CHƯƠNG 1: Chiếc vòng trầm hương
Buổi sáng đầu tiên của năm học mới bắt đầu bằng một thứ cảm xúc nửa chừng, không hẳn háo hức, cũng chẳng hoàn toàn chán nản, chỉ là một cảm giác mơ hồ len lỏi trong lồng ngực, giống như khi đứng giữa ngã tư đông người mà chưa biết phải rẽ về hướng nào. Ahn Hanna lên xe bus trong bộ đồng phục còn thơm mùi vải mới, balo hồng đeo gọn trên vai, bước chân chậm rãi như thể sợ làm xáo trộn sự yên tĩnh hiếm hoi của buổi sớm.
Xe bus đông hơn cô tưởng. Tiếng nói cười của học sinh hoà lẫn cùng âm thanh động cơ ì ạch khiến không gian trở nên ngột ngạt. Hanna tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ, đặt balo lên đùi, nghiêng đầu tựa vào kính xe lạnh ngắt sương sớm. Ngoài kia, thành phố trôi qua chậm rãi, từng hàng cây, từng mái nhà nối tiếp nhau như những khung hình rời rạc. Cô nhắm mắt lại, đeo tai nghe, để mặc cho tiếng ồn bên ngoài dần trở thành thứ âm thanh nền mờ nhạt.
Hanna không phải người thích những nơi đông đúc. Cô quen với việc đứng ở rìa của thế giới, lặng lẽ quan sát hơn là bước vào trung tâm. Cuộc sống của cô từ trước đến nay vốn bình lặng như mặt nước hồ vào buổi sớm, không gợn sóng lớn, cũng chẳng có màu sắc quá chói chang. Ngày đầu tiên của trung học, đối với cô, chỉ là một ngày khác cần phải đi qua.
Ở phía trước xe, một chàng trai đứng dựa vào tay vịn, một tay cầm điện thoại, tay kia đút hờ vào túi quần. Chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc gọn gàng nhưng cà vạt lại hơi lệch, như thể chủ nhân của nó chẳng mấy bận tâm đến việc chỉnh trang. Mái tóc nâu được chải theo kiểu comma hair rũ nhẹ xuống trán, che đi phần nào ánh mắt vốn dĩ sắc bén. Xung quanh anh là vài nữ sinh ríu rít trò chuyện, tiếng cười trong trẻo vang lên không ngớt.
Zhao Yufan vốn quen với điều đó. Sự chú ý của người khác, những ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ hay thậm chí là say mê, đối với anh từ lâu đã trở thành điều hiển nhiên. Sáng nay không như mọi ngày, anh không đi xe như mọi khi. Cuộc tranh cãi ngắn ngủi với bố, những lời trách móc quen thuộc về tương lai, về trách nhiệm, về việc anh quá vô tư với chính cuộc đời mình, đã khiến Yufan dỗi dằn bỏ ra ngoài, mặc kệ tài xế riêng đứng ngẩn người trong sân.
"Con tự đi học." anh nói, giọng bình thản nhưng trong lòng lại cuộn lên một thứ cảm xúc khó chịu không tên.
Trên xe bus, Yufan cười nói, đáp lại những câu hỏi vu vơ của mấy cô bạn mới quen bằng giọng điệu nửa thật nửa đùa. Nhưng đôi lúc, ánh mắt anh lại vô thức lướt qua khoang xe, dừng lại ở một góc yên tĩnh gần cửa sổ. Ở đó, một cô gái đang ngủ gật, bộ đồng phục giống anh, đầu nghiêng nhẹ theo nhịp xe, hàng mi khẽ rung lên mỗi khi xe thắng gấp. Cô ôm balo trước ngực, dáng vẻ như đang cố gắng thu mình lại giữa không gian quá rộng lớn.
Zhao Yufan nhìn thêm một giây, rồi quay đi. Anh không quen để ý đến những người như vậy. Quá trầm lặng, quá kín kẽ, chẳng giống kiểu người sẽ bị cuốn vào trò đùa của anh.
Chiếc xe bất ngờ thắng gấp ở một trạm dừng đông người. Hanna giật mình tỉnh giấc, bàn tay vô thức siết chặt quai balo. Một vật gì đó rơi xuống sàn xe, lăn nhẹ đến gần chân cô. Hanna cúi xuống nhặt lên, đó là một chiếc vòng tay trầm hương, hạt gỗ tròn đều, màu nâu sẫm, toả ra mùi hương nhè nhẹ rất dễ chịu.
Cô ngẩng lên nhìn quanh, nhưng khoang xe lúc ấy đã hỗn loạn vì học sinh đứng dậy chuẩn bị xuống, không ai nghe thấy lời cô hỏi, cũng chẳng ai để ý đến chiếc vòng trong tay cô. Hanna do dự một chút rồi cất nó vào ngăn nhỏ của balo. Cô nghĩ, khi đến trường sẽ tìm cách trả lại cho chủ nhân.
Yufan xuống xe ở trạm trước, mải mê nói chuyện nên không hề nhận ra cổ tay mình đã trống không. Chỉ đến khi đứng trước cổng trường, anh mới chợt khựng lại, đưa tay sờ lên cổ tay theo thói quen. Cảm giác là lạ khiến anh nhíu mày. Chiếc vòng trầm hương – thứ anh đeo gần như mỗi ngày – đã biến mất.
