ZingTruyen.Store

[ HoàngKhang ] Song Lang Tranh Hùng

Ngoại Truyện

wachuchu77

Ngoại truyện I:

Vài năm sau ngày cưới, dù quyền lực
của Đỗ Nhật Hoàng đã vững chắc và sự chiếm hữu của hắn đã được thiết lập, thì Khang vẫn giữ thói quen soi mói và gây lộn với Hoàng.

​Một buổi chiều, Khang vào phòng làm việc của Hoàng để lén đọc tấu chương một hành động mà Hoàng cấm, nhưng luôn nhắm mắt cho qua.

Khang lướt qua bàn làm việc của Hoàng, và ánh mắt em dừng lại ở một chiếc hộp gỗ đàn hương được khóa cẩn thận, đặt sâu trong ngăn kéo bí mật.

​"Cái gì mà giấu kỹ thế này?" Khang lẩm bẩm, sự tò mò trỗi dậy. Khang nhớ Hoàng luôn nói rằng hắn không có bí mật nào ngoài Khang.

​Khang dùng một chiếc trâm cài tóc nhỏ xíu của mình, mất gần nửa canh giờ để mở được chiếc khóa phức tạp. Bên trong hộp, không phải là tài liệu mật hay vàng bạc, mà là một bức tranh cuộn nhỏ.

​Khang mở bức tranh ra. Đó là một bức tranh vẽ bằng mực tàu, phác họa một người đang ngồi trên Ngai Vàng.

Đó chính là bức tranh biếm họa mà Khang đã vẽ để trả thù Hoàng lúc trước.

Hoàng đang ngủ gật trong Đại Triều Đường, miệng há hốc và dòng chữ nguệch ngoạc: "Hoàng tử hùng mạnh nhất khi mơ về tiền bạc."

​Khang vừa giận vừa bật cười. "Hắn vẫn còn giữ cái thứ này sao? Đúng là đồ thù dai!"

​Nhưng rồi, Khang phát hiện một chi tiết kỳ lạ. Bức tranh biếm họa gốc đã bị Hoàng vẽ thêm một chút.

​Hoàng đã dùng mực nhẹ hơn, vẽ thêm chi tiết: Khang đang ngồi trên tay vị hoàng tử ngủ gật đó với vẻ mặt cực kì gây thơ và đáng yêu, tay Khang đang lén nhét một quả táo vào miệng Hoàng.

Dưới bức tranh, Hoàng đã viết thêm một dòng chữ bằng nét bút sắc sảo của hắn: "Thế giới của ta. Và trái táo của ta."

​Khang cứng người. Sự tức giận vì bị trêu chọc biến thành một cơn ghen tuông ngớ ngẩn.

​"Cái gì đây?" Khang gằn giọng, khuôn mặt đỏ bừng. " Đỗ Nhật Hoàng! Ngươi dám lén vẽ ai khác?! Cái người ngồi trên tay ngươi là ai?!"

​Hoàng vừa bước vào phòng, thấy chiếc hộp mở toang và Khang đang cầm bức tranh. Hắn mỉm cười, điềm tĩnh đóng cánh cửa lại.

​"Ta đã bảo ngươi đừng lục lọi đồ của ta, Phu nhân" Hoàng nói, nhưng trong giọng nói không có chút trách cứ nào.

​"Đừng đánh trống lảng! Cái người đang ôm ngươi trong bức tranh này là ai?!"

Khang hét lên, mắt long lanh như muốn khóc. "Ngươi dám lén vẽ người khác! Ngươi nói ta là người duy nhất ngươi chiếm hữu! Đồ lừa dối!"

​Hoàng nhìn Khang, rồi bật cười lớn. Hắn ôm Khang vào lòng, không thèm để ý Khang đang vùng vẫy trong Long bào rộng thùng thình của hắn.

​"Ngu ngốc" Hoàng thì thầm, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của Khang. "Đó là ngươi đấy, Đình Khang. Ta đã thấy ngươi mệt mỏi sau khi tranh luận, nên ta vẽ thêm. Ta đã vẽ ngươi đang canh giữ ta và nuôi ta, giống như cách ngươi canh giữ quyền lực của ta vậy."

​Khang vẫn không tin: "Không phải! Ta không có dễ thương như vậy! Ngươi vẽ người khác! Ngươi ghen với Công chúa Liên đã đủ rồi, giờ ngươi còn lén vẽ người khác trong tẩm cung của ngươi sao?!"

