Chương 12
LEE SANG HYEOK - ĐỘI TRƯỞNG TỔ 017/ CHỈ HUY TRƯỞNG KHU VỰC PHÍA NAM.
"Doran, 17:00, có mặt tại văn phòng tôi. Khu Chỉ huy Alpha."
Choi Hyunjoon đọc lại tin nhắn, sự nhẹ nhõm vừa nhen nhóm lập tức bị thay thế bởi một cảm giác căng thẳng khác. Đội trưởng Faker gọi riêng anh lên văn phòng? Ngay sau khóa huấn luyện? Để làm gì? Đánh giá lại? Hay có vấn đề gì từ báo cáo K-7 của anh? Anh cố gắng gạt đi những suy đoán, chỉnh lại trang phục rồi đi về phía Khu Chỉ huy Alpha theo chỉ dẫn trên bản đồ trụ sở.
Khu Chỉ huy Alpha nằm ở một tầng khác, an ninh rõ ràng nghiêm ngặt hơn hẳn. Hành lang ở đây rộng rãi và yên tĩnh tuyệt đối, tường và sàn được làm bằng vật liệu tối màu, ánh sáng được thiết kế hắt lên từ sàn và khe tường tạo cảm giác vừa hiện đại vừa có phần áp chế. Anh tìm đến văn phòng được chỉ định - một cánh cửa lớn bằng hợp kim màu đen mờ, không có biển tên, chỉ có một dãy số hiệu và máy quét nhận diện. Anh đưa thẻ ID mới của mình vào. Hệ thống xác nhận và cánh cửa nặng nề trượt sang một bên.
Văn phòng đội trưởng rộng rãi một cách đáng ngạc nhiên, nhưng lại được bài trí theo phong cách tối giản đến mức khắc kỷ. Một chiếc bàn làm việc lớn, mặt bàn trống trơn chỉ có một màn hình cảm ứng siêu mỏng và vài thiết bị đầu cuối tích hợp. Vài chiếc ghế ngồi dành cho khách. Một tủ hồ sơ âm tường lớn. Và một bức tường gần như hoàn toàn bằng kính cường lực trong suốt, nhìn ra khung cảnh thành phố về đêm đã lên đèn rực rỡ phía xa – một sự tương phản lạ lùng với không khí bên trong. Đội trưởng Faker đứng đó, quay lưng về phía cửa, hai tay chắp sau lưng, lặng lẽ nhìn ra ngoài thành phố.
"Chỉ huy," Hyunjoon lên tiếng thông báo sự có mặt của mình.
Faker từ từ quay lại. Khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào như ngày đầu tiên. "Đến rồi à? Ngồi đi, Doran." Anh chỉ về phía chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
Choi Hyunjoon ngồi xuống, lưng thẳng, chờ đợi.
Đội trưởng Faker cũng ngồi xuống ghế của mình. Anh im lặng vài giây, các ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Hyunjoon.
"Trước hết, Doran," Faker bắt đầu, giọng nói vẫn giữ sự chuyên nghiệp nhưng có lẽ bớt đi phần nào sự lạnh lùng xa cách qua bộ đàm. "Chính thức chào mừng cậu gia nhập tổ 017. Chúc mừng cậu đã hoàn thành ba ngày đánh giá hội nhập đầu tiên. Chắc hẳn không dễ dàng gì."
"Cảm ơn Chỉ huy," Hyunjoon đáp lại, vẫn giữ thái độ tôn trọng và có phần dè dặt.
"Việc điều chuyển của cậu diễn ra khá gấp," Faker tiếp tục, như thể đang điểm lại các sự kiện một lần nữa. "Lại đúng vào thời điểm đội vừa có thay đổi nhân sự và đối mặt ngay với nhiệm vụ K-7. Có lẽ cậu chưa có đủ thời gian cần thiết để làm quen hay nhận được sự giới thiệu chu đáo hơn về cách đội vận hành." Đôi mắt xoáy sâu vào Hyunjoon. "Vậy, qua ba ngày huấn luyện và nhiệm vụ thực tế đầu tiên đó, cậu có cảm nhận hay đánh giá ban đầu như thế nào về môi trường làm việc ở đây?"
