Chapter 60
Nhiều tháng sau...
Bài hát "Song for You" của Jongseong đã tạo nên một cơn địa chấn trong làng nhạc.
Không quảng bá rầm rộ, không có sân khấu biểu diễn hoành tráng, vậy mà bài hát vẫn leo lên #1 trên mọi bảng xếp hạng nhạc số chỉ trong vòng vài giờ sau khi phát hành.
Lời ca chân thành, chất giọng đầy cảm xúc, và câu chuyện phía sau bài hát đã khiến hàng triệu người xúc động.Fan hâm mộ gọi đây là "Bài hát của trái tim", một bản nhạc không chỉ dành riêng cho Jeongseong hay Hana, mà còn cho bất cứ ai đã từng đánh mất một người quan trọng trong đời. Hơn thế nữa, bài hát đã càn quét mọi lễ trao giải lớn, trở thành "Ca khúc của năm" tại MAMA, MMA, Golden Disc Awards và nhiều sự kiện âm nhạc danh giá khác.
Đêm nay là một trong những đêm quan trọng nhất trong sự nghiệp của Jongseong. Anh đứng sau cánh gà, tay nắm chặt micro, lòng ngực phập phồng bởi cảm xúc dâng trào. Khán giả bên ngoài đang reo hò, nhưng tất cả âm thanh ấy dường như trở thành một khoảng lặng trong tâm trí anh.
Ánh đèn trong khán phòng mờ dần, chỉ còn lại một ánh sáng duy nhất rọi xuống sân khấu. Jongseong xuất hiện, mỗi bước chân như mang theo cả trái tim nặng trĩu của anh. Khi ngồi xuống trước cây đàn piano, ngón tay anh run nhẹ trên những phím đàn lạnh lẽo. Giai điệu đầu tiên cất lên, chậm rãi và trầm buồn. Tiếng piano hoà âm cùng với dàn giao hưởng phía sau vang vọng khắp khán phòng, mang theo sự da diết không thể diễn tả.
Rồi Jongseong cất giọng hát.
Từng câu từng chữ vang lên, như đang rút cạn tâm hồn anh.
"Anh đã để em đi mất
Giữa thế giới rộng lớn này
Nhưng dù có bao nhiêu năm trôi qua
Anh vẫn chỉ hướng về em..."
Mỗi lời hát là một mảnh ký ức. Là những ngày tháng ngọt ngào, là nụ cười của cô, là những khoảnh khắc hai người hạnh phúc trong thế giới riêng. Nhưng rồi... là cả sự chia ly. Là cơn mưa đêm hôm ấy. Là giọng nói run rẩy của cô khi anh tàn nhẫn đẩy cô ra xa. Từng giai điệu như lưỡi dao cứa vào tim anh.
Jongseong nhắm mắt, cảm nhận dòng nước mắt nóng hổi trào ra. Anh không thể ngăn chúng lại.
Dưới khán đài, hàng nghìn fan đang lặng người. Không ai cất tiếng reo hò. Không ai dùng điện thoại quay lại khoảnh khắc này. Họ chỉ đứng yên, lắng nghe nỗi đau của anh.
Giai điệu dần trở nên mạnh mẽ hơn, như một tiếng khóc tuyệt vọng. Jongseong nâng giọng, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía bầu trời sân khấu — nơi ánh sáng dịu nhẹ đang chiếu xuống, như thể Hana vẫn đang dõi theo anh từ đâu đó xa xôi.
"Nếu có một ngày anh được gặp lại em
Anh sẽ ôm em thật chặt
Sẽ không bao giờ để em rời xa nữa..."
Khi câu hát cuối cùng vang lên, giọng anh nghẹn lại.
Anh không thể tiếp tục nữa.
Cả khán phòng chìm trong sự im lặng tuyệt đối. Không một ai lên tiếng.
Rồi, một tràng pháo tay vang lên.
Rồi hàng trăm, hàng nghìn người cùng nhau vỗ tay, như một lời an ủi, như một sự đồng cảm.
Jongseong cúi đầu, nước mắt rơi xuống phím đàn.
