Hệ liệt Đả Hồn Tiên 9: Ngũ Quỷ Vận Tài
Một công trường đã đào được năm chiếc qu/an t/ài, bốn chiếc có th* th/ể, một chiếc thì không.
Kể từ đó, công trường liên tục xảy ra những chuyện kỳ quái. Chưa đầy ba ngày, đã có hai công nhân phải nhập viện.
Tôi được người nhờ đến công trường để vận chuyển qu/an t/ài.
Thế nhưng, cao nhân mà công trường mời đến lại ngang nhiên cản trở, nhất quyết không cho tôi vận chuyển.
Ông ta âm trầm lạnh lẽo nói với tôi: "Năm chiếc qu/an t/ài này trong vòng bảy ngày không ai được phép động vào, ai động vào thì sẽ phải vào đó nằm thay đấy."
.
Khi tôi lái xe vào công trường, vị cao nhân được gọi làĐiền đại sư dẫn theo bốn năm gã đàn ông lực lưỡngcao to chặn ngay trước đầu xe tôi."Thằng nhóc, ta khuyên cậu đừng vì mấy đồng bạc lẻmà liều cả mạng!"Điền đại sư mặc bộ đồ đạo sĩ màu đỏ sẫm, tóc bạctrắng nhưng khuôn mặt lại căng đầy khác thường,hồng hào khiến người ta không đoán được tuổi tác.Nhưng đôi mắt ông ta lại vẩn đục, giống như một lãogià đã 80 tuổi. Hai con ngươi nhỏ như hạt đậu đảo lo/ạn xạ, nhìn chằm chằm vào người đối diện."Chú Long, hay thôi đi? Đừng vì cháu mà rước phiềnphức vào thân..."Giọng Tưởng Sương vang lên từ ghế phụ, cô bé congười lại, tinh thần gần như sụp đổ, nhưng vẫn sợ làmphiền người khác.Bên ngoài, bốn năm gã lực lưỡng đã vây quanh đầuxe chúng tôi.
Đệ tử của Điền đại sư, một thanh niên g/ầy gò như khỉ,nhảy cẫng lên hướng về xe tôi quát: "Sư phụ ta tốtbụng cảnh báo mày đấy! Nghe đây, đừng có khôngbiết điều!""Chú Long.." Tưởng Sương h/oảng s/ợ, mắt đỏ hoeđịnh khuyên tôi từ bỏ."Đừng lo, không sao đâu." Tôi trấn an cô bé."Ngồi yên trên xe, đừng xuống."Tôi mở cửa xe, bước xuống chỉ hai bước.Mấy gã lực lưỡng đang tiến đến bỗng dừng phắt lại...Có lẽ vì trước đó tôi ngồi trong xe nên họ không nhìnrõ.Tôi vốn có tướng mạo dị thường, mặt mũi dữ tợn, thânhình cao lớn vượt trội người thường, từ nhỏ đã bị bảogiống Trương Phi, lại như Lý Quỳ.Dù mấy gã kia đã to cao hơn đám công nhân thường,nhưng so với tôi thì vẫn cứ như mấy đứa trẻ chưa dậythì.Trong tay họ mỗi người cầm một cây dùi cao su, còntôi thì tiện tay rút luôn một cây sắt từ đống vật liệubên cạnh."Khoan đã, đừng động thủ, đừng động thủ!"Người phụ trách công trường tên Trương Khánh vốnđang gãi đầu bên cạnh, thấy tình thế này vội vàngchạy tới ngăn cản."Các anh, các anh... có gì từ từ nói, đừng manhđộng."Lúc này, Trương Khánh cũng rơi vào thế tiến thoáilưỡng nan.Điền đại sư là người mà chủ công ty xây dựng mờiđến, Trương Khánh không thể đắc tội.Nhưng ngược lại, mấy ngày nay công trường liên tụcgặp chuyện kỳ quái, công nhân đều hoang mang,không ai dám làm việc.Người ta đồn nhau rằng cái qu/an t/ài trống kia sớmmuộn cũng sẽ "ăn" người, nếu không đưa đi sớm thìthế nào cũng có người mất mạng.Cảnh sát đã x/á/c nhận được nơi gốc gác của năm cỗqu/an t/ài kia, bốn người ch*t còn có thân thích ở quênhà, nên đã yêu cầu công trường hợp tác đưa qu/ant/ài về lại nguyên quán.Giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, tài xế trong côngtrường ai cũng không dám đụng vào, càng không aidám vận chuyển.Còn tôi, một tài xế xe tải tự tới tận nơi nhận việc, đốivới Trương Khánh chẳng khác nào c/ứu tinh từ trêntrời rơi xuống.Nếu hôm nay tôi bỏ đi, chính ông ta cũng không biếtsẽ phải tốn bao nhiêu tiền mới tìm được người dámnhận cái chuyến xe này.Điền đại sư nhìn tôi từ trên xuống dưới, khóe miệngnhếch lên nói: "Tướng mạo hung dữ như La Sát,không trách dám nhúng tay vào chuyện rối ren này.""Nhưng nhóc con, đừng tưởng chỉ dựa vào khí huyếthùng hổ là có thể hành động bừa bãi! Năm cỗ qu/ant/ài này cậu không được động vào. Ta không cho phépthì đừng hòng chạm tới."Tôi cầm thanh sắt bước tới, không ai dám ngănđường.Điền đại sư cũng chỉ liếc nhìn tôi, tôi bước thẳng quaông ta, tiến đến trước hố đất nơi đào lên năm cỗqu/an t/ài.Lúc này đúng giữa trưa, ánh nắng chói chang.Hố đất bị đào lên không có gì che chắn, năm cỗ qu/ant/ài đỏ tươi nằm phơi dưới nắng.Thực ra, năm cỗ qu/an t/ài này đã ch/ôn dưới đấtkhoảng hai mươi năm, lớp sơn đỏ bên ngoài đã phaimàu, bong tróc.Nhưng không rõ vì sơn quá lâu năm hay sao, màu sắcđã thấm sâu vào thớ gỗ làm qu/an t/ài.Nhìn từ xa, năm cỗ qu/an t/ài trông như ngâm trongm/áu, khiến người ta không dám nhìn thẳng.Tôi định nhảy xuống hố thì một công nhân lớn tuổichặn lại.Vẻ mặt ông ta cũng rất ngần ngại, không biết có nêncan ngăn không.Nhưng có lẽ không qua được lương tâm, ông lên tiếngnhắc nhở tôi: "Cậu nghĩ kỹ đi, trước đây hai đồngnghiệp đào lên năm cỗ qu/an t/ài này đều gặpchuyện rồi.""Một người ban ngày trượt chân ngã vào đống gạch,g/ãy mấy xươ/ng sườn. Một người ban đêm đột nhiênnhảy từ giàn giáo xuống, đến giờ vẫn bất tỉnh.""Tôi đã rõ, cảm ơn bác." Tôi cảm ơn người công nhânrồi vẫn nhảy xuống hố.Vừa lại gần năm cỗ qu/an t/ài, tôi ngửi thấy một mùihương thoang thoảng.Mùi hương này khiến tim tôi đ/ập mạnh, bởi tôi đãtừng ngửi thấy mùi này trước đây, chính trên ngườiTưởng Sương.Tôi và Tưởng Sương vốn không quen biết, lần này tôiđến giúp cô bé này cũng không phải vì tiền.Bảy ngày trước, con gái tôi xuống phố m/ua sữa chua,một tài xế s/ay rư/ợu lái xe lao lên vỉa hè.Con bé vừa