ZingTruyen.Store

[Hoa Thịnh] Hoa Vịnh Và Nỗi Đau Không Thể Lặp Lại

Chap 15

ayasingu

Trời dần sáng, ánh nắng ban mai dịu dàng không chói mắt, báo hiệu một ngày đẹp trời.

Thịnh Thiếu Du lái xe theo định vị, gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ xe hé mở, mang theo chút hơi lạnh buổi sớm, khiến người đang còn buồn ngủ dần trở nên tỉnh táo.

Đường phố lúc sáu giờ sáng thưa thớt xe cộ và người đi lại, trông đặc biệt yên tĩnh.

Thịnh Thiếu Du không quá quen thuộc với Nước P, đây là lần đầu tiên anh một mình đến đây. Lần đầu tiên theo cha đến đây khi còn nhỏ, Thịnh Thiếu Du đã làm mất chiếc đồng hồ bỏ túi yêu thích, từ đó để lại một ấn tượng không tốt.

Kể từ đó anh cố ý hoặc vô ý tránh né, nên chưa từng quay lại lần thứ hai. Mãi cho đến khi lễ cưới của hai người được ấn định ở Nước P, Hoa Vịnh biết Thịnh Thiếu Du không thích phô trương, cộng thêm việc mang thai không thoải mái, nên cũng không tổ chức quá lớn và không ở lại thêm ngày nào.

Công bằng mà nói, Thịnh Thiếu Du không thấy Nước P có gì khác biệt so với những thành phố khác mà anh từng ghé qua, đều là những tòa nhà cao tầng, cây cỏ hoa lá như nhau. Chỉ vì đây là nơi Hoa Vịnh sinh ra và lớn lên, nên anh mới nảy sinh một thứ tình cảm dịu dàng khác lạ.

Địa điểm đầu tiên Thịnh Thiếu Du đến là một khu nghĩa trang. Ngước nhìn, những tấm bia đá trắng xếp đặt ngay ngắn giữa thảm cỏ xanh, tựa như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Dựa theo ký ức về đường đi, Thịnh Thiếu Du tìm thấy mộ mẹ Hoa Vịnh. Nhìn khuôn mặt của Omega xinh đẹp trong ảnh, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí anh lại là ánh mắt của Hoa Vịnh.

"Con vô cùng xin lỗi vì sự đường đột này," Thịnh Thiếu Du đặt bó hoa trong tay xuống, khẽ nói, "Chỉ là cảm thấy nên đến thăm, hy vọng người đừng trách." Lời vừa dứt, một cơn gió nhẹ lướt qua, như thể đáp lại anh, "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau rồi, mẹ."

Sau bao nhiêu năm, lần nữa nói ra từ "mẹ", Thịnh Thiếu Du không khỏi ngỡ ngàng, cũng có chút hoài niệm. Danh xưng này thật nhẹ nhàng, nhưng cũng thật nặng nề. Tuy nhiên, đối diện với người mà anh chưa từng thực sự gặp mặt này, Thịnh Thiếu Du lại cam tâm tình nguyện, bởi vì bà là người đã ban tặng sự sống cho Hoa Vịnh.

"Thời gian gấp rút, không kịp chuẩn bị nhiều, nhưng con cảm thấy hoa huệ rất hợp với người." Anh khom lưng nửa quỳ đặt bó hoa xuống nhẹ nhàng, Thịnh Thiếu Du giữ nguyên tư thế đó, ngẩng đầu nhìn lên. "Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất thời con cũng không biết phải nói thế nào, nhưng, con nghĩ chắc người cũng đã nhìn thấy hết rồi." Anh trầm mặc một lát, thở dài, "Con cũng không biết điều con sắp làm là đúng hay sai, nhưng con muốn thử một lần."

"A Vịnh của con rất tốt, chỉ là hơi cố chấp, không biết tính cách này có giống người không." Thịnh Thiếu Du khẽ cười một tiếng, "Hy vọng Đậu Phộng Nhỏ đừng học theo cậu ấy." Anh ngước nhìn trời, rồi từ từ đứng dậy, "Lần sau, con sẽ cùng A Vịnh và Đậu Phộng Nhỏ, cùng nhau đến thăm người."

Gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa huệ trắng đung đưa. Thịnh Thiếu Du ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, mỉm cười thanh thản, nhìn lần cuối, rồi quay lưng rời đi.

