31.
...Cao Minh nhận lấy tờ séc, mắt đảo nhanh qua con số viết trên đó. Con số đủ khiến bất cứ kẻ nào choáng váng, năm triệu tệ. Ông ta siết chặt mép giấy, ánh mắt lóe lên tia sáng tham lam, rồi lại chớp tắt ngay lập tức."Được rồi," ông ta nói khẽ, giọng khàn khàn như cố đè nén phấn khích. "Nhưng mà... để tao lên xe trước đã, tao sẽ nói chỗ thằng bé khi ra khỏi đây."Câu nói tưởng như hợp lý, nhưng tất cả đều hiểu, ông ta đang kéo dài thời gian.Thẩm Văn Lang nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh như mũi dao đang chực xuyên thủng lớp da mỏng manh kia.Cao Minh vẫn tỏ ra điềm tĩnh, song bàn tay ông ta khẽ run, tấm séc trong tay hơi nhàu đi. Cao Minh biết, ông ta đã cảm nhận được sự nghi ngờ của Thẩm Văn Lang.Giữa lúc bầu không khí căng đến mức chỉ cần hít mạnh cũng thấy nhói phổi, tiếng chuông điện thoại của một vệ sĩ vang lên.Tất cả đều giật mình.Vệ sĩ nhanh chóng nghe máy, chỉ vài giây sau liền cúi đầu báo lại, giọng không giấu nổi sự khẩn trương:"Ông chủ ..."Sắc mặt Thẩm Văn Lang chợt thay đổi.Hắn ngẩng lên, mắt lóe sáng, như vừa nhìn thấy một khe sáng mở ra giữa đêm đen. Bởi người của Thẩm Văn Lang đã tìm ra nơi thật sự đang giấu Lạc Lạc, hiện giờ chỉ còn chờ lệnh để ập vào. Cao Minh nhận ra điều đó ngay lập tức.Ông ta cảm nhận được, chỉ một khắc nữa thôi, mình sẽ không còn giá trị gì.Nếu bọn họ tìm thấy thằng bé mà không cần tới lời của ông ta, nghĩa là ván cờ đã kết thúc.Và khi đó... ông ta sẽ bị xử lý như một con chó vô dụng.Một cơn tuyệt vọng dâng lên, hòa cùng nỗi thù hận mù quáng. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu như máu, gân cổ giật mạnh, rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ông ta rút phắt con dao nhỏ giấu trong thắt lưng ra.Chỉ một chút lơ là, Thẩm Văn Lang chưa kịp phản ứng, Cao Minh đã lao thẳng về phía Cao Đồ. Tất cả họng súng lần nữa chĩa thẳng về phía ông ta. "Đứng lại! Tất cả đứng lại! Không thì tao cắt cổ nó đấy!"giọng ông ta khản đặc, dao lạnh kề sát cổ Cao Đồ, đầu mũi lưỡi dao khẽ nghiêng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là máu sẽ trào ra.Tiếng gió đập mạnh dưới chân cầu, cuốn theo từng mảnh lá rơi xoáy quanh ba người.Cao Đồ nín thở, thân thể căng cứng, cả người như hóa đá.Cậu có thể cảm nhận rõ rệt hơi lạnh của kim loại áp vào cổ, rạch qua lớp da mỏng manh.Đôi mắt Thẩm Văn Lang đỏ bừng."Cao Minh!" Hắn gầm lên, tiếng vang dội cả không gian.Cao Minh cười khan, hơi thở nặng nề:"Mày đừng hòng dùng pheromone để áp chế tao. Nên nhớ. Thằng con tao là Omega. Nếu mày không muốn nó chết thì đưa chìa khóa xe cho tao!"Thẩm Văn Lang siết chặt nắm đấm. Hắn biết, trong trạng thái này, chỉ cần hắn phóng thích pheromone mạnh quá mức, người bị ảnh hưởng đầu tiên sẽ là Cao Đồ.Một giây im lặng. Rồi hắn nói, giọng trầm thấp:"Đưa chìa khóa cho ông ta."Thư ký phía sau lập tức rút chìa khóa, ném về phía chân Cao Minh.Âm thanh kim loại va vào mặt đất vang lên lạnh lẽo."Chúng mày đừng hòng giở trò!" Cao Minh gằn từng chữ, dao lại kề sát hơn. "Để tao thoát... thì nó sống!"Cao Đồ khẽ run, hơi thở lạc nhịp.