bước ra khỏi siêu thị, chiếc xe đã đến ngaytrước mặt.Nó mới mười một tuổi, không kịp phản ứng gì.Khi tôi nhận được tin, chạy đến hiện trường, tim gầnnhư ngừng đ/ập.Mặt đất ngổn ngang mảnh vỡ cản trước và đèn xe, vếttrượt phanh loang lổ cùng vũng m/áu đỏ tươi.Vợ tôi mất sớm, chỉ để lại cho tôi hai đứa con.Nếu con gái gặp chuyện gì, tôi không biết mình sẽ rasao nữa.Nhưng trời cao phù hộ, con gái tôi ngoài vài vết xướcnhẹ, không sao cả.Trong tích tắc nguy nan, một cô gái đi ngang qua đãkhông màng tính mạng xông tới c/ứu con bé.Cô gái đó chính là Tưởng Sương.Nhưng khi xe c/ứu thương đến nơi, Tưởng Sương đãbiến mất, chỉ còn lại vũng m/áu trên mặt đất.Tôi lần theo vệt m/áu rơi, kết quả dẫn đến sân thượngcảu một tòa chung cư gần đó.Tưởng Sương lúc ấy đang định t/ự t*.Có lẽ con người đã đến bờ vực sụp đổ, Tưởng Sươngcần một người để giãi bày.Tôi nhắc đến con gái mình để từ từ tiếp cận cô bé.Cô ấy ngồi ngay bên rìa tầng thượng, m/áu chảy ròngròng, kể cho tôi nghe trải nghiệm của mình.Cô gái này vốn không phải người yếu đuối.Cô lớn lên không cha mẹ, sống trong viện mồ côi, hainăm rưỡi qua vừa học vừa làm vất vả mới vào đượcmột trường đại học tốt, cô luôn nỗ lực để sống mộtcách tử tế.Nhưng kể từ ba tháng trước, sau một cơn á/c mộngkéo tới, cuộc đời Tưởng Sương hoàn toàn thay đổi.Tưởng Sương kể với tôi, trưa hôm đó, cô đột nhiênnghe thấy tiếng pháo n/ổ bên ngoài.Chuỗi tiếng pháo ấy rất lớn, nhưng lại có chút kỳ quái,dường như đang di chuyển liên tục và ngày càng đếngần cô hơn.Tưởng Sương bịt tai lại, ý thức mơ hồ, ngay giây tiếptheo đã lạc vào một không gian tối đen như mực.Không gian ấy cực kỳ chật hẹp, cô chỉ có thể nằm,không thể duỗi thẳng cả cánh tay.Cô đưa tay dò dẫm, chạm phải toàn là gỗ cứng.Sau đó toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển, côcó thể nghe thoáng tiếng người nói bên ngoài, thậmchí dường như còn nghe thấy giọng bạn cùng phòng.Chỉ có điều nội dung cuộc đối thoại đ/ứt quãng ấykhiến cô sởn gai ốc.Cô nghe thấy ai đó nói, 'Đóng kín miệng lại.' 'Dùngsáp bịt kín.' 'Cô ấy đang nghe đấy....'Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi trong lòng TưởngSương lên đến cực điểm, cô bắt đầu gõ đ/ập đi/êncuồ/ng vào tấm gỗ đang bịt kín mình.Nhưng dần dần cô cảm thấy xung quanh nóng lên, cóchất lỏng sôi sùng sục chảy qua khe hở trên nắp đổvào trong.Là sáp, cô sắp không thở được!Tưởng Sương bắt đầu la hét, đạp chân tứ phía, ngaylúc đó, có người đẩy cô từ phía sau.Cô như thể thoát ra ngay khỏi không gian chật hẹp ấy.Khi sắp thoát ra, cô ngoái đầu nhìn lại, muốn xem aiđã c/ứu mình.Nhưng khi quay mặt về phía sau, cô nhìn thấy vẫn làchính khuôn mặt của cô!Từ sau khi tỉnh giấc khỏi cơn á/c mộng đó, TưởngSương cảm thấy một nỗi sợ hãi vô cớ dành cho bạncùng phòng và bạn bè của mình.Và từ hôm đó trở đi, cô hầu như đêm nào cũng gặpphải cơn mộng như vậy.Trong mơ, thời gian cô bị nh/ốt ngày càng dài hơn,cảm giác ngạt thở cận kề cái ch*t cũng ngày càngnặng nề hơn.Mỗi lần, dường như đều là một phiên bản khác của côđã c/ứu cô ra.Nhưng phiên bản ấy của chính mình, dường như bị kẹtmãi trong không gian đó.Điều này khiến Tưởng Sương thường xuyên cảm thấy,phải chăng bản thân thực ra chưa từng thoát ra?Giấc mơ ban đêm mới là thật, còn mọi chuyện xảy raban ngày mới là giấc mơ của cô.Tinh thần cô ngày càng suy sụp, các bạn học xungquanh trở nên kỳ quặc khó hiểu, dường như luôn có aiđó lén lút theo dõi cô.Tưởng Sương dần dần không dám đến gần bất kỳ ainữa, cũng không dám tìm sự giúp đỡ từ bất kỳ ai.Cô nghĩ có lẽ mình bị bệ/nh, cô sợ sự hoảng lo/ạn vôcớ của mình sẽ làm phiền người khác.Cô cũng liên tục đi khám bác sĩ, uống rất nhiềuth/uốc, ban đầu còn có chút tác dụng.Nhưng sau đó, triệu chứng của cô lại trở nặng hơn.Cô bắt đầu nhìn thấy những cảnh tượng k/inh h/oàngvô cớ ngay giữa ban ngày.Đôi lúc, cô thấy một nhóm người khiêng một cỗ qu/ant/ài xuất hiện trong khuôn viên trường, trong khinhững người xung quanh không hề nhìn thấy.Một lần, cô thậm chí còn thấy một bạn cùng phòngcủa mình đang sinh con ngay trong ký túc xá.M/áu đỏ tươi tràn đầy giường, bụng bạn cùng phòngphình to lên một cách kỳ dị.Nhưng thực tế, hôm đó bạn cùng phòng đó không hềvề ký túc, và người ta cũng không hề mang th/ai.Bị hành hạ như vậy gần ba tháng, Tưởng Sương thựcsự không chịu nổi nữa.Cô không tìm thấy lối thoát, cũng không có ai đểnương tựa.Cô ngồi trên sân thượng, khóc nhìn tôi và nói, "Chú ơi,chú đừng quan tâm cháu nữa, đây là số phận củacháu. Cháu biết, cháu ch*t thì mọi chuyện sẽ kếtthúc."Tôi nói với cô bé:"Cháu đã c/ứu con gái chú, mạng sống của cháu, chúnhất định sẽ lo. Cháu cứ coi như cho bản thân một cơhội cuối cùng, tin chú một lần đi."Tôi không phải là thầy pháp chuyên nghiệp gì, tôi chỉlà một tài xế xe tải.Nhưng như Điền đại sư đã nói, tôi có tướng Tu La,thêm vào đó bát tự vốn cứng, dương khí nặng.Những năm tôi chạy xe tải, thường xuyên lao vàonhững con đường hoang vắng, xung phạm sát khíđường đi, gặp không ít chuyện quái dị.Và mấy năm gần đây, để trả n/ợ ki/ếm sống, tôi cũngtiếp xúc với nhiều thứ tà môn ngoại đạo.Tôi không sợ những thứ đó, chúng hung dữ, tôi cònhung dữ hơn.Thuở nhỏ, tôi