"Chết tiệt..." Yufan lẩm bẩm. Xe bus đã đi xa, chỉ để lại làn khói mờ tan vào không khí buổi sáng.
Ngày đầu tiên đi học muộn, kết quả không có gì bất ngờ. Ba học sinh bị ghi tên vì đến trễ, nhưng chỉ có hai người thực sự xuất hiện ở sân trường để chịu phạt, cậu bạn khi nãy đã vội chạy đi sau khi thành công đánh lạc hướng thầy thể dục. Hanna đứng ở vạch xuất phát, cúi đầu chỉnh lại dây giày, mái tóc đen rơi xuống che đi nửa khuôn mặt. Cô không than thở, cũng không tìm cách biện minh. Chạy năm vòng sân trường, với cô, chỉ là một hình phạt cần phải hoàn thành.
Yufan đứng cạnh, dáng vẻ thoải mái hơn nhiều so với hoàn cảnh. Anh khởi động qua loa, liếc nhìn cô gái bên cạnh. Cô cúi đầu, ánh mắt tập trung, như thể xung quanh chẳng còn gì khác tồn tại.
Tiếng còi vang lên. Hanna lập tức chạy, từng bước chân đều đặn, nhịp thở dần gấp hơn theo từng vòng sân. Nắng bắt đầu lên cao, hơi nóng hắt xuống mặt sân xi măng khiến không khí trở nên oi ả. Yufan ban đầu chạy phía sau, rồi bất chợt tăng tốc, vượt lên trước Hanna ở vòng thứ hai.
"Ê," anh nói, giọng không lớn nhưng đủ để cô nghe thấy, "Thầy vào trong rồi. Camera khu này hỏng mấy hôm nay, không ai để ý đâu."
Hanna ngẩng lên, ánh mắt thoáng qua một tia ngờ vực. "Cậu chắc chứ?"
Zhao Yufan nhún vai, nụ cười cong lên nơi khoé môi. "Không tin thì thôi."
Cô do dự trong một khoảnh khắc rất ngắn. "Dù sao cậu ta cũng chẳng có lý do gì để lừa mình." cô thầm nghĩ. Rồi Hanna cắn môi, tăng tốc, chạy thẳng về phía toà nhà học. Tiếng bước chân vội vã vang lên trên hành lang. Cô không quay đầu lại.
Yufan dừng lại, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy khuất dần, rồi thong thả đi bộ, tay đút túi quần, chiếc kính cận được gác hờ lên đầu. Lần đầu tiên trong buổi sáng, anh cảm thấy có chút hứng thú mơ hồ.
Lớp học của Hanna nằm ở tầng hai. Cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, đặt balo xuống, hít một hơi thật sâu như để trấn an nhịp tim vẫn còn đập nhanh vì chạy. Cô không nói chuyện với ai, chỉ lặng lẽ lấy sách vở ra, sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
"Chào cậu," một giọng nói vang lên bên cạnh. "Mình là Lee Min Seo."
Hanna quay sang. Cô gái ngồi cạnh có mái tóc bob đen, nụ cười tươi tắn, ánh mắt sáng rỡ. "Mình là Ahn Hanna." cô đáp, giọng nhỏ nhưng rõ.
Min Seo không ngần ngại bắt chuyện, hỏi han đủ thứ, từ việc Hanna chuyển đến từ đâu, đến cảm nhận về trường mới. Sự cởi mở của Min Seo nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Khi biết Hanna là phó thủ khoa, cả lớp xôn xao hẳn lên. Nhiều người vây quanh, tò mò xen lẫn ngưỡng mộ.
Hanna trả lời từng câu hỏi một cách lịch sự, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác lạc lõng quen thuộc. Giữa đám đông, cô vẫn thấy mình như đứng một mình.
Đến giờ học, khi lấy sách ra, chiếc vòng trầm hương từ trong balo lăn xuống mặt bàn. Hanna sững lại. Mùi hương nhè nhẹ thoảng lên, gợi lại khoảnh khắc buổi sáng trên xe bus. Cô nhặt chiếc vòng lên, nắm chặt trong tay. Giờ ra chơi, cô sẽ mang nó lên phòng phát thanh để thông báo tìm chủ nhân.
Hành lang giờ ra chơi đông đúc. Hanna bước đi chậm rãi, chiếc vòng nằm gọn trong lòng bàn tay. Khi đến gần cầu thang dẫn lên phòng phát thanh, cô bất chợt dừng lại.
Zhao Yufan đứng ở đầu hành lang đối diện.
Anh dựa lưng vào tường, dáng người cao ráo nổi bật giữa dòng học sinh qua lại. Ánh mắt anh dừng lại trên tay cô, nơi chiếc vòng trầm hương đang lộ ra rõ ràng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh dường như bị kéo ra xa.
Hanna nhìn anh, nhận ra ánh mắt đó, nhận ra sự im lặng kỳ lạ đang bao trùm lấy cả hai. Cô chợt hiểu. Chiếc vòng trong tay cô, là của anh.
Họ đứng đó, nhìn nhau, không ai lên tiếng trước. Xung quanh, có người tò mò ngoái nhìn, có tiếng thì thầm khe khẽ vang lên. Nhưng giữa hành lang dài ấy, chỉ có hai người, và một sợi chỉ vô hình vừa được buộc chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store