ZingTruyen.Store

Hướng dẫn trở thành đại ác quỷ

3.Nô lệ

umeboylove419

"Kho báu của ngươi?"


Người đàn ông mắt vàng ngồi trên ghế bằng dây leo đen mà Enoch vừa tìm thấy, hơi nhếch khóe miệng mỉm cười hỏi: "Kho báu không phải nên thuộc về Acheros sao?"


Enoch đang nói những điều vô lý: "Hắn chết rồi, và sau khi hắn chết tất cả kho báu này sẽ là của ta!"


"KHÔNG."


Nói xong người đàn ông mắt vàng đứng dậy khỏi chiếc ghế bằng dây leo đen và bước về phía Enoch.


Enoch mê man không biết hắn ta đang phủ nhận một trong hai câu nào của mình "không"?


Là câu Acheros đã chết rồi ?


Hay tất cả kho báu của Acheros đều là của mình?


Khi người đàn ông mắt vàng lên tiếng lần nữa, Enoch dần nhận ra có lẽ hắn ta đang phủ nhận điều gì đó: " Ta đâu có hề đánh cắp kho báu của ngươi."


Người đàn ông tiến lại gần hơn, Enoch liền hiểu ra tại sao lúc đầu cậu không phát hiện ra hắn ta.


Là bởi vì màu da của người đàn ông này gần như giống hệt với người hàng xóm Mickey, cả hai đều có làn da ngăm đen pha chút xám xịt, và hắn ta chỉ mặc một chiếc áo choàng lụa đen. Hoàn toàn có thể hoà mình, ẩn núp trong bóng tối. Nếu hắn không nói chuyện thì ai mà phát hiện ra được chứ?


Đúng là Kỹ năng của một tên trộm!


Sao hắn còn dám nói dối là không ăn cắp kho báu của mình?!


Enoch trừng mắt nhìn hắn ta.


Người đàn ông mắt vàng bước tới chỗ Enoch, chỉ vào đĩa gan ngỗng béo ngậy mà Enoch vừa ăn và nói, "ta là " kẻ ngốc" đã nấu món này."


"......Ồ ồ ngươi là đầu bếp à?"


Enoch bối rối và hoang mang: Tất cả đầu bếp ở địa ngục đều to lớn dữ vậy sao?


Ở Đông địa ngục con thú hung dữ kia là một đầu bếp, và ở Tây địa ngục lại có đồng tiền vàng da đen đứng trước mặt cậu cũng là một đầu bếp.


Chiều cao và vóc dáng của hắn tỉ lệ nghịch với Enoch, cao lớn và vạm vỡ. Những đường gân trên mu bàn tay hắn, dưới lớp áo choàng mỏng cơ bụng hiện rõ, đầy đặn và săn chắc, tràn đầy khí chất hoang dã. Kết quả là cái bóng của hắn khi đến gần toát ra một cảm giác áp đảo mãnh liệt 


Cậu Bị bao phủ trong bóng tối, cảm giác giống như khi đứng trước những đỉnh núi Cảnh Y Bắc Nhĩ, làm người ta không khỏi cảm thấy bản thân nhỏ bé


Sau đó Enoch lại trừng mắt nhìn hắn ta.


Cậu vẫn còn bất mãn muốn đuổi người kia đi: "Trình độ nấu nướng của ngươi tệ quá, cần phải luyện tập nhiều hơn. Vừa hay ta vẫn chưa no, ngươi đi nấu thêm cho ta hai món nữa."


Người đàn ông mắt vàng không nghe theo yêu cầu, chỉ khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn kỹ mái tóc xoăn vàng óng và đôi mắt xanh ngọc bích như bầu trời của Enoch: "Một thiên thần?"


Enoch im lặng. Cậu đẩy mái tóc xoăn đang che khuất chiếc sừng gãy phân nửa của mình sang một bên và chỉ vào nó.


Người đàn ông mắt vàng nhìn về phía cặp sừng nhỏ trên đầu cậu và đôi cánh dơi mềm mại phía sau. Hắn ta nhướn mày nói: "Ồ, một succubus."


Enoch: "?"


Enoch nổi giận


Cậu tức đến nỗi cổ và xương quai xanh chuyển sang màu hồng đỏ.