gặp một lão đạo, người đó tặng tôi mộtcây đả h/ồn tiên, chuyên trị hung sát.Lão đạo năm đó đã nói về tôi, "Tướng Tu La, tâm Bồ T/át, kiếp này nhất định phải ăn cơm âm dương."Giờ tôi ba mươi tám tuổi, cha mẹ đều bệ/nh mất, vợcũng sớm đi rồi, ở nhà chỉ còn một trai một gái cùngmẹ vợ già.Người thân của tôi là tất cả của tôi, Tưởng Sương đãc/ứu con gái tôi, tôi không thể đứng nhìn cô ấy ch*tđược.Mấy ngày nay, tôi luôn giúp Tưởng Sương điều tra trảinghiệm của cô ấy.Trong cơn á/c mộng của mình, Tưởng Sương đã thấynăm cỗ qu/an t/ài xếp thành vòng tròn trong một hốđất.Cũng thật trùng hợp, ba ngày trước, tôi nghe nói côngtrường này đào được năm cỗ qu/an t/ài.Tính ra, ba tháng trước, khi Tưởng Sương lần đầu gặpá/c mộng, cũng chính là lúc công trường này khởicông.Chúng tôi cũng tìm được một vị sư phụ có năng lựcxem việc cho Tưởng Sương.Vị sư phụ đó nói, Tưởng Sương với năm cỗ qu/an t/àikia có ng/uồn gốc sâu xa, lần này là chín ch*t mộtsống.Mà con đường sống duy nhất, nằm ở việc đưa qu/ant/ài về quê gốc của chúng.Thế nên tôi mới dẫn Tưởng Sương đến mảnh đất này.Khu đất công trường này trước đây vốn là một trungtâm thương mại lớn, xây dựng đến nay cũng đã hơnhai mươi năm.Nghe nói ông chủ đầu tiên đến từ Hồng Kông hoặc ĐàiLoan, lúc xây dựng đã mời rất nhiều đại sư đến đo đạcphong thủy.Sau khi trung tâm thương mại hoàn thành, việc kinhdoanh cực kỳ hưng thịnh, từng là nơi sầm uất nhấtthành phố.Tuy nhiên, sự thịnh vượng ấy không kéo dài mãi.Vài năm sau khi khai trương, những tin đồn m/a ámbắt đầu xuất hiện.Lại càng lan truyền rộng rãi, dần dần mọi người đềukhông muốn đến nữa.Khoảng năm sáu năm trước, trung tâm này đóng cửahoàn toàn.Hiện tại, nơi đây chuẩn bị xây công viên thành phố,toàn bộ công trình sẽ bị phá bỏ.Vị trí đào được năm cỗ qu/an t/ài chính là trong bồnhoa ngay trước mặt tòa trung tâm này.Xưa kia, bồn hoa ấy cũng là biểu tượng của trungtâm.Nhìn từ trên cao xuống, bồn hoa giống hệt một cánhcổng cổ kính.Năm cỗ qu/an t/ài đỏ chói, giữa ban ngày ban mặtvẫn toát lên vẻ âm hàn rợn người.Không công nhân nào dám lại gần giúp tôi khiêngqu/an t/ài, tôi định dùng dây buộc qu/an t/ài trước,sau đó mượn cần cẩu công trường để vận chuyểnnăm cỗ qu/an t/ài lên xe.Khi tôi kéo dây đi buộc qu/an t/ài, nhiều công nhânđứng xem thở dốc.Năm cỗ qu/an t/ài đều làm bằng gỗ sam, không quáto, nhỏ hơn qu/an t/ài thông thường một chút.Mỗi cái chỉ khoảng hai ba trăm cân, nâng lên rồi luồndây, đối với tôi không khó.Nhưng tôi đã bỏ qua vị Điền đại sư kia.Ông ta âm trầm bước tới bên mép hố, hai tay chốnggậy, khẽ ấn xuống một cái.Chiếc qu/an t/ài tôi vừa nhấc lên đã "rầm" một tiếngrơi xuống chỗ cũ.Tôi nghiến răng, gân xanh nổi lên, cơ bắp trên cánhtay căng cứng.Thế mà chiếc qu/an t/ài như đóng ch/ặt xuống đất,bất động.Tôi thấy Điền đại sư khẽ nhếch mép cười, nhìn tôi đầyvẻ đắc ý.Trước đó ông ta đã nói, năm cỗ qu/an t/ài này khôngcho tôi động thì tôi không được động.Nhưng tôi không tin cái thứ tà m/a đó đâu!Tôi bám ch/ặt vào thân qu/an t/ài, co đầu gối lên,bàn chân bám ch/ặt mặt đất, lực phát từ mặt đất lên.Từng sợi gân màu xanh nổi lên từ bắp chân lan lên tớicánh tay.Điền đại sư cầm cây gậy trong tay run lẩy bẩy, mặt lộvẻ kinh ngạc, ngước mắt trừng tôi.Tôi gầm lên một tiếng, bật đứng dậy thật mạnh!Cỗ qu/an t/ài khẽ rung lên, rồi phát ra tiếng "két" mộtcái, bị tôi nhấc bổng lên.Cùng lúc đó, cây gậy trong tay Điền đại sư g/ãy đôingang dọc, trong chớp mắt vỡ tan tành."Sư phụ!" Đệ tử của ông ta hốt hoảng đỡ lấy thầy hắn.Còn tôi thì vững vàng dùng vòng dây buộc ch/ặt từngcỗ qu/an t/ài.Lúc này, mùi hương thoang thoảng kia dường nhưđậm hơn, tôi mơ hồ như nghe thấy có tiếng ai đó cười.Bên kia, Điền đại sư đẩy đệ tử ra, h/ận tôi khiến ông tamất mặt, gi/ận dữ chỉ tay về phía tôi: "Đến đây giữch/ặt hắn cho ta!"Bốn năm tay sai của ông ta dù vẫn còn do dự nhưngkhông thể không nghe lời Điền đại sư.Một người trong số họ nhảy xuống hố đất trước tiên,lao thẳng về phía tôi.Tôi vừa đặt xuống một cỗ qu/an t/ài, chưa kịp tiến lênthì không ngờ người đó đột nhiên loạng choạng, ngãnghiêng người, đ/ập đầu vào một cỗ qu/an t/ài.Dù sao cũng là gã đàn ông to lớn, hắn chống tay vàoqu/an t/ài lảo đảo đứng dậy.Không ngờ, trán hắn lập tức lõm sâu một mảng lớn!M/áu chảy như suối, chất lỏng đỏ sẫm đó văng tungtóe lên qu/an t/ài, trong nháy mắt đã bị cỗ qu/an t/àiđỏ rực hút sạch."Ch*t người rồi! Qu/an t/ài m/a q/uỷ gi*t người rồi!"Trong đám đông vây xem, không biết ai hét lên mộttiếng, những công nhân vốn đã sợ hãi lập tức bỏ chạytán lo/ạn.Hiện trường nhất thời hỗn lo/ạn lanh tanh bành.Lúc này, người phụ trách Trương Khánh không nhịnđược nữa, chạy đến trước mặt Điền đại sư nói: "Đại sư,năm cỗ qu/an t/ài này phải đưa đi ngay, ngài cứ tiếptục như thế này thì công trình của chúng tôi khôngthể thi công tiếp nữa!"Điền đại sư chưa kịp đáp, tôi đột nhiên nghe thấytrong đám đông hỗn lo/ạn, Tưởng Sương vừa khócvừa gọi tên tôi."Chú Long, Chú Long! Chú không sao chứ, Chú Long——"Tưởng Sương thấy đám đông tán lo/ạn, nhiều ngườihét ch*t người, sợ tôi gặp chuyện nên cuống cuồ/ngxuống xe chạy đến tìm tôi.Điền đại sư liếc mắt đã thấy Tưởng Sương chạy đếnmép hố đất, vẻ mặt gi/ận dữ lập tức thay đổi.