ZingTruyen.Store

【hoa phương】 thời không sai lệch

「chương 05」

haan1505

𝟎𝟓

. . .

Phương Tiểu Bảo là người hiện đại, xuyên qua để cứu rỗi Lý Liên Hoa.

Lý Liên Hoa là người cổ đại, cùng Phương Đa Bệnh kết bạn phá án.

. . .

“Ta mơ về người, mơ về những giấc mơ không có thật.”

“Nếu như huynh tàn nhẫn một chút, trái tim lạnh một chút, thì cuộc đời của huynh sẽ không khổ thế này.”

. . .

Không biết từ khi nào, và từ bao giờ. Trong giấc mơ của Lý Liên Hoa luôn xuất hiện hình ảnh mờ nhạt của đại thiếu gia. Trong mơ, Phương Đa Bệnh từ từ biến mất, hắn khóc rồi oán trách thiên đạo không thương hắn, hắn cười rồi cảm ơn thiên đạo đã bao cho hắn một ân huệ.

Trong mơ, Phương Đa Bệnh hai mắt đỏ hoe. Hắn khóc như muốn đem cả đời nước mắt này khóc ra hết, Lý Liên Hoa không hiểu Phương Đa Bệnh vì sao lại như thế.

“Lý Liên Hoa, ta chỉ muốn huynh sống cũng là ta làm sai việc sao?”

Phương Đa Bệnh bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của Lý Liên Hoa mà nói, hắn vì rơi quá nhiều lệ mà giọng nói cũng khàn đi.

Không đợi hắn trả lời, Phương Đa Bệnh dường như rất bất lực, sau đó bàn tay đang nắm chặt hắn cũng dần buông ra. Lý Liên Hoa nghe Phương Đa Bệnh thở dài.

“Đời này ta chưa từng làm sai sự. Thế nhưng mà Lý Liên Hoa, trăm sai ngàn sai hay tất cả lỗi trên thế gian này đều do ta mà ra.”

Phương Đa Bệnh hít một hơi thật dài, hắn xoay người lại để không nhìn thấy gương mặt của Lý Liên Hoa.

“Nhưng nếu cho ta được làm lại thêm một lần nữa, ta vẫn muốn đến nơi này để cứu huynh.”

“. . .”

“Lý Liên Hoa, lần sau khi chúng ta gặp lại nhau phải đợi đến một ngàn năm.”

Lý Liên Hoa thật sự không hiểu hắn đang nói cái gì, mọi chuyện Phương Đa Bệnh làm từ trước đến giờ. Y chỉ cần liếc nhìn một cái liền biết Phương Đa Bệnh nghĩ cái gì, muốn làm cái gì ngay.

Thế nhưng hiện tại, Phương Đa Bệnh đứng xoay người lại với hắn. Hắn căn bản là không hiểu được ý định của đối phương nữa rồi.

“Chúc huynh đường tương lai rộng mở, đoạn đường huynh đi ngập tràn bình yên, tìm được một người mà yêu huynh hơn chính bản thân mình..”

Phương Đa Bệnh dường như muốn nói cái gì nữa, nhưng cơ thể hắn từ từ đổi được trong suốt.

Lý Liên Hoa tiến một bước đến, muốn bắt lấy đối phương. Nhưng bàn tay của y lại xuyên qua người của hắn. Đồng tử Lý Liên Hoa mở to, y lập lại hành động này không biết bao nhiêu lần nữa.

“Phương Đa Bệnh!”

Phương Đa Bệnh chầm chậm mà xoay người lại đối diện với Lý Liên Hoa.

“Lý Liên Hoa, ta không phải hắn, ta không phải Phương Đa Bệnh.”

Lý Liên Hoa kinh ngạc hỏi lại “Ngươi nói cái gì?”

Phương Đa Bệnh mỉm cười, nhưng hắn giống với đang khóc hơn là cười.

“Ta không phải Phương Đa Bệnh. Còn có, đoạn đường sau này mà huynh đi, khi đó không còn có ta nữa.”

Hình ảnh cuối cùng mà Lý Liên Hoa nhìn thấy là, Phương Đa Bệnh từ từ biến mất ngay trước mặt y. Và y lại không thể nào giữ Phương Đa Bệnh ở lại, sau khi Phương Đa Bệnh biến mất, thứ còn xót lại là nụ cười của Phương Đa Bệnh, là tia nắng cuối cùng trong ngày, là hình ảnh hoa anh đào rơi trên vai áo mình, là tiếng sủa thảm thương của Hồ ly tinh, là cái vỗ vai an ủi của Địch Phi Thanh, là ánh mắt đau buồn của Kiều Uyển Vãn, Tô Tiểu Dung còn có Quan Hà Mộng và một đám người của Bách xuyên viện.

