Chương 2
Ba lô của bạn trông lúc nào cũng chật cứng. Bạn cảm giác mình đã nhét vào đó rất nhiều tiền xu và thảo dược, nhưng cái ba lô nhỏ xẹp lép kia trông vẫn chẳng thay đổi gì. Chắc đây cũng là thiết lập trò chơi, bạn thầm nghĩ, rồi tiếp tục lục soát từng góc trong làng (ngay cả chuồng gà cũng không tha, bạn tìm được hai quả trứng trong đó). Cuối cùng, bạn bước vào nhà Mito.
Vào trong nhà, bạn không vội chào hỏi Mito đang đứng trước cửa mà chỉ chú ý đến hai chiếc thùng gỗ trong góc phòng. (Lần trước vào nhà, bạn đã tính trước khi kích hoạt cốt truyện thì phải cướp sạch mọi vật phẩm trong làng.)
Chắc chắn bên trong có đồ! Bạn vòng qua dì Mito đang mỉm cười, lao về phía thùng gỗ như kẻ đói khát nhào tới ổ bánh mì. Nhưng ngay lúc đó, từ căn phòng bên cạnh, một cậu bé mặc áo xanh lao ra, khoác trên vai một cần câu, chắn trước mặt bạn:
"Cà Rốt Khoai Tây, dì Mito đang chờ chúng ta!"
Là Gon! Bạn ngẩn người, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới. Hình ảnh 3D của Gon chẳng khác mấy so với trong anime bạn từng xem: đôi mắt to tràn đầy sức sống, vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng bạn đã biết cậu ta chỉ là nhân vật trong cốt truyện, nên có chút tiếc nuối.
"Mình muốn xem thử cái thùng gỗ." Bạn không tự tin lắm mà đáp. Bạn muốn xác nhận một chút.
"Cà Rốt Khoai Tây, dì Mito đang chờ chúng ta!"
Bạn thử lại vài lần, Gon vẫn lặp lại đúng một câu y như đúc. Cuối cùng, bạn hiểu đây chính là "cốt truyện bắt buộc" rồi, đành bực bội từ bỏ thùng gỗ và quay lại chào hỏi dì Mito.
"Dì Mito, đây là quà tạ lễ mẹ con gửi."
"Mẹ con khách sáo quá, Cà Rốt Khoai Tây cũng là một đứa trẻ ngoan."
Dì Mito nói một tràng dài mà bạn chỉ muốn ấn nút A để bỏ qua đoạn hội thoại vô nghĩa này. Nội dung đại khái là khuyên bạn đừng lên sau núi nữa vì kỳ thi thợ săn quá nguy hiểm, không nên tham gia. Suốt thời gian dì Mito nói, Gon cứ ngơ ngác đứng cạnh, chờ đến khi bà ấy dặn dò xong mới nói với bạn rằng cậu định đi bắt Chủ Nhân Của Hồ Nước, rồi hỏi bạn có muốn đi cùng không.
"Đừng có làm phiền người ta."
Mito giơ tay đánh nhẹ lên đầu Gon, giọng nghiêm khắc: "Con quên Cà Rốt Khoai Tây từng bị gấu tập kích ở núi sau à? Con bé cần được nghỉ ngơi."
"Nhưng mà... " Gon nhíu mày, vẻ mặt đầy ấm ức. "Chúng con đã hứa sẽ cùng nhau tham gia kỳ thi thợ săn mà."
"Đừng nghe thằng bé, mau về nhà đi Cà Rốt Khoai Tây. Mẹ con đang lo lắng đấy." Dì Mito nói.
Cuộc trò chuyện kết thúc, bạn bị cưỡng chế đẩy ra khỏi nhà. Bạn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi chiếc thùng gỗ trong nhà Mito. Do dự một chút, bạn xoay người bước vào lần nữa.
Lần này, Gon đã không thấy đâu. Dì Mito vẫn đứng giữa phòng khách, trông có vẻ lo lắng.
"Cà Rốt Khoai Tây à, con vẫn chưa về sao? Gon đã ra ngoài rồi, đừng có cùng nó làm mấy chuyện nguy hiểm."
Từ cuộc trò chuyện, bạn biết Gon đã đi bắt Chủ Nhân Hồ Nước. Nhưng bạn mới vừa bị đuổi ra ngoài thôi mà, vào lại đã không thấy cậu ta đâu nữa, trò chơi này tính lừa bạn sao?