Đôi mắt láo liên của ông ta lóe lên ánh sáng kỳ lạ.Ông ta nhìn Tưởng Sương, rồi lại nhìn tôi, sau đó mépmiệng nhếch lên nói:"Thôi được, vị huynh đệ này không sợ nguy hiểm, nếunhất định phải xen vào chuyện này, ta cũng khôngquản nữa.""Nhưng, ta với tổng giám đốc Lưu chỗ các anh ítnhiều cũng là bạn, không thể đứng nhìn các ngươich*t được. Vậy đi, để đệ tử của ta là Phạm Kiên đicùng một chuyến. Lỡ trên đường xảy ra chuyện gì, nócũng có thể giúp các ngươi một tay."Trương Khánh cũng không ngờ, vị Điền đại sư này thayđổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, nhưng rốt cuộc cũngcó thể tống khứ cái gánh nặng này đi rồi.Tuy nhiên, chuyến đưa qu/an t/ài này không chỉ PhạmKiên phải đi, mà Trương Khánh cũng phải đi theo.Bởi vì đợi qu/an t/ài được đưa đến nơi, anh ta còn phảigiải trình với phía cảnh sát.Người vệ sĩ bị đ/ập vào đầu đã được đưa tới bệ/nhviện, người thì không ch*t, nhưng có vẻ cũng bị dọađến mức h/ồn phi phách tán.Cuối cùng, chính tôi tự mình khiêng năm cỗ qu/an t/àilên xe.Lúc này, cũng chẳng cần câu nệ gì nữa, năm cỗqu/an t/ài đều xếp chồng lên nhau.Tôi dùng dây thừng cố định lại, bên ngoài phủ một lớplụa vàng, một lớp vải trắng.Trước khi xuất phát, tôi lại đi vòng quanh xe đ/ốt mộtít tiền vàng mã, coi như là tiền lộ phí.Ban đầu tôi không định đưa Phạm Kiên đi theo.Nhưng chuyến đi này của Tưởng Sương là cửu tử nhấtsinh, vị Điền đại sư kia biết chắc chắn nhiều hơnchúng tôi.Tôi có đệ tử của hắn, lúc cần thiết, biết đâu có thểgiúp chúng tôi một tay.Lên xe rồi, tôi bảo Phạm Kiên ngồi ghế phụ, TưởngSương và Trương Khánh ngồi phía sau.Phạm Kiên vẫn không vui, miệng lẩm bẩm khôngngừng.Nhưng hắn có phần sợ tôi, cũng không dám nói thẳngra.Nguyên quán của năm cỗ qu/an t/ài ở một ngôi làngkhá hẻo lánh, cách chúng tôi không xa lắm.Chúng tôi xuất phát lúc trưa, trời chạng vạng tối là cóthể tới nơi.Đợi chiếc xe chở năm cỗ qu/an t/ài cuối cùng cũng rờikhỏi công trường, Trương Khánh mới thở dài một hơi.Anh ta rút điếu th/uốc mời tôi, sáng sớm chúng tôi tớitìm anh ta, có vị Điền đại sư ở đó, trò chuyện mãikhông thông suốt, anh ta có chút tò mò về sự xuấthiện đột ngột của tôi và Tưởng Sương."Anh bạn, quý tính là gì?""Họ Long, Long Trường Đống."Không biết có phải tôi nh.ạy cả.m quá không, PhạmKiên đang ngồi ghế phụ, khi nghe thấy tên tôi, độtnhiên quay đầu nhìn tôi một cái, nhưng hắn nhanhchóng ngoảnh mặt đi."Anh Long lái xe lâu rồi nhỉ? Việc này mấy lái xe trongcông trường chúng tôi nhất quyết không chịu làm,sao anh Long đột nhiên tìm tới?""Chúng tôi có chút liên quan với năm cỗ qu/an t/àinày."Tôi không nói chi tiết, Trương Khánh cũng là người biếtxem người mà hành sự, không hỏi thêm, chỉ thở dàinói, "Đưa về yên ổn là tốt rồi, mong đừng xảy rachuyện gì nữa.""Sao cảnh sát biết mấy cỗ qu/an t/ài này phải đưa vềđâu?" Tôi hỏi."Hôm đầu tiên cảnh sát tới, họ đã mở qu/an t/ài kiểmtra."Trương Khánh cũng không giấu giếm, "Trong qu/an t/ài đều có tấm văn bia, tên tuổi và quê quán của ngườich*t khắc rõ ràng.""Vì không phải là qu/an t/ài cổ, biết đâu còn có ngườithân, cảnh sát không thu hồi, x/á/c minh với cơ quan địa phương, khẳng định là ch*t tự nhiên, nên bảochúng tôi chịu trách nhiệm đưa về."Phạm Kiên ngồi ở ghế phụ, bĩu môi hừ lạnh một tiếng.Tôi cũng không thèm để ý hắn, tiếp tục hỏi TrươngKhánh, "Hôm mở qu/an t/ài, các anh có thấy h/ài c/ốt không?"Trương Khánh hít một hơi th/uốc mạnh, "Có, đềuđược bọc trong vải. Nói ra có lẽ các anh không tin, bốncỗ mở ra không có cái nào là người lớn, toàn là trẻcon.""Trẻ con?" Tôi cảm thấy Tưởng Sương đang co rúmsau lưng mình, người run lên bần bật."Đúng vậy. Ôi, thật là tội nghiệp. Ngoài cỗ qu/an t/àitrống ra, các qu/an t/ài khác không chỉ đóng đinh, màmiệng qu/an t/ài còn đều được bịt kín bằng sáp, mởra tốn không ít công sức."Trương Khánh làm nghề xây dựng, việc đào được thứgì đó dưới công trình cũ sắp phá dỡ, anh ta cũngkhông phải lần đầu gặp. Năm cỗ qu/an t/ài rõ ràng bịngười ta cố tình ch/ôn dưới bồn hoa, và thời gian cũngđúng là hai mươi năm trước."Hồi đó công ty thương mại Gia Hưng ở chỗ chúng tanổi tiếng lắm. Lúc nhỏ tôi, nhà muốn thuê cửa hàng ởđó phải nhờ qu/an h/ệ, tìm người quen. Ai ngờ đằngsau lại làm chuyện thế này?""Trong cỗ qu/an t/ài trống, có thứ gì khác không?" Tôitiếp tục hỏi."Có, có một khúc gỗ mục, cũng được bọc trong vảitrắng, nhưng không có h/ài c/ốt."Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã lên cao tốc.Có lẽ do vừa qua buổi trưa, nhiệt độ mặt đường khácao, trong xe cũng ngột ngạt.Tôi mở cửa sổ, nhưng ngoài kia chẳng có chút gió nào.Tôi đóng cửa sổ lại, bật điều hòa lên.Mấy người trong xe đều cảm thấy nóng bức, mở liêntục mấy chai nước khoáng.Không khí mới vừa có chút mát mẻ, đột nhiên tôi lạingửi thấy mùi hương kia.Mùi hương ấy giống mùi gỗ, nhưng ngửi lâu lại cảmthấy nhờn nhợn, như mùi của loại mỡ bôi trơn nào đó.Lần đầu tôi ngửi thấy là trên sân thượng, khi TưởngSương định t/ự t*.Nhưng sau đó tôi hỏi Tưởng Sương, cô bé bảo khôngngửi thấy gì cả, cũng không có thói quen dùng nướchoa.