HUYẾT LA BÀN ( Kẻ Phản Nghịch Thời Gian )
Ngoại Truyện : 1. ĐỘNG BĂNG HÀN LÃNH - NGHỊCH THIÊN ĐỔI MỆNH
Trong một lần vi hành, Mã Hoàng Hậu bị kẻ gian (thuộc thế lực tà giáo) hãm hại, nhốt vào Vạn Niên Băng Động.
Hàn khí trong động không chỉ là cái lạnh thể xác mà còn là tà khí ăn mòn linh hồn. Khi Lưu Bá Ôn và Chu Nguyên Chương chưa kịp đến, Hồ Duy Dung là người tìm ra nơi này trước tiên.
Phượng Hoàng Gãy Cánh
Trong động băng lạnh lẽo thấu xương, Mã Hoàng Hậu nằm trên một tảng băng ngàn năm, sắc mặt tím tái, hơi thở chỉ còn là những làn khói mong manh đứt quãng. "Phượng Tinh" (ngôi sao hộ mệnh của bà) trên bầu trời đang mờ dần, báo hiệu đại hạn đã đến.
Hồ Duy Dung bước vào, toàn thân vận nội công hộ thể nhưng vẫn cảm thấy cái lạnh cắt da cắt thịt. Hắn lao đến bên tảng băng, gọi thất thanh:
"Nương nương! Nương nương tỉnh lại đi!"
Mã Hoàng Hậu hé đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy Hồ Duy Dung, bà mỉm cười yếu ớt:
"Là... Duy Dung sao? Ta... lạnh quá... Có lẽ ta không đợi được Trùng Bát (Hoàng thượng ) đến rồi..."
Hồ Duy Dung nắm lấy cổ tay bà bắt mạch. Mạch tượng đã đứt đoạn. Hàn độc đã xâm nhập tâm mạch. Theo lý lẽ thường tình, bà đã là người chết.
Hồ Duy Dung buông tay Hoàng hậu ra, lùi lại vài bước. Hắn nhìn người phụ nữ hiền hậu đang nằm chờ chết, rồi nghĩ đến Chu Nguyên Chương.
Trong đầu hắn hiện lên một viễn cảnh kinh hoàng ở kiếp thứ nhất
Mã Hoàng Hậu chết -> Chu Nguyên Chương mất đi người duy nhất kiềm chế được cơn nóng giận -> Hóa thành bạo quân -> Giết hại công thần -> Thiên hạ đại loạn -> Đại Minh diệt vong.
"Không được!" Hồ Duy Dung gầm lên trong tâm trí. "Đại Minh này là tâm huyết của ta. Ta muốn quyền lực, nhưng ta muốn quyền lực trên một đất nước thịnh vượng, chứ không phải trên một đống tro tàn!"
Hắn nhìn lên trần động băng, ánh mắt quyết tuyệt:
"Bà ấy là cái 'Phanh' của Hoàng đế. Cái phanh này không thể hỏng. Nếu Thiên đạo muốn bà ấy chết... ta sẽ lừa Thiên đạo!"
Hồ Duy Dung rút con dao găm bên hông, rạch mạnh vào lòng bàn tay mình. Máu tươi trào ra, nóng hổi, nhỏ xuống nền băng trắng xóa tạo thành những đóa hoa máu rực rỡ.
Hắn bắt đầu đi xung quanh tảng băng, dùng máu vẽ một trận pháp cổ xưa và tà ác mà hắn vô tình học được từ bí tịch cấm kỵ: "Huyết Tế Nghịch Thiên Trận".
Hắn quỳ xuống, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm những câu thần chú tối nghĩa. Hắn chấp nhận gánh thay nghiệp chướng và cái chết của Mã Hoàng Hậu sang bản thân mình.
"Thiên địa chứng giám, quỷ thần lắng nghe. Ta, Hồ Duy Dung, nguyện dùng dương thọ và sinh mệnh của mình, đổi lấy sinh cơ cho Mã Tú Anh. Mọi hàn độc, mọi đau đớn, hãy chuyển sang thân xác ta!"
Một luồng sáng đỏ rực bao trùm lấy cả hai người.
Từ cơ thể Mã Hoàng Hậu, những luồng khí đen (hàn độc) bị hút ra ngoài, bay thẳng vào lồng ngực Hồ Duy Dung.
"Hự!"
