ZingTruyen.Store

[HOÀN/ST/NP] Đông Cung Tường - Hoả Phong L

Hồi 89: Thiên địa

muraseki

Hai người giằng co không ai nhường ai, ngược lại làm Giang Phụng Ân phải khổ sở chờ đợi. Bên trong lồn tê tê ngứa ngứa, trên người cũng khô nóng khó nhịn. Theo bản năng, cậu đưa tay xuống sờ soạng lồn, moi móc như muốn gãi ngứa.

Lục Duyên Lễ vẫn không dời tay đi, nên phát hiện động tác của Giang Phụng Ân đầu tiên. Y rũ mắt nhìn thấy Giang Phụng Ân run rẩy dùng ngón tay day mạnh vào âm hộ tự an ủi, liền híp mắt lại, vươn tay giúp Giang Phụng Ân tách rộng hai cánh môi thịt ra.

Giang Phụng Ân không biết nặng nhẹ dùng sức xoa một cái, rồi lại ấn mạnh vào thịt lồn mẫn cảm bên trong. Trong nháy mắt vừa đau vừa sướng, khiến cậu không chịu nổi mà run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng "a a" như dã thú nhỏ. Miệng thì kêu đau nhưng tay lại không dừng, như bị bỏ bùa mê thuốc lú, càng xoa càng hăng say.

Lục Đại Cảnh cũng bị động tĩnh của cậu thu hút. Thấy Giang Phụng Ân một tay nắm lấy dương vật mình, một tay an ủi cái lồn đang chảy nước bên dưới, hắn không nhịn được nhíu chặt mày, nhưng tầm mắt lại không cách nào rời khỏi người cậu.

Nước dâm tràn ra bị Giang Phụng Ân bôi đầy khắp lồn. Thịt lồn đỏ tươi bị cậu xoa đến sung huyết, nhưng vẫn không ngăn được cơn ngứa. Cậu khó nhịn cắm ngón tay vào cái lỗ đang đóng mở, bắt chước động tác của Lục Duyên Lễ khi nãy mà ra vào bên trong: "Ngứa quá, ưm... Khó chịu quá..."

Nhưng dù làm thế nào cũng không ngăn được cơn ngứa giày vò trong đường ruột. Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, cảm giác ngứa từ cửa huyệt kéo dài đến tận trong tử cung. Cậu bị tra tấn đến trào nước mắt, mơ hồ nhìn về phía người đàn ông đang ngồi giữa hai chân mình: "Giúp em với... em chịu không nổi..."

Lục Duyên Lễ lại chỉ như trêu chọc gảy nhẹ vài cái lên hột le sưng đỏ của cậu: "Chỗ này sưng hết rồi, Ân Ân." Chân cậu đang đạp lên đùi Lục Duyên Lễ lập tức run rẩy co lại. Lục Duyên Lễ chậm rãi xoa bóp bắp chân cậu. Giang Phụng Ân mẫn cảm duỗi chân ra, lại bị Lục Duyên Lễ giữ chặt trong lòng bàn tay.

"Ô... Đừng như vậy, mau cho em..." Cậu đói khát dùng chân móc lấy eo Lục Duyên Lễ. Lục Duyên Lễ khựng lại, vuốt ve dọc theo bắp chân cậu đi lên. Giang Phụng Ân run rẩy bần bật, trong lòng mơ hồ mong đợi người đàn ông có thể cho cậu sự an ủi, liền giống như trước kia làm nũng với y: "Duyên Lễ, Duyên Lễ ca ca, mau ưm..."

Lời còn chưa dứt đã bị người phía sau chặn miệng lại. Người nọ nặng nề gặm cắn môi dưới của cậu như để trút giận. Giang Phụng Ân bị hôn đến đau miệng, nhưng cằm bị người đàn ông kìm kẹp không thể cử động, chỉ đành dùng lưỡi đẩy hắn ra. Chưa đợi cậu dùng sức, đầu lưỡi cũng bị cắn một cái. Vòng tròn bị cắn tê dại, làm Giang Phụng Ân đau đến hít hà.

"Đau quá..."

Người đàn ông buông cậu ra, lạnh lùng nhìn cậu, nhưng cặc nóng đến kinh người giữa háng lại đang thẳng tắp chọc vào sườn eo Giang Phụng Ân.

Nhưng Giang Phụng Ân hiện tại không rảnh bận tâm, chỉ vì trong lồn cậu lại thêm hai ngón tay nữa. Bốn ngón tay nhét đầy đường ruột chật hẹp.

Lục Duyên Lễ cắm ngón tay vào lồn, dán sát vào ngón tay của Giang Phụng Ân mà ra vào vài cái: "Ta dạy em làm."

Dứt lời, hai ngón tay của y ép chặt ngón tay Giang Phụng Ân đâm sâu vào trong.

"A a—"

Ngón tay đào bới, khai phá ở nơi sâu nhất. Đường ruột chật hẹp bị cắm đến mềm xốp, cậu mẫn cảm co rút, sớm đã không rõ hai ngón tay mình bị kéo làm cái gì, toàn bộ dựa vào người đàn ông mang lại khoái cảm cho cậu.