Đôi mắt ươn ướt, giọt lệ rơi xuống cằm. Không phải vì sợ chết, mà vì tuyệt vọng.Cha ruột mình... lại chính là người kề dao lên cổ mình. Từng mảnh ký ức đau đớn ùa về, từ những ngày thơ ấu, tiếng mắng nhiếc, cú tát, ánh nhìn khinh rẻ, cho tới khoảnh khắc này, khi mọi thứ trong cậu tan vỡ hoàn toàn. Cao Đồ không gào, không nói, không phản kháng. Chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, như thể trái tim đã bị bẻ gãy từ rất lâu, hôm nay chỉ vừa vặn vỡ ra thành từng mảnh.Từ khi mẹ đưa em gái rời đi, rồi sau đó qua đời, để lại một mình cậu bên cạnh người cha ấy, Cao Đồ chưa từng, dù chỉ một lần, thật sự cảm nhận được hơi ấm của tình thân.Cao Minh mãi mãi vẫn là kẻ như thế, coi tiền là máu thịt, coi con cái là công cụ. Ông ta có thể vì một tấm séc, vì một con số trên giấy, mà dẫm nát tất cả, kể cả thứ cuối cùng còn sót lại gọi là tình người.Cao Đồ hiểu điều đó. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Khi bị lôi đi trên nền đất lạnh, dép rơi khỏi chân, bàn chân trần dính máu, cậu chỉ thấy một nỗi đau âm ỉ lan khắp lồng ngực, như thể cả đời này, mọi thứ trong cậu đều đã bị bào mòn đến cạn kiệt.Người ta nói máu mủ ruột rà thì không thể tuyệt tình. Nhưng khi con dao lạnh kề ngay cổ, cậu mới nhận ra, có những người sinh ra vốn không biết yêu ai ngoài bản thân mình.Cao Minh kéo mạnh, cửa xe mở bật ra. Cậu bị ném vào trong như món hàng, đầu đập nhẹ vào khung ghế, choáng váng đến mức tầm nhìn nhòe đi. Tiếng động cơ gầm lên, hơi xăng xộc thẳng vào mũi khiến cậu muốn nôn, bụng đã đau tới mức gần như tê liệt. Mọi thứ trong đầu chỉ còn lại một mớ hỗn độn, máu, lạnh, và bóng dáng Thẩm Văn Lang đang chạy tới.Cao Đồ gần như không còn sức để gọi tên hắn. Miệng cậu chỉ mấp máy, một âm thanh không thoát ra khỏi cổ họng."Lái xe đi!" giọng Cao Minh khản đặc, khô rát, như dội thẳng vào đầu, khiến mọi âm thanh quanh đó đều biến mất.Cao Đồ nghe thấy rõ tiếng tim mình đập hỗn loạn, từng nhịp đứt quãng, dồn dập rồi lại chậm dần. Mũi dao lạnh áp sát cổ, mùi kim loại tanh lẫn với mùi xăng khiến dạ dày cậu quặn lên, cả người run rẩy.Cao Đồ ôm lấy bụng mình, một tay chống đỡ vô lăng từ từ khởi động xe. Chiếc xe chậm rì, bánh lăn nghiến lên mặt đường sạn sỏi. Mỗi cú xóc làm thân thể cậu va đập vào khung ghế, bụng cũng theo đó co rút dữ dội. Cơn đau xộc lên, nhói buốt như có hàng trăm mũi kim đang xiên thẳng vào bên trong.Cao Đồ cắn mạnh môi, mùi máu tanh tràn ra nơi đầu lưỡi, cố ngăn tiếng rên bật ra khỏi cổ họng. Cậu không dám động đậy, chỉ biết ôm chặt bụng, hơi thở đứt quãng.Một lớp mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy, chảy dọc xuống cổ. Ánh nhìn cậu dần mờ, mỗi hơi hít vào đều như có gai cào trong ngực.Cao Đồ cảm nhận được một dòng nóng chảy ấm trên đùi, lúc đầu tưởng là mồ hôi, rồi khi tay quệt qua thì dính đỏ. Một tiếng kêu nghẹn thốt ra khỏi cổ họng, không phải đau vì mình mà là hoảng loạn vì cảm giác trong bụng thay đổi, sâu thẳm và khốc liệt. Mặt cậu tái lại, mắt mờ vội.Cậu móc hai tay vào vô lăng, rồi cúi người, thắng gấp. Cánh xe trượt trên nền đường ẩm, lốp rít lên một hồi rồi dừng lại, nín thở giữa đêm. Không cần nói thêm, cả xe ứ đầy một thứ im lặng đứt đoạn.Cao Minh phẫn nộ tới mức hét lên, như kẻ bị phá ngang kế hoạch:
"Mày điên rồi à?!"Giọng Cao Đồ nghẹn, thấp và rời rạc:"Ba... ba đi đi. Xe con để lại cho ba."Cậu cố mở khoá cửa, tay run như thuỷ tinh, mỗi cử động đều như bẻ gãy thêm từng mảnh bản thân. Cơn đau cuộn lên, mắt hoa, chân mềm rũ, nhưng ý chí đẩy cậu phải làm, phải dừng hành trình đó lại, phải cho Thẩm Văn Lang có thời gian đến, dù chỉ một phút, để cứu...để giữ gìn thứ còn sót lại của cậu.Cao Minh gầm, mất bình tĩnh:
