Chương 29
Jimin và Yoongi cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Bát cháo ấm áp được đặt trước mặt cậu, còn Yoongi thì bóc một chiếc bánh mì, chậm rãi ăn từng miếng.
Jimin múc một muỗng cháo, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng, ánh mắt vô thức nhìn người đối diện.
"Anh không ăn cháo sao?"
"Không."
Yoongi thản nhiên đáp.
"Cháo này là anh mua riêng cho em."
Jimin chớp mắt, sau đó cúi đầu ăn tiếp, khóe môi khẽ nhếch lên.
Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí nhẹ nhàng. Sau khi ăn xong, Yoongi dọn dẹp bàn ăn, còn Jimin thì đứng bên cạnh rót nước.
Jimin gật đầu, đặt ly nước xuống bàn. "Anh đưa em đi dạo một lát được không!."
Yoongi ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu. "Được."
—
Cả hai ra ngoài từ sáng, Yoongi lái xe chở Jimin đến một con phố nhỏ với những quán cà phê và tiệm sách yên tĩnh.
Gió mùa đông thổi nhè nhẹ, Jimin kéo chặt khăn choàng, hai tay đút vào túi áo khoác, bước đi bên cạnh anh.
"Chúng ta vào quán cà phê đó đi?"
Jimin đề nghị.
Yoongi không phản đối, chỉ đơn giản đi theo cậu vào một quán nhỏ ấm cúng ở góc phố.
Bên trong có mùi cà phê rang xay và bánh ngọt mới nướng. Jimin chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, để có thể nhìn ra phố phường nhộn nhịp.
Yoongi gọi một tách Americano, còn Jimin thì chọn cacao nóng.
Sau khi phục vụ mang đồ uống ra, Jimin ngồi khuấy ly cacao của mình, giọng nhẹ nhàng:
"Yoongi à, anh có thích trẻ con không?"
Câu hỏi đột ngột khiến Yoongi thoáng sững lại. Anh đặt ly cà phê xuống bàn, trầm ngâm nhìn cậu.
"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"
Jimin cười nhẹ.
"Chỉ là tò mò thôi."
Yoongi suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Anh không ghét trẻ con. Nhưng nếu hỏi có thích hay không... chắc là cũng tùy thuộc vào đứa bé đó thế nào."
Jimin gật gù, chống cằm nhìn anh.
"Vậy nếu một ngày nào đó, anh có con thì sao?"
Yoongi nhướng mày, rồi khẽ bật cười.
"Chuyện đó..."
Anh nhìn cậu, mĩm cười giọng điềm tĩnh.
"Nếu có con với người mình yêu, thì chắc chắn anh sẽ yêu thương nó."
Jimin mím môi, nhẹ gật đầu, ánh mắt lấp lánh những suy tư.
Jimin im lặng khuấy ly cacao, đôi mắt hơi cúi xuống, như đang chìm vào suy nghĩ của chính mình. Yoongi nhìn cậu một lúc, sau đó vươn tay xoa nhẹ lên tóc cậu, giọng trầm thấp:
"Sao vậy? Hỏi mấy chuyện này làm gì?"
Jimin ngẩng đầu, lắc nhẹ.
"Không có gì đâu. Chỉ là em tò mò thôi."
Yoongi không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ quan sát cậu. Dù Jimin nói vậy, nhưng anh cảm giác cậu đang nghĩ rất nhiều.
Sau khi uống xong cacao, Jimin chậm rãi lên tiếng:
"Yoongi này, nếu sau này anh phát hiện ra một sự thật rất tàn nhẫn thì sao?"
Yoongi nhướn mày.
"Ví dụ?"
Jimin cười nhạt, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
"Ví dụ như... một chuyện có thể khiến anh tổn thương."
Yoongi im lặng một chút, sau đó bình thản đáp:
"Thì cũng phải xem chuyện đó là gì đã."
Jimin nhìn anh, đáy mắt như gợn lên chút lo lắng. Nhưng sau đó, cậu chỉ nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
—
Buổi chiều, hai người trở về nhà.