​"Ngươi muốn ta làm gì, Phu nhân?"

Hoàng thở dài, nụ cười vẫn nở trên môi. Hắn biết, Khang ghen không phải vì tình yêu nam nữ, mà vì sự chú ý của hắn đã bị phân tán.

​Hoàng nhặt một cây bút lông, mở một tập tấu chương mới toanh. Hắn kéo Khang lại gần, ngồi xuống ghế.

​"Được rồi. Ngươi nói ta lừa dối đúng không? Vậy ngươi hãy tự mình vẽ hình phạt lên mặt ta. Ta sẽ phải giữ nó suốt buổi họp chiều nay. Như vậy, cả Triều Đình đều biết ai mới là chủ nhân của khuôn mặt này."

​Khang nhìn vào tập tấu chương và cây bút lông, rồi nhìn khuôn mặt góc cạnh, kiêu ngạo của Hoàng. Khang, dù miệng nói cứng, nhưng không bao giờ dám làm Hoàng mất mặt công khai.

​Cuối cùng, Khang lấy cây bút lông, run rẩy vẽ một hình trái tim nhỏ xíu lên má Hoàng, ngay gần gò má sắc nét của hắn.
​"Chỉ được vẽ cái này thôi" Khang nói, giọng hơi nghẹn lại.

​Hoàng cười, nụ cười sủng ái vô bờ bến. Hắn đặt tay lên chỗ Khang vừa vẽ.

"Được. Hình phạt này thật là ngọt ngào."​Sau đó, hắn cúi đầu xuống, thì thầm vào tai Khang: "Đừng lo lắng, Phu nhân. "

" Người ta nói vị trí của Ngai Vàng là vĩnh viễn, nhưng vị trí của ngươi trong trái tim ta còn vĩnh cửu hơn. Ngươi có thể lục lọi bất cứ thứ gì trong phòng ta. Ngoại trừ chính trái tim ta, vì nó đã thuộc về ngươi từ rất lâu rồi."

​Khang ôm chặt Hoàng, cảm thấy sự ghen tuông trẻ con tan biến hết. Bức tranh biếm họa đó đã trở thành một chứng nhân cho tình yêu ngang ngược của họ.

Ngoại Truyện II:

Hoàng tử Hoàng vừa rời đi được nửa canh giờ để dự một buổi tiệc ngoại giao kéo dài đến tối. Nguyễn Đình Khang lập tức cảm thấy buồn chán.

​"Làm Phu quân thật là tẻ nhạt " Khang lẩm bẩm. "Không có Hoàng để gây lộn, không có gì để phá hoại."

​Khang mặc một bộ áo bào lụa trắng nhẹ nhàng và ra lệnh cho một người hầu thân tín nhất của mình:" Mau! Lén đưa ta ra khỏi cung! Ta muốn ra ngoài! "

​Người hầu kinh hãi: "Phu quân, nếu Hoàng tử Hoàng biết..."

​"Hoàng đang bận đánh cờ với mấy ông già rồi. Hắn sẽ không biết đâu!" Khang thúc giục, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch.

​Khang được lén đưa ra khỏi cung. Em không đi chợ hay quán rượu, mà đi thẳng đến bờ sông yên tĩnh phía Tây.

Ở đó, Khang thấy một nhóm trẻ con nghèo đang chơi đùa, chúng cởi trần, mình mẩy lấm lem bùn đất, đang dùng đất sét và sình để nặn các hình thù.

​Khang, không màng đến thân phận, ngay lập tức tham gia. Khang vứt bỏ sự kiêu hãnh của Hoàng gia, ngồi xổm xuống đất, hăng say nặn sình.

Khang không nặn hình con vật, Khang nặn một Vương quốc thu nhỏ có cung điện, có thành lũy, có cả một Ngai Vàng bằng sình.

​Khang chơi đến chiều tối, lúc đó Khang mới chợt nhớ Hoàng đã dặn dò phải đợi hắn về. Khang nhìn lại mình:  Cả người lấm lem bùn đất, áo bào trắng lựa ướt sũng và dính đầy sình lầy.

​Trong cung điện

​Hoàng vừa trở về sau buổi tiệc ngoại giao, mệt mỏi nhưng chỉ muốn về gặp Khang. Hắn không thấy Khang trong tẩm cung.