Đối diện với ánh mắt ẩn chứa áp lực vô hình đó, Choi Hyunjoon chỉ kịp nghĩ rất nhanh rồi trả lời: "Rất khác biệt so với các đơn vị cũ tôi từng công tác, thưa Chỉ huy. Mọi thứ ở đây đòi hỏi sự tập trung, kỷ luật và mức độ bảo mật cao hơn rất nhiều. Các bài kiểm tra cũng rất khắc nghiệt."
Faker khẽ gật đầu, dường như không bất ngờ với câu trả lời. "Tôi cũng đã xem báo cáo chi tiết từ Peanut," anh nói tiếp. "Ngoài kết quả tổng thể cho thấy cậu đáp ứng các tiêu chuẩn cơ bản, Peanut có ghi nhận một số điểm đặc biệt trong phương pháp tiếp cận của cậu ở vài bài kiểm tra, như phần vượt chướng ngại vật và bài phân tích tình huống." Ánh mắt Faker chiếu vào Hyunjoon, như chờ đợi một lời giải thích. "Đó là sự ứng biến dựa trên kinh nghiệm cá nhân, hay là cách cậu thường tư duy để giải quyết vấn đề?"
Trái tim Hyunjoon chững lại một nhịp. Hyunjoon ngập ngừng rồi thận trọng đáp. "Thưa Chỉ huy, tôi luôn cố gắng tìm ra cách hiệu quả nhất để hoàn thành yêu cầu dựa trên tình huống thực tế và khả năng của bản thân. Đôi khi cách đó có thể hơi khác so với quy trình chuẩn mực, nhưng mục tiêu cuối cùng vẫn là hiệu quả và an toàn."
"Tổ 017 cần cả hai," Faker đáp lại ngay. "Cần sự tuân thủ kỷ luật tuyệt đối, nhưng cũng cần khả năng tư duy linh hoạt và đưa ra giải pháp độc đáo khi đối mặt với những tình huống đặc biệt mà chúng ta thường xuyên gặp phải. Sự cân bằng giữa hai yếu tố đó là điều mỗi thành viên cần phải rèn luyện."
Choi Hyunjoon nghiêm túc lắng nghe, nghiền ngẫm ý nghĩa trong câu trả lời của đội trưởng. Có khi nào, ý đội trưởng là anh ấy đang đặt ra tiêu chuẩn và kỳ vọng ở mình trong tương lai sao?
"Đã rõ, thưa chỉ huy." Hyunjoon đáp lại một cách dõng dạc.
Đội trưởng Faker gật đầu một cái rồi chuyển hướng một cách tự nhiên sang chiếc tablet trên bàn. "Được rồi, coi như phần làm quen ban đầu đã xong. Trước khi giao nhiệm vụ chính thức đầu tiên, cậu cần nắm vững các quy trình lưu trữ và phân loại tài liệu của đội." Anh chỉ vào một chồng hồ sơ mỏng gồm các bản in và datapad cũ đặt ở góc bàn. "Đây là một số báo cáo tổng kết huấn luyện cũ của các khóa trước. Không quá quan trọng, nhưng là ví dụ tốt về cách trình bày. Phòng Lưu trữ Hồ sơ Huấn luyện ở cuối hành lang này, phòng A507. Phiền cậu xem lướt qua cách họ sắp xếp ở đó, rồi cất giúp chồng tài liệu này vào đúng vị trí theo mã hiệu góc trên. Làm quen với hệ thống lưu trữ vật lý một chút."
