ZingTruyen.Store

[Kookmin] The Sweetest Trouble

2

Zang_Min9395

Đồng hồ điểm 2 giờ 45 phút chiều. Jimin cẩn thận đặt lẵng hoa lan trắng tinh khiết lên xe đẩy hàng. Cậu đã dành toàn bộ buổi chiều để đảm bảo lẵng hoa đạt đến mức hoàn hảo theo yêu cầu, nhưng áp lực từ từ "hoàn hảo" và sự lạnh lùng tưởng tượng về vị Tổng giám đốc vẫn khiến cậu cảm thấy vụng về hơn bình thường.

Việc vận chuyển lẵng hoa diễn ra suôn sẻ, cho đến khi cậu bước vào sảnh chính của Tập đoàn J.K. Corp.

"Tôi xin lỗi, anh phải có thẻ ra vào để sử dụng thang máy Tổng giám đốc"

Một nhân viên bảo vệ nghiêm khắc chặn Jimin lại. Jimin giật mình, đôi mắt tròn xoe nhìn người bảo vệ.

"À... thẻ ra vào ạ?" Cậu đãng trí kiểm tra lại túi áo và hộp hoa, tất nhiên là không có.

"Tôi là người giao hoa. Thư ký Lee đã gọi cho tôi"

Jimin giải thích với giọng ngây thơ đầy lo lắng.
Người bảo vệ khó tính lắc đầu

"Quy tắc là quy tắc. Không có thẻ, anh không được lên tầng cao nhất."

Mất thêm 10 phút lúng túng giải thích và sự can thiệp của Thư ký Lee qua điện thoại, Jimin mới được phép đi lên. Sự chậm trễ nhỏ này khiến cậu vô cùng lo lắng, làm tăng cảm giác vụng về và áp lực.

Trong khi đó, ở văn phòng Tổng giám đốc, Jungkook đang xem lại báo cáo tài chính. Anh nhíu mày vì sự chậm trễ. Anh khó tính đến mức xem sự đúng giờ là thước đo của sự hoàn hảo.

"Không phải tôi đã nói là trước 3 giờ sao?" Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên qua điện thoại nội bộ. Thư ký Lee căng thẳng khẽ đáp

"Xin lỗi Tổng giám đốc, người giao hoa vừa lên đến nơi."

Ngay lúc đó, Jimin bước vào. Cánh cửa mở ra, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa lan.
Jungkook mở mắt ra. Ánh mắt lạnh như băng của anh chiếu thẳng vào Jimin.

Jimin, bị áp lực từ căn phòng rộng lớn và sự khắt khe của ánh mắt đó, đã phạm lỗi thứ hai. Cậu vấp nhẹ vào thảm lót sàn. Cạch! – Tiếng động nhỏ vang lên như một tiếng sấm trong không gian trầm tĩnh.

Jungkook lập tức lên tiếng, giọng nói khó tính không hề che giấu sự khó chịu

"Ai cho phép cậu làm ra tiếng động trong văn phòng của tôi? Đây là trụ sở chính của J.K. Corp, không phải chợ hoa."

Jimin, bị lời trách mắng đó làm co rúm người lại. Nỗi sợ hãi mơ hồ từ đâu ùa về.

"T-tôi xin lỗi... Tổng giám đốc. Tôi... tôi đãng trí quá."

Jungkook thở dài ngao ngán, gõ ngón tay lên bàn.

"Đặt lẵng hoa xuống và rời đi. Đừng làm mất thời gian của tôi nữa."

Jimin vội vã đặt lẵng hoa lên bàn tiếp khách. Cậu cố gắng nói vài lời chúc tốt đẹp để sửa chữa lỗi lầm, như cha mẹ cậu đã dạy.

"Chúc Tổng giám đốc có một cuộc họp hạnh phúc ạ!" Jimin mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và ngây thơ nhất có thể.

Jungkook nhíu mày đến cực điểm. Hạnh phúc? Anh nhìn thẳng vào sự vô tư của Jimin. Lời chúc ngốc nghếch này khiến anh nhớ lại Ara, và sự khó chịu trong anh tăng gấp đôi.

"Cậu nghĩ đây là buổi tiệc sinh nhật sao, cậu Park Jimin?" Giọng điệu của anh đầy sự khinh miệt.

"Cậu nên tập trung vào công việc của mình. Tránh xa những lời chúc vô dụng. Sự rườm rà không có chỗ ở đây."

Jimin cúi gằm mặt. Nụ cười ngây thơ vụt tắt. Cậu cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

"Vâng... tôi xin lỗi vì đã làm phiền" Jimin khẽ nói, rồi quay người đi.

Nhưng Jungkook, sau khi kiểm tra lẵng hoa và thấy nó hoàn hảo đến bất ngờ, lại lên tiếng.

"Khoan đã, Park Jimin. Quay lại đây."

Jimin quay lại, ánh mắt sợ hãi. Cậu nghĩ mình lại làm sai điều gì đó.

"Lẵng hoa này, ngoài cái giọng nói ngốc nghếch của cậu thì khá ổn ." Jungkook nói, với giọng điệu nửa khen nửa chê.

"Nhưng tại sao lại có một miếng giấy ghi chú kỳ lạ dán ở đây?"

Jimin nhìn theo. Cậu quên mất. Để tránh quên lời chúc, cậu đã dùng một miếng giấy nhớ hình mặt cười ngốc nghếch màu vàng, dán ở góc lẵng hoa và ghi chữ "HOÀN HẢO" bằng nét chữ trẻ con.

Jungkook cầm miếng giấy lên, nhìn chằm chằm vào hình mặt cười, rồi nhìn Jimin. Sự khó tính của anh lại bùng lên.

"Đây là lẵng hoa nghiêm túc cho đối tác, không phải đồ chơi trẻ con. Lần sau, đừng mang bất cứ thứ phiền phức nào vào đây nữa. Tôi không thích."

Jimin nhanh chóng bóc miếng giấy nhớ ra, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tan biến.

"Tôi... tôi hiểu rồi. Sẽ không có lần sau. Cảm ơn Tổng giám đốc."

Cậu cúi đầu chào lần cuối rồi chạy vọt ra khỏi căn phòng lãnh đạm đó. Jungkook nhìn theo bóng lưng vụng về của Jimin. Anh nhíu mày lần nữa, sau đó ra lệnh cho Thư ký Lee

"Tiếp tục sử dụng tiệm hoa đó. Nhưng nói với họ, nếu người tên Park Jimin đó còn gây ra bất cứ rắc rối nào nữa, tôi sẽ hủy hợp đồng. Và... không bao giờ để anh ta tự ý lên đây nữa."

Thư ký Lee ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên Tổng giám đốc giữ lại một lẵng hoa được giao bởi một người ngốc nghếch như vậy. Jungkook vứt miếng giấy nhớ hình mặt cười vào ngăn kéo bàn làm việc, tự nhủ: "Rắc rối."

Nhưng anh không thể phủ nhận, sự khó chịu của anh đang bắt đầu trở nên thú vị hơn bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store