Hôm nay, anh đã hát cho Hana.
Dù cô không còn trên thế gian này nữa, nhưng anh biết — ở đâu đó, cô vẫn đang lắng nghe.
Khi tên của Jongseong được xướng lên ở hạng mục Daesang "Bài hát của năm", cả khán đài vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Các fan hò reo, nhưng ánh mắt ai cũng đỏ hoe. Không ai có thể quên được những gì anh đã trải qua trong suốt thời gian vừa qua.
Jongseong bước lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp Daesang trên tay, nhưng ánh mắt anh không giấu nổi sự xúc động. Anh đứng lặng một lúc, cố gắng ổn định hơi thở, nhưng rồi, ngay khi mở miệng, giọng anh nghẹn lại.
Anh mở lời, giọng trầm ấm nhưng đầy nghẹn ngào:
- Đầu tiên... tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người đã yêu thương bài hát này.
- Thành thật mà nói, khi sáng tác "Song for You", tôi không nghĩ rằng nó sẽ nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy.
Anh ngừng lại, đôi mắt có chút ngấn lệ
- Tôi đã viết bài hát này với tất cả những cảm xúc chân thật nhất của mình. Nó là một câu chuyện, là một lời nhắn gửi, là một nỗi nhớ không thể nào nguôi ngoai.
- Tôi...
Anh hít sâu, cố nuốt xuống cơn nghẹn trong cổ họng.
- Thực sự, tôi không biết liệu mình có còn cơ hội đứng ở đây không.
Hội trường yên lặng. Các nghệ sĩ ngồi phía dưới nhìn anh với đôi mắt tràn đầy cảm xúc. Một số người đã đưa tay lên lau nước mắt.
- Thời gian qua, tôi đã đánh mất quá nhiều. Tôi từng nghĩ rằng mình không thể tiếp tục nữa. Nhưng... rồi tôi nhận ra rằng có rất nhiều người vẫn luôn ở bên cạnh tôi, vẫn tin tưởng và chờ đợi tôi quay lại. Những người đã gửi cho tôi những tin nhắn động viên, những lời an ủi, và đặc biệt là những người đã luôn yêu thương tôi dù tôi ở bất cứ trạng thái nào. Họ không cần tôi phải hoàn hảo, chỉ cần tôi thật lòng. Nếu không có mọi người, có lẽ tôi đã không thể đứng ở đây ngày hôm nay. Vậy nên tôi thực sự biết ơn.
Giọng anh run lên, nhưng ánh mắt anh đầy chân thành.
- Và trên tất cả, có một người mà tôi luôn muốn dành giải thưởng này cho cô ấy.
Hội trường lặng như tờ. Dường như ai cũng biết người anh đang nhắc đến là ai.
- Hana à...
Cái tên vừa thốt ra, hàng nghìn người trong khán đài không kìm được mà rơi nước mắt. Một số nghệ sĩ ngồi dưới cũng đã khóc.
Anh ngừng lại một lúc, nước mắt anh cứ thế thi nhau tuôn rơi mà chính anh cũng không thể kiểm soát được, anh ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, anh cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa quá nhiều nỗi đau. Anh hướng mắt về phía bầu trời, như đang nói với Hana:
- Hana, em có thấy không? Anh đã làm được rồi.
Cả hội trường như chết lặng.
- Anh nhớ em rất nhiều. Anh ước gì em có thể đứng ở đây, nắm tay anh như trước kia, cùng anh nhận giải thưởng này. Nhưng dù em không còn ở đây, em vẫn sống mãi trong anh — trong từng giai điệu, từng ca từ anh viết. Em là âm nhạc của anh, là lý do khiến anh tiếp tục thở, tiếp tục bước tiếp.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế xúc động.
- Cảm ơn em, vì đã từng yêu anh. Cảm ơn em, vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh và trở thành ánh sáng đẹp đẽ nhất. Nếu có một thế giới khác, một cuộc đời khác... anh hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau và yêu nhau một lần nữa, không cần phải che giấu, không cần phải rời xa nhau nữa.