Hyunjoon gật đầu. "Rõ, thưa Chỉ huy." Anh đứng dậy, hai tay đón lấy chồng tài liệu không quá dày nhưng có phần lộn xộn từ tay đội trưởng.
Hyunjoon ôm chồng tài liệu, rời khỏi văn phòng của Faker, bước đi trên hành lang Khu Chỉ huy Alpha. Anh tìm đến phòng A507 như chỉ dẫn. Cánh cửa tự động mở ra, bên trong là một căn phòng không quá rộng lớn, nhưng chứa đầy những dãy tủ hồ sơ bằng kim loại cao đến tận trần, được sắp xếp cực kỳ khoa học và gắn nhãn điện tử chi tiết. Không khí ở đây khô và có mùi giấy cũ đặc trưng. Cả căn phòng lặng yên như tờ.
Theo lời đội trưởng Faker, đây là nơi lưu trữ báo cáo tổng kết của các khóa huấn luyện cũ. Hyunjoon tìm một chiếc bàn trống nhỏ ở góc phòng, đặt chồng tài liệu xuống. Anh bắt đầu lấy từng tập một ra xem xét, cố gắng làm quen với cách ISTU đánh mã hiệu và phân loại.
Anh lật giở tập đầu tiên, một báo cáo về khóa huấn luyện chiến thuật đô thị từ nhiều năm trước. Mã hiệu được in rõ ràng ở góc trên bên phải. Anh liếc nhanh qua vài trang đầu, những dòng chữ chi chít, biểu đồ phân tích, nhận xét của giảng viên... Anh đặt nó sang một bên, cố gắng hình dung ra logic sắp xếp của hệ thống tủ kệ đồ sộ này. Rồi đến tập thứ hai, một báo cáo về kỹ năng sinh tồn. Tập thứ ba, về quy trình bảo mật thông tin sơ cấp...
Đây đúng là một công việc hành chính có phần đơn điệu, nhưng Hyunjoon vẫn làm một cách cẩn thận. Anh xem xét từng mã hiệu, so sánh với các nhãn trên dãy tủ, cố gắng tìm đúng vị trí. Tiếng giấy khẽ sột soạt là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng của phòng lưu trữ. Anh cố gắng tập trung vào công việc được giao, như một cách để tạm thời gạt đi những suy nghĩ bộn bề sau ba ngày huấn luyện.
Khi Hyunjoon lấy đến khoảng giữa chồng tài liệu, vừa rút ra một kẹp hồ sơ giấy màu xám bạc quen thuộc, thì ngón tay anh khựng lại khi chạm vào một vật thể nằm ngay bên dưới, hoàn toàn khác biệt về chất liệu và độ dày. Nó không mềm và mỏng như giấy, cũng không phải bề mặt nhựa lạnh của những chiếc datapad cũ kỹ kia. Anh tò mò rút nó ra.
Đó là một bìa hồ sơ được làm bằng vật liệu polymer đặc biệt, màu đỏ sẫm, cứng cáp và cầm rất chắc tay. Nó dày hơn hẳn bất kỳ tập tài liệu huấn luyện nào anh vừa xem qua. Và ngay trên gáy bìa, rồi cả mặt trước, một dòng chữ in nổi màu vàng kim, được đóng thêm một con dấu điện tử hình tam giác màu đỏ chói với ký hiệu cảnh báo an ninh cấp cao nhất, đập thẳng vào mắt anh:
"K-7: HẬU KIỂM TRA AN NINH & PHÂN TÍCH ĐỐI TƯỢNG BẤT THƯỜNG - PHỤ LỤC GAMMA - PHÂN LOẠI: TUYỆT MẬT - CHỈ HUY TRƯỞNG DUYỆT TRỰC TIẾP".
