ZingTruyen.Store

Hồng Trần Như Mộng

CHƯƠNG 2 THU NHẬP ĐỒ ĐỆ

Trangtronggio

CHƯƠNG 2: Thu Nhận Đồ Đệ

Khi Sư phụ Thanh Vân Đạo Trưởng vừa dứt lời, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng dồn dập đã vang lên từ con đường lát đá dẫn vào đạo quán. Lạc Thanh Sương quay người, đứng thẳng ở sân, ánh mắt trầm lặng của nàng quét qua từng người một.

Sư phụ Thanh Vân đã không chọn đệ tử dựa vào thiên phú tu đạo như Lạc Thanh Sương mà dựa vào "nhân duyên" và "duyên nợ" với hồng trần. Bảy người họ, tuổi tác khác nhau, xuất thân khác nhau, mang theo những luồng khí chất đa dạng mà Cửu Huyền Sơn đã vắng bóng bấy lâu.

Người đi đầu là Nhị sư đệ, Liễu Tùng. Y  trạc tuổi Lạc Thanh Sương, thân hình cao ráo, mặc một chiếc áo khoác đen giản dị thay vì đạo bào. Liễu Tùng có khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt sáng và sắc bén, toát lên vẻ thông minh và lý trí. Y là một nhân tài bị gia đình ruồng bỏ, được Sư phụ nhặt về. Liễu Tùng bước đi cẩn trọng, hành lễ chuẩn mực, nhưng ánh mắt y vẫn mang theo sự tính toán, phân tích về mọi thứ xung quanh.

"Đại sư tỷ, Liễu Tùng xin ra mắt." Giọng ý trầm ổn, không hề có vẻ sợ hãi trước khí chất lạnh lẽo của Lạc Thanh Sương. Ý chính là người sau này sẽ đại diện cho lý trí và sự cản trở Lạc Thanh Sương.

Tiếp theo là Tam sư tỷ, Diệp Khinh Hàn. Nàng nhỏ hơn Lạc Thanh Sương vài tuổi, vẻ ngoài dịu dàng, trang nhã như một giáo sư đại học. Khinh Hàn là người duy nhất trong số các đệ tử từng học y khoa, tâm tính nhân hậu, luôn mang theo một luồng sinh khí ấm áp.

"Khinh Hàn bái kiến Đại sư tỷ." Nàng cười nhẹ, ánh mắt nhìn Lạc Thanh Sương đầy thiện ý và sự ngưỡng mộ, làm dịu đi không khí căng thẳng.

Sau Khinh Hàn là Tứ sư đệ, Tần Vũ – người mang khí chất võ thuật rõ rệt nhất. Hắn ta có thân hình vạm vỡ, ánh mắt cương trực, tính tình nóng nảy và thẳng thắn. Hắn ta không giỏi về kinh thư nhưng lại là người có lực tay mạnh nhất, chuyên về các pháp khí phòng ngự.

Kế đến là Ngũ sư muội, Thẩm Nguyệt. Cô bé nhỏ tuổi nhất trong sáu đệ tử , đeo kính gọng tròn, vẻ ngoài hơi nhút nhát nhưng đôi mắt lại linh hoạt, luôn quan sát  mọi vật xung quanh với tốc độ nhanh. Cô bé là thiên tài về máy tính và kỹ thuật, đại diện cho tri thức hiện đại.

Họ là những người khác nhau với những  đặc điểm riêng, nhưng tất cả đều mang hình bóng phản chiếu về khói lửa nhân gian nơi nàng thật lâu chưa nhìn ngắm cùng tiếng cười giòn giã, những bộ quần áo màu sắc tươi mới, và sự hiếu kỳ không che giấu.
Họ là bốn luồng lửa hồng trần vừa được Sư phụ đón lên ngọn núi như thể xưa tan cái lạnh lẽo chốn non núi này.

Lạc Thanh Sương đứng đó, như một khối băng  giữa bốn ngọn lửa rực rỡ ấy. Nàng đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, không nói một lời nào thừa thãi. Khí chất xa cách của nàng khiến những người đệ tử này không dám lại gần.

"Tốt" Sư phụ Thanh Vân cười, ánh mắt đầy thỏa mãn. "Từ hôm nay, các con là huynh muội cùng một nhà, đồng môn Thanh Vân Phái. Thanh Sương là Đại sư tỷ, các con phải kính trọng. Còn một người cuối cùng, đứa cháu gái nhỏ của ta..."

Khi mọi người đang lắng nghe, một luồng khí tức hoạt bát, như một cơn gió xuân ấm áp, lướt qua sân. Người cuối cùng bước vào, và ngay lập tức thu hút mọi sự chú ý.

Đó là Mộc Y Tuyết.

Mộc Y Tuyết khoát lên mình một chiếc váy len mỏng màu kem, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt to tròn, lấp lánh như chứa đựng hàng ngàn vì sao. Khác hẳn với vẻ ngoài uy nghiêm của Lạc Thanh Sương hay sự lý trí của Liễu Tùng, Mộc Y Tuyết mang một vẻ đẹp ngọt ngào, mềm mại, một sự hồn nhiên chưa bị vẩn đục. Nàng không biết về tu hành, được Sư phụ đón lên núi vì cơ thể quá yếu ớt cần linh khí bồi bổ.

Mộc Y Tuyết vừa nhìn thấy Lạc Thanh Sương, ánh mắt nàng lập tức sáng rực, mọi sự e ngại lập tức tan biến.

"Ếy! Đây là Đại sư tỷ sao?"

Mộc Y Tuyết thốt lên, giọng nói trong trẻo như chuông bạc.
Nàng không hề hành lễ theo đúng nghi thức. Thay vào đó, Mộc Y Tuyết chạy thẳng đến chỗ Lạc Thanh Sương, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ cùng tò mò.

"Sư tỷ thật sự rất đẹp! Giống hệt như Tiên Tử trong tranh vậy!"

Mộc Y Tuyết đứng lại trước mặt Lạc Thanh Sương, ngước nhìn nàng không chớp mắt.

Khoảnh khắc đó Lạc Thanh Sương, người đã duy trì sự trầm lặng suốt mười lăm năm, cảm thấy một luồng điện nóng ấm chạy dọc qua tim. Sự trong sáng, không chút tạp niệm của Mộc Y Tuyết đã phá vỡ bức tường phòng vệ kiên cố trong tâm hồn nàng. Lạc Thanh Sương nhìn vào đôi mắt chứa đầy ánh sáng ấy, lần đầu tiên trong đời, nàng không thể giữ được sự lạnh nhạt tuyệt đối.

"Ta là Lạc Thanh Sương,"

Lạc Thanh Sương khẽ nói, âm thanh khô khan nhưng có chút nhẹ nhàng.

"Muội là Mộc Y Tuyết! Sau này muội sẽ là tiểu sư muội của tỷ!"

Mộc Y Tuyết cười rạng rỡ, nụ cười làm bừng sáng cả sân đạo quán đang chìm trong ánh hoàng hôn.

Liễu Tùng và các đệ tử khác chỉ biết nhìn nhau. Lạc Thanh Sương, Đại sư tỷ lạnh lùng chưa bao giờ nói quá năm câu với họ, lại vừa nói chuyện với một người lạ mà không hề tỏ vẻ khó chịu.

Sư phụ mỉm cười, thầm nghĩ: Lò luyện hồng trần đã sẵn sàng. Con đường tu Đạo của Thanh Sương, xem ra thật sự bắt đầu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store