​"Phu quân đâu?" Hoàng hỏi, giọng hắn dần trở nên lạnh băng.

​Người hầu thân cận của Khang run rẩy, lập tức quỳ xuống kể lại mọi chuyện.

​Hoàng giận dữ. Hắn không giận vì Khang không nghe lời, hắn giận vì sự nguy hiểm mà Khang có thể gặp phải ngoài cung.

​"Ra lệnh! Toàn bộ cấm vệ quân phải tìm Khang ngay lập tức!" Hoàng gầm lên. "Ai thấy Khang đâu phải lập tức đưa về đây! Nếu Khang xảy ra chuyện gì, ta sẽ chặt đầu các ngươi!"

​Hoàng tự mình mặc áo choàng, chuẩn bị đi tìm Khang. Hắn tìm dọc theo những con phố nhộn nhịp, nhưng không thấy. Lòng hắn bắt đầu dấy lên sự lo lắng tột độ.

​Hoàng đi đến bờ sông, nơi hắn nghĩ Khang có thể đến vì Khang thường thích không khí ở đó.

​Hoàng bước đến bờ sông, và hắn thấy.
​Dưới ánh trăng mờ nhạt, Nguyễn Đình Khang đang ngồi co ro bên mép sông, tóc tai dính bết, áo lụa trắng ướt nhem nhuốc.

Khang không chơi nữa, mà đang nhìn chăm chú vào một đống sình lầy trước mặt mình đó là vương quốc nhỏ bé Khang vừa nặn.

​Hoàng đứng nhìn. Sự giận dữ tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại sự bất lực và yêu chiều vô bờ bến. Hắn thấy Khang lúc này thật sự là một đứa trẻ không phải là Phu quân hay Hoàng tử.

​Khang ngước lên, thấy Hoàng đứng đó. Khang lập tức sợ hãi co rúm người lại, sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của Hoàng.

​Hoàng bước đến, hắn không trách, không mắng. Hắn chỉ thở dài, ngồi xổm xuống bên cạnh Khang, không màng đến bùn đất trên người Khang sẽ làm bẩn Long bào của hắn.

​"Ngươi đang làm gì, Phu nhân?" Giọng Hoàng trầm xuống, chứa đầy sự dịu dàng.

​"Ta... Ta đang xây vương quốc mới," Khang lí nhí. "Một vương quốc không có tấu chương, không có tranh luận. Ta xây cho ngươi và ta."

" Ta và ngươi sẽ đánh lộn mỗi ngày luôn "

​Hoàng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc Khang dính bùn.

​" Em muốn ta xây vương quốc bằng sình này sao, Đình Khang?" Hoàng hỏi, nụ cười bất lực nở trên môi.

Hắn trách Khang ngay tại chỗ, nhưng trách như không trách: " Em gây ra chuyện rồi, Đình Khang. Em khiến ta lo lắng đến chết. Cả cung điện loạn hết cả lên. Em là kẻ phá hoại, em biết không?"

​"Ta... ta biết lỗi rồi..." Khang cúi đầu.
​Hoàng không nói thêm. Hắn kéo Khang vào lòng, ôm Khang thật chặt.

Hắn không nói, nhưng hành động đó đã là sự tha thứ tuyệt đối.

​"Lần sau, nếu muốn làm vương quốc sình lầy, hãy rủ ta cùng đi" Hoàng nói, giọng đầy yêu thương.

​Hoàng bế Khang lên, mặc cho bùn đất dây ra khắp người mình. Khang gục đầu vào vai Hoàng, cười hì hì.

​"Hoàng" Khang thì thầm. "Đêm nay, hình phạt của ta sẽ là gì?"

​Hoàng cười khẽ, hôn lên trán Khang. "Hình phạt của em là tắm rửa sạch sẽ và ngủ thật ngon. Mọi hình phạt khác, ta sẽ tự mình thanh toán sau khi ta thay đồ cho ngươi xong."

​Hoàng đưa Khang về cung, để lại phía sau vương quốc sình lầy nhỏ bé chứng nhân cho tình yêu không giới hạn của hắn.

Ngoại Truyện III:

Mặc dù Khang có quyền lực tối thượng trong tình yêu của Hoàng, nhưng em lại là một người cực kỳ lười biếng trong chuyện sinh hoạt cá nhân.