Rời khỏi nghĩa trang đi về phía trung tâm thành phố, đường phố dần đông đúc xe cộ. Bất kể là thành phố nào, giờ cao điểm buổi sáng cũng không khác biệt là mấy. Dù vậy, Thịnh Thiếu Du lại kiên nhẫn một cách lạ thường. Anh chờ đợi từng tín hiệu đèn đỏ, nhìn những người đi bộ qua lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, có vẻ thờ ơ. Cuối cùng, anh đã đến nơi muốn đến.

Đây là một học viện quý tộc nổi tiếng ở Nước P, kiến trúc tráng lệ, xa hoa lộng lẫy, tượng trưng cho thân phận, học sinh đều là con nhà giàu có, quyền quý. Đây là ngôi trường cũ của Hoa Vịnh từ cấp hai, nơi lưu giữ những ký ức thanh xuân nhất của cậu.

Thịnh Thiếu Du mặc một bộ vest kín đáo, không quá nổi bật, nhưng khuôn mặt anh đã là tấm thẻ thông hành lớn nhất ở Nước P, không cần chứng minh. Bước vào cổng trường, chầm chậm đi trong khuôn viên, Thịnh Thiếu Du với bộ vest chỉnh tề nổi bật giữa một rừng đồng phục học sinh. Cộng thêm vẻ ngoài xuất sắc, anh khiến mọi người xung quanh phải ngoái nhìn.

Thịnh Thiếu Du không bận tâm đến những lời bàn tán xì xào xung quanh, chỉ tự mình bước đi. Thỉnh thoảng có người mạnh dạn bước lên bắt chuyện, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng từ chối trao đổi thông tin liên lạc, ngay cả những người không bỏ cuộc cũng chỉ có thể vội vã rời đi khi chuông reo.

Khuôn viên vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Thịnh Thiếu Du thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh nhẹ nhàng đi qua, nhìn qua cửa sổ vào những khuôn mặt non nớt trong lớp học, dường như vượt qua không gian và thời gian để nhìn thấy Hoa Vịnh thời học sinh.

"Những tiết học đó thực sự quá nhàm chán, giáo viên cứ giảng cả tiếng đồng hồ, thật sự khó mà chịu đựng nổi."

Nhớ lại những lời than vãn của Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du không nhịn được cười. Anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh cậu ngồi dưới bục giảng, chăm chú nhưng lại bực bội vì buồn chán, không biết rốt cuộc cậu đã nghe được bao nhiêu.

Khuôn viên trường học tràn đầy sức sống và đẹp đẽ. Thịnh Thiếu Du đi qua những con đường Hoa Vịnh từng đi, đến những lớp học Hoa Vịnh từng học, dừng lại ở thư viện Hoa Vịnh từng ghé qua, đến tất cả những nơi có thể còn lưu lại dấu vết của Hoa Vịnh. Chỉ là, thời gian vô tình, anh đã không được như ý muốn.

Cuối cùng, Thịnh Thiếu Du đã có một thu hoạch bất ngờ khi chuẩn bị rời đi. Ngay từ khi anh bước vào cổng, nhân viên bảo vệ đã thông báo cho cấp trên, và sau đó anh đã được người khác dẫn đi và thấy được một Hoa Vịnh hoàn toàn khác.

Hoa Vịnh trên bảng danh dự, Hoa Vịnh trên bục phát biểu, trong bộ đồng phục học sinh đúng như Thịnh Thiếu Du tưởng tượng: sạch sẽ, xinh đẹp, khuôn mặt non nớt, nhưng thần sắc lại lạnh lùng mà anh chưa từng thấy.

Trong mắt tất cả giáo viên và bạn học, Hoa Vịnh luôn chăm chỉ, thành tích học tập xuất sắc, các tác phẩm hội họa cũng vô cùng nổi bật, là một học sinh rất ngoan ngoãn, yên tĩnh. Và trong ống kính của những người ngưỡng mộ, Hoa Vịnh nhận được sự ưu ái lớn nhất, dù là khi cậu bước đi giữa đám đông, hay khi cậu ngồi cúi đầu đọc sách, thậm chí là khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ mơ màng, mỗi bức ảnh đều thanh khiết, lạnh lùng và khiến người ta rung động. Tất cả những điều này là hình ảnh Hoa Vịnh mà Thịnh Thiếu Du cả đời cố gắng cũng không bao giờ có thể tận mắt chứng kiến.

