ZingTruyen.Store

[HOÀN/ST/NP] Đông Cung Tường - Hoả Phong L

Hồi 88: Hà bao tước

muraseki

Giang Phụng Ân cảm thấy đầu rất choáng. Rượu này quá mạnh, khiến cậu say đến mức không nhìn rõ mọi vật trước mắt.

Cũng không biết là ai đã đặt cậu lên giường. Cậu định nằm dịch vào bên trong, nhưng vừa lăn một vòng đã bị người ta tóm được, bóp gáy nâng mặt lên.

"Làm gì vậy ưm..."

Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi như con cá đã xông vào trong miệng cậu. Cậu mơ hồ nhìn rõ hình dáng Lục Duyên Lễ. Người đàn ông vừa mút lưỡi cậu, tay kia vừa chậm rãi cởi bỏ xiêm y của cậu.

Có lẽ do tác dụng chậm của rượu quá lớn, ngực Giang Phụng Ân nóng như lửa đốt, cả người đều khô nóng.

Quần áo bị mở toang, Lục Duyên Lễ vuốt ve từ eo cậu lên trên, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, ngứa từ da thịt vào tận trong tim. Cố tình đến chỗ đầu vú lại dùng lòng bàn tay nghiền mạnh một cái. Giang Phụng Ân run lên, tiếng thở dốc bỗng trở nên nặng nề.

Đôi vú mềm mại hơi sưng lên bị Lục Duyên Lễ gom lại trong lòng bàn tay. Ngón cái ấn đầu vú đang dựng đứng của cậu vào quầng vú, qua lại trêu chọc. Giang Phụng Ân không chịu nổi, ưỡn eo đưa ngực vào lòng bàn tay người đàn ông.

Lục Duyên Lễ nhìn đôi mắt sương mù mênh mông của Giang Phụng Ân, không nhịn được cong khóe môi. Đầu lưỡi đang khuấy đảo trong miệng Giang Phụng Ân càng tiến sâu vào trêu đùa. Cổ họng Giang Phụng Ân co thắt, đầu lưỡi người đàn ông như sắp chui tọt vào họng cậu, da đầu tê dại, nước bọt không ngừng tràn ra.

Lục Duyên Lễ không để ý đến sự kinh hoàng của Giang Phụng Ân, ngược lại càng được đà lấn tới trêu chọc vành tai mẫn cảm của cậu, dùng ngón tay vuốt ve vài cái rồi ngoáy vào trong lỗ tai như trừng phạt. Giang Phụng Ân sợ nhất cái này, gần như trong nháy mắt, cơ thể cậu liền mềm nhũn.

"Ưm, đừng, đừng làm chỗ đó... Ưm..."

Cả người không ngăn được mà run rẩy, cái lồn giữa hai chân ồ ạt trào ra dịch nóng. Giang Phụng Ân khép chặt chân, ga giường bị cậu đạp đến nhăn nhúm.

Lục Duyên Lễ rất nhanh buông tha miệng cậu. Khoảnh khắc hít thở được không khí, hạ thân Giang Phụng Ân lại nóng lên. Cậu hoảng hốt nhìn đỉnh giường, cảm nhận nụ hôn của Lục Duyên Lễ dần dần đi xuống, ngực, bụng nhỏ, sau đó là dương vật bị bọc trong quần.

Cách lớp vải, dương vật bị người ta ngậm trong khuôn miệng ướt mềm, Giang Phụng Ân càng thêm khô nóng. Lục Duyên Lễ cưỡng ép tách hai chân cậu ra, một bên trêu chọc dục vọng của cậu, một bên ấn tay lên cái lồn mềm mại.

Cách quần cũng có thể cảm nhận được độ ẩm của cái lồn đó, hơi ấn một chút là Giang Phụng Ân run rẩy đến thẳng lưng. Lục Duyên Lễ dùng lưỡi liếm một đường trên thân dương vật Giang Phụng Ân, rũ mắt nhìn xuống huyệt.

Quần dính chặt vào thịt lồn, ướt đến mức hiện rõ hình dáng. Quần trắng gần như có thể nhìn thấu màu da dâm đãng bên trong. Y kẹp ngón tay vào giữa hai cánh môi thịt qua lại tra tấn, đặc biệt là hột le đang cương lên càng bị làm nhục không thương tiếc, dùng sức ấn vào khe lồn rồi lại móc ra.