Hoàng, ngược lại là một người cực kỳ ngăn nắp, một thói quen được rèn luyện từ sự nghiêm khắc của Hoàng gia.

​Sáng hôm đó, Hoàng thức dậy sớm để xử lý tấu chương. Đến giữa buổi, hắn quay lại tẩm cung.

​Cảnh tượng trước mắt khiến Nhật Hoàng vị Hoàng tử nắm giữ sinh mệnh của cả vương quốc phải cau mày.

​Tẩm cung lộng lẫy giờ đây giống như một bãi chiến trường: Áo bào lụa Khang mặc bị ném chỏng chơ dưới đất, sách vở tranh luận bị vứt bừa bãi, trâm cài tóc lăn lóc trên bàn trà, và tệ nhất là mâm trà sáng vẫn còn nguyên, đã bị kiến bu.

Hoàng bước đến mép giường, nơi Khang đang cuộn mình ngủ say, chỉ lộ ra mái tóc đen mượt mà.

​"Đình Khang. Dậy đi, Phu nhân" Hoàng nhẹ nhàng gọi, nhưng giọng nói ẩn chứa sự khó chịu.

​Khang lười biếng mở mắt, thấy Hoàng đang nhìn mình với khuôn mặt không mấy vui vẻ.

​"Hoàng, ngươi làm gì mà ồn ào thế?" Khang cằn nhằn.

​"Em nhìn xem" Hoàng chỉ vào đống hỗn độn. "Em là Phu nhân của ta, em phải là tấm gương cho mọi người. Tẩm cung của ta sắp thành ổ chuột rồi!"

​Khang bật cười, trèo ra khỏi giường. Em mặc áo ngoài một cách chậm rãi, rồi nhếch mép, nhìn Hoàng với ánh mắt khiêu khích.

​"Đỗ Nhật Hoàng. Ngươi quên rồi sao? Ngươi là Tùy tùng của ta. Ngươi đã quỳ gối hứa phục tùng mọi mệnh lệnh của ta," Khang nói, giọng điệu kiêu căng, nhắc lại lời hứa.

"Tùy tùng có nhiệm vụ dọn dẹp và hầu hạ chủ nhân. Giờ Tùy tùng có nhiệm vụ dọn dẹp giường ngủ và chuẩn bị trà mới cho ta! "

​Hoàng cứng họng. Hắn không thể phản bác, vì đó là lời hắn đã hứa trong cơn sủng ái tận trời.

​"Ta có thể điều binh khiển tướng dẹp yên cả biên giới, thống nhất giang sơn, nhưng lại phải dọn áo bào dính bùn đất của em." Hoàng gầm gừ, nhưng vẫn phải cúi xuống nhặt đồ.

​Khang nằm dài trên ghế trường kỷ, vừa nhâm nhi trà mới do Hoàng pha, vừa chỉ trỏ: "Kia! Chiếc trâm cài kia ngươi để nhầm chỗ rồi! Phải đặt ở hộp gỗ đàn hương cơ!"

​Hoàng thực hiện công việc dọn dẹp bằng một tốc độ kinh khủng, khuôn mặt hắn đen như đít nồi, nhưng hắn không dám trách mắng Khang một lời nào.

​Khi mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp trở lại, Hoàng nhìn Khang, ánh mắt đầy sự cảnh cáo.

​"Xong rồi, Phu nhân. Ngươi hài lòng chưa?"

​Khang nhảy khỏi ghế, chạy đến ôm chầm lấy Hoàng. "Hài lòng tuyệt đối! Tùy tùng của ta giỏi nhất!"

" moah~ "

​Khang hôn lên gò má Hoàng, nụ hôn ngọt ngào và dính chặt. Hoàng lập tức quên hết sự bực bội, ôm Khang lại.

​"Đừng nghĩ rằng ngươi có thể dùng một nụ hôn để thoát tội, Đình Khang" Hoàng nói, giọng đầy yêu thương nhưng không kém phần nguy hiểm.

"Đêm nay, mọi công sức dọn dẹp của ta phải được đền bù. Ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ sự ngang ngược của em, ngay trên chiếc giường này."

​Khang cười đắc thắng, biết rằng dù thắng hay thua, phần thưởng đêm luôn dành cho cả hai.