Đúng lúc này, ánh mắt tôi lướt qua gương chiếu hậu,bỗng phát hiện Trương Khánh đang trừng mắt nhìntôi.Nhưng khi tôi quay đầu lại, Trương Khánh lại ngoảnhmặt nhìn ra cửa sổ.Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cố gắng tập trung vàoviệc lái xe.Thế rồi đột nhiên, Tưởng Sương hét lên một tiếng!Cô vừa co rúm người lại, vừa chỉ vào Trương Khánhhét: "Anh đừng tới gần, đừng lại gần tôi!"Trương Khánh ngây người nhìn Tưởng Sương, khôngphản ứng gì trước tiếng hét của cô, bỗng nhiên lao vềphía trước, định gi/ật tay lái từ tay tôi!Tôi nắm ch/ặt vô lăng, gi/ật khuỷu tay đ/á/nh thẳngvào hắn.Trương Khánh bị tôi đ/á/nh bật ra, rên rỉ co người lại,ôm lấy mặt.Lúc này tôi chợt nhớ tới Phạm Kiên ở ghế phụ, dườngnhư chỉ mình hắn là không có chuyện gì.Tôi quay sang nhìn thì thấy hắn nhắm nghiền mắt, taytrái bắt ấn, miệng lẩm nhẩm điều gì đó.Tôi rút đả h/ồn tiên ra, quất luôn một roj về phía hắn!Tiếng roj vút qua không khí, mùi hương trong xe lậptức nhạt bớt.Phạm Kiên bị tôi đ/á/nh kêu "ối trời ơi", ôm mu bàntay đỏ ửng hét lên: "Anh làm cái quái gì thế!?""Mẹ kiếp, dám giở trò trước mặt lão tử! Mày có tin taoném mày vào gầm bánh xe không?!"Phạm Kiên lập tức mất hết khí thế, môi run run nói: "Aigiở trò? Tôi niệm chú thanh tâm đấy. Trong xe toànmùi x/á/c ch*t, mấy người không ngửi thấy à?"Câu nói này khiến mặt cả Tưởng Sương lẫn TrươngKhánh đều tái mét.Tôi lại mở cửa kính xe, lần này có gió thổi vào, mùihương kia chốc lát đã tan biến.Trương Khánh nói ấp úng: "Lúc nãy, lúc nãy tôi cũngkhông biết sao nữa. Tôi đột nhiên cảm thấy mọi ngườiđều không phải người tốt, muốn hại tôi, tôi chỉ muốnchạy khỏi xe..."Tưởng Sương co đầu gối lại, ôm ch/ặt lấy bản thân.Cảm giác của cô ấy giống như Trương Khánh, chỉ làtrải nghiệm kiểu này, cô đã gặp phải vô số lần trongba tháng qua."Không sao đâu, Tưởng Sương, đừng sợ."Tôi lên tiếng, Tưởng Sương ngẩng đầu lên, từ gươngchiếu hậu nhìn vào mắt tôi, cô ấy mím ch/ặt môi, gậtđầu.Tôi quay sang cảnh cáo Phạm Kiên bằng giọng lạnhlùng: "Cậu tốt nhất nên để tay chân sạch sẽ mộtchút!""Tôi không quan tâm sư phụ cậu bảo cậu đến làm gì,hiện tại cậu đang ngồi trên xe của tôi. Chuyến đi này nếu không thuận lợi, tôi không bắt được sư phụ cậu,tôi sẽ lấy mạng cậu để đền. Cậu không tin thì cứ thửxem!"Ánh mắt Phạm Kiên trốn tránh một lúc, cuối cùngdừng lại trên đả h/ồn tiên trong tay tôi, rồi lại từ từquay đi: "Tôi, tôi biết rồi, tôi không dám đâu."Chúng tôi lái đến hơn bốn giờ chiều, cách điểm đếnkhông còn xa.Nhưng vì trước đó uống quá nhiều nước, mọi ngườitrên xe thực sự không nhịn được nữa.Tôi liền tìm khu dịch vụ gần nhất, dừng xe lại.Khu dịch vụ này không lớn, chỉ có một siêu thị nhỏ vàmột nhà vệ sinh công cộng.Lúc này, mặt trời trên trời vẫn rất gắt, xung quanh rấtyên tĩnh.Mấy tài xế nghỉ ngơi tạm thời, đều nằm ngủ ở chỗ râmmát.Tưởng Sương cũng đi vệ sinh, tôi bảo cô ấy, có chuyệngì thì hét lên, tôi đang ở bên ngoài.Bà chủ siêu thị lúc này bước ra, là một phụ nữ trungniên tóc bện kiểu bánh quẩy.Khóe miệng bà có một nốt ruồi, vẫy tay gọi tôi: "Báctài, ăn cơm hộp không? Trong cửa hàng chúng tôi cócơm hộp, mới làm đấy."Tôi vẫy tay, "Không cần đâu, chúng tôi ăn cơm rồi."Tôi đi vòng ra sau xe, kiểm tra dây cố định trên xe cóchắc chắn không.Lúc này, tài xế đang hóng mát bên cạnh tùy miệnghỏi: "Đi đâu đấy? Trên con đường này, xe lớn khôngthường thấy đâu.""Đến thôn Tiểu Cô, đưa chút đồ." Tôi trả lời."Sao lại đến đó?"Tài xế đó nghe tên thôn liền nhíu mày: "Đến đó cậuphải cẩn thận kẻo bị bom đơn đấy, đó là ngôi làng lườinổi tiếng quanh đây.""Cả làng người ta, bình thường không trồng trọt, cũngkhông ra ngoài làm thuê. Nghe nói từng giàu có lắm,hiện giờ vẫn đợi bánh từ trời rơi xuống. Bình thường chỉ dựa vào gả con gái ra ngoài, ki/ếm chút tiền tháchcưới để sống qua ngày.""Làng kiểu đó, vậy ban đầu làm sao giàu lên được?""Ai mà biết?"Tài xế đó vẫy tay, "Ngôi làng đó hẻo lánh, cũng khôngtiếp xúc nhiều với bên ngoài, mọi người đều đồn họtrước kia toàn làm mấy việc mờ ám."Lúc này, Tưởng Sương từ nhà vệ sinh quay trở lại.Cô ấy cúi đầu, không nói gì với tôi, trực tiếp trèo lênxe.Tôi bước tới hỏi cô ấy: "Cháu có đói không? Trong siêuthị này có cơm hộp."Động tác của Tưởng Sương dừng lại đột ngột, bàn tayđang bám vào cửa xe phát ra tiếng răng rắc.Tôi cảm thấy có gì đó không ổn: "Tưởng Sương, saothế?"Tưởng Sương lúc này từ từ quay đầu lại, khuôn mặt côbé lại hoàn toàn trống trơn, không có ngũ quan.Tôi hoảng hốt định rút đả h/ồn tiên ra, nhưng bỗngnghe thấy tiếng kêu của Tưởng Sương!Âm thanh ấy đến từ hướng nhà vệ sinh.Tôi không còn thời gian để quan tâm đến thứ trướcmắt này nữa, quay người chạy về phía nhà vệ sinh.Lúc này, trong nhà vệ sinh nữ cũng không có ai khác.Tôi xông thẳng vào, Tưởng Sương đang ở trong giancuối cùng.Cô ấy gõ cửa gian đó một cách tuyệt vọng, "C/ứucháu, chú Long, c/ứu cháu! Cho cháu ra ngoài!"Tôi với tay định kéo cửa gian vệ sinh, nhưng phát hiệncánh cửa không có tay nắm, giống như một tấm vánnguyên khối chặn ngay đó.Tôi lùi lại hai bước, đ/á mạnh một cước.Cánh cửa bật mở với tiếng "đùng", nhưng tôi lạikhông thấy Tưởng Sương đâu!Tiếng khóc lóc và gõ cửa vừa mới vang bên tai tôicũng biến mất trong chốc lát."Tưởng Sương!"Tôi gọi một tiếng, không ai trả lời.Lúc này, tôi cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo.Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh, Tưởng Sươngđứng ngay nơi không xa, đờ đẫn nhìn tôi.Thân thể cô bé in bóng dưới ánh nắng, đang từ từ trởnên mờ nhạt dần.Tôi vừa định xông ra ngoài, thì mùi hương thoangthoảng kia lại lẩn quất chắn ngay mũi tôi.Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại mấygian nhà vệ sinh.Cánh cửa tôi vừa đ/á mở, không biết lúc nào đã đónglại rồi.Lúc này, trong căn nhà vệ sinh chật hẹp này, nămgian đều đóng cửa im lìm, đứng sừng sững ở đó.Một đám mây trôi ngang qua bầu trời, tạm thời chekhuất ánh nắng.Khi ánh sáng vừa tối đi, trong nhà vệ sinh đâu còngian nào nữa, rõ ràng là năm cỗ qu/an t/ài!Chúng lặng lẽ dựng trong góc tường, thân qu/an t/àiđỏ thẫm phản chiếu cả sàn nhà vệ sinh thành mộtvùng như nhuốm m/áu.Tôi từ từ quay người, rút ra cây roj đ/á/nh h/ồn.Bỗng nhiên, từ một cỗ qu/an t/ài vang lên tiếng"bịch".Như có ai đang đ/ập vào nắp qu/an t/ài!Tiếp theo, tiếng đ/ập vang lên từ cả năm cỗ qu/an t/ài!"Chú Long! Chú Long, c/ứu cháu——"Tôi lại nghe thấy tiếng khóc gào của Tưởng Sương,nhưng âm thanh ấy đồng thời phát ra từ cả năm cỗqu/an t/ài.Tôi không biết đâu mới là Tưởng Sương thật, hay cảnăm đều là?Tôi siết ch/ặt roj đ/á/nh h/ồn, tiếng Tưởng Sươngcàng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng tuyệt vọng.Những tiếng đ/ập "bịch bịch bịch" như trực tiếp đ/ậpvào lồng ng/ực tôi.Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại, quan sát kỹ năm cỗqu/an t/ài, cuối cùng, tôi phát hiện ra điều bấtthường.Mép cỗ qu/an t/ài ở giữa không có dấu vết của sápniêm phong.Trương Khánh từng nói, ngoại trừ cỗ qu/an t/ài trống,bốn cỗ còn lại đều được niêm phong kín bằng sáp.Tôi nhanh chóng bước tới, vung roj đ/á/nh vào cỗqu/an t/ài ở giữa.Khi ánh nắng lại chiếu vào, căn phòng vệ sinh chậthẹp đã trở lại hình dáng ban đầu.Tôi giải c/ứu được Tưởng Sương đang bất tỉnh từ giangiữa.Lúc tôi cõng Tưởng Sương ra ngoài, bà chủ siêu thịtưởng cô ấy bị say nắng, liền cho uống nước rồi uốngth/uốc.Một lúc lâu sau, Tưởng Sương mới tỉnh lại.Tỉnh dậy, cô ấy cứ khóc nức nở, toàn thân run lẩy bẩykhông kiểm soát được.Đợi Tưởng Sương hồi phục chút ít, tôi lập tức bảo cảba người lên xe, chúng tôi không thể trì hoãn thêmnữa.Lúc xe khởi động, mặt trời đã xế bóng.Tôi chưa kịp đạp ga, một bà lão tóc hoa râm bỗngxuất hiện ngay trước đầu xe.Bà lão lảo đảo bước qua, thế rồi ngay giữa ban ngàyban mặt lại hóa thành một làn khói xanh."Kia kia kia..." Trương Khánh sợ đến mức nói khôngnên lời.Phạm Kiên lẩm bẩm ch/ửi thề, "Âm hiểm quá!"Tôi quay lại nhìn hắn, phát hiện hắn đang nắm ch/ặtvật đeo tay trong lòng bàn tay, thứ đó đỏ hồng bóngloáng, như một hòn đ/á hình bầu dục.Vận chuyển qu/an t/ài trên đường, khó tránh khỏi gặpphải những thứ này. Huống chi, thứ chúng tôi vậnchuyển không phải là qu/an t/ài thông thường.Tôi không để ý đến chuyện khác nữa, lái xe lên đường.Tình hình đường sá ở đây không thể nói là tốt, hai bênđường hoang vu vắng vẻ, thỉnh thoảng thấy vài câycối nhưng đều mọc cong queo xiêu vẹo. Trên đường xecộ hiếm hoi, rất lâu mới có một chiếc chạy qua. Nhìntrời càng lúc càng tối, chúng tôi cứ thẳng tiến trêncon đường cao tốc, nhưng mãi chẳng tìm thấy lối rẽvào Tiểu Cô thôn.Tôi reset hệ thống dẫn đường mấy lần, nhưng giọngnói dường như ngày càng máy móc. Giọng nam cứngnhắc ấy liên tục lặp lại: "Tiến về phía trước năm trămmét", "Lại tiến về phía trước năm trăm..."Cuối cùng, trời tối hẳn. Chúng tôi vốn chỉ có một giờđồng hồ đường đi, thế mà giờ đã bảy giờ tối rồi."Chuyện này không ổn!"Phạm Kiên luôn nắm ch/ặt bùa hộ mệnh, tay kia mòmẫm trong túi hồi lâu, lôi ra một tờ phù chú, dùng bậtlửa đ/ốt rồi ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng tình hìnhkhông hề thay đổi.Trương Khánh răng bắt đầu đ/á/nh lập cập, anh tabám vào vai Phạm Kiên nói, "Đại sư, đây là chuyện gìvậy? M/a q/uỷ làm sao?""Thế thì còn đỡ."Phạm Kiên nghiến răng, nhìn con đường phía trướcdường như bất tận, "E rằng qu/an t/ài chúng ta chởquá tà á/c, giờ khiến chúng ta lạc vào đường âm rồi.""Hả?"Trương Khánh vội r/un r/ẩy kéo tôi, "Anh Long, hay làmình dừng lại trước đi? Dừng lại đợi trời sáng rồi tínhsau."Tôi liếc gương chiếu hậu thấy mặt Tưởng Sương càngthêm tái nhợt, quả quyết đáp, "Không dừng, hôm naynhất định phải đưa qu/an t/ài đến nơi!"Tôi châm điếu th/uốc, kẹp ra ngoài cửa sổ, khói tắtngấm, Phạm Kiên tỏ vẻ kh/inh bỉ. Ngay lúc đó, conđường phía trước bỗng chẻ đôi, lan can trải dài sanghai bên, một nhánh rẽ trái, một nhánh rẽ phải."Xong rồi!"Sắc mặt Phạm Kiên lập tức tái mét, "Đường sinh tử, đinhầm là vĩnh viễn không thoát ra được.""Hả? Thế phải làm sao đây?"Trương Khánh hoảng lo/ạn cả người, "Đại sư, đại sưnghĩ cách đi! Không được thì gọi cho Điền đại sư đi, rẽtrái hay phải, nhờ ông ấy tính giúp.""Giờ chẳng cuộc gọi nào kết nối được nữa!"Phạm Kiên vẫn siết ch/ặt bùa hộ mệnh, trong túi đầyphù chú lộn xộn nhưng dường như chẳng cái nàodùng được. Trương Khánh trông sắp sụp đổ, anh tavốn nghĩ chỉ đơn giản chở qu/an t/ài, công nhânchẳng ai nhận nên tự đi, ai ngờ phải đ/á/nh đổi cảmạng sống."Anh