"Đừng có đùa với tao. Mau lái xe đi!"Cao Đồ lắc đầu, giọng như vỡ:"Nếu ba muốn thoát... thì tốt nhất nên thả con xuống xe. Ba nhìn đi."Cậu tay run quệt vết đỏ dưới bắp chân, kéo vạt áo bệnh nhân để lộ máu loang ướt dưới quần. Mắt cậu như muốn rơi ra, giọng cắt từng nhát:"Con hình như... đã sảy thai rồi... nếu ba bị Văn Lang bắt được khi con chết trên xe... anh ấy chắc chắn sẽ... giết ba..."Những chữ cuối bật ra như thoi than, giữa từng nhịp thở ngắt quãng. Lời nói ấy không chỉ là van nài, đó là một quả đấm vào lòng người, buộc Cao Minh phải đem ra quyết định lựa chọn con đường sống thêm vài giây hoặc chết nhanh thêm vài giây. Cao Minh nhìn máu trên tay Cao Đồ, nhìn mặt cậu xanh nhợt, nhìn đôi mắt sắp tắt dần của con trai mình. Trong một khoảnh khắc, vẻ hùng hổ trào lên trong ông vơi đi, thay bằng một thứ tính toán lạnh lùng khác, không phải sợ hãi trước lời dọa, mà là kiếm chác đường sống. Nếu để Cao Đồ chết tại đây vậy thì thật sự ông ta có thể bị tên Alpha đó giết chết, ông ta không thể để điều đó xảy ra. Tốt hơn là vứt bỏ con vật sắp chết này để chạy lấy mạng.Nghĩ đến đây, Cao Minh cắn chặt răng, nheo mắt, cân nhắc thiệt hơn một lượt. Cao Đồ lúc này chẳng khác gì con cá mắc cạn, sắp ngừng quẫy. Cuối cùng, ông ta mở cửa xe.Một cú đá mạnh, gọn, lạnh lùng, thân người Cao Đồ bị hất văng khỏi ghế, đập xuống nền đường bê tông thô ráp. Tiếng va chạm khô khốc vang lên rồi tắt lịm giữa không khí lạnh buốt.Cao Đồ chỉ kịp thấy đèn xe lùi lại một chút, rồi bỗng tăng tốc, lao đi. Bánh xe nghiến qua mặt đường ướt, bắn lên từng vệt nước bẩn và bụi đỏ.Ánh đèn hậu nhòa dần, xa dần, cuối cùng chỉ còn lại một vệt sáng mong manh giữa đêm đen đặc quánh.Cao Đồ nằm nghiêng trên vệ đường, hai tay ôm chặt bụng. Mỗi hơi thở đều như dao cứa, mùi tanh của máu quyện vào mùi đất lạnh, ngột ngạt đến mức khiến cậu buồn nôn.Dép rơi mất từ khi nào, bàn chân trần lạnh ngắt. Máu thấm qua lớp vải mỏng, từng giọt rơi trên nền đường xám loang ra như hoa nở. Cậu cố gượng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, tầm nhìn nhòe dần.Cao Minh đi rồi.Cũng coi như cậu đã báo hiếu lần cuối cùng cho người cha ấy.Từ giờ, dù ông ta có trốn thoát hay bị bắt, đều không còn liên quan gì đến cậu nữa.Thứ duy nhất cậu bận tâm, là liệu mình có trụ nổi đến khi Thẩm Văn Lang đến hay không.Bụng đau quặn, hơi thở đứt quãng. Cậu cố giữ tỉnh táo, nhưng thế giới quanh mình đang nghiêng dần. Cơn lạnh lan ra từ lòng bàn chân, chạy dọc sống lưng, tràn vào ngực.Cao Đồ cắn răng, khẽ nắm chặt vạt áo, thì thầm gần như không còn hơi:"Văn Lang... anh... mau đến đi..."Một cơn gió mạnh quét qua, cuốn theo bụi đất và mùi khét của phanh xe. Xa xa, giữa khoảng không mờ mịt, tiếng động cơ khác đang lao đến, nhanh, gấp, dữ dội như sấm nổ trong lòng đêm.Cao Đồ cố mở mắt, lồng ngực dồn dập, rồi mi mắt khép lại.Cậu không nghe thấy gì nữa, chỉ còn hơi ấm nơi bụng dưới đang tan dần, Cao Đồ khẽ rơi nước mắt. Sinh linh nhỏ này...Vẫn là không giữ được rồi..."Xin lỗi con." Lúc Thẩm Văn Lang đến nơi, Cao Đồ đã ngất đi vì mất máu, mọi thứ trong Thẩm Văn Lang phút chốc vụn vỡ. "Cao Đồ!!"Tiếng hét khàn đặc bật ra, nghẹn lại giữa cổ họng. Hắn lao tới, quỳ sụp xuống, đôi tay run rẩy nâng cậu lên khỏi mặt đất. Máu, quá nhiều máu, thấm ướt cả lòng bàn tay, nóng hổi mà rồi nhanh chóng nguội đi như thể đang cuốn theo hơi thở của người trong lòng hắn."Em nghe anh nói không...?"Thẩm Văn Lang cúi xuống, bàn tay khẽ vỗ lên má cậu, giọng khản đặc run run."Cao Đồ, mở mắt ra... là anh đây, Thẩm Văn Lang..."Không có tiếng đáp. Chỉ có hơi thở mong manh, yếu ớt đến mức hắn phải ghé sát mới nghe được.