[Hokage]: Khi Obito biết bí mật tộc Uchiha
PN 3.1
Trong không gian Kamui, Obito chăm chú nhìn vào tài liệu mà hắn tìm được từ Madara, ghi lại cuộc đời của Senju Hashirama sau khi anh mất. Một hơi nghẹn lại trong lồng ngực, muốn thốt ra mà không thể.Obito chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, chỉ muốn tìm cách phát tiết. Hắn đeo mặt nạ lên, chuẩn bị quay về Làng Sương Mù Ẩn…Tâm trạng rối ren, Obito đang định ra tay với Kirigakure, dù biết rõ kế hoạch Mắt Nguyệt là giả dối. Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn không muốn thấy Làng Sương Mù sống yên ổn.Bất chợt, thân thể cậu lóe sáng rồi biến mất khỏi không gian Kamui.“Ugh…” Obito rên khẽ, cảm giác như vừa xuyên qua một bức tường vô hình. Nội tạng trong cơ thể chấn động dữ dội, đau đớn đến mức như bị lệch chỗ, rồi lập tức trở về bình thường. Nhưng hắn cảm thấy trong đầu có gì đó khác lạ.Cảm giác nôn nao ập đến, nhưng hắn đã lâu không ăn uống gì, có muốn nôn cũng chẳng thể nôn ra thứ gì. Thần trí mơ hồ, mắt trái mở to, nhìn xung quanh dò xét. Đây là Konoha? Nhưng lại có điều gì đó khác lạ.Chưa kịp hiểu rõ, Obito đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.Một ninja xuất hiện bên cạnh, lật chiếc mặt nạ kiểm tra hơi thở của Obito, sau đó kéo cậu đến nơi đông người đang tụ tập.Cách ngôi làng không xa, một trận chiến kinh thiên động địa đang bùng nổ. Chakra khổng lồ tràn ngập, Senju Hashirama và Uchiha Madara đang liều chết chiến đấu với nhau.Trong thời khắc sống còn này, bất kỳ kẻ lạ mặt nào cũng đều bị xem là mối đe dọa.Senju Tobirama híp mắt quan sát thiếu niên bất tỉnh. Hắn xuất hiện quá đột ngột và đáng nghi ngờ trong lúc toàn bộ ninja đang cảnh giác cao độ.Tobirama ra hiệu cho tộc trưởng Yamanaka bước lên, chuẩn bị đọc ký ức của Obito.Ở phía khác, tộc Uchiha, cũng là công thần dựng làng, lại đứng tách biệt khỏi phần còn lại của Konoha, có vẻ không hòa hợp. Trong đám đó, Uchiha Hikaku lặng lẽ nhìn trận chiến nơi xa, ánh mắt thoáng lo lắng nhưng nhanh chóng che giấu.“Madara-sama… mặc kệ ngài làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ ngài.”Hikaku, thân tín của Madara, sớm đã nhận ra tộc Uchiha có gì đó bất thường. Thậm chí, Madara đã bị tộc trưởng và tộc lão xóa tên khỏi gia phả. Điều đó khiến hắn bất ngờ, nhưng Hikaku hiểu rằng nghiên cứu của Madara về bí thuật Uchiha hẳn là vì giây phút này.Những ngày qua, bọn họ đều chờ đợi ở đây, cảm nhận rõ chakra của hai vị đại nhân kia biến động. Nhưng không ai dám tới gần, trận chiến của Hashirama và Madara không cho phép kẻ khác can thiệp.Hikaku suy đoán, ngay cả khi Madara tử trận tại đây, đó cũng chỉ là một phần trong kế hoạch lớn của ngài. Thế nhưng, nỗi lo trong lòng hắn vẫn không giảm bớt. Ánh mắt vô thức hướng đến thiếu niên đang nằm bất động.Ngay khi Obito xuất hiện, Hikaku đã nhận ra khí tức Uchiha. Làn chakra lạnh lẽo ấy quá quen thuộc, trong đó, hắn cảm nhận thấy bóng dáng Madara. Ánh mắt hắn lại rơi vào khuôn mặt nửa lành nửa sẹo của Obito, khiến người khác sợ hãi mà bỏ qua. Nhưng Hikaku thì không, ngay ánh nhìn đầu tiên, hắn đã thấy sự giống nhau kỳ lạ với Madara-sama.Tộc trưởng Yamanaka đặt tay lên đầu Obito, chakra tụ lại, chuẩn bị đọc ký ức. Nhưng bất chợt, ông dừng lại.Thiếu niên đã mở mắt. Đôi Sharingan ba tomoe đỏ rực nhìn chằm chằm khiến mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương Yamanaka.Trong thời đại chiến loạn này, ai dám đối diện trực diện với Sharingan ba tomoe mà không run sợ?Yamanaka lập tức thu tay về, cười gượng rồi quay sang trách móc tộc nhân Uchiha: “Thiếu niên này là người của các ngươi, sao lại không nói sớm?”Các tộc lão Uchiha lúc này mới để ý. Khi thấy một đứa trẻ tuổi còn nhỏ đã mở được Sharingan ba tomoe, họ không khỏi kinh ngạc. Một thiên tài như vậy, đương nhiên phải giữ lại.Senju Tobirama thì lạnh lùng nhìn ra toan tính của Uchiha. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ ngừng đề phòng bọn họ.Tobirama tiến lên, đối diện trực tiếp với Obito:
“Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở Konoha vào lúc này? Ta chưa từng thấy ngươi trong làng.”Giọng nói dần trở nên nghiêm khắc: “Ngươi cố ý chọn thời điểm anh trai ta và Uchiha Madara giao chiến để xuất hiện, rốt cuộc mục đích là gì?”Obito vốn hoang mang, ký ức rối loạn. Nhưng khi nghe nhắc đến cái tên ấy, đôi mắt lập tức sáng lên. Hắn ngồi bật dậy, khiến đám ninja xung quanh hoảng sợ lùi lại, chỉ còn Tobirama vẫn đứng nguyên.Nhìn người đàn ông tóc bạc trước mặt, ký ức trong đầu Obito trùng khớp với ký ức của Madara.“Senju Tobirama?” giọng nói phát ra lại y hệt Madara, chỉ khác thêm chút âm u.Tất cả mọi người kinh hãi, ngay cả Tobirama cũng biến sắc.Obito lắc mạnh đầu, trong cơn hoảng loạn lại cảm nhận chakra trận chiến nơi xa đang dần suy yếu. Hiển nhiên, trận đấu đã đến hồi kết.Hắn nhìn về phía đó, thì thầm: “Anh trai ngươi… Senju Hashirama?”Không còn thời gian để nghĩ, Obito hiểu ngay: đây chính là trận chiến kết cục ở Thung lũng Tận cùng, trận chiến được đời sau gọi là huyền thoại.Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở rối loạn. Obito lẩm bẩm: “Senju Hashirama và Uchiha Madara… đang chiến đấu sao?”Chakra hỗn loạn, Sharingan trong mắt phải xoay chuyển thành hình dạng phức tạp hơn, máu nhỏ xuống thành từng giọt.Chưa ai kịp phản ứng, Obito đã biến mất, lao thẳng đến chiến trường.Tobirama nghiến răng, lập tức vận ấn thuật đuổi theo. Nhưng khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn như muốn nổ tung.Anh trai hắn, Hashirama, đang bị ai đó dùng Mộc Độn đâm xuyên người.“Không thể nào…!”Hashirama kiệt sức, nửa quỳ dưới làn nước, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, kẻ như đang rơi vào bóng ma đè nặng. Vừa mới đây anh còn thề thốt rằng sẽ không bao giờ hối hận, vậy mà giờ đây lời thề ấy lại như vụn vỡ. Tầm mắt Hashirama chậm rãi dừng trên Obito, người đang ôm chặt Madara đã lặng im trong ngực.Senju Hashirama đã tận mắt chứng kiến Madara lìa đời. Lẽ ra anh phải kiên cường, nhưng tại sao trái tim này lại đau đớn đến vậy?Đôi mắt Hashirama tràn ngập bi thương, hoang vắng đến mức như không còn sinh khí.Obito bất ngờ quay đầu, nhìn thẳng vào Hashirama đang quỳ trước mặt. Trong mắt hắn thù hận bùng lên như muốn hóa thành thực thể. Một bên Sharingan ba tomoe, một bên Mangekyo khác biệt, cùng lúc khóa chặt lấy Hashirama.Tay trái Obito vẫn ôm Madara không buông, tay phải bỗng mọc ra vô số nhánh cây từ Mộc Độn, lao thẳng về phía Hashirama.Dù đã suy kiệt, Hashirama vẫn còn đủ sức né tránh. Nhưng khi ánh mắt anh vô tình chạm vào gương mặt Obito, quá giống với Madara thời trẻ, anh liền khựng lại, cuối cùng không làm gì cả.“Nếu chết dưới tay nó, cũng không tệ.”Lần đầu tiên trong đời, Hashirama chấp nhận để bản thân buông bỏ như vậy.Tobirama từ xa chứng kiến cảnh đó, nhưng khoảng cách mấy chục mét khiến hắn hoàn toàn không kịp cứu. Mộc thuật kia đã kề sát lồng ngực Hashirama.Ngay khoảnh khắc đôi mắt Tobirama như muốn nứt ra vì kinh hãi… thì cành cây ngừng lại.“Vì sao ngươi không tránh?” giọng Obito vang lên, ban đầu nhỏ đến mức như lẩm bẩm. Nhưng ngay sau đó hắn gào lên:
“Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không tránh!”Đôi mắt đỏ rực khóa chặt lấy Hashirama, Obito như đọc được trong đó ý muốn buông xuôi. Nỗi tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt hắn, rồi hóa thành một nụ cười méo mó, điên dại, giống như ma quỷ.“Nếu giết hắn đau lòng đến thế… tại sao ngươi còn ra tay?” Obito như chẳng cần câu trả lời, chỉ chìm trong nỗi hận của riêng mình.“A… cũng phải. Vì Konoha, ngươi có thể giết bất cứ ai, bạn bè, người thân… thậm chí cả người quan trọng nhất.”Nụ cười điên loạn bỗng tắt ngấm, thay bằng tiếng cười châm biếm lạnh lẽo.“Ngươi có biết không? Ông ấy… chưa từng, chưa từng có ý định hại Konoha! Ông ấy vốn đã định rời đi rồi! Tại sao ngươi lại nỡ xuống tay?!”Obito bật cười như kẻ mất trí, tiếng cười đứt quãng:
“Đúng rồi… Konoha là đứa con của ngươi! Còn ta thì không! Ta chỉ là đứa trẻ hoang bị cả hai người vứt bỏ!”Hắn thu hồi mộc thuật, tay phải lại ôm chặt Madara, giống như ôm lấy sự tồn tại duy nhất còn lại. Trên gương mặt không còn biểu cảm nào, trống rỗng, vô hồn.“Đúng vậy… ta chỉ là một đứa trẻ không ai cần. Dù là ngươi, hay là ông ấy đã nuôi nấng ta… cũng chẳng bao giờ nhận ra ta tồn tại.”Nói dứt lời, chakra trong cơ thể Obito bỗng trở nên hỗn loạn. Vì vượt thời không quá lâu, sức chịu đựng của hắn đã cạn kiệt.Cơn phản ứng dữ dội xé nát kinh mạch bên trong, đau đớn đến mức thân thể không còn khống chế nổi. Obito vẫn trừng mắt nhìn Hashirama, người vì lời nói của hắn mà bỗng hoảng loạn, trong lòng còn quá nhiều điều muốn hỏi, muốn gào lên.Nhưng sức lực đã cạn, Obito chỉ có thể siết chặt thi thể Madara, ngã quỵ vào bóng tối.“Các ngươi… hai lão già khốn kiếp… Nhất định… phải tỉnh lại…”Mang theo sự không cam lòng, Obito ngất lịm.Senju Tobirama mở cửa phòng bệnh, mang cơm chiều vào cho anh trai. Thực ra, việc này đâu cần đến Hokage phải tự làm, nhưng tình trạng hiện tại của Hashirama khiến hắn không thể yên tâm.“Anh, ăn cơm đi.”Tobirama gọi, nhưng Hashirama ngồi trên giường chẳng có phản ứng. Trong ký ức của Tobirama, dù tinh thần sa sút đến đâu, anh trai hắn vẫn luôn mạnh mẽ. Vậy mà giờ đây, người đàn ông kiên cường ấy lại trông yếu ớt đến lạ thường.Phải gọi đến vài lần, Hashirama mới giật mình, ánh mắt mơ hồ từ từ quay lại nhìn Tobirama. Anh gắng nở một nụ cười gượng gạo, như muốn trấn an em trai mình.Nhưng Tobirama chỉ thấy nụ cười ấy thật thảm hại, giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.“Ta không đói.” Hashirama thoáng nhìn khay cơm, giọng mệt mỏi: “Em mau quay về đi. Ta đang trọng thương, mọi gánh nặng Konoha giờ đều đặt cả lên vai em.”“Anh, bây giờ đã là buổi tối rồi…” Tobirama nhíu chặt mày, ánh mắt càng thêm lo lắng.Trong trí nhớ, Hashirama hiếm khi rơi lệ, trừ khi có anh em ngã xuống. Nhưng lúc này, anh thậm chí đến khóc cũng không thể. Điều đó càng khiến Tobirama bất an.Hắn thở dài, rồi ngồi xuống bên anh trai, cùng nhìn về phía chiếc giường bên cạnh.Trên chiếc giường chật hẹp ấy, một người đàn ông trưởng thành và một thiếu niên nằm chật kín. Chỉ cần xoay người, một trong hai chắc chắn sẽ rơi xuống đất.Nhưng chẳng ai cử động cả, bởi một người đã là thi thể lạnh cứng, còn người kia, theo chẩn đoán của y sĩ, hôm nay chắc chắn sẽ không tỉnh lại.
“Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở Konoha vào lúc này? Ta chưa từng thấy ngươi trong làng.”Giọng nói dần trở nên nghiêm khắc: “Ngươi cố ý chọn thời điểm anh trai ta và Uchiha Madara giao chiến để xuất hiện, rốt cuộc mục đích là gì?”Obito vốn hoang mang, ký ức rối loạn. Nhưng khi nghe nhắc đến cái tên ấy, đôi mắt lập tức sáng lên. Hắn ngồi bật dậy, khiến đám ninja xung quanh hoảng sợ lùi lại, chỉ còn Tobirama vẫn đứng nguyên.Nhìn người đàn ông tóc bạc trước mặt, ký ức trong đầu Obito trùng khớp với ký ức của Madara.“Senju Tobirama?” giọng nói phát ra lại y hệt Madara, chỉ khác thêm chút âm u.Tất cả mọi người kinh hãi, ngay cả Tobirama cũng biến sắc.Obito lắc mạnh đầu, trong cơn hoảng loạn lại cảm nhận chakra trận chiến nơi xa đang dần suy yếu. Hiển nhiên, trận đấu đã đến hồi kết.Hắn nhìn về phía đó, thì thầm: “Anh trai ngươi… Senju Hashirama?”Không còn thời gian để nghĩ, Obito hiểu ngay: đây chính là trận chiến kết cục ở Thung lũng Tận cùng, trận chiến được đời sau gọi là huyền thoại.Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở rối loạn. Obito lẩm bẩm: “Senju Hashirama và Uchiha Madara… đang chiến đấu sao?”Chakra hỗn loạn, Sharingan trong mắt phải xoay chuyển thành hình dạng phức tạp hơn, máu nhỏ xuống thành từng giọt.Chưa ai kịp phản ứng, Obito đã biến mất, lao thẳng đến chiến trường.Tobirama nghiến răng, lập tức vận ấn thuật đuổi theo. Nhưng khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn như muốn nổ tung.Anh trai hắn, Hashirama, đang bị ai đó dùng Mộc Độn đâm xuyên người.“Không thể nào…!”Hashirama kiệt sức, nửa quỳ dưới làn nước, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, kẻ như đang rơi vào bóng ma đè nặng. Vừa mới đây anh còn thề thốt rằng sẽ không bao giờ hối hận, vậy mà giờ đây lời thề ấy lại như vụn vỡ. Tầm mắt Hashirama chậm rãi dừng trên Obito, người đang ôm chặt Madara đã lặng im trong ngực.Senju Hashirama đã tận mắt chứng kiến Madara lìa đời. Lẽ ra anh phải kiên cường, nhưng tại sao trái tim này lại đau đớn đến vậy?Đôi mắt Hashirama tràn ngập bi thương, hoang vắng đến mức như không còn sinh khí.Obito bất ngờ quay đầu, nhìn thẳng vào Hashirama đang quỳ trước mặt. Trong mắt hắn thù hận bùng lên như muốn hóa thành thực thể. Một bên Sharingan ba tomoe, một bên Mangekyo khác biệt, cùng lúc khóa chặt lấy Hashirama.Tay trái Obito vẫn ôm Madara không buông, tay phải bỗng mọc ra vô số nhánh cây từ Mộc Độn, lao thẳng về phía Hashirama.Dù đã suy kiệt, Hashirama vẫn còn đủ sức né tránh. Nhưng khi ánh mắt anh vô tình chạm vào gương mặt Obito, quá giống với Madara thời trẻ, anh liền khựng lại, cuối cùng không làm gì cả.“Nếu chết dưới tay nó, cũng không tệ.”Lần đầu tiên trong đời, Hashirama chấp nhận để bản thân buông bỏ như vậy.Tobirama từ xa chứng kiến cảnh đó, nhưng khoảng cách mấy chục mét khiến hắn hoàn toàn không kịp cứu. Mộc thuật kia đã kề sát lồng ngực Hashirama.Ngay khoảnh khắc đôi mắt Tobirama như muốn nứt ra vì kinh hãi… thì cành cây ngừng lại.“Vì sao ngươi không tránh?” giọng Obito vang lên, ban đầu nhỏ đến mức như lẩm bẩm. Nhưng ngay sau đó hắn gào lên:
“Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không tránh!”Đôi mắt đỏ rực khóa chặt lấy Hashirama, Obito như đọc được trong đó ý muốn buông xuôi. Nỗi tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt hắn, rồi hóa thành một nụ cười méo mó, điên dại, giống như ma quỷ.“Nếu giết hắn đau lòng đến thế… tại sao ngươi còn ra tay?” Obito như chẳng cần câu trả lời, chỉ chìm trong nỗi hận của riêng mình.“A… cũng phải. Vì Konoha, ngươi có thể giết bất cứ ai, bạn bè, người thân… thậm chí cả người quan trọng nhất.”Nụ cười điên loạn bỗng tắt ngấm, thay bằng tiếng cười châm biếm lạnh lẽo.“Ngươi có biết không? Ông ấy… chưa từng, chưa từng có ý định hại Konoha! Ông ấy vốn đã định rời đi rồi! Tại sao ngươi lại nỡ xuống tay?!”Obito bật cười như kẻ mất trí, tiếng cười đứt quãng:
“Đúng rồi… Konoha là đứa con của ngươi! Còn ta thì không! Ta chỉ là đứa trẻ hoang bị cả hai người vứt bỏ!”Hắn thu hồi mộc thuật, tay phải lại ôm chặt Madara, giống như ôm lấy sự tồn tại duy nhất còn lại. Trên gương mặt không còn biểu cảm nào, trống rỗng, vô hồn.“Đúng vậy… ta chỉ là một đứa trẻ không ai cần. Dù là ngươi, hay là ông ấy đã nuôi nấng ta… cũng chẳng bao giờ nhận ra ta tồn tại.”Nói dứt lời, chakra trong cơ thể Obito bỗng trở nên hỗn loạn. Vì vượt thời không quá lâu, sức chịu đựng của hắn đã cạn kiệt.Cơn phản ứng dữ dội xé nát kinh mạch bên trong, đau đớn đến mức thân thể không còn khống chế nổi. Obito vẫn trừng mắt nhìn Hashirama, người vì lời nói của hắn mà bỗng hoảng loạn, trong lòng còn quá nhiều điều muốn hỏi, muốn gào lên.Nhưng sức lực đã cạn, Obito chỉ có thể siết chặt thi thể Madara, ngã quỵ vào bóng tối.“Các ngươi… hai lão già khốn kiếp… Nhất định… phải tỉnh lại…”Mang theo sự không cam lòng, Obito ngất lịm.Senju Tobirama mở cửa phòng bệnh, mang cơm chiều vào cho anh trai. Thực ra, việc này đâu cần đến Hokage phải tự làm, nhưng tình trạng hiện tại của Hashirama khiến hắn không thể yên tâm.“Anh, ăn cơm đi.”Tobirama gọi, nhưng Hashirama ngồi trên giường chẳng có phản ứng. Trong ký ức của Tobirama, dù tinh thần sa sút đến đâu, anh trai hắn vẫn luôn mạnh mẽ. Vậy mà giờ đây, người đàn ông kiên cường ấy lại trông yếu ớt đến lạ thường.Phải gọi đến vài lần, Hashirama mới giật mình, ánh mắt mơ hồ từ từ quay lại nhìn Tobirama. Anh gắng nở một nụ cười gượng gạo, như muốn trấn an em trai mình.Nhưng Tobirama chỉ thấy nụ cười ấy thật thảm hại, giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.“Ta không đói.” Hashirama thoáng nhìn khay cơm, giọng mệt mỏi: “Em mau quay về đi. Ta đang trọng thương, mọi gánh nặng Konoha giờ đều đặt cả lên vai em.”“Anh, bây giờ đã là buổi tối rồi…” Tobirama nhíu chặt mày, ánh mắt càng thêm lo lắng.Trong trí nhớ, Hashirama hiếm khi rơi lệ, trừ khi có anh em ngã xuống. Nhưng lúc này, anh thậm chí đến khóc cũng không thể. Điều đó càng khiến Tobirama bất an.Hắn thở dài, rồi ngồi xuống bên anh trai, cùng nhìn về phía chiếc giường bên cạnh.Trên chiếc giường chật hẹp ấy, một người đàn ông trưởng thành và một thiếu niên nằm chật kín. Chỉ cần xoay người, một trong hai chắc chắn sẽ rơi xuống đất.Nhưng chẳng ai cử động cả, bởi một người đã là thi thể lạnh cứng, còn người kia, theo chẩn đoán của y sĩ, hôm nay chắc chắn sẽ không tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store