Long, anh Long, anh dừng xe đi! Mình chọnđường trước rồi hẵng đi! Anh Long!"Trương Khánh lại định gi/ật tay lái, tôi đẩy anh ta ngãngửa ra. Phạm Kiên lúc này cũng mất bình tĩnh, anhta nhìn quanh rồi quay sang hét với tôi, "Anh dừng xeđi! Dừng để tôi nghĩ cách, đường sinh tử không thể liềulĩnh xông vào!"Tôi không để ý đến Phạm Kiên, một chân đạp mạnhga. Tôi đã lái xe tải hai mươi năm rồi, bọn lái xe xungsát chúng tôi có quy tắc riêng. Ban đêm gặp loại ngãrẽ không nên có này, chỉ có một con đường để đi, đólà đi thẳng!"Anh định làm gì vậy?"Nhìn thấy xe tải lao vào lan can giữa hai nhánh rẽ, bangười trong xe vội vàng nắm ch/ặt tay vịn. Tôi khônggiảm tốc chút nào, thẳng tiến lên dải phân cách! Cỏdại hình th/ù kỳ quái đ/ập vào thân xe, chiếc xe runglắc dữ dội. Đất đ/á văng tung tóe xung quanh, chekhuất tầm nhìn. Tôi vẫn không nhả chân ga, cứ thếlao về phía trước!Cuối cùng, thân xe rung mạnh một cái, bánh xe độtnhiên ổn định trở lại. Chúng tôi lại trở lại đường caotốc, không còn ngã rẽ, đầu xe thậm chí không một vếtxước."Ch*t ti/ệt!"Phạm Kiên sợ đến mức chảy nước mắt, bám ch/ặtvào ghế phụ, không dám thở mạnh. Trương Khánh hoàn toàn choáng váng, một lúc lâu không cử động.Ngược lại, Tưởng Sương luôn nắm ch/ặt tay vịn, bìnhtĩnh hơn cả hai người kia.Tôi ổn định tốc độ, tiếp tục tiến lên. Chưa đi bao xa, đãthấy một chiếc xe ba bánh nhỏ. Lái xe là một ngườiđàn ông, trong thùng xe ngồi một người phụ nữ. Tôigiảm tốc, lại gần họ, qua cửa kính hỏi: "Này anh, cònbao xa nữa đến Tiểu Cô thôn?""Phía trước rẽ xuống là đến nơi." Người đàn ông lái xeba bánh chỉ cho tôi. Tôi cảm ơn, định quay đầu lại thìđột nhiên phát hiện người phụ nữ ngồi phía sau xe babánh trông quen quen. Khóe miệng cô ấy có nốt ruồi,dù không bím tóc đuôi sam, nhưng trông giống hệt bàchủ cửa hàng tạp hóa ở trạm dừng chân lúc trước.Lần này chúng tôi cuối cùng cũng đến được Tiểu Côthôn suôn sẻ. Nhưng thời gian hơi muộn, đã hơn 9 giờtối. Trương Khánh gọi điện cho trưởng thôn phụ tráchtiếp nhận, mấy lần không liên lạc được. May thay, ởcổng làng có một nhà trọ, dọn dẹp khá sạch sẽ. Ôngchủ nhà trọ rất nhiệt tình, vừa thấy chúng tôi đến cửađã mời vào.Nói cũng lạ, ngôi làng này nhìn đâu cũng nghèo vànhỏ, mở nhà trọ ở đây, bình thường liệu có kháchkhông?Lòng đầy nghi ngờ, tôi bước vào nhà trọ đó. Nghe ôngchủ nhà trọ giới thiệu, chỗ này đã mở hơn hai mươinăm rồi. Dù bề ngoài rất cũ kỹ, nhưng có thể thấy,ngôi nhà lúc xây dựng, vật liệu rất chắc chắn.Khi đi qua tầng một, chúng tôi thấy một phòng mởcửa. Có một người phụ nữ búi tóc ngồi trên giườngbên trong. Cô ấy mắt nhỏ miệng rộng, ngoại hình hơikỳ dị, trên người đắp chăn hoa. Ông chủ nhà trọ nhanhchóng bước vài bước, đóng cánh cửa đó lại, quay lạicười với chúng tôi nói: "Đây là vợ tôi, đang ở cữ." Đêm xuống, tôi giả vờ ngủ trên ghế sofa ngoài cửaphòng Tưởng Sương.Tôi không dám để Tưởng Sương một mình, tôi sợ cô bégặp chuyện.Nhưng tôi vẫn lơ là, gần nửa đêm, tôi lại đột nhiênngửi thấy mùi hương đó!Chỉ là lần này mùi còn nồng hơn nhiều, xông thẳngvào mũi, tôi gần như không thở được.Tôi muốn ngồi dậy, nhưng đột nhiên phát hiện mìnhkhông cử động được!Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, dường như sắp mấtý thức.Nhưng lý trí bảo tôi, điều này không bình thường, tôituyệt đối không được ngủ.Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tràng tiếng bước chân.Hình như có nhiều người đang đi về phòng TưởngSương.Tôi gắng sức chống lại cơn buồn ngủ, lũ người đó đãđến trước mặt tôi.Có vài bóng người lấp ló trước mặt tôi, sau đó tôi nghethấy giọng của Phạm Kiên."Không được, không được động vào anh ta!"Phạm Kiên hình như đang ngăn cản điều gì đó, "Ngườinày đã được đăng ký ở Khuy Thiên Đài rồi, bên kia đãdặn, tuyệt đối không được động vào anh ta!"Lòng tôi rung lên, Khuy Thiên Đài?Tôi đã từng đối đầu với Khuy Thiên Đài này vài lần, đólà một nhóm người tà đạo, chỉ cần có tiền là việc gìcũng làm.Tổ chức đó luôn bí ẩn, tôi biết danh hiệu của họ cũngchưa lâu lắm.Lời của Phạm Kiên có ý gì?Khuy Thiên Đài không cho người khác động vào tôi?Tại sao, chẳng phải chúng tôi là kẻ th/ù sao?"Nhưng sư phụ của anh nói..."Giọng nói chuyện với Phạm Kiên tôi cũng rất quen, làchủ quán trọ!"Sư phụ tôi nói cũng vô ích, trước đó ông ấy khôngbiết người này là Long Trường Đống. Nếu biết, ông ấykhông dám đâu!""Khuy Thiên Đài bỏ rơi chúng ta bao nhiêu năm nay,chúng ta không cần phải nể mặt họ. Không trừ khửngười này, là tự tìm rắc rối." Lần này nói là một ônggià.Tôi cảm thấy một bóng đen đang giáng xuống đầumình, nhưng giờ tôi cử động một ngón tay còn khókhăn!"Không được!"Phạm Kiên lại một lần nữa chặn bóng người đó, "Tôikhông quan tâm các người với Khuy Thiên Đài có ânoán gì, tôi và sư phụ tôi không muốn đắc tội nhữngngười đó!""Nếu các người cứ khăng khăng làm thế, vụ nàychúng tôi không làm nữa, năm cỗ qu/an t/ài đó cácngười giữ mà dưỡng lão đi!"Chủ quán trọ nghe vậy, lập tức sốt ruột.Hình như anh ta kéo ông già ra nói gì đó.Lúc này, tôi đã rất khó giữ tỉnh táo, chỉ nghe đượcnhững từ rời rạc như "tiền là quan trọng nhất", "cô gáihọ Tưởng", "khó khăn lắm mới tìm lại được".Cuối cùng, tôi hoàn toàn hôn mê.
