ZingTruyen.Store

Hồi quang phản chiếu (bùng lên rồi lịm tắt)

Chương 9: Thế Giới Của Ánh Sáng và Bóng Tối

Tranny1311


(1) Sự Chuẩn Bị Với Nỗi Sợ Hãi
Ngày đến nhà Chu Tư Duệ diễn ra trong sự căng thẳng tột độ của Lâm Hân Lạc. Cô không sợ Toán học, nhưng cô sợ sự so sánh và sự phán xét. Cô sợ sự xa hoa trong thế giới của Tư Duệ sẽ làm lộ ra sự nhỏ bé và nghèo khó của cô, khiến cô trở thành một kẻ ngoại lai. Cô sợ sự hoàn hảo của cậu ấy sẽ khiến cô không thể ngẩng mặt lên được.
Bà ngoại đã chuẩn bị cho cô một chiếc bánh hạt dẻ thơm ngon nhất, bọc cẩn thận trong một hộp giấy trang trọng, dặn cô mang đi làm quà. Đó là tất cả những gì bà có thể cho cô: sự ấm áp chân thành từ một gia đình nghèo. Hân Lạc ôm chiếc hộp, cảm thấy đó vừa là niềm tự hào, vừa là gánh nặng của mình.
(2) Đúng 7 giờ tối, Hân Lạc đứng trước địa chỉ mà Tư Duệ đã ghi. Đó là một khu biệt thự cao cấp, có cổng bảo vệ và hệ thống an ninh nghiêm ngặt. Hân Lạc bấm mã số cổng mà Tư Duệ đưa, bước vào, cảm giác như đang bước qua cánh cổng của một thế giới khác.
Căn nhà của Chu Tư Duệ không phải là một biệt thự cổ điển lộng lẫy, mà là một căn nhà theo phong cách tối giản, hiện đại, với kính và thép, lạnh lùng và sạch sẽ. Mọi thứ đều ngăn nắp, tinh tế đến mức đáng sợ.Minh Anh đã đến trước. Cậu ấy chào Hân Lạc với vẻ thoải mái: “May quá, cậu đến rồi. Nhà Tư Duệ tuyệt vời, nhưng cũng hơi… nghiêm túc quá.”
(3)Họ được dẫn vào một căn phòng rộng rãi trên tầng hai, không phải phòng khách mà là một phòng làm việc/thư viện khổng lồ. Căn phòng được sắp xếp như một phòng thí nghiệm thu nhỏ: đầy ắp sách vở, máy tính, và những mô hình khoa học. Mọi thứ đều hoàn hảo, thể hiện sự cầu toàn và tập trung tuyệt đối vào học tập.
Chu Tư Duệ đang ngồi đợi. Cậu ấy chỉ gật đầu, ra hiệu cho Hân Lạc và Minh Anh ngồi vào bàn.
“Chúng ta bắt đầu. Hân Lạc, phần Toán Đại số lần trước cô đã làm tốt hơn. Hôm nay, chúng ta sẽ làm quen với phương trình vi phân cơ bản.”
Buổi học diễn ra trong sự căng thẳng trí tuệ cao độ. Tư Duệ là một gia sư tuyệt vời. Cậu ấy giải thích phức tạp thành đơn giản, luôn nhìn nhận sự việc bằng logic rõ ràng. Hân Lạc bị cuốn hút hoàn toàn vào thế giới của cậu ấy—thế giới của những con số, không có sự lừa dối, không có sự phán xét.
(4) Khi nhóm đang làm việc, cánh cửa phòng làm việc đột ngột mở ra.
Một người phụ nữ trung niên, với vẻ ngoài sang trọng, quyền lực và nghiêm nghị bước vào. Đó là mẹ của Chu Tư Duệ, bà Tô Vy. Bà không cười, chỉ lướt ánh mắt lạnh lùng qua cả ba người.
“Tư Duệ, con đang làm gì vậy? Mẹ đã bảo con phải ở phòng thí nghiệm mini, hoàn thành chuyên đề Hóa học trước 9 giờ tối.”
Giọng bà Tô Vy lạnh lùng, không chút ấm áp, như một mệnh lệnh. Bà không quan tâm đến sự hiện diện của Minh Anh hay Hân Lạc.
Tư Duệ đứng dậy. Dù đứng thẳng, nhưng Hân Lạc nhận thấy sự căng thẳng trong vai cậu ấy, một sự căng thẳng mà cô chưa từng thấy ở cậu.
