiện diện của cái gì đó vô hình, nhưng lại không thể giải thích. Anh phải làm điều này. Anh không thể lùi bước. Để thoát khỏi bóng tối này, anh phải chấp nhận cái giá phải trả.
Với đôi tay run rẩy, Klein bắt đầu thực hiện nghi thức, những lời lẩm bẩm thoát ra từ môi anh như những câu thần chú cổ xưa, vang vọng khắp không gian xung quanh. Cả khu rừng như ngừng thở, mọi thứ dường như đứng yên trong khoảnh khắc đó. Một sự im lặng nặng nề bao trùm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store