Giang Phụng Ân run rẩy không ra hình người, vải vóc sắp bị Lục Duyên Lễ móc rách, càng đừng nói cái lồn nhỏ kiều nộn kia giờ phút này thống khổ đến nhường nào. Tiếng rên rỉ của cậu càng không kìm nén được, eo run rẩy co rút dữ dội. Sự co rút đó đến từ sâu trong bụng dưới, là tử cung chưa bị chạm vào đã thèm khát đến run lên. Khoái cảm khiến Giang Phụng Ân không chịu nổi, đầu óc trắng xóa từng đợt. Cậu giãy giụa muốn trốn thoát, tay lại đụng phải thứ gì đó bên cạnh.

Trong lúc hỗn loạn cậu quay đầu lại, thế mà lại chạm phải một đôi mắt lạnh băng...

Sâu thẳm như cái giếng cổ, lạnh thấu xương nhìn cậu.

Giang Phụng Ân trợn to mắt, sợ đến ngừng thở. Trong nháy mắt như có thứ gì đó nổ tung trên đỉnh đầu, chảy ngược xuống phá vỡ cơ thể cậu—

"Ưm a a..."

Eo cong lên thật cao, cả người căng cứng. Rất nhanh, giữa hai chân liền có nước tí tách chảy ra.

Không hề cắm vào, chỉ một ánh mắt của Lục Đại Cảnh đã dọa cậu lên đỉnh một lần như vậy.

Lục Duyên Lễ cũng không ngờ Giang Phụng Ân lại đột nhiên cao trào, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Giang Phụng Ân đang nhìn nhau với Lục Đại Cảnh, dường như cơn cao trào kia là do hắn mang đến.

Nụ cười giả vờ cho Giang Phụng Ân xem biến mất không còn một mảnh. Lục Duyên Lễ ấn bụng dưới Giang Phụng Ân xuống giường. Mông và bụng dưới của Giang Phụng Ân vẫn còn run rẩy, xem ra cao trào vẫn chưa kết thúc. Nhưng Lục Duyên Lễ không để ý tới, bàn tay to phủ lên thịt lồn, không chút lưu tình mà cọ xát.

Bị cưỡng ép kéo vào dục vọng, Giang Phụng Ân ngửa cổ ai oán kêu lên một tiếng, cơ thể run rẩy dữ dội.

Nhìn bộ dạng này của cậu, Lục Đại Cảnh trên mặt không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn giữa hai chân Giang Phụng Ân. Nơi đó đã ướt đẫm một mảng lớn, Lục Duyên Lễ vẫn đang ấn lên nơi mềm mại đó cọ xát.

Lục Đại Cảnh âm thầm nắm chặt tay.

Hắn có thể tưởng tượng ra nơi vừa cao trào của cậu đã bị Lục Duyên Lễ giày vò thành dạng gì. Đỏ đến sưng tấy, hột le giữa hai cánh môi thịt kia e là cũng sắp trầy da.

Giang Phụng Ân thét chói tai, run rẩy trong tay Lục Duyên Lễ.

Điều này làm ngực hắn như bị gai đâm, chỉ cảm thấy mình sắp bị sự ghen tị và ác ý bao trùm.

Hắn chưa từng thấy bộ dạng này của Giang Phụng Ân. Đỏ mặt rên rỉ, đôi mắt chỉ còn vẻ si mê, tham luyến dục vọng, vặn vẹo cơ thể cầu hoan, tựa như một con dâm thú hoàn toàn.

Giang Phụng Ân chưa bao giờ để lộ tư thái này trước mặt hắn. Hắn từng cho rằng Giang Phụng Ân dâm đãng, nhưng không bằng một phần vạn lúc này. Lục Duyên Lễ quá quen thuộc cơ thể cậu, biết rõ từng điểm có thể khiến Giang Phụng Ân phóng túng.

Nhận thức này khiến Lục Đại Cảnh nảy sinh nỗi hận thù vô tận. Nhưng cố tình giờ phút này Giang Phụng Ân còn mê mang nhìn hắn, giọng nói run rẩy hỏi: "Sao ngài... lại ở đây?"

Phảng phất như đang trách hắn phá hỏng chuyện tốt của họ.

Lục Duyên Lễ cũng nghe thấy lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt là sự ác ý không giấu được.

Quả nhiên, ngay sau đó, sắc mặt Lục Đại Cảnh càng thêm trầm xuống. Khác với tưởng tượng của Lục Duyên Lễ, hắn không rời đi, mà lập tức thọc ngón tay vào miệng Giang Phụng Ân, khuấy đảo qua lại bên trong. Giang Phụng Ân ban đầu còn quay đầu muốn tránh né, cũng không biết Lục Đại Cảnh chạm phải chỗ nào, thân mình cậu đột nhiên run lên, như bị chọc trúng điểm mẫn cảm, trong cổ họng ho khan hai tiếng, không giãy giụa nữa.