"Tên ma đầu đáng ghét!"


Cậu chửi thề rồi vỗ cánh bay lên, viền áo choàng trắng phủ cái bóng lên người đàn ông "Ta là quỷ dữ, một con quỷ ác độc và tàn bạo!"


Người đàn ông mắt vàng nhìn lên Enoch và nói: "Ừm, ừm nhìn từ góc độ này thì trông thật tàn nhẫn."


hắn nói thêm:"Đủ rồi, đừng bay cao nữa cậu sẽ đụng trần nhà đấy."


Vừa dứt lời, Enoch nghẹn ngào: "Ui ya!"


"..."


Lời nhắc nhở muộn màng, Enoch đã đụng trúng xương sọ rồng rồi


Enoch xoa chiếc sừng bị bầm tím, giọt lệ trong mắt cậu ngưng tụ thành nước mắt, hai giọt nước mắt rơi xuống, cậu chửi rủa dữ dội: "Acheros chết tiệt, chết tiệt! Đã hẹo lâu rồi còn bắt nạt ta?"


Người đàn ông mắt vàng thở dài: " không ngờ bị phát hiện rồi, ta thật sự muốn bắt nạt ngươi."


Enoch: "......?"


Enoch chớp mắt, trước khi tầm nhìn mờ ảo của cậu ổn định, cậu cảm thấy có ai đó kéo gấu áo choàng của mình và cậu bị kéo xuống khỏi không trung. Lại ngồi trên chiếc bàn tròn bằng dây leo đen. 


Bây giờ Enoch không thể cúi xuống nhìn người đàn ông mắt vàng từ trên cao nữa.


Thay vào đó người đàn ông nhìn xuống Enoch, con ngươi thẳng đứng ở giữa mắt vàng của hắn ta nheo lại, dấu hiệu của một loài động vật máu lạnh đang khóa chặt con mồi trước khi đi săn.


Giọng nói của hắn dịu dàng, nhưng nó cho Enoch biết thế nào là tàn nhẫn thực sự: " Mặc kệ trước kia ngươi là ai, thì bây giờ ngươi chỉ còn một danh xưng duy nhất"


Enoch tỉnh táo một chút vì hoang mang. Nỗi sợ hãi nguy hiểm theo bản năng thúc đẩy, cậu hỏi trong hoảng loạn: "...hả cái gì cơ?"


"Nô lệ của ta."


Người đàn ông mắt vàng trả lời bằng giọng trầm và lấy ra một chiếc vòng cổ* nhung đen mềm mại có một sợi xích bạc lạnh lẽo ở giữa giống với màu tóc bạc dài buông xoã sau lưng hắn


*Cái vòng cổ này một khi đeo lên sẽ khắc dấu ấn nô lệ và chỉ có Acheros mới tháo được 


Khi hắn cúi xuống, một vài lọn tóc bạc giống như lụa dệt từ ánh trăng, lướt qua mũi Enoch mang cảm giác mát lạnh thoang thoảng.


Sau khi đeo vòng cổ nhung vào cho Enoch, hắn vuốt ve mái tóc xoăn vàng mềm mại của Enoch như đang vuốt ve một chú cún con: "452 đây là số hiệu nô lệ của ngươi, và cũng là tên ta đặt cho ngươi."


"Và ta tên là 'Acheros'."


" Tên khốn kiếp mà ngươi nhắc tới giờ là chủ nhân của ngươi mãi mãi"


Dưới cái nhìn của hắn ta, đồng tử Enoch mở to kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo chúng co lại bằng kích thước của đầu kim, bởi vì lúc này hộp sọ xương rồng nhợt nhạt dường như sống lại, mở cái miệng khổng lồ để ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài chiếu vào.


Enoch đối diện phía ánh sáng và không thấy rõ người đàn ông nói gì, nhưng tiếng gầm rú chói tai của rồng và tiếng gió vẫn tiếp tục tràn vào tai cậu.


Giữa tiếng gào thét chấn động, Enoch nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, thấy đôi cánh rồng đen từ sau lưng người đàn ông vươn ra, to lớn đến mức che khuất mọi ánh sáng. Trong bóng tối bao trùm cậu bị hắn kia túm lấy bay lên trời cao lao vào màn mây.