Ánh mắt hắn tối sầm lại, cả người căng như dây cung. Trong một nhịp tim, hắn bế phốc cậu lên, lao thẳng về phía xe."Khởi động xe! Về Hoà Từ!!!"Giọng hắn gào lên, đầy gấp gáp và điên cuồng.Tài xế không dám hỏi một lời, lập tức mở cửa, đạp ga đến mức bánh xe rít lên chói tai.Thẩm Văn Lang ngồi ghì trên ghế sau, Cao Đồ trong lòng hắn lạnh ngắt, mùi máu tanh nồng quyện với hương hoa xô thơm nhạt nhòa. Hắn siết chặt lấy tay cậu, khẽ áp trán mình lên trán người kia."Em phải nghe anh nói..." giọng hắn nghẹn lại, "đừng có ngủ... không được phép ngủ đâu, Cao Đồ."Chiếc xe lắc mạnh khi qua khúc cua, nhưng hắn vẫn giữ chặt cậu, từng nhịp thở của hắn lẫn vào tiếng máy nổ."Em còn chưa mắng anh đủ mà... chúng ta còn một cái đám cưới, nhớ không?!"Giọng hắn càng lúc càng run, từng chữ bật ra cùng hơi thở đứt quãng.Nhưng người trong lòng hắn vẫn lặng im, mí mắt nhắm chặt, hơi thở yếu đến mức gần như không còn.Một giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào gò má tái nhợt ấy, lăn qua vết máu khô."Xin em...""Đừng bỏ anh lại..."Máu thấm ướt cả tay hắn, lạnh buốt.Cao Đồ nằm im, ngực khẽ phập phồng, nhưng hơi thở mong manh đến mức hắn phải dán sát tai mới nghe được chút âm thanh yếu ớt ấy.Thẩm Văn Lang không dám chớp mắt.Mỗi lần hít vào, hắn đều sợ, sợ lần tới mở mắt ra, người kia đã ngừng thở.Tim hắn đập hỗn loạn, như có ai đang cào xé từ bên trong. Hơi thở của Cao Đồ loãng dần, hương hoa xô thơm trên người cậu nhạt đi, tan ra trong mùi máu sắt gắt và khét của phanh xe.Hắn nhận ra sự thay đổi đó, mùi hương quen thuộc đang rút khỏi thế giới này, từng chút một, như ngọn lửa nhỏ sắp tắt.Một cơn run nhẹ chạy dọc sống lưng, hắn cố giữ chặt cậu hơn.
Nhưng càng giữ, thân thể trong tay lại càng lạnh đi.Cổ họng hắn khô rát, lồng ngực đau đến mức không thể hít sâu nổi.Mỗi hơi thở đều mang vị mặn của nước mắt, nóng bỏng và tuyệt vọng.Hắn không khóc nấc lên, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt rơi xuống mặt cậu, hoà vào vệt máu khô.Thế giới thu lại chỉ còn hai người, hắn và sinh mệnh đang dần biến mất trong vòng tay.Chiếc xe lao đi như mất kiểm soát, bánh xe lăn qua từng khúc đường, mỗi lần xóc lên, tim hắn như rơi ra khỏi lồng ngực.Thẩm Văn Lang không nghĩ gì nữa, không còn cả sợ hãi, chỉ có cảm giác duy nhất, nếu mất cậu lần này, có lẽ hắn cũng không muốn sống nữa.Ngực hắn nghẹn cứng, bàn tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt.Mùi máu, mùi xô thơm, mùi khói xe, tất cả hòa vào nhau, chát đắng, nhức buốt, như đang xé toang từng tế bào trong cơ thể hắn.Cao Đồ vẫn im lặng.Mọi thứ trong hắn như sụp đổ.Thế giới chao nghiêng, chỉ còn tiếng động cơ gào lên giữa đêm, tiếng gào thay cho hắn, thay cho nỗi sợ hãi trần trụi đang ăn mòn từng nhịp tim.
Mỗi giây trôi qua, hơi thở của cậu lại mỏng hơn một chút, hương xô thơm trong không khí như tàn lụi từng đợt, nhạt đến mức chỉ còn mùi máu và mùi diên vĩ của hắn đang đè lên, cố níu lại chút cân bằng mong manh giữa hai người.Hắn vẫn đang toả pheromone, mạnh, đậm đặc, tuyệt vọng, như thể muốn dùng cả sinh mệnh mình ép buộc cậu phải ở lại.Nhưng dù hương diên vĩ có lan dày đến đâu, vẫn không thể che giấu được thực tế rằng cơ thể trong lòng hắn đang lạnh dần, mạch đập thưa dần, yếu ớt như một sợi chỉ sắp đứt.Mỗi khúc cua, mỗi nhịp phanh, là một lần hắn gần như ngừng thở.