Tim Hyunjoon như bị ai đó bóp nghẹt trong một khắc. K-7... Tuyệt Mật... Đối tượng bất thường... Chỉ huy trưởng duyệt trực tiếp? Hàng loạt từ khóa nhạy cảm xoáy vào tâm trí anh. Đây không thể nào là "báo cáo tổng kết huấn luyện cũ". Nó hoàn toàn không thuộc về nơi này, không thuộc về chồng tài liệu này, và chắc chắn không phải thứ để anh cất vào những ngăn tủ lưu trữ hồ sơ kia.
Anh ngẩng đầu nhìn quanh phòng lưu trữ vắng lặng. Chỉ có mình anh. Không có đội trưởng Faker, không có ai khác. Một sự thôi thúc mãnh liệt, một cơn cám dỗ gần như không thể cưỡng lại, muốn lật mở cái bìa hồ sơ màu đỏ sẫm kia ra, dù chỉ là một trang, một dòng. Biết đâu đây chính là câu trả lời cho những bí ẩn về K-7, về nhiệm vụ đêm đó, về "Đối tượng" kỳ lạ kia? Chỉ một chút thôi...
Nhưng rồi hình ảnh đôi mắt sâu thẳm, khó đoán của đội trưởng lại hiện về. Những quy tắc bảo mật Cấp độ 3 mà Peanut hướng dẫn ở buổi đầu tiên. Và cả cái cảm giác dằn vặt sau khi anh đã chọn cách tuân thủ quy trình một cách cứng nhắc trong bài kiểm tra xử lý thông tin rò rỉ hôm qua. Lần này, không phải là thông tin tự dưng xuất hiện trên màn hình do lỗi hệ thống. Lần này, là một vật thể hữu hình, một tài liệu Tuyệt Mật đang nằm trong tay anh, có lẽ do một sự nhầm lẫn không thể tin nổi của chính đội trưởng.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp. Không. Anh không thể làm vậy. Dù tò mò đến mức nào, dù khao khát muốn biết sự thật đến đâu, việc lợi dụng một sơ suất của cấp trên để xem trộm tài liệu tuyệt mật là điều không thể chấp nhận được đối với một đặc vụ. Đó là ranh giới cuối cùng của kỷ luật, của sự chuyên nghiệp, và của cả lòng tự trọng nghề nghiệp.
Hyunjoon cẩn thận đặt riêng tập hồ sơ K-7 màu đỏ sẫm lên một góc trống trên nóc tủ hồ sơ, ở một vị trí dễ thấy và tách biệt hoàn toàn với những tài liệu khác. Sau đó, anh quay lại, hít một hơi nữa để trấn tĩnh, rồi tiếp tục công việc đội trưởng Faker đã giao một cách bình thường nhất có thể: sắp xếp và cất nốt những tập báo cáo huấn luyện cũ còn lại vào đúng ngăn, ngay ngắn, đúng thứ tự mã hiệu.
Khi tất cả các tập tài liệu huấn luyện đã được cất vào vị trí, Hyunjoon mới cầm duy nhất tập hồ sơ K-7 Tuyệt Mật trên tay, rời khỏi phòng lưu trữ và bước trở lại văn phòng của Faker. Đội trưởng của anh vẫn đang ngồi làm việc, ngẩng lên khi thấy anh vào.
"Thưa Chỉ huy," Hyunjoon đặt tập hồ sơ K-7 lên bàn, ngay ngắn trước mặt Faker. "Khi sắp xếp chồng tài liệu huấn luyện anh vừa giao tại phòng lưu trữ A507, tôi phát hiện có tập tài liệu này. Nó được phân loại Tuyệt Mật, nội dung ghi là về K-7, và có vẻ như đã bị để lẫn vào các báo cáo huấn luyện cũ. Tôi xin phép trả lại để Chỉ huy xử lý." Anh trình bày sự việc một cách rõ ràng, không biểu lộ một chút tò mò nào về nội dung bên trong.
