CHƯƠNG 1 NHẬP ĐẠO
CHƯƠNG 1: NHẬP ĐẠO
Trên đỉnh Cửu Huyền Sơn, mây mù lượn lờ quanh co như dải lụa trắng vắt ngang trời. Nơi cao nhất của ngọn núi, ẩn mình trong biển sương, là Thanh Vân Đạo Quán — một chốn tu hành đã trải qua ngàn năm phong sương, mang vẻ cổ kính, tịch mịch nhưng lại chứa đựng linh khí dồi dào.
Tại sân lớn lát đá xanh rêu phong, một thiếu nữ mặc đạo bào trắng, mái tóc đen dài buông xõa như thác nước, đang đứng lặng yên dưới gốc bách cổ thụ. Nàng chính là Lạc Thanh Sương.
Lạc Thanh Sương năm nay tròn hai mươi tuổi, nhưng khí chất đã trầm tĩnh đến mức khó tin. Nàng có dung mạo thanh lệ tuyệt luân, đôi mắt phượng hẹp dài luôn chứa một tầng sương khói mỏng, sâu thẳm và lạnh nhạt như tuyết đầu mùa. Suốt mười lăm năm sống trên núi, nàng chưa từng tiếp xúc với nhân gian phồn hoa, nên từ cử chỉ đến lời nói đều mang theo sự thanh khiết, vô dục của người tu đạo.
Lạc Thanh Sương là cô nhi, được Thanh Vân Đạo Trưởng tìm thấy và mang về nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Sư phụ đối với nàng vừa là người thầy, vừa là người cha, truyền thụ hết thảy kinh thư và đạo thuật chân truyền của Thanh Vân Phái.
Thiên phú tu hành của Lạc Thanh Sương có thể nói là "Tuyệt Vô Cận Hữu" (cực hiếm có). Từ lúc sáu tuổi đã có thể nhập định, mười tuổi đã thông hiểu Ngũ Hành Bát Quái. Nàng hấp thụ linh khí nhanh như gió cuốn mây tan, chỉ cần tập trung, toàn bộ linh khí trong đạo quán đều như bị một lực hút vô hình dẫn dắt, hội tụ quanh nàng.
Sư phụ Thanh Vân Đạo Trưởng thường nói: "Thanh Sương, con sinh ra đã mang theo khí vận của Thanh Vân, là người thủ hộ cho ngọn núi này."
Lạc Thanh Sương luôn khắc ghi lời này. Nàng luyện kiếm dưới ánh trăng, nét kiếm dứt khoát, mang theo uy lực mà người phàm không thể tưởng tượng. Nàng vẽ Phù, nét mực uyển chuyển nhưng chứa đựng sức mạnh kinh hồn, mỗi lá Phù ra đời đều có linh lực dao động rõ rệt. Nàng tu tâm tính, giữ cho bản thân hoàn toàn cô độc và trong sạch, không để tạp niệm hồng trần len lỏi.
Một buổi chiều tà, khi mặt trời khuất dần sau dãy núi, Sư phụ Thanh Vân Đạo Trưởng tóc bạc trắng, chống gậy trúc, bước chậm rãi đến bên Lạc Thanh Sương
"Thanh Sương" giọng Sư phụ trầm ấm, mang theo chút suy tư.
"Con đã đạt đến tầng thứ mà ta không còn gì để dạy nữa rồi. Thế nhưng, Đạo của con vẫn còn một khuyết điểm lớn."
Lạc Thanh Sương quỳ xuống hành lễ, tĩnh tâm lắng nghe:
"Xin Sư phụ chỉ bảo."
"Khuyết điểm của con... là quá mức vô vi. Đạo là để cứu nhân độ thế, không phải để trốn tránh thế sự. Dù có linh lực vô biên, nếu không hiểu được tình cảm nhân gian, con vẫn chỉ là một người canh giữ pho tượng lạnh lẽo."
Sư phụ thở dài nhẹ. "Hồng trần là một lò luyện vĩ đại. Lò luyện này sắp có thêm bảy người nữa vào, và một tiểu cô nương. Hãy nhìn họ, học từ họ. Đó mới là bài học cuối cùng của ta dành cho con."
Lạc Thanh Sương ngước mắt lên, nhìn về phía cổng sơn môn, nơi mây mù đang tan dần. Nàng cảm nhận được sáu luồng sinh khí mạnh mẽ đang dần tiến lại gần, cùng với một luồng khí tức khác, nhỏ bé nhưng trong sáng, hoạt bát đến lạ kỳ.
Tám năm cô độc tu hành sắp đến hồi kết thúc. Nàng, Lạc Thanh Sương sắp phải trở thành đại sư tỷ đời thứ năm mươi của Thanh Vân Đạo Quán, sắp phải mang trên vai gánh nặng trách nhiệm mới này. Nhưng nàng không biết rằng, trong số những người sắp bước qua cánh cổng mây mù kia, có một người sẽ trở thành sợi dây ràng buộc nàng với trần người khiến nàng từ bỏ cả đạo tâm sau này
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store