ZingTruyen.Store

[HxH] Đây Không Phải RPG

Chương 1

CuaBapCai

Truyện này được tác giả viết ở ngôi thứ 2 nhé!
Tác giả: Sa Ngư Tử
Editor: Cua Bắp Cải
———————

Xung quanh im lặng đến đáng sợ, không biết đã kéo dài bao lâu. Khi gần như tuyệt vọng, cuối cùng bạn cũng nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối, sau đó ánh sáng đó dần lan rộng.

Bạn dụi mắt, xoa mũi, cố gắng xác nhận rằng bản thân không hề sinh ra ảo giác hay phát điên.

Đây là một căn phòng trống trải với những bức tường trắng toát đầy vết trát, chính giữa là một quả cầu kim loại khổng lồ. Bạn hoài nghi liệu mình đã xuyên vào thế giới của Đô Thị Giết Chóc hay Vô Hạn Khủng Bố?

Nhưng dường như dù là tình huống nào cũng đều không tốt chút nào.

Bạn chần chừ tiến gần hơn một chút về phía quả cầu kim loại, lòng đầy hoang mang. Nó có thể đột nhiên mở ra hay không? Sẽ có một thứ gì đó tự xưng là "Chủ Thần" xuất hiện, sau đó giao nhiệm vụ cho bạn chẳng hạn?

"LOADING..."

Quả cầu kim loại bất ngờ phát ra những âm thanh rè rè, giống như tín hiệu radio kém hoặc bánh răng rỉ sét đang nghiến vào nhau, khiến lòng người bực bội khó chịu.

Bạn sợ hãi, định bỏ chạy. Nhưng đúng lúc này, quả cầu đột nhiên sáng lên, bóng tối xung quanh lại một lần nữa bao trùm tất cả. Trong đêm đen, chỉ có quả cầu kim loại khổng lồ tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt.

"LOADING..."

Ngay khoảnh khắc bạn định quay lưng bỏ chạy, âm thanh máy móc vang lên từ quả cầu sáng rực.

"Xin chào người chơi AD50001, hoan... Két... Két... Nghênh..."

Bạn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cơ thể bạn nhẹ bẫng, đôi chân như mất đi điểm tựa, rơi thẳng xuống vực sâu của bóng tối.

"Gia... Nhập thế giới trò chơi HUNTER X HUNTER."

"Aaaaaaa!"

Bạn hoảng sợ hét lên, nghĩ rằng mình sẽ rơi xuống đất thành một đống thịt bầy nhầy. Nhưng cảm giác rơi tự do ấy bỗng biến mất không dấu vết. Bóng tối dần tan đi, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.

Bạn ngẩn người, nhận ra bên dưới cơ thể mình là một bề mặt mềm mại. Khi quan sát xung quanh, bạn thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Trên tường dán giấy dán tường cũ kỹ, trong không khí thoang thoảng mùi thịt nướng đậm đà.

Đây là đâu?

Bạn còn chưa kịp nghĩ kỹ về những gì vừa xảy ra, thì từ bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Một người phụ nữ mập mạp, thấp bé đẩy cửa lao vào, trên mặt tràn đầy lo lắng nhìn bạn:

"Không sao chứ, cục cưng? Con bị gấu rừng tấn công khi đang đi săn sau núi, may mà Gon đưa con trở về."

"Cái gì?"

Bạn lờ mờ nhận ra bản thân có lẽ đã xuyên không, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng với những gì người phụ nữ kia vừa nói. Chỉ có điều, cái tên Gon này nghe rất quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó.

Người phụ nữ không để ý đến sự ngỡ ngàng của bạn, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

"Nghe nói con bị gấu rừng đánh trúng đầu, bác sĩ bảo trí nhớ của con có thể bị ảnh hưởng. Nhưng đừng lo lắng, cục cưng, chúng ta sẽ xác nhận lại từ đầu. Trước tiên, hãy nói cho mẹ biết tên của con."

Bạn: "..."

Bạn thấy rõ ràng có gì đó sai sai. Xuyên không thì xuyên không, nhưng làm gì có chuyện gặp ngay một người cứ liên tục nhắc nhở rằng bạn có thể mất trí nhớ rồi lại yêu cầu bạn khai báo danh tính?

"Con không biết, mẹ nói thử xem con là ai?" Bạn bất lực hỏi ngược lại.

"Ôi, đương nhiên mẹ biết rồi. Con là con gái mẹ mà."

Người phụ nữ vẫn dịu dàng nhìn bạn , nhưng lại tỏa ra một thứ khí tức khó tả khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên.

"Vậy nên con tên là gì?" Bạn tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy, cục cưng, hãy nói cho mẹ biết tên của con."

"..."

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào bạn như thể đang tra khảo, còn bạn thì cảm thấy mình như một kẻ bị mắc bẫy. Rõ ràng bà ta đã biết, vậy mà vẫn cứ hỏi đi hỏi lại? Giống như một cái máy đọc lại lập trình sẵn vậy.

Bạn thở dài, thử dò xét: "Mary?"

"Mary, con xác định chứ?"