Faker nhìn tập hồ sơ màu đỏ sẫm trên bàn một cách bình thản, rồi lại ngẩng lên nhìn Hyunjoon. Một khoảng lặng rất ngắn, đủ để Hyunjoon cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút dưới ánh nhìn sâu thẳm, khó đoán của đội trưởng. Không có vẻ ngạc nhiên hay bối rối nào trên khuôn mặt Faker vì sơ suất của mình. Chỉ có sự quan sát lặng lẽ.
"Cảm ơn cậu đã chỉ ra, Doran," cuối cùng Faker cũng lên tiếng, giọng nói vẫn đều đều và không một chút thay đổi. "Đúng là có sự nhầm lẫn trong lúc tôi sắp xếp lại tài liệu." Đội trưởng cầm lấy tập hồ sơ K-7, đặt nó sang một bên chồng hồ sơ khác trên bàn làm việc của mình một cách dứt khoát, như thể đó chỉ là một việc rất nhỏ, không đáng để bận tâm thêm.
Choi Hyunjoon đứng đó, tim vẫn còn đập thình thịch dù đang cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Một tập tài liệu Tuyệt Mật về K-7, thứ mà có lẽ chỉ những người có thẩm quyền cao nhất mới được tiếp cận, lại có thể bị sơ suất để lẫn vào một chồng hồ sơ huấn luyện cũ kỹ như vậy sao? Dù đội trưởng Faker có vẻ hoàn toàn bình thản và thừa nhận đó là nhầm lẫn, nhưng Hyunjoon không thể không cảm thấy có điều gì đó cực kỳ khó tin và không ổn với toàn bộ tình huống này.
Hoặc là sự lơ đễnh không thể tin nổi ở cấp chỉ huy cao nhất, hoặc là... Anh lắc nhẹ đầu, cố gắng gạt đi những suy đoán xa vời hơn. Đó là Chỉ huy Faker. Có lẽ chỉ đơn thuần là một sự sơ suất hy hữu trong lúc bận rộn. Anh không muốn, và cũng không dám, nghĩ theo hướng đó. Dù nguyên nhân thực sự là gì, việc anh vừa làm chắc chắn là hành động đúng đắn và cần thiết. Anh đã tuân thủ tuyệt đối quy tắc bảo mật. Và đó mới là điều quan trọng.
Faker ngả người ra sau ghế, các ngón tay khẽ đan vào nhau trên mặt bàn. Anh nhìn Hyunjoon, và lần này, dường như có một sự thay đổi rất nhỏ trong ánh mắt, một chút gì đó bớt đi sự đánh giá lạnh lùng ban đầu.
"Cậu đã chính thức hoàn thành giai đoạn huấn luyện hội nhập ba ngày và được xác nhận phân công về Tổ 017," Faker nói, chuyển chủ đề một cách tự nhiên. "Từ ngày mai, cậu sẽ bắt đầu làm quen với các quy trình và nhiệm vụ cụ thể của đội." Anh dừng lại một chút, để Hyunjoon có thời gian tiếp nhận thông tin.
Rồi, Faker hơi nghiêng đầu, hướng ánh nhìn trực diện về phía Hyunjoon một lần nữa. "Sau những gì đã trải qua trong ba ngày vừa rồi, từ nhiệm vụ K-7 cho đến các bài kiểm tra, cậu có điều gì muốn hỏi không, Doran? Về quy trình làm việc, về đội ngũ, hoặc có thể là về bất cứ điều gì khác mà cậu cảm thấy còn băn khoăn?"
Lời đề nghị thẳng thắn này của đội trưởng Faker, đặc biệt là việc đội trưởng chủ động nhắc đến K-7, khiến Hyunjoon hơi ngập ngừng trong giây lát. Không khí trong văn phòng dường như ngưng lại. Anh có vô vàn câu hỏi, vô vàn điều chưa hiểu đang xoay cuồng trong đầu. Nhưng nên bắt đầu từ đâu? Hỏi điều gì sẽ là khôn ngoan nhất lúc này, để vừa thể hiện sự cầu thị, vừa không tỏ ra quá tò mò vào những điều không thuộc phận sự, hoặc tệ hơn, là để lộ ra những nghi ngờ mà anh đang cố gắng che giấu sau vẻ ngoài chuyên nghiệp?