Anh cúi đầu thật sâu, lặng lẽ nói những lời cuối cùng:
- Hana, bài hát này là của em, giải thưởng này là của em. Cảm ơn em vì đã từng yêu anh, đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh
Phía dưới, người hâm mộ nức nở. Máy quay lia đến các nghệ sĩ, có người lặng lẽ gạt nước mắt, có người nhìn anh với ánh mắt xót xa. Các thành viên ENHYPEN và các đồng nghiệp thân thiết của Jongseong cũng dành cho anh những tràng vỗ tay cùng với đôi mắt đỏ hoe, như muốn nói với anh rằng anh đã làm rất tốt.
Âm thanh cổ vũ và những tiếng reo hò tán thưởng vang vọng khắp hội trường. Đêm hôm đó, bài phát biểu của Jongseong trở thành khoảnh khắc gây xúc động nhất lịch sử, không chỉ vì giải thưởng mà anh nhận được, mà còn vì sự mạnh mẽ của một con người từng gục ngã nhưng đã đứng lên một lần nữa.
Sau khi rời khỏi sân khấu, Jongseong cúi đầu cảm ơn các nhân viên hậu trường và những người đồng nghiệp đang đứng đợi anh với ánh mắt đỏ hoe. Anh nở một nụ cười mờ nhạt, như thể cố gắng tỏ ra ổn, nhưng vừa quay lưng đi, bước chân anh bỗng chậm lại. Anh rẽ vào một góc khuất phía sau cánh gà — nơi ánh đèn không thể chạm tới, nơi không ai có thể nhìn thấy được sự yếu đuối mà anh luôn giấu kín.
Anh tìm đến một góc khuất, nơi chỉ có những thùng đạo cụ cũ kỹ và ánh đèn vàng mờ nhạt hắt xuống từ trần nhà. Ở đó, không còn ai nhìn thấy "nghệ sĩ Jongseong" mạnh mẽ, chững chạc, vừa cầm chiếc cúp danh giá trên tay nữa.
Anh ngồi bệt xuống nền đất lạnh, dựa lưng vào tường. Chiếc cúp vẫn còn trong tay, nhưng giờ đây, nó nặng trĩu như mang cả một thế giới. Và rồi, không kìm được nữa, anh bật khóc.
Không phải là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi như trên sân khấu. Mà là khóc thực sự — từng tiếng nấc nghẹn ngào, từng hơi thở gấp gáp như bị bóp nghẹt. Anh gục mặt vào cánh tay, bờ vai run lên bần bật.
Mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay bỗng như vỡ òa. Anh đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố mỉm cười khi nói về Hana, cố đứng thẳng khi nhắc tên cô giữa hàng nghìn người. Nhưng vào khoảnh khắc này, khi chỉ còn lại một mình... anh không thể gồng mình nữa.
- Hana à...
Anh thì thầm tên cô, giọng khản đặc.
- Em đâu rồi...?
Anh nhớ cô đến phát điên. Nhớ cái cách cô mỉm cười khi nghe nhạc anh viết. Nhớ giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định của cô mỗi khi động viên anh. Nhớ cả những ngày mưa, cả hai trốn trong căn hộ nhỏ, chia nhau một gói mì, mà thấy ấm lòng hơn bất kỳ bữa tiệc xa hoa nào.
Một nhân viên hậu trường tình cờ đi ngang, khựng lại khi thấy dáng người quen thuộc đang ngồi co lại trong góc tối. Nhưng khi định bước đến, người đó lại chậm rãi quay đi, lặng lẽ kéo rèm che lại. Họ biết, đây là giây phút mà anh cần được khóc — một mình, trong sự riêng tư của nỗi đau.
Tiếng nhạc từ chương trình vẫn vọng ra phía sau, náo nhiệt và đầy sắc màu. Nhưng trong góc tối này, chỉ có một người đàn ông với trái tim vẫn chưa thể lành lặn, đang khóc cho một tình yêu chưa kịp trọn vẹn.
Giữa những tiếng nức nở, Jongseong khẽ thì thầm:
- Hana, anh đã làm được rồi, đúng như lời em nói, nhưng tại sao... anh lại thấy đau thế này
- Giá như anh có thể đưa em quay lại... chỉ một lần thôi...