Hắn nhìn ra ngoài cửa kính, không thấy gì ngoài bóng đêm đặc quánh, dài, vô tận, nuốt chửng mọi thứ, cả hy vọng của hắn.Trong đầu Thẩm Văn Lang vang lên từng âm thanh hỗn loạn, tiếng tim đập, tiếng gió rít, tiếng động cơ rú.Tất cả hòa vào nhau thành một khúc cầu cứu, nghẹn ngào và vô nghĩa.Hắn đã từng nghĩ, trên đời này không có gì có thể khiến hắn sợ hãi.Nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn Cao Đồ nằm im trong tay, hắn mới hiểu thế nào là nỗi sợ thật sự, thứ cảm giác lạnh ngắt đang gặm nhấm xương tủy, khiến cả linh hồn run rẩy.Đường càng chạy, tim hắn càng thắt lại.Phút đầu hắn cầu mong xe chạy nhanh hơn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của người trong lòng càng trắng bệch, hắn lại muốn thời gian chậm lại, chỉ một chút thôi, để hắn còn kịp ôm cậu thêm lần nữa, còn kịp nói điều gì đó...Nhưng hắn không biết nói gì nữa.Tất cả những gì nên nói, đáng ra phải nói, hắn đều để quá muộn rồi.Thẩm Văn Lang áp trán mình lên trán cậu, run rẩy thở ra, tiếng run đó hòa vào hơi thở gấp gáp, tan biến giữa đêm.Chiếc xe lao vun vút, đèn bệnh viện cuối cùng cũng hiện ra ở phía xa, một quầng sáng mờ nhòe giữa mênh mông bóng tối.Hắn siết chặt Cao Đồ hơn, gằn từng nhịp thở, như thể chỉ cần lơi tay một chút thôi, cậu sẽ tan biến.Chiếc xe nghiêng mạnh khi phanh gấp trước cổng bệnh viện, tiếng lốp rít lên như xé rách màn đêm. Khói trắng từ bánh xe bốc lên, mùi cao su cháy trộn lẫn với mùi máu, nồng nặc và nghẹt thở. Thẩm Văn Lang không đợi xe dừng hẳn, cửa bật mở, hắn lao ra, bế chặt Cao Đồ trong tay, chân gần như không chạm đất mà lao thẳng vào sảnh. Ánh đèn neon chiếu xuống, thứ ánh sáng trắng bệch làm khuôn mặt của cậu càng trở nên tái nhợt, nhòe đi trong đôi mắt đầy nước."Cứu người!" Hắn gào lên, giọng khàn đến mức như rách họng. Không ai nghe rõ, hoặc có thể là hắn chẳng còn nghe thấy gì nữa, ngoài tiếng tim mình đang đập hỗn loạn trong lồng ngực. Mỗi nhịp đập đều lạc đi, va đập vào xương sườn, đau đến nhói buốt. Hắn khụy xuống nền gạch, hai đầu gối bật máu, vẫn không dám buông. Cánh tay siết đến run rẩy, cố ép hơi thở mình hòa vào hơi thở của cậu nhưng chẳng còn gì để bấu víu. Ngực Cao Đồ không còn phập phồng.
"Mày điên rồi à?!"Giọng Cao Đồ nghẹn, thấp và rời rạc:"Ba... ba đi đi. Xe con để lại cho ba."Cậu cố mở khoá cửa, tay run như thuỷ tinh, mỗi cử động đều như bẻ gãy thêm từng mảnh bản thân. Cơn đau cuộn lên, mắt hoa, chân mềm rũ, nhưng ý chí đẩy cậu phải làm, phải dừng hành trình đó lại, phải cho Thẩm Văn Lang có thời gian đến, dù chỉ một phút, để cứu...để giữ gìn thứ còn sót lại của cậu.Cao Minh gầm, mất bình tĩnh:
"Đừng có đùa với tao. Mau lái xe đi!"Cao Đồ lắc đầu, giọng như vỡ:"Nếu ba muốn thoát... thì tốt nhất nên thả con xuống xe. Ba nhìn đi."Cậu tay run quệt vết đỏ dưới bắp chân, kéo vạt áo bệnh nhân để lộ máu loang ướt dưới quần. Mắt cậu như muốn rơi ra, giọng cắt từng nhát:"Con hình như... đã sảy thai rồi... nếu ba bị Văn Lang bắt được khi con chết trên xe... anh ấy chắc chắn sẽ... giết ba..."Những chữ cuối bật ra như thoi than, giữa từng nhịp thở ngắt quãng. Lời nói ấy không chỉ là van nài, đó là một quả đấm vào lòng người, buộc Cao Minh phải đem ra quyết định lựa chọn con đường sống thêm vài giây hoặc chết nhanh thêm vài giây. Cao Minh nhìn máu trên tay Cao Đồ, nhìn mặt cậu xanh nhợt, nhìn đôi mắt sắp tắt dần của con trai mình. Trong một khoảnh khắc, vẻ hùng hổ trào lên trong ông vơi đi, thay bằng một thứ tính toán lạnh lùng khác, không phải sợ hãi trước lời dọa, mà là kiếm chác đường sống. Nếu để Cao Đồ chết tại đây vậy thì thật sự ông ta có thể bị tên Alpha đó giết chết, ông ta không thể để điều đó xảy ra. Tốt hơn là vứt bỏ con vật sắp chết này để chạy lấy mạng.Nghĩ đến đây, Cao Minh cắn chặt răng, nheo mắt, cân nhắc thiệt hơn một lượt. Cao Đồ lúc này chẳng khác gì con cá mắc cạn, sắp ngừng quẫy. Cuối cùng, ông ta mở cửa xe.Một cú đá mạnh, gọn, lạnh lùng, thân người Cao Đồ bị hất văng khỏi ghế, đập xuống nền đường bê tông thô ráp. Tiếng va chạm khô khốc vang lên rồi tắt lịm giữa không khí lạnh buốt.Cao Đồ chỉ kịp thấy đèn xe lùi lại một chút, rồi bỗng tăng tốc, lao đi. Bánh xe nghiến qua mặt đường ướt, bắn lên từng vệt nước bẩn và bụi đỏ.