Thịnh Thiếu Du cảm thấy vui vẻ, nhưng sâu thẳm trong lòng lại không ngừng đau xót. Anh không khỏi nghĩ, nếu không có mình, có lẽ Hoa Vịnh cũng sẽ gặp được một người rất yêu thương cậu ở độ tuổi đẹp nhất, thay vì nếm trải mọi đắng cay trong tuổi thanh xuân, phải học cách ngụy trang, học cách rơi nước mắt chỉ để đến gần anh, khổ sở và bi thương đến thế.

"Thịnh tiên sinh," lúc Thịnh Thiếu Du rời trường đã gần trưa. Anh vừa lên xe đã nhận được cuộc gọi từ Hoa Vịnh, "Kỳ mẫn cảm của em sắp đến rồi, anh thực sự không về sao?"

"A Vịnh, không có anh em vẫn có thể vượt qua kỳ mẫn cảm." Giọng Thịnh Thiếu Du bình tĩnh đến khó tin, "Chẳng phải bên em có thuốc sao?"

"Thịnh tiên sinh, anh rõ ràng biết, em đã vứt hết thuốc ức chế rồi mà."

"Nhưng anh không biết ngoài chai đó ra, em có còn loại thuốc nào khác không?" Thịnh Thiếu Du có vẻ hơi mệt mỏi, "A Vịnh, em luôn có cách giấu anh."

"Không có, em đảm bảo không có!" Hoa Vịnh gấp gáp nói, "Thịnh tiên sinh, xin anh hãy tin em thêm một lần nữa."

"Vậy em nói cho anh biết," Thịnh Thiếu Du hỏi, "Khoảng thời gian này, em đã uống bao nhiêu lần thuốc?"

"Chỉ có bốn lần." "Đó là thuốc ức chế Enigma được nghiên cứu và phát hành nội bộ của Tập đoàn X, không lưu hành trên thị trường. Một lọ thuốc chỉ có 12 viên. Thịnh tiên sinh đã đặt chiếc nhẫn vào trong, hẳn phải biết còn lại bao nhiêu." Hoa Vịnh thành thật khai báo, "Nếu Thịnh tiên sinh không tin, có thể gọi điện thoại cho họ."

"A Vịnh, anh tin em."

"Thịnh tiên sinh," nghe vậy, Hoa Vịnh bình tĩnh lại, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cậu đột nhiên hiểu ra ý của Thịnh Thiếu Du. "Hôm nay em có thể gặp anh lúc nào?"

"A Vịnh, bốn viên thuốc, bốn ngày, điều này rất công bằng," Thịnh Thiếu Du cũng không quanh co, "Nếu có lần sau..."

"Sẽ không có lần sau nữa," Hoa Vịnh ngắt lời anh, "Thịnh tiên sinh, em muốn gặp anh sớm."

"Anh vẫn còn một việc chưa làm." Thịnh Thiếu Du im lặng một lát rồi tiếp tục nói, "A Vịnh, anh cũng muốn gặp em sớm. Vì vậy, em đợi anh thêm một chút nữa, đợi anh hoàn thành việc cuối cùng này..."

"Được, em đợi anh."

"A Vịnh, anh dường như luôn bắt em phải chờ đợi. Trước đây là chờ anh nhìn thấy em, chờ anh yêu em, bây giờ lại chờ anh trở quay về." Giọng Thịnh Thiếu Du có chút nghẹn ngào, "A Vịnh, anh thực sự đã đối xử tốt với em chưa? Em không thấy mệt mỏi sao?"

"Thịnh tiên sinh là người tốt nhất trên thế giới đối với em, em nguyện ý chờ đợi vì anh."

"A Vịnh, tình yêu không phải là sự bao dung vô bờ bến của một người dành cho người khác, cũng không có ai luôn luôn đúng." Thịnh Thiếu Du nghiêm túc nói, "Nếu anh làm sai điều gì, em cũng có thể giận anh."

Cho nên, A Vịnh, nếu chuyện này sẽ làm em bị tổn thương, xin em đừng dung túng không giới hạn, cũng đừng dễ dàng tha thứ.

--

Editor : huhu TT chap này thấy thương nhỏ Bông quá =(( Anh Thịnh cũng nói mấy câu đau lòng kinh khủng

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store