ZingTruyen.Store

JUJUTSU KAISEN X OC: TIẾNG VỌNG CỦA SỰ IM LẶNG

CHƯƠNG 10: TỔ ẤM MỚI VÀ CƠN SỐT CỦA SỰ KIỆT SỨC

KiyoshiSui001

1. Lời từ chối và Sự chấp thuận

​Thời gian: Chiều, hai ngày sau khi Hyewa trở về Nhật Bản.
Địa điểm: Quán cà phê yên tĩnh, Shinjuku (sau khi Hyewa đã được Toge thuyết phục đi ra ngoài).

​Hyewa đã lấy lại được sự cân bằng sau chuyến bay và cuộc đoàn tụ cảm xúc. Nhưng cô biết, cô còn một nhiệm vụ khó khăn: đối diện với ông nội. Cô đã quyết định sẽ gọi điện thoại video.

​Toge ngồi đối diện cô trong quán cà phê vắng vẻ, tay nắm chặt tay cô dưới gầm bàn. Cậu đã mang theo chiếc máy gõ chữ chuyên dụng cho bệnh nhân bị thương thanh quản.

​Hyewa hít một hơi sâu, bấm nút gọi.

​Ông nội Park Sang-chul xuất hiện trên màn hình, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị nhưng ánh mắt đã dịu đi nhiều.

​"Ông," Hyewa cất tiếng bằng tiếng Hàn, giọng cô đã bình tĩnh hơn. "Con xin lỗi vì đã bỏ về đột ngột. Con đã để lại thư giải thích rồi."

​Ông Park gật đầu: "Ông đã đọc. Thật may là con bé còn sống. Ông và thằng Ji-hoon đã lo lắng cho con gần chết." Ông nhìn thẳng vào Toge, người đang che mặt một nửa. "Cậu thanh niên đó là ai? Người mà con vì cậu ta từ bỏ cả gia đình?"

​Hyewa siết chặt tay Toge. "Đây là Inumaki Toge. Bạn trai con. Anh ấy là lý do con phải ở lại Nhật Bản."

​Toge hơi nghiêng đầu, lịch sự gật nhẹ. Cậu gõ nhanh lên máy: [Salmon!] (Chào ông!).

​Ông Park nhìn Toge, ánh mắt dò xét. Rồi ông thở dài.

"Hyewa à, con biết tại sao ông bà muốn con về Hàn không? Không phải chỉ vì bà mất, mà là vì... chúng ta biết con phải sống một mình ở đây, giữa thành phố nguy hiểm này, trong căn hộ cô đơn đó. Chúng ta sợ con sẽ lại gục ngã vì trầm cảm."

​Nước mắt Hyewa rơm rớm: "Nhưng giờ con không còn một mình nữa." Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ông mình, một điều hiếm khi cô làm với người lớn. "Chính Toge đã giúp con vượt qua nỗi sợ. Chính anh ấy đã kéo con ra khỏi bóng tối và cho con lý do để tiếp tục viết. Thế giới của anh ấy nguy hiểm, nhưng ở bên anh ấy, con cảm thấy an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác. Con xin lỗi, con sẽ không về Hàn sống."

​Sự quyết đoán của cô gái bé nhỏ này khiến ông Park kinh ngạc. Ông nhận ra, đứa cháu nội từng co rúm sợ hãi đã không còn nữa.

​"Vậy ra," ông Park mỉm cười cay đắng. "Thằng bé này đã làm được điều mà cả gia đình không làm được. Thôi được. Tình yêu của con mạnh hơn mong muốn của một người già cô độc này."

​Ông gật đầu, ánh mắt ông chuyển sang Toge: "Nghe đây, Chú thuật sư gì đó. Nếu cậu làm con bé đau lòng, hoặc để nó gặp bất kỳ nguy hiểm nào, tôi sẽ đưa cả dòng họ qua Nhật đòi người. Nhớ đấy."