Enoch chưa bao giờ bay cao đến thế kể từ lúc rơi xuống địa ngục.


Cao đến nỗi dường như cậu đã rời khỏi địa ngục tàn khốc và đẫm máu để đến thiên đường tối cao mà mọi người hằng mong ước, nơi hạnh phúc và tuyệt đẹp.


Cuối cùng Enoch đến được nơi cao nhất, đỉnh núi Cảnh Y Bắc Nhĩ , một tòa lâu đài sừng sững giữa bão tuyết lớn.


Lâu đài này nằm cạnh địa ngục, phía trên có một cây thánh giá màu đen cao chót vót trên đỉnh tháp, cố gắng đâm xuyên qua bầu trời xám xịt lạnh lẽo


Bóng đôi cánh rồng lướt nhẹ qua những ô cửa sổ hoa hồng được chạm khắc tinh xảo của lâu đài.


Thấy vậy, đám người hầu trong lâu đài Pancrati* vội vàng thắp sáng những ngọn nến bằng vàng hai bên tường. Ngọn lửa bập bùng trong làn gió lạnh mang báo hiệu con rồng trở về. Họ nhanh chóng quỳ xuống đất, cẩn thận nói: "Lãnh chúa Acheros, mừng ngài trở về."


*Pancrati (tên lâu đài)


Theo thường lệ, họ sẽ nhận được câu trả lời lạnh lùng như "Cút đi" từ con Rồng và họ sẽ trả lời "Vâng, thưa Chúa tể Acheros" rồi rời đi bình thường 


Vâỵ mà hôm nay con rồng nói: "Ngươi bay chưa đủ sao?"


Những người hầu theo thói quen nói "Vâng, thưa Chúa tể Acheros" nhưng lập tức nuốt lại lời vì sốc. Con rồng ác hôm nay nói hẳn bốn từ!


Đó là một câu hỏi, giọng điệu có vẻ bất lực và bao dung.


Sau khi hỏi mà chưa nhận được câu trả lời, hắn ta tò mò hỏi thêm lần nữa: "ngươi chỉ bay được ở địa ngục thôi sao?"


Những người hầu không thể chịu đựng lời Acheros nữa, họ ngước lên xem rồng ác đang nói chuyện với ai. Họ đã bắt gặp một thiên thần


Cậu ấy là một chàng trai đáng yêu.


Cậu đắm mình trong ánh sáng nhẹ qua ô cửa sổ hoa hồng. Mái tóc vàng óng mềm mại của cậu tỏa ra hơi ấm sánh ngang với ánh mặt trời. Làn da cậu mịn màng trắng như sữa, đặc biệt là đôi mắt xanh ngọc bích lấp lánh.


Giống như ngôi sao bethlehem* được ghi chép trong Kinh thánh, sáng ngời, sạch sẽ và toả sáng.


*Ngôi sao bethlehem = ngôi sao giáng sinh, được ghi chép trong kinh thánh Tân Ước


Không từ nào có thể ca ngợi hết vẻ đẹp rực rỡ này


Những người hầu ngước nhìn cậu, thấy chiếc vòng nhung quanh cổ cậu và sợi dây chuyền bạc do con rồng cầm trong tay, đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng: con rồng độc ác này cuối cùng đã trở nên tàn bạo tới mức bắt một thiên thần về để tra tấn và trả thù hay sao?


"Những thiên thần sinh ra chỉ để trói buộc lũ sinh vật địa ngục, thật đáng thương. Thử hỏi, những con quỷ ấy làm sao có thể mong chờ điều gì tốt đẹp xảy đến với mình*?"


*Ngụ ý là làm thiên thần đã khổ, luôn sống với sứ mệnh và nhiệm vụ còn làm ác quỷ lại càng khổ hơn nên sinh ra oán hận và trả thù 


Trong bế tắc, họ nghe thấy thiên thần gọi tên chủ nhân của mình bằng giọng thậm chí còn tuyệt vọng hơn cả họ, run rẩy và sốc: "....Acheros?"


Xong đời!


Nói chuyện một cách thiếu tôn trọng với chủ nhân


Liệu cánh của thiên thần này có bị rồng ác bẻ gãy không? Giống như đôi cánh dơi của họ cùng chung số phận bị bẻ gãy?