“Lý Tương Di, người đi cũng đã đi rồi. Ngươi cũng đừng quá đau buồn!”

“Lý đại ca, Phương Đa Bệnh hắn sẽ không trở lại đây nữa sao?”

“Lý huynh, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Hai người chắc chắn còn có thể gặp lại một lần nữa.”

“Tương Di, Phương công tử. .”

“Môn chủ!”

Lý Liên Hoa giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa ở trán. Y lẳng lặng quan sát xung quanh, thật may y vẫn còn ở Liên Hoa lâu, cảnh trong mơ cũng không có xuất hiện.

Lý Liên Hoa vén chăn, y cầm một chân đèn tiến đến lầu hai. Mà ở đó, Phương Đa Bệnh vẫn còn say giấc nồng.

Lý Liên Hoa đặt chân đèn lên bàn, y nâng tay Phương Đa Bệnh lên mà bắt mạch. Sau khi bắt mạch, y mới thở ra một hơi dài nặng trĩu.

“Phương Đa Bệnh, tương lai ngươi sẽ ngay trước mặt ta mà biến mất sao?”

Lý Liên Hoa không hiểu vì sao bản thân lại mơ giấc mơ kỳ quái như thế, nhưng chính bản thân y lại biết. Sẽ có một số cảnh trong mơ trở thành hiện thực, mà bản thân lại mơ hồ không hiểu vì sao chính mình lại còn sống? Trong khi đó, số mệnh của y đã tận.

Phương Đa Bệnh lẽ nào đã làm ra cuộc thay đổi nào đó chăng?

Phương Đa Bệnh ở trong mơ, không ít lần vừa cười vừa khóc oán trách thiên đạo.

“Nếu như huynh tàn nhẫn một chút, trái tim lạnh một chút, thì cuộc đời của huynh sẽ không khổ thế này.”

Đây là câu nói mà ở trong mơ, thanh âm của Phương Đa Bệnh không biết lập đi lập lại bao nhiêu lần. Mà y vốn ấn tượng với câu này nhất.

Có lẽ vào một ngày nào đó ở tương lai, Phương Đa Bệnh sẽ biết thân phận thật sự của y.

Phương Đa Bệnh tìm kiếm Lý Tương Di lâu như vậy, sau khi biết y trúng độc nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để chữa cho hết. Phương Đa Bệnh là cái người tìm Lý Tương Di lâu nhất, hắn sẽ chấp nhận bất kỳ đại giới nào đi chăng nữa cũng nhất định sẽ cứu y.

“Nếu như tương lai ngươi phải biến mất, vậy chi bằng hiện tại chúng ta đừng quen biết nhau thì sẽ tốt hơn.”

Lý Liên Hoa dặn lòng sẽ như thế, nhất định phải làm đủ mọi cách để Phương Đa Bệnh hận y càng tốt, chỉ có khi mà Phương Đa Bệnh hận y rồi thì khi đó Phương Đa Bệnh mới có thể sống tốt được.

“Ta chưa từng thu ngươi làm đồ đệ, cũng chưa từng muốn cùng ngươi đi lang bạt giang hồ. Vậy cho nên, duyên phận hai chúng ta đến đây thôi.”

Lý Liên Hoa nói xong thì đứng dậy, y xốc nhẹ chăn lên. Không cần dùng lực cũng có thể bế đối phương lên, nơi mà y dừng chân là gốc cây cách Liên hoa lâu không hề xa.

Trời cũng sắp sáng, khi Phương Đa Bệnh tỉnh ngủ có lẽ y đã đi được rất xa rồi.

An bài chỗ cho Phương Đa Bệnh xong, Lý Liên Hoa không quay đầu về phía sau mà nhìn Phương Đa Bệnh dù chỉ một lần. Y dứt khoát đến mức không hề nhìn thấy Phương Đa Bệnh đang quan sát hành động của mình.

“Như vậy cũng tốt, trong khoảng thời gian này ta có thể giúp huynh đi tìm thuốc giải.”

Phương Tiểu Bảo tự dỗ dành chính mình, vì tính mạng của Lý Liên Hoa, cũng vì tương lai của Lý Liên Hoa. Hai người chia xa nhau trong âm thầm như thế này cũng tốt.

Mắt thấy Liên hoa lâu đã đi rất xa rồi, Phương Tiểu Bảo đứng dậy phủi bụi trên người mình. Hắn xoay người sang hướng ngược lại với Lý Liên Hoa, mà đích đến cuối cùng của hắn là Kim Uyên Minh, mà cũng có khả năng là Vạn Thánh Đạo.

________end chương 05________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟏𝟎.𝟎𝟔.𝟐𝟎𝟐𝟒

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store