Có vẻ cốt truyện chính đã bắt đầu rồi. Dù bạn có muốn hay không, bạn cũng phải đi cùng Gon tham gia kỳ thi thợ săn. Trước mắt, nhiệm vụ là lên núi sau bắt Chủ Nhân Hồ Nước.
Lờ đi Mito, bạn vòng qua bà ấy, đến trước chiếc thùng gỗ, kiểm tra và nhận được một lọ thuốc giải độc. Bạn không hiểu vì sao trong thùng lại có thứ này, nhưng cũng chẳng buồn truy cứu. Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi RPG. Tự nhủ vậy, bạn ném thuốc giải độc vào chiếc ba lô dường như không đáy của mình rồi quay người ra cửa.
Đi dọc theo con đường núi dài, xung quanh tràn đầy mùi cỏ cây. Vừa đi, bạn vừa quan sát cảnh vật và thầm cảm thán độ chân thực của trò chơi. Cây cối, mùi hương, thậm chí cả tiếng chim trong rừng hay mấy con côn trùng bò trên đất đều y như thật.
Nhưng tại sao chỉ có nhân vật là không được trang bị trí tuệ nhân tạo? Mọi người cứ như bị lập trình cứng nhắc, chỉ biết lặp lại đúng một lời thoại cố định. Trò chơi này dường như chẳng có chút tự do nào cả, mọi thứ đã được thiết lập sẵn. Chẳng trách tác giả gốc Togashi Yoshihiro cứ mãi trì hoãn bản thảo, ai mà biết làm sao mới có thể qua màn đây chứ?
Bạn thở dài. Trò chơi chỉ mới bắt đầu, bạn quyết định không nghĩ nhiều nữa mà tập trung tìm Gon trước. Nguyên tác truyện tranh đã đọc từ 5 năm trước, tác giả kéo bản thảo quá lâu khiến bạn quên mất cốt truyện. Nhưng chí ít, bạn vẫn nhớ hiện tại phải đến bên hồ.
Tiếp tục đi dọc theo đường núi, bạn chưa đi được bao xa thì đột nhiên nghe thấy tiếng xào xạc từ những lùm cây phía trước.
Là dã thú trong núi sao?
Bạn cảm thấy bất an, tiếng cây cối xào xạc ngày càng lớn khiến bạn vô thức bước nhanh hơn, định rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Bỗng nhiên, một tiếng sói tru vang lên, ngay sau đó, một cái bóng đen lao ra từ giữa những tán cây.
"Á!" Bạn hét lên đầy kinh hoàng, chân trượt khiến bạn ngã ngồi xuống đất. Trước mặt bạn là một con sói hoang với chiếc trán lấm tấm sắc trắng.
Bạn vừa sợ hãi vừa run rẩy, hai chân mềm nhũn, sợ đến mức không thể phát ra âm thanh!
Cứu mạng! Trong đời bạn, con vật đáng sợ nhất mà bạn từng gặp chỉ là gấu đen trong sở thú, mà chúng lại bị nhốt trong chuồng sắt, không có khả năng tấn công! Còn bây giờ, ngay trước mắt bạn là một con sói hoang trông cực kỳ hung tợn, như hổ rình mồi nhìn bạn, nước dãi nhỏ xuống từ khóe miệng, như thể bạn chính là món khai vị ngon lành của nó.
Không, chẳng phải ngoài gấu và lửng mật, ngọn núi này không có dã thú nào nguy hiểm nữa sao?
Bạn sợ đến mức suýt tiểu ra quần, nhưng đúng lúc này, một giọng nói không biết từ đâu vang lên, cùng với một đoạn nhạc nền nhẹ nhàng nhưng đầy trào phúng:
"Sói hoang nhảy ra."
Thì ra... Chỉ là một cuộc chạm trán ngẫu nhiên với dã thú nhỏ... Nhưng bạn vẫn không thể nào thở phào nhẹ nhõm! Dù biết đây chỉ là một sự kiện gặp quái trong trò chơi RPG, nhưng bạn vẫn cảm thấy sợ hãi tột độ!
Con sói hoang vẫn không nhúc nhích, chỉ trừng mắt nhìn bạn, chậm rãi nhưng đầy đe dọa. Bạn chần chừ một lúc, cố gắng đứng lên, nhận ra nó vẫn không tấn công. Vì vậy, bạn cẩn thận lùi lại một bước, định bỏ chạy. Nhưng ngay lúc đó, con sói bỗng nhảy lên, lao thẳng về phía bạn, cắn một nhát vào ngực.
"A!"
