Chương I
Ánh sáng buổi chiều xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Klein Moretti đang mơ màng bên cửa sổ. Cả không gian như ngừng lại, chỉ có tiếng gió vù vù trong những tán cây ngoài kia, hòa cùng nhịp thở đều đặn của anh. Klein ngồi đó, đôi mắt trống rỗng, không có mục tiêu mà thẫn thờ nhìn cảnh vật. Anh như một cái bóng trong thế giới này, không thuộc về đâu cả, chẳng thể cảm nhận gì ngoài sự vắng lặng trong tâm hồn.
Mất đi hồn phách, Klein không còn biết sợ, không còn biết giận, không còn biết yêu. Anh không nhớ cảm giác là gì khi trái tim đập mạnh vì một điều gì đó... một điều gì đó có thể gọi là "cảm xúc." Anh chỉ nhớ rằng ngày đó, nghi thức "Kẻ thứ mười ba" đã thất bại, và mọi thứ từ đó rơi vào một khoảng trống mờ mịt.
Chỉ còn lại nụ cười – nụ cười nhẹ nhàng, như một thói quen, nhưng lại chẳng bao giờ tìm thấy ý nghĩa thực sự của nó. Anh mỉm cười với thế giới xung quanh, như một phản xạ, không phải vì anh cảm thấy vui vẻ, mà chỉ đơn giản vì đó là cách anh được dạy để tồn tại trong xã hội này.
Im lặng. Kleinkhông còn khái niệm về thời gian, không còn nhận ra sự chuyển động của thế giới. Mọi thứ trước mắt anh giờ chỉ là những bóng hình nhạt nhòa, mơ hồ.
Thế nhưng, hôm nay lại khác. Một bước chân quen thuộc vang lên bên cửa.
"Vẫn ngồi ở đây sao?"
Giọng nói ấy – Leonard Mitchell– như một cú tát vào sự im lặng trong không gian. Hắn đứng ở cửa, ánh mắt lấp lánh, nhưng có gì đó vẫn đầy thách thức.
Klein không vội nhìn lên, ánh mắt vẫn dõi theo khoảng không vô định, như thể không hề nhận thấy sự hiện diện của Leonard. Thứ ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu lên mặt anh, làm nổi bật sự bình thản đến lạnh lùng trên khuôn mặt ấy. Dù có ngồi một mình, dù có cảm thấy gì hay không, Klein vẫn không thay đổi. Một nụ cười luôn nở trên môi, nhưng sâu trong ánh mắt ấy, có gì đó xa xăm, mờ ảo như đang che giấu một nỗi đau không thể vén lên.
"Anh có biết mình đang làm gì không?" Leonard bước vào, không vội vã, nhưng lại đầy tự tin, như thể hắn có thể điều khiển mọi thứ.
"Nếu cứ ngồi đây mãi, anh sẽ chỉ còn là cái bóng của chính mình."
Klein không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ quay đầu lại, mắt anh gặp ánh mắt Leonard. Chẳng có lời đáp, chỉ có sự im lặng kéo dài, giống như hai thế giới đang đối diện mà không thể hòa hợp. Cuối cùng, Klein lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng, như thể không còn muốn tranh luận nữa.
"Anh luôn xuất hiện vào những lúc tôi chẳng có gì để nói." Anh nói, đôi môi vẫn mỉm cười nhẹ, nhưng không phải là nụ cười vui vẻ. Đó là nụ cười của người đã học cách sống trong bóng tối.
Leonard chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi Klein.
"Tôi không quan tâm đến những điều anh đã mất. Tôi chỉ quan tâm đến những gì anh còn lại."
Klein nhìn vào mắt hắn, nhưng rồi lại quay đi, ánh mắt dừng lại ở một điểm vô định khác.
"Vậy anh muốn gì?"
Giọng anh như đang chìm trong một thế giới riêng biệt, nơi không có ai khác ngoài chính mình.
Leonard tiến lại gần, nhưng không có sự vội vã, chỉ là một bước chân đều đặn, đầy kiên nhẫn. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đối diện với Klein.
"Tôi muốn anh tìm lại những gì mình đã bỏ quên, dù có là sự đau đớn, dù có là một phần của anh mà anh không muốn nhớ lại."
Klein mỉm cười, lần này là một nụ cười hơi khinh miệt, ánh mắt không chút cảm xúc.
"Anh nghĩ tôi còn đủ sức để tìm lại những thứ đã mất sao? Khi chính tôi còn không biết tôi đã mất gì?"
"Anh không cần phải biết," Leonard đáp, giọng điềm tĩnh, không hề lùi bước. "Chỉ cần anh tin rằng có thứ gì đó xứng đáng để tìm, dù nó có thể làm anh đau đớn."
Klein ngẩng đầu lên, lần này nhìn thẳng vào đôi mắt của Leonard, ánh mắt anh lấp lánh sự mệt mỏi, nhưng cũng có chút gì đó như đang chấp nhận điều gì đó mà anh không thể tránh được. "Cái giá... có phải sẽ rất đắt không?"
Leonard mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý, đôi mắt hắn sáng lên với sự quyết đoán.
"Cái giá của sự tìm lại là đau đớn, nhưng ít ra, nó vẫn có giá trị. Còn không tìm, anh sẽ chẳng còn gì."
Một khoảng lặng trôi qua, rồi cuối cùng, Klein khẽ gật đầu. Một sự đồng ý, nhưng lại như một sự thỏa hiệp. "Vậy thì tôi sẽ theo anh. Nhưng đừng hối tiếc."
Leonard đứng dậy, không nói gì thêm, chỉ quay lưng bước đi.
"Tôi chưa bao giờ hối tiếc."
Hắn trả lời qua vai, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như thể mọi thứ đã được quyết định, không thể thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store