ZingTruyen.Store

Hỗn Nguyên Đạo Kỷ: Ta Xây Dựng Tông Môn Thành Thánh Địa

Chương 10: Những Hạt Giống Trong Bùn Lầy

aki95a

Khu Nam thành, hay còn gọi là "Xóm Chuột".
Khác xa với vẻ hào nhoáng của trung tâm Thanh Phong Thành, nơi này là cống rãnh chứa đựng những thứ cặn bã nhất của xã hội tu tiên. Những ngôi nhà lụp xụp dựng bằng gỗ mục, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ rãnh nước đen ngòm.
Cư dân ở đây đa phần là phàm nhân không có linh căn, hoặc những tán tu tầng lớp thấp nhất (Khí Huyết Sơ Kỳ) bị thương tật, không còn khả năng chiến đấu, phải sống vất vưởng qua ngày.
Cổ Tam Thông đi trước, tay cầm bầu rượu, bước thấp bước cao nhưng lại tránh né những vũng nước bẩn một cách tài tình.
"Nhóc con," Cổ Tam Thông hất hàm về phía những đứa trẻ rách rưới đang ngồi co ro trong góc tường, ánh mắt đờ đẫn. "Muốn tìm ngọc thô thì phải chịu khó bới trong đống phân. Ở đây mạng người rẻ hơn cỏ rác, nhưng đôi khi, chính sự khắc nghiệt này lại tôi luyện nên những tâm tính kiên cường nhất."
Trần Phong gật đầu, ánh mắt không hề có chút khinh thường nào, chỉ có sự quan sát lạnh lùng và kỹ lưỡng.
"Cổ lão, ngài là chuyên gia nhìn người. Tìm cho ta hai đứa."
Cổ Tam Thông cười khẩy, ngửa cổ uống một ngụm rượu: "Ta chỉ là một lão già luyện đan Tam phẩm quèn, mắt mũi kèm nhèm, làm sao nhìn chuẩn được?"
Ba người đi sâu vào trong hẻm nhỏ. Đột nhiên, tiếng la hét và đánh đập vang lên từ một bãi rác phía trước.
"Đánh! Đánh chết nó cho tao! Dám giấu miếng bánh bao à?"
Một nhóm bốn, năm tên côn đồ nhí (khoảng 14-15 tuổi) đang vây đánh một thiếu niên nhỏ hơn. Thiếu niên kia chừng 12 tuổi, gầy gò đen nhẻm, đang nằm cuộn tròn dưới đất, hai tay ôm chặt đầu, dùng lưng hứng chịu những cú đá như trời giáng.
Dù bị đánh đến hộc máu mồm, nó vẫn không hé răng kêu một tiếng, cũng không buông tay khỏi vật đang giấu trong ngực.
Bên cạnh, một bé gái nhỏ xíu, tầm 10 tuổi, gầy như que củi, đang khóc lóc cố gắng lao vào can ngăn nhưng bị một tên côn đồ đẩy ngã dúi dụi.
"Đừng đánh ca ca ta! Tha cho huynh ấy!"
Trần Phong ra hiệu dừng lại. Hắn nhìn cảnh tượng này, khoé miệng nhếch lên.
"Thú vị."
Hắn không ra tay cứu ngay, mà đứng quan sát.
Tên côn đồ cầm đầu nhặt một hòn đá lớn, giơ lên định đập vào đầu thiếu niên nằm dưới đất: "Mày lì đòn lắm phải không? Để tao xem đầu mày cứng hay đá cứng!"
Ngay khoảnh khắc hòn đá sắp giáng xuống, cô bé kia đột nhiên lao tới, không phải để đỡ đòn, mà nhanh như chớp cắn mạnh vào bắp chân của tên cầm đầu. Cú cắn dốc toàn lực, máu chảy ròng ròng.
"Áaaaa!"
Tên cầm đầu hét lên đau đớn, hòn đá rơi chệch hướng, đập vào vai thiếu niên kia một cú đau điếng "Rắc".
Trần Phong quay sang Cổ Tam Thông: "Cổ lão, ngài thấy sao?"
Cổ Tam Thông híp mắt lại, tia tinh quang loé lên rồi tắt ngấm. Lão lầm bầm với vẻ hời hợt:
"Thằng nhóc kia... xương cốt dị thường. Bị đánh như thế mà không gãy xương sườn, sức chịu đựng gấp mấy lần người thường. Thích hợp tu luyện Thể thuật."
"Còn con bé kia?"
"Con bé đó..." Cổ Tam Thông ngừng lại một chút, mũi khẽ hít hà. "Trên người nó có mùi dược hương tự nhiên rất nhạt. Là Mộc Linh Căn, hơn nữa độ tinh khiết không thấp. Nó biết cách tấn công vào điểm yếu nhất để giải vây, tâm tính bình tĩnh, quan sát tốt. Có thể theo ta quạt lò."