Cơn đau nhói xuyên tim ập đến, bạn có cảm giác mình sắp chết đến nơi. Trò chơi này mới chỉ bắt đầu, nhân vật của bạn vừa mới xuất hiện trên màn hình chưa được bao lâu, thế mà giờ đã sắp bị xé xác dưới nanh vuốt của một con sói hoang... Nhưng kỳ lạ là, sau khi cắn một phát, con sói lại nhảy về chỗ cũ, tiếp tục trừng mắt nhìn bạn, nước dãi nhỏ xuống không ngừng.
Hệ thống nhắc nhở: Cà Rốt Khoai Tây đào tẩu thất bại.
Bạn sắp khóc không ra nước mắt, nhìn thanh máu của mình giảm đi một phần năm. Dù con sói rõ ràng đã cắn bạn một nhát, nhưng trên ngực lại không hề có dấu vết gì, chỉ là bạn cảm giác cơ thể yếu đi rõ rệt.
Mà con sói hoang kia vẫn ngồi đó, trừng mắt nhìn bạn như cũ, nước dãi chảy ròng ròng.
Trò chơi này chẳng lẽ vẫn còn kiểu chiến đấu theo lượt? Rốt cuộc là cổ xưa đến mức nào vậy! Ngay cả game chiến đấu với rồng cũng đã đổi mới hệ thống từ lâu rồi!
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó, bạn biết rõ đây là trận chiến bắt buộc trong trò chơi, không thể tránh né. Đành phải cắn răng mà đánh thôi. Nhưng khoan đã... bạn không có vũ khí! Trong làng có một tiệm rèn, nhưng lúc đi ngang qua, bạn lại không mang theo xu nào để mua đồ.
Không còn cách nào khác, chỉ đành lao lên vật lộn với nó!
Bạn siết chặt nắm đấm, xông lên và tung một cú đấm thẳng vào con sói (tư thế y hệt Thiên Mã Lưu Tinh Quyền của Seiya). Nhưng ngay lúc bạn vừa ra đòn, con sói bỗng giật mình, né sang một bên, rồi lại quay về vị trí cũ.
Hệ thống nhắc nhở: Cà Rốt Khoai Tây không có trang bị vũ khí, đòn tấn công MISS.
Cứu mạng! Cái âm thanh thông báo hệ thống đáng ghét này rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Bạn tức giận đến mức muốn chửi thề, nhưng ngay lúc này, con sói lại lao tới, lần này nhắm thẳng vào cổ bạn mà cắn.
Cơn đau không khủng khiếp bằng nỗi sợ hãi trong lòng bạn. Thanh máu lại tụt xuống hơn một nửa, thể lực suy yếu rõ rệt! Làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn toi mạng!
Nhưng khoan đã, nếu đây là một game RPG thì... Đúng rồi! Dùng vật phẩm hồi phục!
Con sói vẫn trừng mắt nhìn bạn như cũ, không hề nhúc nhích.
Bạn vội vàng mở túi đồ, cuống cuồng tìm kiếm một món gì đó có thể giúp hồi máu. Đây có phải cái nhánh cỏ bạn nhặt ngoài cửa nhà không?
Hệ thống nhắc nhở: Cỏ Cầm Máu – hồi phục 50 điểm sinh mệnh.
Đúng rồi, chính là nó!
Bạn như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đưa nhánh cỏ lên miệng. Nhưng khoan đã, có gì đó sai sai! Chẳng lẽ món này phải ăn trực tiếp sao?
Đừng có đùa! Bạn đâu phải bò! Với lại, ai lại gặm cỏ trong lúc chiến đấu chứ? Nghĩ đến cảnh sau này nếu phải đấu với Hisoka hay Chrollo mà vừa đánh vừa nhai cỏ...
Chết tiệt, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy tuyệt vọng!
Ngay khi bạn còn đang lưỡng lự, con sói lại nhảy lên, lần này nó cắn thẳng vào cổ bạn!
Hệ thống nhắc nhở: Cà Rốt Khoai Tây từ bỏ một lượt hành động, sói hoang kích hoạt kỹ năng "Cắn Xé".
Cái này cũng tính là một kỹ năng sao?
Không còn thời gian suy nghĩ nữa, bạn không dám chần chừ thêm, kéo lê thân thể đầy thương tích, nhét vội cỏ cầm máu vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Phì phì, vị y như cỏ xanh vậy!
Hơn nữa, tại sao hương vị này lại được tái hiện chân thực đến vậy?! Bạn vừa nhai vừa suy nghĩ, đồng thời cảm thấy cơ thể mình có chút sức lực trở lại. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, con sói hoang đã lại lao lên ngoạm tiếp một phát.