Đôi tay lạnh lẽo ban đầu cũng từ cằm cậu trượt xuống, vuốt ve từng tấc da thịt, nặng nề xoa bóp.

Tương phản với nhiệt độ tay của Lục Đại Cảnh, cơ thể Giang Phụng Ân rất nóng, da dẻ cũng rất non, đặc biệt là đôi vú kia, non mềm đến mức như có thể vắt ra nước. Hắn nghe bà vú nói trước đây, chỗ này của Giang Phụng Ân có thể tiết sữa. Trách không được hai đầu vú to hơn người thường một chút. Hắn không kìm được nhéo lấy đầu vú đang dựng đứng, nắm lấy bầu vú hơi nhô lên bóp mạnh, lập tức đổi lấy tiếng rên rỉ cao vút của Giang Phụng Ân.

Giang Phụng Ân nắm lấy cổ tay Lục Đại Cảnh, đôi môi hé mở, có thể nhìn thấy lưỡi bên trong.

"Nhẹ chút, nhẹ chút..." Rất nhanh lại ưỡn eo với đôi mắt mông lung, ướt át nhìn Lục Đại Cảnh cầu xin, "Bên kia, cũng muốn..."

Lục Đại Cảnh không nhúc nhích, như đang chơi đùa mà gảy nhẹ đầu vú hồng hào.

"Em đang nói chuyện với ai?"

Giang Phụng Ân khó chịu đưa ngực về phía tay kia của Lục Đại Cảnh: "Với ngài, Cẩn Cẩn, mau giúp em làm chút đi..." "Ưm ưm..."

Lục Đại Cảnh bóp lấy bên vú còn lại, nhìn bộ dạng thỏa mãn đến nheo mắt của Giang Phụng Ân. Không biết tại sao, cổ họng hắn khô khốc đến lợi hại.

Đột nhiên Giang Phụng Ân lại ô ô kêu vài tiếng, căng cứng cơ thể. Cậu cảm thấy ngón tay trong lồn bỗng chốc ra vào càng lúc càng nhanh. Hai đùi cậu không kìm được đạp loạn xạ, thân thể căng như dây đàn. Mơ hồ như có vô số đôi tay chạm vào cơ thể cậu, mỗi đôi đều tra tấn cậu, lại thỏa mãn cậu, ép cậu chảy nước không ngừng cả trên lẫn dưới.

Đột nhiên bụng dưới nóng lên, thanh âm của Giang Phụng Ân tắc nghẹn trong cổ họng, cơ thể như cá mắc cạn nảy lên—

Cậu lại lên đỉnh một lần nữa.

Nước dâm phun ra khắp nơi. Lục Duyên Lễ rút tay ra, miệng lồn sung huyết vừa chảy nước vừa co giật từng hồi. Lục Duyên Lễ nhìn, thong thả ung dung xoa nắn cái lồn mềm nhũn kia.

Giang Phụng Ân hư thoát trượt khỏi lòng Lục Đại Cảnh, cả người vô lực nằm liệt trên giường, miệng há to thở dốc. Lục Đại Cảnh nhìn chằm chằm hồi lâu, không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cậu.

Vừa ghé sát vào, tay Giang Phụng Ân liền chạm phải vật nóng rực giữa hai chân hắn. Cậu không nhịn được rụt lại. Bụng dưới mạc danh bắt đầu tê ngứa phát trướng, tử cung cũng trống rỗng khó chịu. Trong đầu không ngừng ảo tưởng khoái cảm khi bị vật nóng bỏng kia giày vò bên trong, dục vọng vừa rút đi lại ngóc đầu dậy.

Cậu đột nhiên vươn tay nắm lấy người đàn ông đang xoa nắn lồn mình, tránh nụ hôn của Lục Đại Cảnh, hàm hồ nói: "Đủ rồi, mau vào đi... Bên trong, khó chịu quá..."

Lục Duyên Lễ lại không động đậy. Cậu ngứa đến không chịu nổi, lại khẩn cầu nhìn sang Lục Đại Cảnh: "Mau cho em..." Tay cậu vẫn đặt trên cặc Lục Đại Cảnh. Mùi hương thoang thoảng trên người Lục Đại Cảnh hòa quyện với mùi tanh nồng của giống đực giữa háng làm cậu càng thêm khó nhịn, vuốt ve rồi muốn luồn tay vào lưng quần người đàn ông.

Cơ thể đột nhiên bị người kéo xuống, ngay sau đó một vật khổng lồ nóng bỏng cũng để ở cửa huyệt cậu.

Hơi thở của Giang Phụng Ân nháy mắt trở nên thô nặng, hai mắt mê ly nói: "Mau, mau vào đi..."

Lục Duyên Lễ gác chân cậu lên, nhẹ nhàng gặm cắn thịt đùi cậu: "Chân ta cử động không tiện, Ân Ân..."

Lục Đại Cảnh sững sờ, chán ghét nhìn sang. Rõ ràng là nói dối...