Hồ Duy Dung phun ra một ngụm máu tươi. Ngay lập tức, máu vừa ra khỏi miệng đã đóng thành băng đá rơi loảng xoảng xuống đất.
Cơn đau khủng khiếp ập đến. Không phải đau như đao chém, mà là cảm giác lục phủ ngũ tạng đang bị nghiền nát và đóng băng từ bên trong.
Hắn gồng mình chịu đựng, không dám ngắt quãng trận pháp.
Sự thay đổi bắt đầu diễn ra rõ rệt trên cơ thể hắn:
* Đôi bàn tay đang kết ấn bắt đầu nứt nẻ, trắng bệch.
* Làn da đang hồng hào chuyển sang màu xám ngoét của tử khí.
* Và đau đớn nhất... Mái tóc.
Từ chân tóc, màu đen nhánh bắt đầu phai đi. Từng sợi, từng sợi một chuyển sang màu trắng xóa như cước. Đó là dấu hiệu sinh mệnh lực đang bị rút cạn để bù đắp cho Hoàng hậu.
"ÁAAAAA!"
Hồ Duy Dung không kìm được tiếng hét đau đớn xé lòng. Hắn cảm thấy mình đang già đi cả trăm tuổi chỉ trong khoảnh khắc.
Khi sợi tóc cuối cùng hóa trắng, cũng là lúc trận pháp hoàn thành.
Mã Hoàng Hậu hồng hào trở lại, hơi thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu bình yên.
Hồ Duy Dung ngã gục xuống bên cạnh tảng băng. Hắn thở dốc, hơi thở phả ra sương trắng. Hắn run rẩy đưa tay sờ lên mái tóc mình... trơn, lạnh và xa lạ. Hắn nhìn xuống vũng nước dưới nền băng, thấy phản chiếu một gương mặt tiều tụy với mái tóc trắng toát như ma quỷ.
Hắn cười. Nụ cười chua chát nhưng đầy ngạo nghễ.
"Sống rồi... Bà sống, Đại Minh sống."
Hắn cố gắng đứng dậy, dù xương cốt đau nhức như muốn vỡ vụn. Hắn chỉnh lại y phục, lấy mũ quan đội lên che đi mái tóc trắng. Hắn biết, từ giờ phút này, hắn không còn là người bình thường nữa.
Hắn là kẻ đã "ăn gian" với trời, hắn sẽ phải chịu đựng Băng Phong Xâm Nhập mỗi đêm, chịu đựng sự giày vò thể xác vĩnh viễn.
Hồ Duy Dung nhìn Mã Hoàng Hậu lần cuối, ánh mắt trở nên sắc lạnh và tàn nhẫn - chiếc mặt nạ của một gian thần:
"Nương nương, người cứ việc làm mẫu nghi thiên hạ, làm ánh sáng soi đường. Còn ta... ta sẽ làm cái bóng của Đại Minh."
"Những kẻ trung thần không dám giết, ta giết. Những việc dơ bẩn Lưu Bá Ôn không dám làm, ta làm. Ta sẽ dọn sạch rác rưởi, dùng máu của kẻ thù để sưởi ấm cái thân xác lạnh lẽo này."
Khi Lưu Bá Ôn và Chu Nguyên Chương phá cửa xông vào.
Họ chỉ thấy Mã Hoàng Hậu đã qua cơn nguy kịch đang nằm ngủ. Và Hồ Duy Dung đang đứng đó, quay lưng lại, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Chu Nguyên Chương mừng rỡ chạy đến bên vợ.
Lưu Bá Ôn lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hồ Duy Dung. Là một người tu đạo, ông cảm nhận được luồng tử khí nồng nặc phát ra từ người Tể tướng.
"Hồ thừa tướng..." Lưu Bá Ôn định hỏi.
Hồ Duy Dung không quay đầu lại, chỉ phất tay áo bước đi, giọng nói lạnh băng vang lên, che giấu sự run rẩy:
"Hoàng hậu phúc lớn mạng lớn, tự thiên hữu tướng. Thần chỉ đến xem, thấy không có gì đáng ngại nên đi trước. Triều đình còn nhiều việc phải làm, không rảnh rỗi như các người."
Hắn bước ra khỏi động băng, để lại phía sau ánh sáng ấm áp của sự đoàn tụ. Hắn bước một mình vào bão tuyết, mái tóc trắng giấu dưới mũ quan, cô độc gánh vác vận mệnh đen tối của cả một triều đại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store