Hệ thống Google : Ta không phải người của thế giới này.
Chương 8: Cô Gái Thần Bí
Dương như mất hồn lê từng bước về ký túc xá, quên cả mang dụng cụ giả kim. Trong đầu hắn, những hình ảnh về các cuộc trò chuyện đầy ấn tượng với cô giáo Như Mộng và My vẫn hiện lên, khiến tâm trí rối bời, khó tập trung.
Về đến phòng, Dương mệt mỏi mở cửa phòng tắm thì chợt nghe một tiếng quát lớn:
"BIẾN THÁI!"
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Dương chỉ kịp thấy Như Nhật đứng trong phòng, trên tay cầm một xô nước. Cả xô nước lạnh lập tức hất thẳng vào mặt hắn. Trời đất quay cuồng, Dương trượt chân ngã xuống sàn, đầu óc choáng váng, ướt sũng và lạnh buốt đến tận xương.
Sáng hôm sau, các buổi học về nguyên tố và thực hành vận dụng linh lực diễn ra. Vì chưa tụ đủ linh lực, Dương không thể theo kịp nội dung, đành tìm đến Như Mộng xin mượn một phòng thí nghiệm để chế tạo hạt nhân.
Mộng dẫn Dương đến một phòng thí nghiệm giả kim riêng của nàng nằm ở tầng yên tĩnh trong tòa nhà chính, cẩn thận dặn dò một số điều cần chú ý rồi rời đi, để Dương tự do làm việc. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng căn phòng để đảm bảo không bị làm phiền, Dương bắt tay vào sắp xếp dụng cụ và nguyên liệu, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Hạt nhân là bộ phận quan trọng nhất của Bảo Vật, cần sử dụng linh thạch cùng một số kim loại quý hiếm để chế tạo. Dù chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, thậm chí có loại chỉ cỡ hạt đậu, cấu trúc lại vô cùng phức tạp, thời gian hoàn thành có thể kéo dài từ vài giờ đến cả tháng, tùy vào chất lượng mong muốn.
Dương nhanh chóng làm quen với các dụng cụ. Kiến thức lý thuyết từ kiếp trước giờ trở thành hành động thực tế: từng thao tác tinh tế, từng chuyển động tay nhịp nhàng. Kiếp trước hắn từng là một thợ điện tử lành nghề và có nền tảng điêu khắc, nên không gặp khó khăn. Đắm chìm trong công việc, Dương hoàn thành khoảng một phần ba hạt nhân trước khi chiều tối buông xuống.
Trên đường trở về ký túc xá, Dương lê từng bậc thang, mệt nhọc nhưng trong lòng vẫn tràn cảm giác hào hứng. Khi đến cửa phòng, Sinh ở phòng 2015 ló đầu ra gọi:
"Nay mày trốn học đi đâu vậy? Tắm lẹ rồi qua đây ăn lẩu ếch!"
"Ờ, chờ tao chút!" Dương đáp.
Sau khi tắm xong, Dương sang phòng bên. Vu Sinh, Lâm Chung, Từ Trần và Như Nhật đã ngồi sẵn quanh nồi lẩu đang sôi sùng sục. Như Nhật thoáng đỏ mặt, nhớ lại sự cố hôm qua, nhưng vẫn giữ vẻ bình thường. Dương coi đó là hiểu lầm ngoài ý muốn, không ai nhắc lại.
"Nhào vô!" Từ Trần hào hứng hô to.
Năm đôi đũa cùng lao vào nồi lẩu, tiếng cười nói rôm rả vang khắp căn phòng. Chẳng mấy chốc, nồi lẩu sạch trơn, để lại một buổi tối ấm cúng đúng chất ký túc xá.
Ăn no, Dương vỗ bụng khen ngon rồi hỏi:
"Ếch này kiếm đâu ra vậy?"
Lâm Chung tỉnh bơ đáp:
"Mấy anh chị khóa trên làm xong thí nghiệm gì đó rồi định bỏ, tao thấy uổng nên xin về."
"Trời..." Dương giật mình, cả bọn cười ầm lên nhưng nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.