​Toge gật đầu mạnh mẽ. Cậu gõ lên máy: [Rất vui lòng nhận lời đe dọa này!]

​"Đồ đạc của con, quần áo, sách vở... đã được chuyển khỏi căn hộ Setagaya và đang ở kho gần ga Shibuya. Ông đã mua cho con một căn hộ mới, ở khu Nerima. Yên tĩnh, sạch sẽ, bảo vệ 24/7. Coi như quà cưới sớm của bà con. Chìa khóa và giấy tờ đang ở trong kho đó. Hãy nhận lấy. Coi như món quà cuối cùng của bà con," ông Park nói, giọng nghẹn lại.

​"Ông..." Hyewa khóc nấc.
​"Thôi được rồi. Chăm sóc bản thân đi. Và... nhớ gọi về thường xuyên. Tạm biệt."

​Cuộc gọi kết thúc. Hyewa gục đầu vào vai Toge, nước mắt hạnh phúc và nhẹ nhõm.

​Toge siết chặt cô. Cậu gõ lên máy: [Chúng ta... có nhà rồi.]

​2. Pháo đài mới

​Thời gian: Buổi tối cùng ngày.
Địa điểm: Căn hộ mới ở Nerima.

​Nhờ sự can thiệp của Gojo Satoru và sức mạnh vật lý của Panda cùng Maki, toàn bộ đồ đạc của Hyewa đã được chuyển đến căn hộ mới chỉ trong vài giờ.

​Căn hộ mới rất tuyệt vời. Tầng 15, nhìn ra công viên rộng lớn. Nó nhỏ hơn căn hộ Setagaya một chút, nhưng được thiết kế hiện đại, đầy ánh sáng, và đặc biệt là cực kỳ sạch sẽ.

​"Oa! Cái này mới là nơi thích hợp cho em dâu tương lai của tớ chứ!" Maki cảm thán, vừa ném chiếc hộp đựng sách vào góc phòng khách.

​Panda thì đang lắp đặt lại hệ thống máy lọc không khí và đèn khử trùng cho Hyewa, theo hướng dẫn cực kỳ chi tiết của cô.

​Hyewa đứng giữa phòng, cô cảm thấy tràn đầy sức sống. Căn nhà này là sự khởi đầu mới.

​Toge đứng bên cạnh cô, tay cầm chiếc khăn lau. Cậu giúp cô lau từng bề mặt gỗ, từng góc kính, đảm bảo căn nhà đạt tiêu chuẩn "sạch sẽ" của cô.

​"Toge, anh không cần làm đâu. Anh còn phải giữ sức," Hyewa nói.
​Toge lắc đầu. Cậu gõ nhanh: [Anh muốn làm. Nhà của chúng ta.]

​Maki và Panda rời đi, để lại không gian riêng tư cho cặp đôi mới.

​Căn phòng chìm vào ánh đèn dịu nhẹ. Toge và Hyewa ngồi bệt trên sàn gỗ, bao quanh là những chiếc hộp đã được dỡ ra một nửa.

​Hyewa nhặt cuốn tiểu thuyết đang viết dở của mình lên. Cô cảm thấy hứng thú trở lại.

"Em sẽ viết chương mới ở đây. Em sẽ đặt tên căn nhà này là 'Bình Yên' (An-nyeong, theo tiếng Hàn)."

​Toge mỉm cười (cậu mỉm cười rất nhiều kể từ khi cô trở về). Cậu gõ một từ trên máy: [Hoàn hảo.]

​Họ không cần nói nhiều. Toge giúp cô sắp xếp sách theo màu sắc (một thói quen gọn gàng của Hyewa). Hyewa thì cẩn thận gấp quần áo và cất vào tủ chống ẩm. Sự hợp nhau trong tính cách tỉ mỉ, ngăn nắp của họ tạo nên một dòng chảy yên tĩnh và hài hòa.

​Lúc 22:00 giờ tối, Hyewa mệt mỏi nằm dài trên chiếc ghế sofa.

"Anh Toge... em kiệt sức rồi..."

