Chương 20
Sáng hôm sau, Jimin thức dậy với một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cậu chớp mắt vài lần để làm quen với ánh sáng ban ngày, nhưng ngay khi mở mắt, cậu nhận ra có một thứ gì đó khác thường. Cảm giác mềm mại và an toàn trong vòng tay ai đó.
Khi nhìn xuống, Jimin thấy mình đang nằm trong vòng tay của Yoongi. Anh vẫn say giấc, mặt hướng về phía cậu, khuôn mặt anh thoạt nhìn rất bình yên, không hề có chút gì căng thẳng hay mệt mỏi như lúc làm việc. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh và sự an tâm lạ kỳ khi ở gần anh.
Jimin khẽ cử động, định ngồi dậy, nhưng Yoongi ngay lập tức ôm chặt hơn, không để cậu di chuyển. Anh mơ màng, nhưng giọng nói của anh vẫn rõ ràng.
"Đừng đi, ngủ thêm một lát nữa đi."
Jimin ngập ngừng nhìn anh, cảm giác tim mình đập nhanh hơn một chút. Cậu vẫn còn mệt sau bữa tiệc tối qua, nhưng không muốn phá vỡ khoảnh khắc này. Cậu nhẹ nhàng nằm lại, cố gắng không làm động đậy Yoongi, rồi lại thiếp đi trong vòng tay anh.
Cảm giác này thật lạ lùng, nhưng cũng thật dễ chịu. Cậu không muốn rời khỏi đây chút nào.
Thời gian trôi qua, và cả hai nằm bên nhau trong một khoảng lặng đầy bình yên. Jimin cảm thấy cơ thể mình thư giãn dần dần, tâm trí cũng tĩnh lại sau những sự kiện ồn ào tối qua. Cảm giác ấm áp từ Yoongi khiến cậu như được bao bọc trong một lớp vỏ bảo vệ, nơi không có gì có thể làm tổn thương.
Một lúc sau, Yoongi bắt đầu khẽ cử động, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mặt anh, khiến gương mặt anh sáng lên một cách dịu dàng. Anh từ từ mở mắt, và điều đầu tiên anh nhìn thấy là Jimin nằm trong vòng tay mình, đôi mắt còn ngái ngủ nhưng cũng ánh lên vẻ yên bình.
"Em dậy rồi à?"
Yoongi thì thầm, giọng anh trầm ấm và đầy sự quan tâm.
Jimin khẽ gật đầu, nhưng vẫn không muốn cử động quá mạnh, sợ sẽ làm anh tỉnh dậy hẳn.
"Em chỉ... muốn nghỉ thêm chút thôi,"
cậu nói, giọng khẽ khàng.
Yoongi mỉm cười nhẹ nhàng, sự dịu dàng trong đôi mắt anh như một lời an ủi, rồi anh buông tay ra, ngồi dậy.
"Vậy thì ngủ thêm chút đi. Anh sẽ chuẩn bị bữa sáng."
Jimin nhìn theo anh, cảm giác tim mình bỗng dưng đập mạnh hơn một chút. Cậu chưa từng nghĩ mình lại có thể cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc như vậy từ một người khác
"Cảm ơn anh,"
cậu thì thầm, mặc dù Yoongi đã quay đi.
Yoongi dừng lại một chút, quay lại nhìn cậu với ánh mắt trìu mến, rồi chỉ mỉm cười:
"Cứ nghỉ ngơi đi, để anh lo."
Cảm giác này thật ấm áp và an lành. Jimin khẽ nhắm mắt lại, tâm trí của cậu dần mơ màng, hạnh phúc đến từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Jimin nằm yên trên giường, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ trong lòng. Cậu chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Yoongi khi anh đi ra khỏi phòng, rồi tiếng đóng cửa nhỏ nhẹ. Cả không gian lúc này dường như trở nên yên bình lạ thường.
Nhưng không lâu sau, Jimin lại có cảm giác mình không thể ngủ tiếp. Cảm giác nhẹ nhõm sau một đêm mệt mỏi khiến cậu tỉnh táo dần, và cậu cũng không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra trong đêm qua. Cái hôn ngọt ngào ấy, sự quan tâm và sự gần gũi từ Yoongi khiến trái tim cậu đập nhanh hơn.
Một lúc sau, cậu ngồi dậy, bước xuống giường và đi về phía phòng tắm. Khi bước vào, cậu nhìn mình trong gương, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt cậu, làm cậu cảm thấy mọi thứ vẫn còn rất mới mẻ và tuyệt vời.
Yoongi đã chuẩn bị bữa sáng xong và đang đứng trong phòng khách, khi Jimin bước xuống. Anh nhìn thấy cậu, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Đã sẵn sàng cho một ngày mới chưa?"
Jimin cười nhẹ, gật đầu.
"Em... em sẵn sàng rồi."
Cậu bước đến bàn ăn, nơi đã được Yoongi chuẩn bị sẵn bữa sáng với món ăn yêu thích của cậu. Một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ, đủ để khiến tâm trạng Jimin trở nên dễ chịu hơn.