Choi Hyunjoon hít một hơi sâu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu. Anh nhớ lại sự mâu thuẫn giữa hồ sơ K-7 và thực tế, nhớ lại trạng thái kỳ lạ của người "Đối tượng", và cả báo cáo của Keria về các chỉ số sinh học bất thường. Anh quyết định sẽ chọn một câu hỏi mang tính nghiệp vụ, liên kết các sự kiện anh đã chứng kiến và những thông tin anh có được một cách logic nhất có thể.
"Thưa Chỉ huy," Hyunjoon bắt đầu, giọng nói cố gắng giữ sự bình tĩnh và tôn trọng tối đa. "Trong nhiệm vụ tại Cơ sở K-7 vừa qua, và cả khi tôi có cơ hội xem lại hồ sơ chính thức sau đó, tôi nhận thấy có sự không khớp đáng kể giữa thông tin được ghi nhận về tình trạng bỏ hoang của cơ sở và hệ thống an ninh thực tế mà đội Alpha đã đối mặt." Anh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Faker. "Cùng với đó, báo cáo của Keria cũng đã chỉ ra trạng thái sinh học và phản ứng tâm lý của đối tượng được thu hồi tại đó là cực kỳ bất thường, không giống với các trường hợp kích động tâm lý thông thường trong cơ sở dữ liệu."
Choi Hyunjoon tiếp tục, cẩn trọng lựa chọn từng từ: "Điều tôi băn khoăn là, liệu trong quy trình hoạt động của ISTU, có một cơ chế nào đó để chúng tôi, hoặc một bộ phận chuyên trách nào đó, tiến hành đối chiếu và điều tra sâu hơn về mối liên hệ tiềm ẩn giữa tình trạng bất thường của các cơ sở cũ như K-7 và đặc điểm kỳ lạ của các đối tượng được phát hiện tại đó hay không? Hay chúng ta thường tiếp cận và xử lý từng vụ việc như các yếu tố riêng lẻ, mà chưa có sự liên kết về mặt bản chất sâu xa hơn?"
Faker im lặng lắng nghe toàn bộ câu hỏi dài và có phần phức tạp của Hyunjoon. Anh không hề ngắt lời, không một biểu cảm nào thoáng qua trên khuôn mặt điềm tĩnh đến khó dò của mình. Đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng vào Hyunjoon, như thể đang cân nhắc từng từ, từng sắc thái trong câu hỏi đó. Không khí trong văn phòng dường như lại đặc quánh lại.
Sau một khoảng lặng dường như kéo dài bằng cả thế kỷ, Faker mới chậm rãi đáp lại, giọng nói vẫn đều đều, không để lộ bất kỳ cảm xúc hay suy nghĩ thực sự nào:
"Đó là một câu hỏi rất xác đáng, Doran. Việc nhận ra những điểm không nhất quán và đặt câu hỏi về mối liên hệ giữa các yếu tố tưởng chừng rời rạc là một phần quan trọng trong công việc của chúng ta. Hồ sơ về Cơ sở K-7, bao gồm cả chi tiết về Sự cố T-10 và các đánh giá an ninh, phục hồi sau đó, là một phần của dữ liệu Mức 3 mà cậu sẽ chính thức có toàn quyền truy cập từ ngày mai. Tôi tin rằng khi cậu nghiên cứu kỹ các tài liệu đó, cùng với việc đối chiếu với các quy trình phân tích mối đe dọa tiêu chuẩn của ISTU mà cậu vừa được huấn luyện trong ba ngày qua, cậu sẽ tự mình tìm thấy những câu trả lời hợp lý cho các thắc mắc về mối liên hệ tiềm ẩn mà cậu vừa nêu."