---
Hai ngày tiếp theo, ban ngày Dương vùi đầu trong phòng thí nghiệm chế tạo hạt nhân, ban đêm luyện công điều tức, cố gắng ổn định dòng linh lực vốn luôn vận hành không trọn vẹn trong cơ thể. Đến tối ngày thứ hai, hạt nhân tự nạp linh lực cuối cùng cũng hoàn thành.
Nhìn vật nhỏ bé nằm lơ lửng trên bàn, linh quang lưu chuyển nhịp nhàng, Dương thở phào. Hắn lập tức mang hạt nhân đi tìm cô giáo Như Mộng.
Phòng Mộng nằm trong tòa nhà chính của học viện. Dương lần mò qua các hành lang dài, từng bước cẩn trọng, mắt quan sát các cánh cửa thí nghiệm khác. Tiếng máy móc rền rĩ, hơi nước bốc lên từ phòng tắm linh lực, ánh sáng xanh nhạt nhấp nháy qua khe cửa tạo cảm giác học viện vừa rộng vừa bí ẩn, khiến nhịp điệu truyện chậm lại, độc giả cảm nhận không gian rõ ràng.
Khi đi ngang một khu vực yên tĩnh, Dương chợt thấy cánh cửa treo biển "Phòng tắm" mở ra. Từ trong bước ra là một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, mái tóc bạch kim óng ánh, khí chất thanh khiết, pha chút thần bí. Ánh mắt nàng lướt qua Dương, khẽ gật đầu rồi bình thản rời đi. Một làn hương nhè nhẹ còn sót lại khiến tinh thần Dương bất ngờ tỉnh táo, đồng thời dương mạch vốn bế tắc tạm thời được khai thông.
Dương đứng sững vài giây, hít sâu, rồi mở cửa phòng tắm công cộng gần đó để rửa mặt, thư giãn và chuẩn bị tiếp tục hành trình. Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, mang theo linh khí thuần dương nhàn nhạt. Khi ngâm mình trong hồ, Dương cảm nhận dòng dương khí vốn nặng nề trong cơ thể bỗng trôi chảy trơn tru, nhưng đây chỉ là hiệu ứng tạm thời.
---
Dương ổn định lại tinh thần, chỉnh trang y phục rồi bước tiếp. Khi đến trước cửa phòng Mộng, hắn hít sâu và gõ cửa. Cánh cửa mở ra, Mộng xuất hiện, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tò mò. Nàng quan sát Dương cùng hạt nhân, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Ngươi tự làm?" Mộng hỏi.
"Vâng," Dương đáp, đặt hạt nhân lên bàn cẩn thận.
Mộng trầm mặc vài giây, rồi nói chậm rãi:
"Ta muốn kiểm tra linh lực của ngươi, có thể sẽ cần một nghi thức điều hòa giả kim."
Dương do dự, nhưng cuối cùng gật đầu, nhận ra hiện tượng tạm khôi phục dương mạch vừa xảy ra có thể ảnh hưởng đến nghi thức.
Linh trận được thiết lập, dòng linh lực của hai người bắt đầu giao hội. Ban đầu mọi thứ nằm trong dự tính của Mộng, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, Dương khí trong cơ thể Dương vận hành mạnh mẽ hơn dự đoán, tạo ra sự phản hồi bất ngờ từ hạt nhân. Linh trận rung lên, buộc Mộng phải duy trì nghi thức lâu hơn để bảo vệ kinh mạch.
Thời gian trôi qua chậm rãi, kéo dài cảm giác cao trào. Khi linh trận tan, sắc mặt Mộng hơi tái nhưng ánh mắt lại sáng rực. Nàng nhìn Dương, thở nhẹ:
"Ta đã đánh giá sai ngươi."
Dương mỉm cười, thu hồi hạt nhân:
"Cho nên ta mới mang nó đến đây."
Hai người nhìn nhau, im lặng nhưng hiểu rằng quan hệ của họ đã thay đổi. Mộng nói:
"Từ hôm nay, phòng thí nghiệm tầng ba là của ngươi dùng riêng. Tài nguyên cần thiết, ta sẽ lo."
"Đổi lại?" Dương hỏi.
"Nguyên lý," nàng đáp, "chỉ nguyên lý. Còn lại, là bí mật của ngươi."
Dương gật đầu. Từ đêm đó, trong học viện, có những cánh cửa chỉ mở ra cho một mình hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store