​Toge lập tức đặt chiếc máy lau xuống, ngồi bên cạnh cô. Cậu xoa nhẹ tóc cô. Cậu gõ: [Đi ngủ thôi. Anh phải về ký túc xá rồi.]

3. Dấu hiệu bất ổn

​Khi Toge đứng dậy, Hyewa nắm lấy tay áo cậu.

​"Đừng về vội. Anh Toge, anh có thấy lạnh không?"

​Toge cau mày. Nhiệt độ phòng đang ấm áp. Cậu gõ: [Không. Em lạnh à?]

​Hyewa ôm lấy vai. "Không chỉ lạnh... mà còn rất nóng. Người em cứ thấy bồn chồn."

​Toge đặt tay lên trán cô. Cậu giật mình.

Trán Hyewa nóng ran, khô rát.
​Cậu nhanh chóng lấy nhiệt kế trong túi cấp cứu cá nhân (loại cô đã chuẩn bị cho anh khi anh bị thương).

​39.5°C.

​"Takana!" Toge hoảng hốt. (Nguy rồi!)

​Cơn sốt cao là phản ứng tự nhiên sau một tuần lễ căng thẳng tột độ (trốn chạy khỏi ám ảnh, lo lắng cho Toge, bay qua bay lại, và giải quyết xung đột gia đình). Cộng thêm việc cô đã không ngủ đủ giấc vì lo lắng.

​Hyewa bắt đầu run rẩy. Cô cố gắng đứng dậy: "Không sao... em chỉ cần tắm nước nóng rồi uống thuốc là được..."

​Toge ngăn cô lại. Cậu gõ thật nhanh, giọng cậu đầy mệnh lệnh dù chỉ là từ trên màn hình: [Không được tắm! Nước lạnh sẽ gây sốc nhiệt! Em phải nằm xuống ngay!]

​Cậu đỡ cô vào phòng ngủ. Hyewa đã quá mệt mỏi để chống cự.
​Toge nhận ra tình thế. Cậu không thể bỏ cô đi lúc này. Ký túc xá xa, đi lại mất thời gian.

​Cậu nhắn tin cho Panda: [Anh bị ốm. Không về được. Ở lại nhà Hyewa.] (Cậu dùng từ "anh bị ốm" để tránh giải thích dài dòng, Panda sẽ hiểu).

​Panda nhắn lại ngay: [Cá hồi! Chăm sóc cô ấy thật tốt! Đồ ăn trong tủ lạnh nhà cô ấy đã hết chưa?]

​Toge tắt điện thoại, đặt nó lên bàn. Nhiệm vụ tối nay của cậu là chăm sóc Hyewa.

​4. Đêm trắng và sự tận tâm không lời

​Đó là một đêm dài và mệt mỏi. Toge trở thành người bảo hộ, người y tá, người yêu, tất cả trong sự im lặng tuyệt đối.

​Hạ sốt: Toge lục tủ thuốc cá nhân của Hyewa (cô có rất nhiều thuốc hạ sốt và Vitamin). Cậu nghiền nát viên thuốc hạ sốt, pha vào một chút nước ấm. Cậu đỡ đầu cô dậy, kiên nhẫn bón từng thìa nước.

​Chườm: Cậu lấy khăn mặt sạch, nhúng nước ấm (vì Hyewa sợ đá lạnh), vắt khô rồi nhẹ nhàng đặt lên trán và cổ cô. Cậu thay khăn liên tục, đảm bảo cô không bị sốt quá cao.

​Vệ sinh: Khi Hyewa nôn (do cơn sốt), Toge bình tĩnh lau dọn. Cậu đeo găng tay y tế, dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, không một chút bẩn thỉu nào sót lại. Cậu làm việc này một cách tỉ mỉ, không chút ghê tởm, hoàn toàn tôn trọng tiêu chuẩn vệ sinh của cô.

​Hyewa đang mê man, nhưng cô cảm nhận được sự hiện diện của Toge.