Faker dừng lại một chút. "ISTU luôn khuyến khích việc phân tích thông tin một cách toàn diện và dựa trên bằng chứng. Những gì cậu cần biết để thực hiện nhiệm vụ sẽ luôn được cung cấp đầy đủ, theo đúng phân quyền."
Hyunjoon gật đầu. Anh hiểu ý của đội trưởng. Anh sẽ phải tự mình tìm hiểu thêm khi có quyền truy cập cao hơn. Ít nhất thì câu hỏi của anh đã được ghi nhận một cách nghiêm túc.
Faker đứng dậy như một tín hiệu kết thúc buổi gặp mặt. "Tạm thời như vậy. Ngày mai, bảy giờ sáng, có mặt tại phòng họp của Đội 017, Khu Delta, tầng B7. Oner sẽ phổ biến công việc đầu tiên cho cậu với tư cách thành viên chính thức."
"Rõ, thưa Chỉ huy." Hyunjoon cũng đứng dậy, cúi đầu chào.
Choi Hyunjoon rời khỏi văn phòng của Faker, lòng vẫn ngổn ngang nhưng có lẽ đã có một chút định hướng hơn những ngày vừa qua. Anh đã chính thức là thành viên tổ 017, và những câu hỏi của anh sẽ được dữ liệu mức 3 giải đáp vào ngày mai.
Khi bước đi một mình trên hành lang vắng lặng trở về khu nhà tạm, hình ảnh của Oner lại hiện về trong tâm trí anh. Người đồng đội kiệm lời, với phong thái chuyên nghiệp đến lạnh lùng sẽ là người sẽ phổ biến nhiệm vụ đầu tiên cho anh vào sáng mai. Liệu anh có thể thực sự phối hợp tốt với một người như vậy không? Những tín hiệu công nhận rất nhỏ từ Oner trong nhiệm vụ K-7 có ý nghĩa gì hơn không, hay đó chỉ đơn thuần là sự đánh giá hiệu quả công việc? Anh không chắc.
Ít nhất thì, cảm giác hoàn toàn đơn độc, lạc lõng như lúc mới đặt chân đến đây dường như đã vơi đi một chút. Cuộc nói chuyện vui vẻ với Tarzan sau ba ngày huấn luyện cũng cho anh một tia hy vọng le lói về việc có thể tìm thấy một người đồng đội thực sự ở nơi này.
Còn về Lee Minhyung và Ryu Minseok – Gumayusi và Keria – những người anh đã quen biết từ trước... Anh nhớ lại sự hồ hởi của Minhyung và thái độ lễ phép của Minseok khi họ mới gặp lại nhau trong phòng họp tổ 017 mấy ngày trước. Đó là một chút hơi ấm bất ngờ giữa không khí căng thẳng. Nhưng đã vài năm trôi qua. Con người rồi cũng sẽ thay đổi, nhất là khi họ đã là thành viên của một đội đặc biệt và đầy bí ẩn như 017 này một thời gian. Liệu sự thân thiện ngày trước có còn vẹn nguyên không, hay họ giờ đây cũng đã khoác lên mình một lớp vỏ bọc khác, phù hợp hơn với ISTU? Anh chưa có dịp nói chuyện lại với họ một cách thực sự kể từ sau nhiệm vụ K-7 để biết chắc. Sự im lặng chung của cả đội trên đường về hôm đó vẫn còn là một điều gì đó khó hiểu.
Choi Hyunjoon về đến căn phòng tạm của mình, quyết định sẽ không suy nghĩ quá nhiều nữa. Anh cần nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho ngày làm việc chính thức đầu tiên. Những bí ẩn vẫn còn đó, nhưng giờ đây, bên cạnh sự hoang mang, đã có thêm một chút quyết tâm và cả sự tò mò về những gì đang chờ đợi anh ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store