Yoongi ngồi đối diện cậu, đôi mắt vẫn đầy sự quan tâm, như thể anh luôn chăm chút đến từng hành động nhỏ của cậu.
"Chúng ta có kế hoạch gì hôm nay không?"
anh hỏi, nhưng vẫn giữ một vẻ điềm tĩnh, như thể không muốn làm gì quá gấp gáp.
Jimin mỉm cười.
"Em nghĩ hôm nay sẽ là một ngày yên bình thôi."
"Vậy thì chúng ta tận hưởng ngày hôm nay nhé,"
Yoongi nói, ánh mắt anh nở nụ cười nhẹ nhàng, đầy sự an tâm và hạnh phúc.
Cả hai cùng ngồi ăn bữa sáng, không khí yên bình và thoải mái tràn ngập trong căn phòng nhỏ. Yoongi thỉnh thoảng lại liếc nhìn Jimin, chỉ là những ánh mắt lướt qua nhanh, nhưng lại đầy sự quan tâm và ấm áp. Cả hai không cần nói quá nhiều, nhưng sự hiện diện của nhau đã là một lời nhắn nhủ không cần diễn đạt.
Sau khi ăn xong, Yoongi đứng dậy, kéo tay Jimin nhẹ nhàng.
"Em có muốn ra ngoài đi dạo không?" anh hỏi.
Jimin nhìn vào mắt Yoongi, trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả. Cậu gật đầu, cảm thấy ngày hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời.
"Vâng, em muốn đi dạo."
Yoongi và Jimin cùng nhau ra ngoài, tay nắm chặt, bước đi trên những con phố vắng vẻ dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng. Mọi thứ xung quanh họ dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại họ trong thế giới nhỏ của riêng mình. Yoongi không cần phải nói gì nhiều, chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng, một cái nhìn ấm áp, là đủ để Jimin cảm thấy hạnh phúc.
Sau một lúc dạo chơi, cả hai dừng lại ở một quán cà phê nhỏ. Không gian ấm cúng và tĩnh lặng khiến tâm trạng của Jimin thêm thư thái. Yoongi gọi đồ uống cho cả hai, rồi ngồi bên cạnh cậu.
"Chúng ta sẽ đi đâu tiếp?"
Jimin hỏi, khuôn mặt tươi cười.
"Đi đâu cũng được, miễn là ở bên nhau."
Jimin cười khẽ, cảm giác như mọi lo lắng trong lòng mình đều tan biến. Có lẽ, cuộc sống thật sự chỉ cần những điều đơn giản như vậy.
Cả hai tiếp tục trò chuyện nhẹ nhàng, uống cà phê và tận hưởng khoảng thời gian yên bình bên nhau. Giữa những giây phút này, Jimin cảm nhận được sự gắn kết ngày càng lớn dần trong mối quan hệ của mình và Yoongi.
Khi buổi sáng dần trôi qua, Jimin và Yoongi vẫn ngồi đó, tận hưởng khoảnh khắc bên nhau. Cà phê đã vơi đi một nửa, nhưng không khí vẫn đậm chất bình yên. Đúng lúc này, Yoongi phá vỡ sự im lặng, nhẹ nhàng nhìn vào mắt Jimin.
"Em đã nghĩ đến chuyện tương lai chưa?"
anh hỏi, giọng nói trầm và điềm tĩnh.
Jimin ngạc nhiên một chút, rồi đáp:
"Tương lai? Em... em nghĩ chúng ta sẽ tiếp tục như thế này thôi, không có gì thay đổi."
Yoongi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Vậy thì, chúng ta có thể xây dựng tương lai cùng nhau. Không phải chỉ là ngày hôm nay hay ngày mai, mà là mỗi ngày chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."
Jimin cảm nhận được lời nói đó từ tận sâu trong lòng. Cảm giác ấm áp lạ kỳ lan tỏa khắp cơ thể cậu. Đúng vậy, dù cho có bao nhiêu thử thách phía trước, cậu tin rằng chỉ cần họ bên nhau, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Yoongi đặt tay lên bàn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Jimin
"Chúng ta sẽ cùng xây dựng điều đó, không chỉ với lời nói, mà với hành động thực sự."
Jimin gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của Yoongi.
Cả hai ngồi đó thêm một lúc nữa, nhưng lần này không còn sự im lặng như trước. Thay vào đó, là những câu chuyện về những ước mơ, về những kế hoạch trong tương lai, những điều mà họ muốn làm cùng nhau.
Một lúc sau, Yoongi đứng dậy, kéo nhẹ tay Jimin.
"Đi dạo thêm một chút nữa nhé? Chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Jimin không nói gì, chỉ nở một nụ cười và đứng lên theo Yoongi, tay vẫn nắm chặt tay anh. Đôi mắt họ gặp nhau, không cần thêm lời nói, chỉ là những bước đi cùng nhau. Lần này, là một bước đi hướng về một tương lai mà cả hai sẽ cùng nhau chinh phục.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store