"Oa a a a!"
Miss...
"Ô ô ô ô!"
Miss...
"Ô ô a a a!"
Miss...
Không được! Sao đánh mãi không trúng vậy? Chẳng lẽ nhất định phải có vũ khí mới được sao?
Thuốc hồi máu trong túi cũng sắp cạn, còn bạn thì vẫn chưa chạm được vào con sói. Trong cơn đau đớn tột độ, bạn gần như xuất hiện ảo giác, tưởng tượng ra một dòng chữ to đen kịt trên màn hình:
"Từ đây, không còn ai nghe thấy cái tên Cà Rốt Khoai Tây nữa..."
Ngay lúc bạn tuyệt vọng đến tột cùng, âm thanh hệ thống quen thuộc lại vang lên, nhắc nhở bạn:
"Gon tham gia trận chiến."
"Cà Rốt Khoai Tây, cậu quá bất cẩn rồi!"
Gon hét lớn, lao tới tung một đấm, hạ gục sói hoang chỉ trong nháy mắt, kết thúc trận chiến.
Bé Gon — !
Đây là cốt truyện bắt buộc! Bạn cảm động rơi nước mắt, thầm nghĩ: Những game RPG cũ cũng có điểm tốt mà...
Nhưng khoan đã! Bạn đánh mãi không trúng, còn Gon lại hạ gục sói hoang chỉ bằng một đòn?
Chênh lệch này có phải quá lớn không?!
Nhưng lúc này, bạn không còn đủ sức để suy nghĩ những chuyện đó nữa. Đột nhiên, bạn nhận ra rằng dù trước đây mình không mấy ấn tượng với nhân vật chính của Hunter x Hunter, thì giờ phút này, Gon lại tỏa sáng rực rỡ đến chói mắt.
Đúng vậy, Gon đã cứu bạn! Cậu ấy đã kéo bạn ra khỏi nanh vuốt của con sói hoang!
"Gon, tôi — "
"Cậu quá bất cẩn, đi mạo hiểm mà lại không mang theo vũ khí sao?!"
Không đợi bạn kịp mở miệng cảm ơn, Gon đã lớn tiếng ngắt lời, ánh mắt kiên định nhìn bạn, giọng điệu trách móc rõ ràng:
"Cà Rốt Khoai Tây, cậu không thể tiếp tục đi tới nữa! Mau về nhà lấy vũ khí đi! Tớ sẽ đợi cậu ở trung tâm bên hồ!"
Gon cứu bạn khỏi trận chiến đầu tiên xong liền đứng yên giữa con đường núi, chặn lối vào sâu hơn. Bạn không dừng lại dù chỉ một giây, quay đầu chạy thẳng xuống núi với gương mặt tái mét, hướng về nhà mình.
Vừa bước vào cửa, mẹ bạn lập tức đón lấy, nhìn bạn đầy trách móc:
"Sơ suất quá, Cà Rốt Khoai Tây! Ra ngoài mạo hiểm mà lại không mang theo vũ khí sao?"
"Con... con biết sai rồi... Vũ khí của con ở đâu?" Bạn thở dốc, mặt trắng bệch. Chạy thục mạng về nhà với cơ thể suy yếu khiến dạ dày bạn quặn lên, cảm giác buồn nôn ập đến.
"Đến vũ khí của mình còn quên sao? Đúng là đứa trẻ bất cẩn. Ở dưới giường trong phòng con đấy."
Mẹ mỉm cười, nhưng nụ cười lại cứng nhắc đến đáng sợ. Bạn chẳng buồn nhìn thêm, vòng qua bà chạy lên lầu, lao ngay vào phòng, bò xuống giường tìm kiếm. Sờ soạng hồi lâu mà chẳng thấy vũ khí đâu, chỉ mò được một cây gậy gỗ nhỏ trông cực kỳ xấu xí.
Đây là... Vũ khí?
Bạn nhìn chằm chằm cây gậy, trong lòng như có đàn ngựa hoang chạy ngang.
Thế quái nào nó lại trông chẳng giống vũ khí gì cả?! Không lẽ bạn phải vung cây gậy này rồi hét "Avada!" chắc?
Nếu đây là thế giới của Harry Potter, thì có khi bạn cũng dám thử.
Thôi nào, đừng có mà hoang tưởng!
Bạn quyết định kiểm tra thuộc tính cây gậy, và một dòng chữ kỳ quặc hiện lên:
"Cà Rốt Khoai Tây – Vũ khí yêu thích: Kiếm gỗ. Công kích +3, Chính xác +5."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store