Mùi bạc hà quen thuộc của anh. Bàn tay ấm áp và chắc chắn cứ liên tục đặt lên trán cô.

​Lúc 3 giờ sáng, cơn sốt hạ xuống một chút. Hyewa mở mắt. Cô thấy Toge đang ngồi ngay cạnh giường, lưng dựa vào tường, mắt mở to nhìn cô, gương mặt mệt mỏi vì thức trắng.

​"Anh Toge..." Giọng Hyewa yếu ớt.
​Toge lập tức gõ lên máy, chìa cho cô xem: [Em ổn không? Có đau không?]

​"Em không đau... Em chỉ thấy... tội nghiệp anh..." Hyewa thì thầm. "Anh nên ngủ đi. Em sợ anh lại bị thương."

​Toge lắc đầu. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt má cô. Cậu không gõ máy. Cậu chỉ dùng tay làm một ký hiệu mà cả hai đã ngầm hiểu:
Nắm tay cô, rồi đưa lên môi hôn: [Anh yêu em.]

​Hyewa mỉm cười yếu ớt. Cô kéo tay anh, đặt lên tim mình.

"Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất."

​Toge chỉ mỉm cười. Cậu lấy điện thoại ra, gõ một dòng tin nhắn cuối cùng trong đêm, rồi đặt nó lên gối cô:

​[Lời hứa của anh: Sức mạnh của anh là để cứu thế giới. Tình yêu của anh là để cứu em. Em ngủ đi. Anh ở đây.]

​5. Bình minh và sự bắt đầu

​Thời gian: 8:00 sáng hôm sau.

​Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng ngủ mới của Hyewa, xua tan đi bóng đêm mệt mỏi.
​Hyewa tỉnh dậy. Cơn sốt đã hoàn toàn tan biến. Cô cảm thấy nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng.

Cô thấy Toge đang ngủ gục bên mép giường, đầu anh gối lên mép đệm. Cậu vẫn đeo khẩu trang và khẩu trang y tế bên trong (dù không còn cần thiết, nhưng đó là thói quen).

​Hyewa ngồi dậy, cô nhìn Toge hồi lâu. Cậu không ngủ say, mà chỉ chợp mắt.

Người hùng của cô. Người đã vượt qua nỗi đau thể xác để cứu cô khỏi nỗi đau tinh thần.

​Cô vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc bạch kim đang bết mồ hôi của anh.

​Cảm nhận được sự động chạm, Toge mở mắt. Cậu nhìn cô. Ánh mắt cậu ngay lập tức chuyển từ mệt mỏi sang nhẹ nhõm. Cậu đưa tay lên sờ trán cô.

​Toge cười. Cậu tháo khẩu trang ra (lần đầu tiên cậu tháo nó trong nhà cô), rồi gõ vào máy tính:

​[Sáng rồi, cô chủ của Bình Yên. Anh đói rồi. Em khỏe chưa?]
​Hyewa nhìn anh, rồi nhìn căn phòng. Căn hộ đã sạch sẽ và thơm tho trở lại.

Cô không còn sợ hãi nữa. Cô có thể nấu ăn cho anh.

​"Em khỏe rồi. Anh Toge, anh cứ ngồi yên đó."

​Hyewa đứng dậy. Cô bước vào bếp (đã được dọn dẹp sạch sẽ), bắt đầu chuẩn bị bữa sáng đầu tiên trong căn nhà mới của họ:

​Trà tắc mật ong cho Toge (để hồi phục họng) và một bát cháo nấm ấm áp cho cô (dễ tiêu hóa).

​Toge nhìn theo bóng lưng Hyewa, người đang đứng trong ánh nắng, không còn co rúm sợ hãi mà tự tin, tràn đầy sức sống.

​Cậu lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh bóng lưng cô trong bếp.
Sau đó, cậu gửi tin nhắn cho Maki và Panda: [Shake. (Mọi thứ ổn rồi.)]

​Căn nhà mới đã chính thức là tổ ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store