Ánh đèn hậu nhòa dần, xa dần, cuối cùng chỉ còn lại một vệt sáng mong manh giữa đêm đen đặc quánh.Cao Đồ nằm nghiêng trên vệ đường, hai tay ôm chặt bụng. Mỗi hơi thở đều như dao cứa, mùi tanh của máu quyện vào mùi đất lạnh, ngột ngạt đến mức khiến cậu buồn nôn.Dép rơi mất từ khi nào, bàn chân trần lạnh ngắt. Máu thấm qua lớp vải mỏng, từng giọt rơi trên nền đường xám loang ra như hoa nở. Cậu cố gượng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, tầm nhìn nhòe dần.Cao Minh đi rồi.Cũng coi như cậu đã báo hiếu lần cuối cùng cho người cha ấy.Từ giờ, dù ông ta có trốn thoát hay bị bắt, đều không còn liên quan gì đến cậu nữa.Thứ duy nhất cậu bận tâm, là liệu mình có trụ nổi đến khi Thẩm Văn Lang đến hay không.Bụng đau quặn, hơi thở đứt quãng. Cậu cố giữ tỉnh táo, nhưng thế giới quanh mình đang nghiêng dần. Cơn lạnh lan ra từ lòng bàn chân, chạy dọc sống lưng, tràn vào ngực.Cao Đồ cắn răng, khẽ nắm chặt vạt áo, thì thầm gần như không còn hơi:"Văn Lang... anh... mau đến đi..."Một cơn gió mạnh quét qua, cuốn theo bụi đất và mùi khét của phanh xe. Xa xa, giữa khoảng không mờ mịt, tiếng động cơ khác đang lao đến, nhanh, gấp, dữ dội như sấm nổ trong lòng đêm.Cao Đồ cố mở mắt, lồng ngực dồn dập, rồi mi mắt khép lại.Cậu không nghe thấy gì nữa, chỉ còn hơi ấm nơi bụng dưới đang tan dần, Cao Đồ khẽ rơi nước mắt. Sinh linh nhỏ này...Vẫn là không giữ được rồi..."Xin lỗi con." Lúc Thẩm Văn Lang đến nơi, Cao Đồ đã ngất đi vì mất máu, mọi thứ trong Thẩm Văn Lang phút chốc vụn vỡ. "Cao Đồ!!"Tiếng hét khàn đặc bật ra, nghẹn lại giữa cổ họng. Hắn lao tới, quỳ sụp xuống, đôi tay run rẩy nâng cậu lên khỏi mặt đất. Máu, quá nhiều máu, thấm ướt cả lòng bàn tay, nóng hổi mà rồi nhanh chóng nguội đi như thể đang cuốn theo hơi thở của người trong lòng hắn."Em nghe anh nói không...?"Thẩm Văn Lang cúi xuống, bàn tay khẽ vỗ lên má cậu, giọng khản đặc run run."Cao Đồ, mở mắt ra... là anh đây, Thẩm Văn Lang..."Không có tiếng đáp. Chỉ có hơi thở mong manh, yếu ớt đến mức hắn phải ghé sát mới nghe được.Ánh mắt hắn tối sầm lại, cả người căng như dây cung. Trong một nhịp tim, hắn bế phốc cậu lên, lao thẳng về phía xe."Khởi động xe! Về Hoà Từ!!!"Giọng hắn gào lên, đầy gấp gáp và điên cuồng.Tài xế không dám hỏi một lời, lập tức mở cửa, đạp ga đến mức bánh xe rít lên chói tai.Thẩm Văn Lang ngồi ghì trên ghế sau, Cao Đồ trong lòng hắn lạnh ngắt, mùi máu tanh nồng quyện với hương hoa xô thơm nhạt nhòa. Hắn siết chặt lấy tay cậu, khẽ áp trán mình lên trán người kia."Em phải nghe anh nói..." giọng hắn nghẹn lại, "đừng có ngủ... không được phép ngủ đâu, Cao Đồ."Chiếc xe lắc mạnh khi qua khúc cua, nhưng hắn vẫn giữ chặt cậu, từng nhịp thở của hắn lẫn vào tiếng máy nổ."Em còn chưa mắng anh đủ mà... chúng ta còn một cái đám cưới, nhớ không?!"Giọng hắn càng lúc càng run, từng chữ bật ra cùng hơi thở đứt quãng.Nhưng người trong lòng hắn vẫn lặng im, mí mắt nhắm chặt, hơi thở yếu đến mức gần như không còn.Một giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào gò má tái nhợt ấy, lăn qua vết máu khô."Xin em...""Đừng bỏ anh lại..."Máu thấm ướt cả tay hắn, lạnh buốt.Cao Đồ nằm im, ngực khẽ phập phồng, nhưng hơi thở mong manh đến mức hắn phải dán sát tai mới nghe được chút âm thanh yếu ớt ấy.Thẩm Văn Lang không dám chớp mắt.Mỗi lần hít vào, hắn đều sợ, sợ lần tới mở mắt ra, người kia đã ngừng thở.Tim hắn đập hỗn loạn, như có ai đang cào xé từ bên trong. Hơi thở của Cao Đồ loãng dần, hương hoa xô thơm trên người cậu nhạt đi, tan ra trong mùi máu sắt gắt và khét của phanh xe.Hắn nhận ra sự thay đổi đó, mùi hương quen thuộc đang rút khỏi thế giới này, từng chút một, như ngọn lửa nhỏ sắp tắt.Một cơn run nhẹ chạy dọc sống lưng, hắn cố giữ chặt cậu hơn.