Buổi chiều, Khang tham gia một buổi trà đàm với Hữu tướng. Vị Hữu tướng này nổi tiếng là người cầu kỳ, luôn dùng những hương liệu quý hiếm từ Phương Tây để xông hương cho phòng làm việc và áo bào của mình.

​Khi Khang trở về Tẩm cung, Hoàng đang chờ sẵn. Khang vừa bước vào, Hoàng lập tức kéo Khang lại gần, ghé mũi ngửi một cách lộ liễu và thô bạo.

​"Mùi gì đây, Đình Khang?" Hoàng gằn giọng, khuôn mặt lập tức tối sầm lại.
​Khang khó hiểu: "Ngươi bị làm sao thế, Hoàng? Ta chỉ đi gặp Hữu tướng để bàn về thuế vụ thôi mà."

​"Không phải!" Hoàng khịt mũi, lắc đầu. "Mùi hương này! Mùi đàn hương Tây, pha với xạ hương. Nó không phải là mùi của ta!"

​Hoàng ghen tuông. Hắn không ghen tuông vì Khang có tình ý với Hữu tướng, mà vì mùi hương của kẻ khác dám lấn át mùi hương của hắn trên người Khang một sự sỉ nhục cá nhân đối với sự chiếm hữu của hắn.

​"Ta không cho phép mùi hương của kẻ khác bám trên người em, Đình Khang!" Hoàng gầm gừ. "Em là của ta mà! "

​"Ngươi thật là trẻ con!" Khang bật cười.

"Ngươi còn ghen tuông với cả mùi hương nữa sao? Ngươi có điên không vậy?"

​Hoàng không đáp lời. Hắn lập tức ra lệnh cho người hầu chuẩn bị bồn tắm, không phải bằng nước thường, mà bằng tinh dầu Long Tước một loại tinh dầu quý hiếm, mang mùi hương đặc trưng, mạnh mẽ và độc quyền của Long bào Hoàng.

​Hoàng tự tay chuẩn bị nước tắm cho Khang. Hắn không cho phép người hầu chạm vào Khang.

​"Tắm đi, Khang" Hoàng nói. "Tắm cho đến khi cái mùi xạ hương đáng ghét đó biến mất. Tắm cho đến khi toàn thân em chỉ còn lại mùi hương Long Tước của riêng ta"

​Khang vừa buồn cười vừa ấm lòng vì sự ghen tuông ngớ ngẩn này. Em bước vào bồn tắm lớn, mùi tinh dầu Long Tước nồng đậm bao trùm lấy em.

Hoàng ngồi cạnh bồn tắm, không ngừng quan sát, như thể sợ mùi xạ hương sẽ hồi sinh.

​"Em đã sạch chưa?" Hoàng hỏi, sau một lúc lâu.

​Khang mỉm cười, vẩy nước về phía Hoàng. "Chỉ còn một chút. Ngươi phải đến đây kiểm tra."

​Hoàng không ngần ngại. Hắn cúi xuống, ôm Khang đang ướt át vào lòng, hít hà mùi hương Long Tước thấm đẫm trên làn da Khang.

​"Tuyệt vời" Hoàng thở phào nhẹ nhõm. "Bây giờ, không ai dám nghi ngờ em thuộc về ai nữa."

​Khang tựa đầu vào vai Hoàng, thì thầm: "Ta chỉ yêu mùi hương của ngươi thôi, Hoàng. Mùi của chiến thắng và quyền lực."

​"Ngươi thông minh lắm, Phu nhân" Hoàng cười khẽ. "Nhưng em biết không, ta cũng chỉ thích duy nhất một mùi hương trên đời này."

​Hoàng ôm Khang ra khỏi bồn, đặt y lên giường, và chiếm đoạt nụ hôn mãnh liệt. Hắn thì thầm:

​"Đó là mùi hương của Nguyễn Đình Khang sau khi bị ta chiếm hữu. "

" Cái đồ vô sỉ "

Đình Khang không bao giờ quên vị thế là đối thủ của Hoàng, dù đã kết hôn.

Khang luôn muốn chứng minh rằng mình không chỉ là "Phu nhân" mà còn là một nhà chính trị tài năng và tinh quái.

​Hoàng, theo thói quen, luôn để chồng mình tham gia xử lý các tấu chương quan trọng.