Và trong khoảnh khắc ấy, chiếc cúp trong tay anh không còn là một biểu tượng của vinh quang, mà là minh chứng cho những điều đẹp đẽ đã từng hiện hữu — và giờ chỉ còn lại trong ký ức.
Jongseong ngồi đó thật lâu, nước mắt không ngừng rơi. Trong khoảnh khắc ngột ngạt giữa ánh đèn hậu trường lặng lẽ ấy, người ta thấy được một trái tim đang rỉ máu, một linh hồn vừa chiến thắng nhưng cũng vừa mất mát nhiều hơn bất kỳ ai.
Khi trở về nhà trong đêm muộn, Jongseong bước vào không gian quen thuộc của mình — một căn hộ yên tĩnh, nơi mà từng góc nhỏ vẫn mang theo dấu vết của Hana. Không khí nơi đây như chậm lại, như đang chờ đợi anh về để hoàn thành điều gì đó còn dang dở.
Anh cẩn thận tháo chiếc áo khoác, đặt chiếc cúp Daesang lên bàn, nhìn nó thật lâu như đang suy nghĩ. Rồi, với một sự trân trọng đặc biệt, anh bế chiếc cúp trên tay, bước về phía một góc nhỏ nơi anh đặt tấm ảnh của Hana. Đó là một bức ảnh được anh lồng trong khung gỗ màu nâu nhạt, đặt trên một chiếc kệ đơn sơ bên cạnh một bình hoa lavender khô — loài hoa cô từng rất yêu thích.
Jongseong quỳ xuống, đôi mắt rưng rưng. Anh đưa tay chạm nhẹ vào bức ảnh, rồi chầm chậm đặt chiếc cúp ngay trước mặt cô — như thể anh đang trịnh trọng trao giải thưởng ấy cho người con gái mà anh luôn xem là ánh sáng, là cảm hứng, là lý do để anh có thể tiếp tục sống và sáng tác.
- Em nhớ không...?
Anh cất tiếng, giọng khàn hẳn sau cả một ngày dài cố gắng kìm nén cảm xúc.
- Ngày đó, em đã nói với anh rằng... ước mơ lớn nhất của em là một ngày nào đó được đứng trên sân khấu, tay cầm chiếc cúp Daesang, cúi đầu cảm ơn khán giả. Em còn nói rằng, nếu hôm đó thực sự đến, em sẽ khóc rất nhiều vì hạnh phúc."l
Anh khẽ cười, nụ cười đầy nước mắt.
- Nhưng em không thể đợi được đến ngày ấy... phải không?
Ánh mắt anh cụp xuống. Bàn tay anh run nhẹ khi vuốt nhẹ lên mặt khung ảnh.
- Anh xin lỗi, Hana. Đáng ra, anh phải làm được điều này sớm hơn. Đáng ra, anh phải ở bên em, nắm tay em cùng bước đến khoảnh khắc đó.
Một giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào bề mặt gỗ lạnh, để lại vệt mờ như thể chính trái tim anh cũng đang in lại dấu vết đau thương.
- Nhưng hôm nay... anh mang nó về cho em rồi."
- Giải Daesang này... là của em. Em chính là chủ nhân thật sự của nó. Là người đã cho anh sức mạnh, là lý do để anh viết nên những giai điệu chân thật nhất, là người khiến anh dám tin vào thứ gọi là cảm xúc.
- Không ai xứng đáng hơn em đâu, Hana à.
Anh ngồi đó thật lâu, trong ánh đèn vàng ấm áp, như thể đang trò chuyện cùng cô — người con gái mà anh vẫn luôn yêu, vẫn luôn nhớ, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
Và trong đêm ấy, giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng, người ta thấy một tình yêu chưa từng phai mờ, một chiếc cúp Daesang nằm yên trước bức ảnh của cô gái trẻ, và một lời hứa thầm lặng: rằng anh sẽ sống, sẽ hát, và sẽ mãi ghi nhớ giấc mơ dang dở của cô — như thể đó là một phần không thể thiếu trong trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store