Nhưng càng giữ, thân thể trong tay lại càng lạnh đi.Cổ họng hắn khô rát, lồng ngực đau đến mức không thể hít sâu nổi.Mỗi hơi thở đều mang vị mặn của nước mắt, nóng bỏng và tuyệt vọng.Hắn không khóc nấc lên, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt rơi xuống mặt cậu, hoà vào vệt máu khô.Thế giới thu lại chỉ còn hai người, hắn và sinh mệnh đang dần biến mất trong vòng tay.Chiếc xe lao đi như mất kiểm soát, bánh xe lăn qua từng khúc đường, mỗi lần xóc lên, tim hắn như rơi ra khỏi lồng ngực.Thẩm Văn Lang không nghĩ gì nữa, không còn cả sợ hãi, chỉ có cảm giác duy nhất, nếu mất cậu lần này, có lẽ hắn cũng không muốn sống nữa.Ngực hắn nghẹn cứng, bàn tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt.Mùi máu, mùi xô thơm, mùi khói xe, tất cả hòa vào nhau, chát đắng, nhức buốt, như đang xé toang từng tế bào trong cơ thể hắn.Cao Đồ vẫn im lặng.Mọi thứ trong hắn như sụp đổ.Thế giới chao nghiêng, chỉ còn tiếng động cơ gào lên giữa đêm, tiếng gào thay cho hắn, thay cho nỗi sợ hãi trần trụi đang ăn mòn từng nhịp tim.
"Cao Đồ... Anh đã tìm thấy con chúng ta rồi..." Thẩm Văn Lang ngưng lại, giọng nói nghẹn đắng, vẫn cố dùng pheromone của mình để giúp Cao Đồ giữ được hơi thở.
"Đừng ngủ nhé..."
Con đường trước mắt dài đến mức như không có điểm dừng.Ánh đèn đường loang loáng lùi về phía sau, từng vệt sáng trượt qua mặt hắn, loang lổ, méo mó, nhòe đi trong nước mắt.Thẩm Văn Lang cúi thấp người, siết chặt Cao Đồ trong ngực.Mỗi giây trôi qua, hơi thở của cậu lại mỏng hơn một chút, hương xô thơm trong không khí như tàn lụi từng đợt, nhạt đến mức chỉ còn mùi máu và mùi diên vĩ của hắn đang đè lên, cố níu lại chút cân bằng mong manh giữa hai người.Hắn vẫn đang toả pheromone, mạnh, đậm đặc, tuyệt vọng, như thể muốn dùng cả sinh mệnh mình ép buộc cậu phải ở lại.Nhưng dù hương diên vĩ có lan dày đến đâu, vẫn không thể che giấu được thực tế rằng cơ thể trong lòng hắn đang lạnh dần, mạch đập thưa dần, yếu ớt như một sợi chỉ sắp đứt.Mỗi khúc cua, mỗi nhịp phanh, là một lần hắn gần như ngừng thở.