Tuy nhiên, Khang lại cực kỳ ghét một vị quan tên là Lưu bân, người nổi tiếng là tham lam và hay nịnh hót Hoàng.

​Một buổi sáng, Khang thức dậy sớm hơn Hoàng. Khang quyết định trả thù vị quan này một cách vui nhộn công khai.

​Tất cả các tấu chương quan trọng đều được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Hoàng. Khang nhanh chóng lấy bút, và với tốc độ ánh sáng, em viết thêm dòng ghi chú nhỏ vào góc của tất cả các tấu chương do Lưu Bân trình lên.
​Dòng ghi chú Khang viết là:

Ghi chú của Phu nhân: Tấu chương này được trình lên bởi "Lưu Bân, Đại Quan Tham Lam Nhất Triều Đình". Đề nghị Hoàng tử đọc kỹ, vì người này rất thích nói dối.

​Khang cười khoái chí. Đây là cách Khang công khai bêu riếu Lưu Bân mà không vi phạm bất kỳ luật Triều Đình nào vì đây chỉ là ghi chú cá nhân.

​Khi Hoàng thức dậy, Khang đã ngồi sẵn ở bàn trà, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

​"Hoàng, ngươi nên đọc tấu chương sớm đi," Khang nói.

​Hoàng hơi nghi ngờ trước sự "ngoan ngoãn" bất thường của Khang, nhưng vẫn ngồi vào bàn làm việc. Hắn nhặt tập tấu chương đầu tiên lên, và ngay lập tức, hắn thấy dòng ghi chú của Khang.

Hoàng cố nén một tiếng cười lớn. Hắn nhìn Khang, người đang uống trà với ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch.

​Khi đến tấu chương của Lưu Bân, Hoàng thở dài, nhưng vẫn phải đọc.

​Tất cả tấu chương của Lưu Bân đều có dòng ghi chú đó.

​Buổi họp Triều Đình diễn ra. Lưu Bân trình bày tấu chương của mình một cách hùng hồn. Hoàng, khi cần nhắc đến tài liệu, đã phạm một sai lầm cố ý hắn lỡ miệng đọc to dòng ghi chú của Khang:

​"Tấu chương này, do Lưu Bân, Đại Quan Tham Lam Nhất Triều Đình trình lên, có đề cập..."

​Toàn bộ Triều Đình chết lặng. Lưu Bân tái mét, quỳ sụp xuống.

​"Hoàng tử Hoàng! Thần không dám! Thần không tham lam! Đây là sự sỉ nhục!" Lưu Bân run rẩy.

​Hoàng, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng và uy quyền, nhưng trong mắt lại có sự thỏa mãn ngầm.

​"Ồ" Hoàng nói, vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra. "Thật xin lỗi. Dạo này ta hơi mệt mỏi, nên đã đọc nhầm dòng ghi chú cá nhân. Ta sẽ cho người điều tra lại. Nhưng ta luôn tin vào trực giác của Phu nhân ta."

​Mặc dù Hoàng đã nói là "nhầm", nhưng toàn bộ Triều Đình đều hiểu rằng Hoàng đang công khai ủng hộ sự phá hoại của Khang.

​Sau buổi họp, Hoàng về Tẩm cung. Khang đang nằm trên giường, cười khúc khích.

​"Em đã khiến Lưu Bân sợ đến mức ngã bệnh rồi đấy, Phu nhân" Hoàng nói, giọng đầy yêu chiều.

​Khang nhảy lên, ôm cổ Hoàng: "Ngươi nói ngươi đọc nhầm, nhưng ta biết ngươi cố ý! Ngươi thích sự nghịch ngợm của ta mà!"

​"Đúng vậy" Hoàng thừa nhận, hôn nhẹ lên tai Khang. "Ta thích sự nghịch ngợm của em. Em là người duy nhất dám nói sự thật về những kẻ giả dối đó. Em là món quà mà Triều Đình này cần."

​Hoàng bế Khang lên, xoay Khang một vòng.

​"Nhưng đổi lại, ta phải phạt em vì tội lạm dụng quyền lực Phu nhân và làm rối công việc của ta" Hoàng nói, giọng trầm xuống, đầy nguy hiểm. "Phạt em hầu hạ ta suốt đêm để ta quên đi khuôn mặt của Lưu Bân."

Đúng là ghét của nào trời trao của nấy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store