Jimin vừa vào nhà liền thay dép, sau đó đến ghế sofa ngồi xuống. Yoongi bước vào bếp rót nước cho cả hai, rồi đặt một ly nước xuống trước mặt cậu.
Jimin nhận lấy ly nước, cười nhẹ:
"Cảm ơn anh."
Yoongi ngồi xuống cạnh cậu, một tay đặt lên thành ghế, giọng điềm tĩnh:
"Hôm nay em lạ lắm."
Jimin giả vờ không hiểu.
"Em có gì lạ đâu?"
Yoongi hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cậu.
"Em đang giấu anh chuyện gì đúng không?"
Jimin khựng lại một giây, nhưng sau đó vẫn mỉm cười.
"Không có đâu."
Yoongi không truy hỏi nữa, chỉ khẽ thở dài.
"Em muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Nhưng đừng tự gánh mọi thứ một mình."
Jimin cụp mắt, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Yoongi nhìn cậu thêm một lúc, sau đó vươn tay kéo Jimin lại gần, để cậu tựa vào lòng mình.
"Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa."
Jimin chớp mắt, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào vòng tay ấm áp của anh.
Buổi tối hôm đó, Jimin dường như không còn giữ được tâm trạng bình thản như ban ngày nữa. Cậu ngồi bên mép giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt.
Yoongi vừa tắm xong, bước ra ngoài với mái tóc còn hơi ẩm. Anh nhìn thấy Jimin ngồi yên lặng như vậy, liền bước tới, ngồi xuống bên cạnh.
"Sao lại ngồi thất thần vậy hả?"
Yoongi trầm giọng hỏi.
Jimin giật mình, quay đầu nhìn anh, rồi lắc nhẹ.
"Không có gì đâu."
Yoongi nhìn sâu vào mắt cậu, sau đó thở dài.
"Jimin, anh không phải đứa ngốc. Nếu em có chuyện gì, em có thể nói với anh."
Jimin im lặng trong vài giây, rồi bỗng nhiên mỉm cười. Cậu vươn tay ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào vai anh, giọng nói rất khẽ:
"Yoongi... Em chỉ muốn ôm anh một lúc thôi."
Yoongi thoáng ngạc nhiên trước hành động này của cậu, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu như để trấn an.
"Được rồi, ôm bao lâu cũng được."
Jimin khẽ cười trong lòng anh, nhưng nụ cười ấy lại có chút chua xót. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng ghi nhớ cảm giác được ôm anh vào lòng, như thể sợ rằng... sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Không gian trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đặn của cả hai. Jimin vẫn tựa vào vai Yoongi, tận hưởng hơi ấm quen thuộc. Nhưng trong lòng cậu, những lời Jiwoo nói cứ như con dao sắc bén, từng chút một cứa vào tim.
Cậu khẽ cười nhạt.
"Yoongi này..."
"Hửm?"
Yoongi nhẹ nhàng đáp, bàn tay vẫn ôm chặt eo cậu.
"Nếu một ngày nào đó, anh phát hiện ra em không thể cho anh một gia đình trọn vẹn... anh có hối hận không?"
Yoongi cau mày, bàn tay đang vỗ lưng cậu khựng lại. Anh hơi kéo cậu ra, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút mông lung ấy.
"Em đang nói gì vậy?"
Jimin lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo.
"Không có gì đâu. Chỉ là... em hơi lo xa thôi."
Yoongi vẫn không rời mắt khỏi cậu, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
"Jimin, anh cưới em là vì anh yêu em, không phải vì bất cứ điều gì khác. Dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ không hối hận."
Jimin thoáng sững người trước câu nói của anh. Cậu muốn tin, rất muốn tin. Nhưng những lời Jiwoo nói như một cơn gió lạnh lẽo, len lỏi vào trong tim cậu.
Cậu gật đầu, ôm lấy anh một lần nữa.
"Em biết rồi."
Yoongi không nói thêm gì, chỉ siết chặt vòng tay, như muốn truyền cho cậu sự ấm áp và an tâm.
Nhưng anh không biết, trong lòng Jimin vẫn còn một nỗi bất an rất lớn...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store