Bạn trừng lớn mắt, cố gắng tìm trên mặt bà ta xem có chút biểu hiện đùa cợt nào không.

"Stan?"

"Stan, con xác định chứ?"

Nụ cười của người phụ nữ vẫn không thay đổi, khiến bạn dần cảm thấy có gì đó không bình thường. Cuối cùng, bạn mất kiên nhẫn, cáu kỉnh hét lên:

"Mẹ nói đi?! Con làm sao mà biết mình tên gì? Chẳng lẽ con cũng có thể tên là Cà Rốt Khoai Tây sao?!"

"Cà Rốt Khoai Tây, con xác định chứ?"

"Mẹ nói cái gì thì chính là cái đó!"

Vừa hét xong, người phụ nữ bỗng thu lại nụ cười, lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm:

"Tốt quá rồi, Cà Rốt Khoai Tây. Con vẫn nhớ tên mình, mẹ yên tâm rồi."

Chuyện này thật sự không phải đang đùa giỡn với mình sao? Cái này chẳng khác gì hệ thống đặt tên trong game RPG cả.

Bạn thật sự không biết phải nói gì, người phụ nữ kia bỗng nhiên đổi chủ đề, như thể làm ảo thuật, rút ra một chuỗi hạt trong suốt và đưa đến trước mặt bạn:

"Đây là món đồ con làm rơi trong núi, Gon đã nhặt giúp con, nhân tiện hãy qua nhà dì Mito để cảm ơn nhé."

Nói xong, bà chẳng chút do dự hay lưu luyến, lập tức rời khỏi phòng.

Bạn ngơ ngác nhìn chằm chằm chuỗi hạt trong suốt trong tay, cảm xúc càng thêm hỗn loạn.

Không bàn đến người mẹ toàn thân toát ra cảm giác quỷ dị kia, nhưng Gon, Mito, gấu... Nếu xâu chuỗi những từ khóa này lại với nhau, thì đây chẳng phải chính là cái thế giới cực kỳ nguy hiểm với tỷ lệ tử vong cao ngất sao?

Bạn không thể cứ tiếp tục nằm đây được nữa. Tiện tay đeo chuỗi hạt lên cổ, nhảy xuống giường và bước ra ngoài. Bạn phát hiện nơi mình ở là một căn biệt thự nhỏ kiểu phục cổ, nhưng nhìn cách bài trí thì có vẻ khá đơn giản. Sau khi xuống lầu, bạn thấy "mẹ" vẫn đứng yên giữa phòng khách, giống như một bức tượng.

Bạn nhìn bà một cái, nhưng bà chẳng hề phản ứng, vẫn đứng yên bất động, cũng không nói gì.

Quá quái dị! Quái dị đến mức làm người ta nổi cả da gà!

Bạn vội xoay người, chạy đến cửa, vặn tay nắm định mở ra ngoài. Nhưng bỗng nhiên, một lực cản vô hình chặn đường đi của bạn. Sau đó, một giọng nói không biết từ đâu vang lên bên tai:

"Trước khi ra cửa, hãy nhớ chào tạm biệt mẹ bạn."

Nếu đây không phải là trời giáng xuống hướng dẫn, vậy thì chắc chắn bạn đã xuyên vào một trò chơi RPG rồi, hơn nữa còn là thể loại nguyên thủy nhất.

Không còn cách nào khác, bạn đành phải quay lại, đứng trước "mẹ" đang bất động trong phòng khách, cứng ngắc nói:

"Con ra ngoài đây."

"Ừ, con nhớ đi đường cẩn thận."

"Mẹ" đột nhiên sống lại, trên mặt nở một nụ cười. Nhưng ngay khi bạn chuẩn bị rời đi, bà lại như chợt nhớ ra gì đó, quay người vào bếp, lấy một chiếc túi đã được gói sẵn, rồi chậm rãi trở lại trước mặt bạn.

"Mẹ vừa nướng ít bánh ngọt, mang sang làm quà cảm ơn Mito giúp mẹ, Cà Rốt Khoai Tây."

Trong lòng bạn như có một vạn con ngựa hoang chạy nước rút, hối hận vì đã tự nhận cho mình một cái tên ngu xuẩn như vậy. Nhưng cũng đành phải nhận lấy túi bánh quy, chuẩn bị ra ngoài.

Ngay lúc này, một tia hy vọng lóe lên trong đầu bạn. Vì thế, bạn dừng bước, xoay người hỏi:

"Con không muốn tên là Cà Rốt Khoai Tây, con có thể đổi tên không?"

Mẹ bạn vẫn giữ nguyên nụ cười:

"Tạm thời bây giờ không thể đâu, Cà Rốt Khoai Tây. Nếu con muốn đổi tên thì chỉ cần đến trung tâm xử lý sự vụ thợ săn, nộp phí thủ tục là được."

Quả nhiên là thế giới trò chơi, hơn nữa nghe có vẻ việc này còn rất phiền phức.

Bạn chán nản nghĩ thầm.