Sắc mặt Lục Duyên Lễ cũng trở nên khó coi. Bàn tay đang nghiền trên lồn Giang Phụng Ân bất giác dùng sức ấn xuống, mãi đến khi Giang Phụng Ân kêu lên một tiếng, lòng bàn tay cảm nhận nơi đó lại ướt át thêm một chút, y mới đột nhiên hoàn hồn. Gượng gạo đè nén cơn giận xuống.

Chỉ cần Giang Phụng Ân nguyện ý. Bọn họ không thể can thiệp đối phương làm bất cứ chuyện gì với Giang Phụng Ân.

So với trêu chọc, hành động của Lục Đại Cảnh càng giống như đang giúp Giang Phụng Ân làm sạch đồ vật trong miệng. Hắn cướp đoạt từng ngóc ngách trong miệng Giang Phụng Ân, muốn rửa sạch hoàn toàn nước bọt Lục Duyên Lễ để lại.

Nhưng Giang Phụng Ân bị làm cho khó chịu, đầu lưỡi chống lại ngón tay Lục Đại Cảnh đẩy ra: "Ưm, lạnh quá... Đừng..."

Lục Đại Cảnh bị cậu liếm láp đến mức có chút nóng lên, thu tay về cúi xuống hôn lên. Cũng may trong miệng Giang Phụng Ân không có mùi vị xa lạ, tất cả đều là mùi rượu của chính cậu.

Có lẽ đã bị Giang Phụng Ân nuốt hết xuống rồi.

Ánh mắt Lục Đại Cảnh sắc bén hẳn lên, sát ý nháy mắt bùng lên. Hắn nhẫn nại siết chặt nắm tay nổi đầy gân xanh, cưỡng chế hận ý đối với Lục Duyên Lễ, đột nhiên ôm chặt Giang Phụng Ân vào lòng. Giang Phụng Ân tránh cũng không được, khuỷu tay vô tình chạm vào giữa hai chân Lục Đại Cảnh. Nơi đó mềm nhũn, không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào. Lục Đại Cảnh không hề có chút dục vọng, lại muốn hôn cậu như vậy. Cậu càng không hiểu Lục Đại Cảnh muốn làm gì, giãy giụa càng thêm kịch liệt.

Nhưng Lục Đại Cảnh không buông tay, đầu lưỡi không ngừng xâm nhập vào miệng cậu.

Không biết bị hôn bao lâu, bàn tay giữa háng kia cũng vẫn đang tra tấn lồn cậu. Đột nhiên cậu run lên bần bật, người đàn ông dưới thân cách lớp quần thế mà lại vê lấy hạt đậu của cậu: "Ưm, đừng...!"

Cậu sợ đến mức mở to hai mắt. Khoái cảm như vậy khiến cậu không chịu nổi, người đàn ông trước mặt lại giam cầm cậu khiến cậu không thể cử động, cậu bị hôn đến sắp ngạt thở!

Giang Phụng Ân liều mạng giãy giụa: "Không cần, đủ rồi... Em không chịu nổi... A a!!"

Cơ thể kịch liệt nảy lên, nước dâm hoàn toàn làm ướt quần cậu. Thấy Giang Phụng Ân nghẹt thở đến trợn trắng mắt, Lục Đại Cảnh cũng không hôn cậu nữa, dần dần buông lỏng tay ra, quay đầu nhìn. Giang Phụng Ân quả nhiên lại lên đỉnh một lần nữa, dưới tay Lục Duyên Lễ.

Lục Duyên Lễ buông tha nơi đáng thương đó của Giang Phụng Ân, sau đó cởi quần cậu ra. Vải vóc dính chặt vào thịt lồn bị kéo xuống còn kéo theo một sợi tơ bạc. Lục Duyên Lễ cúi người chậm rãi hôn một đường đến tận lồn.

Nơi đó nóng hầm hập. Hạt đậu ban đầu ẩn trong thịt trai giờ sưng cao lên. Lục Duyên Lễ thương tiếc hôn nhẹ: "Đau không, Ân Ân?"

Nói rồi y ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Lục Đại Cảnh đang hôn môi Giang Phụng Ân. Lục Duyên Lễ lúc này mới nhớ ra hiện tại không chỉ có y và Giang Phụng Ân.

Vẻ ôn nhu trên mặt y lại biến mất, đứng dậy mặt vô cảm cắm ngón tay vào lỗ đít Giang Phụng Ân.