Hắn nhìn ra ngoài cửa kính, không thấy gì ngoài bóng đêm đặc quánh, dài, vô tận, nuốt chửng mọi thứ, cả hy vọng của hắn.Trong đầu Thẩm Văn Lang vang lên từng âm thanh hỗn loạn, tiếng tim đập, tiếng gió rít, tiếng động cơ rú.Tất cả hòa vào nhau thành một khúc cầu cứu, nghẹn ngào và vô nghĩa.Hắn đã từng nghĩ, trên đời này không có gì có thể khiến hắn sợ hãi.Nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn Cao Đồ nằm im trong tay, hắn mới hiểu thế nào là nỗi sợ thật sự, thứ cảm giác lạnh ngắt đang gặm nhấm xương tủy, khiến cả linh hồn run rẩy.Đường càng chạy, tim hắn càng thắt lại.Phút đầu hắn cầu mong xe chạy nhanh hơn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của người trong lòng càng trắng bệch, hắn lại muốn thời gian chậm lại, chỉ một chút thôi, để hắn còn kịp ôm cậu thêm lần nữa, còn kịp nói điều gì đó...Nhưng hắn không biết nói gì nữa.Tất cả những gì nên nói, đáng ra phải nói, hắn đều để quá muộn rồi.Thẩm Văn Lang áp trán mình lên trán cậu, run rẩy thở ra, tiếng run đó hòa vào hơi thở gấp gáp, tan biến giữa đêm.Chiếc xe lao vun vút, đèn bệnh viện cuối cùng cũng hiện ra ở phía xa, một quầng sáng mờ nhòe giữa mênh mông bóng tối.Hắn siết chặt Cao Đồ hơn, gằn từng nhịp thở, như thể chỉ cần lơi tay một chút thôi, cậu sẽ tan biến.Chiếc xe nghiêng mạnh khi phanh gấp trước cổng bệnh viện, tiếng lốp rít lên như xé rách màn đêm. Khói trắng từ bánh xe bốc lên, mùi cao su cháy trộn lẫn với mùi máu, nồng nặc và nghẹt thở. Thẩm Văn Lang không đợi xe dừng hẳn, cửa bật mở, hắn lao ra, bế chặt Cao Đồ trong tay, chân gần như không chạm đất mà lao thẳng vào sảnh. Ánh đèn neon chiếu xuống, thứ ánh sáng trắng bệch làm khuôn mặt của cậu càng trở nên tái nhợt, nhòe đi trong đôi mắt đầy nước."Cứu người!" Hắn gào lên, giọng khàn đến mức như rách họng. Không ai nghe rõ, hoặc có thể là hắn chẳng còn nghe thấy gì nữa, ngoài tiếng tim mình đang đập hỗn loạn trong lồng ngực. Mỗi nhịp đập đều lạc đi, va đập vào xương sườn, đau đến nhói buốt. Hắn khụy xuống nền gạch, hai đầu gối bật máu, vẫn không dám buông. Cánh tay siết đến run rẩy, cố ép hơi thở mình hòa vào hơi thở của cậu nhưng chẳng còn gì để bấu víu. Ngực Cao Đồ không còn phập phồng.
Cánh tay vương đầy máu trượt dài xuống, buông thõng.
Hơi thở lụi tàn, như phiến lá cuối cùng bị cơn gió thu cuốn rơi xuống nền đất lạnh.
Cao Đồ không thở nữa.
Thế giới quanh Thẩm Văn Lang bỗng nhiên lặng đi. Không còi xe, không người, không một âm thanh nào còn tồn tại. Chỉ có khoảng trống lạnh ngắt giữa hai thân thể, và mùi xô thơm tan dần trong không khí. Mùi ấy nhạt dần, yếu đi, rồi biến mất hẳn, để lại thứ mùi sắt chát rát nơi cổ họng. Thẩm Văn Lang cúi đầu, dán tai vào ngực cậu. Không có gì. Không tiếng tim, không hơi thở, không một rung động.Hắn khẽ gọi tên cậu, giọng run, vỡ ra từng chữ, "Cao Đồ..." nhưng âm thanh đó rơi vào khoảng không, tan biến trước khi chạm được đến người hắn đang ôm. Môi hắn run lên, chạm vào môi cậu, lạnh, cứng, như chạm vào một lớp băng mỏng đang tan. Trong khoảnh khắc đó, hắn nhận ra thứ cảm giác kinh hoàng nhất đời mình là mất. Là trống rỗng. Là không còn gì cả.Một hơi lạnh len dọc sống lưng, trườn vào lồng ngực, cắm rễ trong tim hắn, khiến cơ thể run lên như sợi dây bị kéo căng. Ánh sáng trên đầu nhòe dần, méo mó, lay động như đang chìm vào nước. Mọi thứ quay cuồng. Hắn vẫn ôm lấy Cao Đồ, không chịu buông, không biết mình đang khóc, chỉ cảm thấy vị mặn loang tràn nơi khóe môi.Rồi, ở rìa tầm nhìn, một vệt sáng mảnh vụn lóe lên, mờ nhòe, trắng đến chói mắt. Ban đầu chỉ là một tia nhỏ, sau đó lan rộng ra, nuốt lấy trần nhà, sảnh bệnh viện, thân thể trong tay hắn, tất cả mọi thứ. Ánh sáng ấy không ấm áp, mà lạnh, sáng rực đến mức hắn không thể mở mắt, rồi bỗng cảm giác cả cơ thể như bị kéo mạnh về phía sau, trượt dài qua một khoảng trống sâu không đáy. Mọi thứ chao đảo, đảo lộn, tiếng gió gào thét quanh tai, tiếng tim hắn đập dữ dội, rồi tất cả vụt tắt.Chỉ còn một khoảng trắng mênh mông.Và trong khoảng khắc ấy, hắn vẫn còn nghe rõ chính mình đang nghẹn và tuyệt vọng gọi tên Cao Đồ. Ánh sáng nuốt chửng tất cả. Nuốt chửng hết tất thảy những nỗi bi ai đang diễn ra tại thời điểm đó.....
Hơi đánh úp đêm phia nhưng mà bai bai ngủ ngon nhé các tình yêu. Định end mà thôi sợ bị đánh quá nên để chương sau end. Đau thêm chừng tuần nữa rồi đau nốt cho nó có tinh thần nha🙇🏻♀️
Bất ngờ sơ sơ vậy thôi á.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store