Đẩy cửa bước ra ngoài, bạn thấy có mấy cụ già đang ngồi hóng mát dưới tán cây bên đường. Vừa thấy bạn, họ liền vẫy quạt chào hỏi rôm rả:

"Chào Cà Rốt Khoai Tây, thương thế của con đã đỡ hơn chưa?"

Nói cũng lạ, mặc dù "mẹ" nói bạn bị gấu đập vào đầu, nhưng bạn không hề cảm thấy bất kỳ khó chịu nào. Trên đầu cũng chẳng có vết thương nào cả. Dĩ nhiên nếu lấy việc "đây chỉ là thế giới trò chơi" để giải thích, thì tất cả đều hợp lý.

Bạn biết đây đều là NPC, hơn nữa cũng cảm thấy cái tên mình quá mức ngu xuẩn, nên ban đầu định lơ đi. Nhưng nghĩ lại, bản thân không biết nhà dì Mito ở đâu, nếu phải đi từng nhà hỏi thăm thì quá phiền. Thế nên, bạn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, bắt chuyện với các cụ già rồi tiện thể dò hỏi phương hướng.

"Cà Rốt Khoai Tây, con đúng là đầu óc lú lẫn. Cứ đi về hướng đông nam trong thôn, nhà Mito ở đó."

Các cụ cười ha ha, bạn xấu hổ đến mức không chào cảm ơn, chỉ biết cắm đầu chạy đi. Dù sao cũng không cần nói cảm ơn với NPC làm gì.

Đi theo hướng các cụ chỉ, chẳng bao lâu bạn đã thấy vấn đề: trong thôn có quá nhiều nhà, bạn không biết chính xác nhà dì Mito ở đâu.

Chẳng lẽ thật sự phải đi từng nhà gõ cửa sao? Bạn gào thét trong lòng. Bạn thích nhất là game nuôi dưỡng các thiếu nữ xinh đẹp, chứ không phải RPG thế này!

Bạn đi vòng vòng đến tận cuối thôn, nhưng thời gian chẳng có dấu hiệu trôi qua. NPC trong thôn vẫn đi qua đi lại, bạn thử bắt chuyện với họ, nhưng bất kể bạn nói gì, họ cũng chỉ lặp lại những câu như:

"Trên núi rất nguy hiểm, có gấu hung dữ thường xuyên xuất hiện."

"Nghe nói Gon muốn tham gia kỳ thi thợ săn, nhưng Mito sẽ không đồng ý đâu."

Bạn thất vọng một hồi, rồi quyết định đánh liều, thấy xung quanh không ai để ý, bèn hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào một căn nhà lạ.

"Xin lỗi đã làm phiền." Bạn lẩm bẩm.

Không phải nhà dì Mito. Trong bếp có một NPC dân làng đang đứng đơ ra, không hề phản ứng lại sự hiện diện của bạn.

"Xin chào, cho con hỏi... "

"Nghe nói trong hồ ở Đảo Cá Voi có một con cá khổng lồ, đã rất nhiều năm rồi không ai câu được nó."

Bạn lập tức từ bỏ việc giao tiếp với NPC, quay người bước vào trong phòng.

Bạn kiểm tra kệ sách trong nhà dân làng Đảo Cá Voi.

Tìm thấy 50 Jenny.

Bạn quay đầu nhìn NPC trong bếp, hắn vẫn bất động, hoàn toàn thờ ơ, như thể không hề nhìn thấy bạn.

Trong lòng bạn giằng co dữ dội, rồi cuối cùng, bạn yên lặng nhét 50 Jenny vào túi mình.

Bạn cảm thấy mình đã chịu áp lực rất lớn, gần như đã cướp sạch mọi nhà trong làng ở Đảo Cá Voi.

Bạn phát hiện lúc ban đầu quả nhiên chẳng có thứ gì tốt. Trong nhà dân, bạn lục lọi giá sách, tủ quần áo và tìm được một ít dược thảo cùng chút tiền bạc. Rồi bạn lại nhận ra, trong nhà họ còn có những chiếc bình khả nghi. Nếu muốn lấy thứ bên trong, bạn phải đập vỡ chúng.

Bạn cảm thấy mình sắp không bình thường rồi. Nếu cứ tiếp tục sống ở thế giới này, bạn sẽ phát điên mất! Bạn hy vọng có ai đó ra ngăn cản mình. Làm ơn xuất hiện một người bình thường có thể nói chuyện với bạn đi! Nhưng không, bạn cứ thế đập vỡ từng cái bình mình nhìn thấy. Đáng tiếc là chẳng có NPC nào đến ngăn cản cả. Sau khi lục soát từng ngóc ngách trong nhà của họ, họ vẫn nở nụ cười với bạn:

"Là Cà Rốt Khoai Tây à! Nghe nói con cũng muốn tham gia kỳ thi thợ săn năm nay, ha ha, cố lên nhé!"

Bạn muốn tham gia kỳ thi thợ săn? Chính bạn còn chẳng biết nữa là! Thôi được, có lẽ đây là thiết lập cốt truyện của trò chơi. Nhưng ai sẽ nói cho bạn biết làm sao mới qua màn đây?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store