ZingTruyen.Store

[hoonhoonz] For you, Always

8.

nininana123

Chỉ còn bốn ngày trước deadline.

Sau những đêm chia sẻ bí mật và sự tiếp xúc đột ngột trong phòng tập, bức tường ngăn cách giữa Jihoon và Dohoon đã bị phá vỡ. Tuy nhiên, sự căng thẳng về thể chất của Jihoon vẫn còn đó. Cậu vẫn tập luyện điên cuồng, và việc phải chống chọi với nỗi sợ hãi đã bào mòn hệ miễn dịch của cậu.

Sáng ngày mùng 11 tháng 1, Jihoon thức dậy với cảm giác đầu óc quay cuồng và cổ họng khô rát. Cậu cố gắng bước xuống giường, nhưng chân cậu khuỵu xuống. Cậu bị sốt nhẹ.

Dohoon, người luôn thức dậy sớm nhất, nghe thấy tiếng động và lập tức quay lại. Anh thấy Jihoon đang bám vào thành giường, mặt đỏ bừng.

"Jihoon! Em làm sao vậy?" Dohoon bước đến, giọng anh đầy lo lắng.

Jihoon cố gắng cười gượng. "Em... em ổn. Chỉ là hơi mệt thôi."

Dohoon không nói gì. Anh đưa tay chạm vào trán Jihoon. Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo.

"Em đang sốt," Dohoon khẳng định. Anh nhanh chóng lấy nhiệt kế. "38.5 độ"

"Không sao, em phải đi tập," Jihoon lẩm bẩm, cố gắng đứng dậy. "Hôm nay có buổi đánh giá đội hình..."

"Em không đi đâu hết," Dohoon ngắt lời, giọng anh lạnh lùng và dứt khoát. Anh đỡ Jihoon nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín. "Anh sẽ gọi quản lý báo em bị ốm. Anh không để em tự hủy hoại bản thân mình đâu."

Sự chăm sóc tận tình và mệnh lệnh dứt khoát của Dohoon khiến Jihoon bất lực. Cậu không thể phản kháng.

Dohoon rời đi, nhanh chóng quay lại với một cốc nước ấm, thuốc hạ sốt, và một chiếc khăn lạnh. Anh đặt thuốc vào tay Jihoon.

"Uống đi. Sau đó ngủ một chút."

Trong suốt buổi sáng đó, Dohoon hủy bỏ lịch tập của mình để ở lại chăm sóc Jihoon.

Anh pha trà gừng, nấu cháo trắng đơn giản và tự tay đút cho Jihoon ăn từng thìa nhỏ, vì tay Jihoon run rẩy không cầm nổi thìa. Anh cẩn thận lau mồ hôi trên trán Jihoon. Sự chăm sóc này không giống với sự an ủi thầm lặng trước đây. Đây là sự quan tâm hoàn toàn cá nhân, vượt qua giới hạn của người cùng phòng hay đồng đội.

Khi Jihoon thiếp đi, Dohoon ngồi bên bàn học, mắt vẫn theo dõi Jihoon. Anh nhìn vào cuốn sổ du học bị lệch trên bàn cậu. Anh biết, bệnh tật này là lời cảnh báo cuối cùng cho sự kiệt sức của Jihoon.

Khoảng giữa trưa, Jihoon tỉnh giấc. Cậu thấy Dohoon đang ngồi cạnh giường.

"Sao anh không đi tập?" Jihoon khàn giọng hỏi.

"Anh không thể để em một mình," Dohoon đáp. Anh đưa cho Jihoon một chai nước lọc lạnh. "Em đã đỡ sốt chưa?"

"Dạ, đỡ rồi." Jihoon im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: "Cảm ơn anh, Dohoon."

Dohoon chỉ gật đầu. Anh không muốn lời cảm ơn, anh muốn Jihoon ở lại.

Anh đứng dậy, đi đến chiếc cặp của mình. Anh lấy ra một gói hàng nhỏ, được bọc cẩn thận.

"Anh đã mua cái này tuần trước," Dohoon nói, đặt gói hàng lên chăn của Jihoon. "Em mở ra xem đi."

Jihoon ngạc nhiên. Cậu mở gói hàng. Bên trong là một chiếc bút chì kỹ thuật cao cấp dùng cho kiến trúc hoặc vẽ chi tiết, và một cuốn sổ phác thảo chất lượng cao với bìa đen.

Món quà này không phải là sữa dâu, không phải là thứ để an ủi. Nó là món quà liên quan trực tiếp đến ngành Thiết kế Đồ họa mà Jihoon đã nộp hồ sơ du học.

"Đây là..." Jihoon ngước nhìn Dohoon, bối rối.

"Anh biết em thích vẽ vời và thiết kế đồ họa. Anh thấy em hay phác thảo trong giờ giải lao," Dohoon giải thích, giọng anh bình tĩnh. "Anh nghĩ, dù em chọn con đường nào, em cũng nên có công cụ tốt để theo đuổi đam mê. Chiếc bút này, nó rất chính xác. Nó cần một người kiên nhẫn để sử dụng."

Dohoon đang nói với Jihoon: Anh thấy em, anh thấy đam mê bí mật của em, và anh tôn trọng nó.

Jihoon cảm thấy nghẹn lại. Món quà này là một con dao hai lưỡi. Nó vừa là sự chấp nhận cho lựa chọn du học, vừa là sự nhắc nhở về việc cậu đang lãng phí chính niềm đam mê này để trốn chạy.

"Anh không ép em," Dohoon nói, nhìn thẳng vào mắt Jihoon. "Nhưng anh muốn em biết, đam mê không chỉ có một chỗ để phát triển. Em có thể theo đuổi thiết kế, có thể vẽ, có thể làm mọi thứ em muốn, ngay cả khi em là một idol. Em không cần phải chọn một trong hai."

Sự quan tâm của Dohoon đã vượt xa nghĩa vụ của một người cùng phòng. Anh đã thấy sự yếu đuối của Jihoon và đang dùng chính sự yếu đuối đó để biến thành sức mạnh. Anh đang cho Jihoon thấy: Anh không chỉ muốn em ở lại nhóm, anh muốn em là chính em, ở ngay đây, với anh.

Jihoon siết chặt chiếc bút trong tay. Nước mắt cậu lại chảy ra, nhưng lần này là nước mắt của lòng biết ơn sâu sắc và sự đấu tranh. Cậu biết, Dohoon đang cho cậu một lối thoát. Và chính món quà này đã khiến cậu phải tự hỏi: Liệu cậu có thể tìm thấy sự an toàn để là chính mình, ở ngay nơi cậu sợ hãi nhất?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store