Nhưng Giang Phụng Ân lại hừ hừ dùng chân quặp lấy eo Lục Duyên Lễ, vặn vẹo thân mình, dùng cái lồn xinh đẹp kiều nộn kia từng tấc từng tấc nuốt lấy cặc của Lục Duyên Lễ.

Lửa giận trong ngực cuộn trào, mày Lục Đại Cảnh nhíu chặt lại. Hắn nhanh chóng dời mắt đi, lại thấy trên mặt Giang Phụng Ân lộ ra vẻ si mê...

Lửa trong lòng thiêu đốt hắn. Hắn tức giận che mặt Giang Phụng Ân lại. Lửa giận không cách nào giải tỏa liền chỉ có thể càng thêm dùng sức xoa bóp cơ thể Giang Phụng Ân. Nhưng lòng bàn tay đột nhiên bị người liếm một cái.

Lục Đại Cảnh giật mình. Tay Giang Phụng Ân luồn vào trong quần hắn, nắm lấy cặc hắn. Hơi thở ướt nóng của Giang Phụng Ân phả vào tay hắn, rất nhanh lại di chuyển cơ thể sán đến giữa hai chân hắn.

Đầu óc choáng váng, bên dưới liên tiếp nuốt ăn đồ vật của Lục Duyên Lễ, nhưng mùi vị nơi háng Lục Đại Cảnh lại khiến miệng cậu không ngừng tiết nước bọt.

Cậu nuốt khan vài cái, lôi vật cứng ngắc to lớn của hắn ra ngoài. Trong nháy mắt, mùi hương giống đực này càng thêm nồng đậm. Hơi thở nóng rực của cậu phả lên quy đầu Lục Đại Cảnh, vật kia giật nảy vài cái. Lục Đại Cảnh khó nhịn bóp cằm Giang Phụng Ân, ấn cặc lên môi cậu.

Khoảnh khắc bị vật nóng như bàn ủi chạm vào, Giang Phụng Ân liền thuận theo há miệng. Như bản năng, cậu ngoan ngoãn ngậm lấy, liếm láp.

Lục Đại Cảnh cứng đờ trong chốc lát, cặc bị kích thích rỉ ra một ít tinh dịch đặc. Yết hầu Giang Phụng Ân chuyển động lên xuống, dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Đại Cảnh nuốt thứ đó xuống. Cây gậy thịt ngậm trong miệng dường như lại trướng to thêm vài phần. Lục Đại Cảnh bóp gáy cậu, ấn sâu cặc vào trong họng cậu.

Lục Đại Cảnh không nặng dục, nhưng mỗi lần nghiêm túc lên sẽ làm rất hung, không biết nặng nhẹ. Lần này cũng vậy, bóp cằm Giang Phụng Ân bắt cậu há to miệng, mỗi lần đều đâm mạnh vào nơi sâu nhất, như muốn chọc thẳng vào thực quản.

"Ưm..." Cậu bị đâm đến nôn khan, trong miệng tràn ngập mùi tanh, không chịu nổi sự va chạm của Lục Đại Cảnh muốn lùi lại, lại bị Lục Đại Cảnh ấn chặt đầu.

Cổ họng đóng mở như đang dâm đãng hầu hạ Lục Đại Cảnh, đồng thời lồn cậu cũng co bóp mút mát càng thêm lợi hại. Lục Duyên Lễ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Giang Phụng Ân quay đầu ngậm lấy cặc Lục Đại Cảnh, một tay còn vuốt ve phần chưa được nuốt hết, quả thực rất ra sức.

Lục Duyên Lễ mặt vô cảm nhìn. Y chưa bao giờ chia sẻ bất cứ thứ gì với ai, lần đầu tiên thế mà lại là chia sẻ thê tử của mình.

Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả. Người do y dạy dỗ, lại để Lục Đại Cảnh hưởng lợi, thật sự khiến người ta...

Thái dương giật thình thịch, trong cổ họng nóng rát đến mức trào ra mùi máu tươi.

Nhìn Lục Đại Cảnh nhét thứ đồ vật ghê tởm kia vào miệng thê tử mình, trên mặt thê tử y lại là vẻ khát vọng, trong mắt tràn đầy si mê quyến luyến, dường như quên mất ai mới là phu quân thực sự của cậu.

Y rũ mắt nhìn cái lồn vẫn đang mút chặt cặc mình.

Vừa nhỏ vừa hẹp, được y nong lâu như vậy cũng chỉ ăn hết non nửa. Miệng lồn bị căng đến trắng bệch, căng chặt cô lấy cặc, chưa đến phần to nhất đã thành ra thế này rồi.

Lục Duyên Lễ vươn tay vạch lớp da bao quanh hột le, để lộ đầu thịt mẫn cảm, tùy ý dùng ngón cái gảy nhẹ một cái. Giang Phụng Ân rên lên một tiếng, lồn đột nhiên siết chặt. Lục Duyên Lễ lại bóp eo cậu đột ngột thúc mạnh một cái—

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store