Những người hầu vô thức nhìn vào đôi cánh của thiên thần...ồ không thấy cánh....


Mà chỉ thấy một cặp cánh dơi quỷ giống hệt cánh của họ, nhưng nhỏ hơn nhiều.


Dường như đôi cánh dơi nhỏ kia vẫn chưa thích nghi được với độ cao của đỉnh núi Cảnh Y nên chúng cánh đập loạng xạ hoặc có lẽ do cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi nanh vuốt của rồng tà ác


Dấu ấn nô lệ mà Acheros khắc trên vòng cổ không ai có thể gỡ bỏ được ngoại trừ chính hắn ta.


Cậu nắm lấy vòng cổ kéo nó mãi đến khi đầu ngón tay sưng đỏ. Cuối cùng cũng nhận ra kháng cự là vô ích, tiếng vỗ cánh dơi của cậu yếu dần, nước mắt trào ra: "Ngươi, ngươi ngươi... ngươi không phải đã chết rồi sao?"


"Ngươi chưa chết?"


Acheros cố ý lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn ta có lông mày rậm và khuôn mặt điển trai, nên vẻ mặt này có vẻ không hề khoa trương.


Enoch cảm nhận khuôn mặt mình dần méo mó, nên cậu bịt tai và nói trong đau đớn, "...Tôi chết rồi."


Đúng vậy, chẳng phải mọi người đều xuống địa ngục sau khi chết sao?


Vậy thì việc một con quỷ đã chết như cậu gặp một con rồng chết ở địa ngục là chuyện bình thường, đúng không?


Nhưng Enoch không thể chấp nhận sự thật đau lòng này.


"Ôi, khônggggg—!"


Cậu gào lên và bắt đầu vỗ cánh lần nữa, đập vào cửa sổ hoa hồng, cố gắng trốn thoát qua cửa sổ.


Cửa sổ hoa hồng bị cậu đập vỡ, nhưng vẫn không thể ngăn cản cơn bão tuyết dữ dội bên ngoài. Gió lạnh mang theo những mảnh băng vỡ tràn vào lâu đài, thổi bay Enoch trong nháy mắt, suýt nữa thì gãy cả cánh.


Acheros chỉ có thể dẫn cậu đến một nơi khác để tránh gió, rồi nói: "Được rồi, được rồi, 452, tôi cho phép cậu giữ lại đôi cánh trang trí bé xinh này. Tôi sẽ không vặn chúng nên cậu không cần phải tự làm mình bị thương."


Enoch cảm thấy mình bị con rồng này xúc phạm nghiêm trọng.


Cậu chỉ có thể tiếp tục bay về phía mái vòm của lâu đài, hy vọng có thể đứng ở chỗ cao nhất và trừng mắt nhìn con rồng đang sỉ nhục mình để trả thù.


Không ngờ trong lúc bay chiếc hộp ngà nhỏ đột nhiên rơi xuống khỏi người Enoch. Acheros với đôi mắt vàng sắc bén, hắn nhanh tay bắt được nó


Sắc mặt Enoch đột ngột thay đổi , thay vì bay lên cậu lại lao xuống chỗ con rồng. "Trả nó lại cho ta!"


Acheros giơ tay trái lên, nhẹ nhàng véo chiếc cổ thon dài của Enoch. Tay phải cầm chiếc hộp ngà, hắn cuối mắt hé môi, chậm rãi đọc lời nguyền khắc trên ổ khóa hộp:


"Bất cứ ai mở chiếc hộp này với lòng tham, Enoch sẽ bắt được linh hồn của người đó như tóm một con chim."


_________

Truyện ngoài lề


Rồng Ác: Vẫn chưa bay đủ sao?


Người hầu: Vâng, thưa Chúa tể Acheros.


Rồng Ác: ngươi chỉ bay được ở địa ngục 

thôi sao?


Người hầu: Vâng, thưa Chúa tể Acheros.


Ác Long: Ta đang nói chuyện với các ngươi à?


Người hầu: Vâng, thưa Chúa tể Acheros.


Rồng Ác: Cút ra ngoài!!!


Người hầu: Vâng, thưa Chúa tể Acheros.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store