“Thưa mẹ, con đang học nhóm. Đây là Minh Anh, và đây là Hân Lạc. Chúng con đang chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.”
Bà Tô Vy nhìn Hân Lạc và Minh Anh, ánh mắt dừng lại lâu hơn ở Hân Lạc.
“Học nhóm?” Bà nhíu mày. “Thời gian là vàng bạc, Tư Duệ. Mục tiêu của con là Thanh Hoa, không phải là sự xã giao vô bổ. Con biết con không có nhiều thời gian cho những hoạt động không liên quan. Con có muốn vào Harvard không?”
Bà Tô Vy không cần câu trả lời. Bà nhìn đồng hồ, và nói tiếp: “9 giờ, con phải hoàn thành bài luận Hóa học cho thầy giáo. Không hơn không kém.” Nói xong, bà quay lưng bước đi, không một lời chào tạm biệt hay động viên.
(5) Không khí trong phòng làm việc trở nên nặng nề. Minh Anh lúng túng nhìn Tư Duệ.
Hân Lạc hiểu. Cô đã thấy bi kịch ẩn sau sự hoàn hảo của Tư Duệ. Cậu ấy không lạnh lùng vì kiêu ngạo, cậu ấy lạnh lùng vì bị cô lập bởi chính sự kỳ vọng của gia đình. Cuộc sống của Tư Duệ không phải là sự tự do rực rỡ, mà là một nhà tù vàng được xây bằng điểm số và thành tích.
Tư Duệ hít một hơi sâu, sự bình tĩnh nhanh chóng trở lại trên gương mặt cậu. Cậu ấy không nói về mẹ mình. Cậu ấy chỉ nói: “Xin lỗi, chúng ta tiếp tục.”
Minh Anh lúng túng nói lời xin phép ra về sớm.
Khi chỉ còn lại hai người, Hân Lạc cảm thấy sự thấu hiểu mãnh liệt. Cô nhẹ nhàng đặt chiếc hộp bánh hạt dẻ lên bàn.
“Bánh hạt dẻ bà tôi làm. Để cảm ơn cậu.”
Tư Duệ nhìn chiếc hộp, rồi nhìn Hân Lạc. Lần này, ánh mắt cậu ấy có một chút buồn bã khó che giấu.
“Cảm ơn,” Cậu ấy nói khẽ. “Cô có thể về trước.”
Hân Lạc không về. Cô biết cậu ấy chỉ còn một giờ để hoàn thành bài tập Hóa học. Cô ngồi xuống, lật cuốn tài liệu Toán học và bắt đầu giải bài tập của mình. Cô không nói lời nào. Cô chỉ đồng hành cùng cậu ấy trong sự im lặng.
(6) Hân Lạc không hỏi về mẹ cậu ấy. Tư Duệ cũng không nói. Nhưng sự hiện diện của cô, sự im lặng đồng hành của cô, đã phá vỡ sự cô độc của Tư Duệ theo một cách chưa từng có.
Sau một giờ, Tư Duệ hoàn thành bài luận của mình. Cậu ấy đứng dậy, nhìn Hân Lạc.
“Cô không cần phải ở lại,” Cậu ấy nói, nhưng giọng điệu đã dịu đi rất nhiều.
“Tôi muốn học thêm một chút,” Hân Lạc trả lời, không nhìn cậu ấy, nhưng cô biết cô đã truyền đạt thông điệp của mình.
Tư Duệ bước đến cánh cửa, mở ra, nhưng trước khi ra khỏi phòng, cậu ấy quay lại nhìn Hân Lạc.
“Tô Vy nói đúng. Đừng để bất cứ điều gì lãng phí thời gian của cô. Nhưng…” Cậu ấy dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sự lạnh lùng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự mệt mỏi và cô đơn.
“... Ở đây, cô không phải là rắc rối.”
Đó là một sự thừa nhận cá nhân, một sự chấp nhận hoàn toàn từ Tư Duệ. Nó có giá trị hơn mọi lời khen ngợi. Hân Lạc biết, cô đã tìm thấy điểm yếu, điểm bi kịch của ánh sáng này. Và cô thề, cô sẽ không bao giờ để ánh sáng này phải cô độc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store