(Thực tế Cổ Tam Thông đã nhìn ra: Thằng bé mang Bàn Thạch Chi Thể ẩn giấu, còn con bé là Dược Linh Chi Thể hiếm gặp. Nhưng lão không nói toạc ra, muốn xem Trần Phong xử lý thế nào.)
"Đủ tiêu chuẩn."
Trần Phong gật đầu. Hắn bước ra khỏi bóng tối.
"Dừng tay."
Giọng nói không lớn nhưng mang theo uy áp của Tiên Thiên Cảnh khiến đám côn đồ lạnh gáy, chân tay cứng đờ không cử động được.
Trần Phong bước tới, nhìn tên cầm đầu đang ôm chân chảy máu: "Cút."
Chỉ một chữ, đám côn đồ như được đại xá, vội vàng dìu nhau chạy thục mạng, không dám ngoảnh đầu lại.
Trần Phong cúi xuống nhìn hai đứa trẻ. Thiếu niên kia vẫn nằm im, nhưng đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Phong như một con sói con bị thương. Hắn từ từ mở tay ra, bên trong là một cái bánh bao đã nát bấy dính đầy đất cát.
Hắn bẻ đôi cái bánh, đưa phần sạch hơn cho cô bé: "Muội ăn đi."
Cô bé lắc đầu, nước mắt lưng tròng, lấy tay áo lau vết máu trên mặt ca ca.
Trần Phong nhìn cảnh này, trong lòng gật đầu hài lòng. Tâm tính tốt, trọng tình nghĩa. Đây chính là thứ Hỗn Nguyên Tông cần.
"Tên là gì?" Trần Phong hỏi.
"Lâm Bách." Thiếu niên khàn giọng đáp, chỉ vào cô bé. "Đây là muội muội ta, Lâm Vũ."
"Muốn thay đổi số phận không?" Trần Phong hỏi thẳng.
Lâm Bách ngẩn người, nhìn bộ quần áo tuy đơn giản nhưng sạch sẽ và khí chất bất phàm của Trần Phong, rồi nhìn sang Diệp Thiên đang ôm kiếm và lão già say rượu.
"Ông... Ông có thể cho muội muội ta ăn no không?" Lâm Bách hỏi, ánh mắt loé lên tia hy vọng.
"Không chỉ ăn no." Trần Phong mỉm cười. "Ta có thể dạy các ngươi tu tiên, dạy các ngươi cách nắm giữ sức mạnh để không bao giờ bị kẻ khác đạp dưới chân nữa. Nhưng đổi lại, mạng của các ngươi thuộc về ta, thuộc về Hỗn Nguyên Tông."
Lâm Bách nhìn xuống đôi bàn tay trầy xước của mình, rồi nhìn muội muội gầy gò. Hắn cắn răng, cố gắng quỳ dậy, dập đầu một cái thật mạnh:
"Sư phụ! Chỉ cần muội muội được sống tốt, Lâm Bách nguyện làm trâu ngựa cho người!"
Lâm Vũ cũng vội vàng quỳ theo: "Con cũng vậy! Con biết giặt đồ, biết nấu cơm, con ăn ít lắm..."
Trần Phong đỡ hai đứa trẻ dậy, vỗ vai Lâm Bách (làm nó nhăn mặt vì đau vết thương cũ):
"Hỗn Nguyên Tông ta không cần trâu ngựa, cũng không cần người hầu. Ta cần đệ tử."
Hắn quay sang Cổ Tam Thông:
"Cổ Trưởng lão, phiền ngài xem qua thương thế cho chúng. Sau đó đưa đi tắm rửa sạch sẽ, mua vài bộ đồ tử tế. Nhìn rách rưới quá làm mất mặt tông môn."
Cổ Tam Thông bĩu môi, ném cho Lâm Bách một viên thuốc màu đen (trông như đất nặn):
"Nuốt đi. Chết không đền mạng đâu."
Lâm Bách không do dự nuốt chửng. Vừa vào bụng, một luồng khí ấm lan toả, cơn đau nhức lập tức dịu đi. Hắn kinh ngạc nhìn lão già say rượu. Thuốc tiên!
...
Đội hình hiện tại của Hỗn Nguyên Tông:
Tông chủ: Trần Phong (Tiên Thiên Sơ Kỳ).
Trưởng lão: Cổ Tam Thông (Tiên Thiên Sơ Kỳ - Tam phẩm luyện đan sư).
Đại đệ tử: Diệp Thiên (Khí Huyết Hậu Kỳ - Cửu kiếp kiếm thể, Biến di kim linh căn).
Nhị đệ tử: Lâm Bách (Chưa tu luyện)
Tam đệ tử: Lâm Vũ (Chưa tu luyện)
Trần Phong nhìn đội ngũ "tạp nham" của mình giữa khu ổ chuột hôi thối, lòng đầy hào khí (lẫn chút lo lắng về túi tiền sắp cạn).
"Đủ quân số rồi. Ngày mai, chúng ta đến Thiên Địa Các!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store