Giang Phụng Ân đột nhiên run lên, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ. Bộ não hỗn loạn của cậu cảm thấy có chút không đúng, nhỏm dậy muốn nhìn xuống dưới thân, lại bị Lục Đại Cảnh ấn xuống. Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông áp vào má cậu, hôn lên mắt, mũi, môi cậu...

Ngay cả nụ hôn cũng lạnh băng.

Giang Phụng Ân mê mang nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Ngài lạnh lắm không..."

Lục Đại Cảnh khựng lại.

Thân thể lạnh lẽo vì câu nói của Giang Phụng Ân mà nháy mắt có hơi ấm.

Giang Phụng Ân chậm chạp nhìn Lục Đại Cảnh. Vì say rượu, đầu óc rối loạn vô cùng, cậu đang nghĩ có phải Lục Đại Cảnh lại phát bệnh hay không. Không nghe thấy Lục Đại Cảnh trả lời, cậu lại hỏi một lần nữa: "Cẩn Cẩn?"

Sau eo Lục Đại Cảnh tê dại một trận, vật kia giữa hai chân bắt đầu sung huyết, sưng to.

"Rất lạnh." Hắn nói.

Vì thế Giang Phụng Ân liền ghé sát vào hắn, muốn làm hắn ấm áp hơn một chút.

Lục Đại Cảnh chấp nhận sự chủ động của Giang Phụng Ân, nhưng vẫn chưa đủ. Ngón tay móc vào trong miệng Giang Phụng Ân: "Chỗ này nóng hơn."

Giang Phụng Ân hoang mang chớp mắt, khi Lục Đại Cảnh cúi xuống liền chủ động hôn lên. Nhưng ngay sau đó—

"Ân Ân."

Một giọng nói quen thuộc gọi cậu lại.

Giang Phụng Ân nhìn xuống theo hướng giọng nói đó, thấy khuôn mặt có vài phần âm trầm của Lục Duyên Lễ. Cậu ngơ ngác nhìn y, rồi lại quay đầu nhìn Lục Đại Cảnh đang phủ trên người mình. Đến tận bây giờ cậu mới phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.

Cậu thế mà lại cùng bọn họ dây dưa trên giường, ba người.

Cậu hậu tri hậu giác bắt đầu giãy giụa. Bộ não hỗn loạn không thể suy nghĩ quá nhiều, không thể nghĩ thông tại sao hai người này lại có thể chịu đựng đối phương cùng ở chung một chỗ với cậu, cũng không thể suy nghĩ về tình cảnh hiện tại, chỉ liên tiếp muốn thoát khỏi bọn họ.

Nhưng làm sao cậu có thể thoát khỏi hai người đàn ông.

Lục Đại Cảnh vây khốn thân trên của cậu, giữ chặt đôi tay đang lung tung của cậu. Còn Lục Duyên Lễ gắt gao nắm lấy eo cậu, đỡ cặc cọ vào môi thịt cậu. Thân mình Giang Phụng Ân nháy mắt căng cứng, bên trong lồn ngứa ngáy như có gì đó đang bò. Cậu không tự chủ được lắc mông, đầu óc trong nháy mắt lại rối loạn, sự giãy giụa dần yếu đi.

Lục Đại Cảnh mặt vô cảm nhìn Lục Duyên Lễ vuốt ve eo Giang Phụng Ân, thấy y quay đầu hôn lên đầu gối Giang Phụng Ân. Giang Phụng Ân dường như rất thích động tác này, thế mà lại co quắp ngón chân. Hắn thấy Lục Duyên Lễ để thứ đồ vật ghê tởm kia ở cửa lồn Giang Phụng Ân, chuẩn bị cắm vào trong.

Lục Đại Cảnh không nhịn được cau mày, ôm lấy thân mình Giang Phụng Ân kéo về phía trước một cái. Cặc của Lục Duyên Lễ trượt qua cửa lồn Giang Phụng Ân, đập vào mông cậu.

Chân Lục Duyên Lễ bất tiện, cho dù là ở trên giường, biên độ động tác của y cũng không thể quá lớn. Lục Đại Cảnh đương nhiên biết điều này mới cố ý làm như vậy.

Y híp mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Đại Cảnh.

Người trước mặt cũng nặng nề nhìn y, trong mắt là sự chán ghét và căm phẫn giống hệt Lục Duyên Lễ. Lục Duyên Lễ cười nhạo một tiếng, vừa vạch lồn Giang Phụng Ân vừa nói: "Ngươi nếu không muốn thì có thể đi ra ngoài."

Lục Đại Cảnh ôm Giang Phụng Ân không nhúc nhích: "Là ngươi kêu dừng trước."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store