Ý thức của tôi trôi nổi trong bóng tối, mùi hương ngọtngào đó vẫn bao quanh tôi.Tôi chìm vào một giấc mơ kỳ lạ trong trạng thái mơmàng.Trong mơ, tôi xuất hiện bên ngoài cửa sổ một ngôinhà nông dân.Trong ngôi nhà đó, dường như có người đang sinh con.Bóng sản phụ nằm trên giường in trên cửa sổ, cáibụng to một cách kỳ dị.Tôi cảm thấy bất an, tiếng kêu thảm thiết của sản phụbắt đầu vang lên, một tiếng lớn hơn tiếng kia.Lúc này, tôi mơ hồ nghe thấy ai đó đang nói chuyện.Tôi muốn nghe rõ hơn nên lại tiến sát hơn về phía cửasổ.Nhưng sản phụ đột nhiên thét lên một tiếng đ/au đớn,một dòng chất lỏng đỏ tươi 'phụt' một cái b/ắn lêncửa sổ!Theo phản xạ, tôi quay người định chạy, nhưng lạithấy một đoàn người khiêng qu/an t/ài đi ngang quacửa.Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như trong qu/ant/ài chứa Tưởng Sương, tôi vội vã đuổi theo.Nhưng vừa chạy đến trước cổng, cánh cửa kia đã biếnđổi.Tôi bước vào chính căn phòng sinh nở lúc nãy, mùi m/áu tanh lập tức tràn ngập khoang mũi.Tôi không kiểm soát được mà nhìn về phía chỗ ngườisản phụ nằm lúc trước.Ở đó có một người phụ nữ đang ngồi, trông hơi giốngngười thân của Tưởng Sương, lại có phần giống ngườiphụ nữ ở cữ mà chúng tôi gặp trong quán trọ.Cô ta ngồi xếp bằng trên giường, người đắp chăn hoa.Đôi mắt đen kịt kia bất động nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi thấy cô ta từ từ giơ hai tay lên, hai tay kết ấn sen,đan chéo trước ng/ực.Sau đó, tấm chăn hoa trên người cô ta từ từ tuộtxuống, lộ ra một lỗ thủng đỏ tươi trên bụng.Cuối cùng tôi có thể cử động, tôi vẫn muốn đi tìmTưởng Sương, tôi quay người chạy ra ngoài.Nhưng khi tôi lại mở cửa, bên ngoài vẫn là căn phòngsinh nở đó.Vẫn là người phụ nữ đó, vẫn là động tác đó.Chỉ có điều lỗ thủng đỏ tươi trên bụng cô ta ngàycàng lớn, bên trong dường như có thứ gì đó đang ngongoe.Tôi nhìn mà nổi da gà, nhưng dù có cố gắng thế nào,tôi dường như không thể thoát khỏi căn phòng này.Tôi bắt đầu tức gi/ận, lý trí dần hồi phục.Tôi nhận ra mình phải tỉnh táo, Tưởng Sương nhấtđịnh đã gặp chuyện.Đúng lúc tôi đang vật lộn, tôi đột nhiên ngửi thấy mùitrầm hương.Tôi đi theo mùi hương đó, chạy về phía góc phòng,bóng tối lập tức bao phủ, tôi bỗng mở to mắt!Trước mặt tôi đứng một người, trên tay cầm một bóhương.Tôi không ngờ, người đó lại là vợ chủ quán trọ.Mùi trầm hương tôi ngửi thấy chính là do cô ta đ/ốt.Cô ta há miệng với tôi, nhưng không phát ra tiếng,dường như cô ta không biết nói.Tôi nhanh chóng đứng dậy, theo ánh mắt cô ta quayđầu nhìn lại, cửa phòng Tưởng Sương mở toang, bêntrong hỗn độn.Tưởng Sương đã biến mất, cô ấy bị những người đóbắt đi rồi!"Họ đi đâu rồi?'Tôi nắm lấy người phụ nữ đó hỏi, cô ta lắc đầu.Tôi không dám chần chừ, vội vã chạy ra ngoài.Đi ngang qua phòng Trương Khánh, thấy cửa phòngTrương Khánh cũng mở, Trương Khánh bị trói nhưbánh ú, ném trên sàn nhà."Anh có sao không?" Tôi xông vào phòng cởi trói choTrương Khánh."Họ bắt Tưởng Sương rồi! Người trong thôn này đều cóvấn đề hết!"Trương Khánh trông không bị thương, chỉ là cảm xúcrất kích động, "Tôi nghe thấy động tĩnh chạy ra xem,họ liền đ/á/nh tôi!""Tôi còn nghe họ nói, muốn nh/ốt Tưởng Sương vàoqu/an t/ài. Nói gì chỉ thiếu mình cô ấy, trận Ngũ Q/uỷVận Tài sắp hoàn thành......""Tôi biết rồi, anh đi tìm chỗ an toàn trốn đi, sau đó gọiđiện báo cảnh sát ngay!"Tôi chạy ra khỏi quán trọ, thấy thùng xe của tôi đãtrống rỗng, năm cỗ qu/an t/ài đã bị họ chuyển đi.Lúc này vẫn là đêm khuya, ngôi làng này không lớnlắm.Tôi đi vào trong làng chưa bao lâu, đã thấy một ônggià dẫn theo mấy người đàn ông bước vào một ngôinhà, hình như ông ta đi lấy thứ gì đó, rồi rất nhanh lạibước ra.Tôi lén lút theo sau họ, khi đi ngang qua ngôi nhà đó,tôi nhìn lén vào trong qua cánh cửa chưa đóng kín.Không ngờ, tôi lại thấy một khuôn mặt quen thuộcnữa!Người phụ nữ trong nhà trông giống hệt vợ của chủquán trọ.Nhưng chắc chắn họ không phải là cùng một người.Người phụ nữ này trong phòng đang dỗ dành conmình, trước mặt cô ấy đặt ba chiếc khăn quấn trẻ emcùng kích cỡ.Tôi chợt nhận ra điều gì đó, trong ngôi làng này dườngnhư có rất nhiều cặp song sinh, thậm chí là sinh ba!Bà chủ siêu thị ở khu dịch vụ đó rất có thể cũng làngười từ Tiểu Cô thôn này gả đi.Tôi mơ hồ nhớ lại lời ông lão nói trước khi tôi hôn mê,ông ta nói Khuy Thiên Đài đã bỏ rơi họ.Vậy ngày xưa, Khuy Thiên Đài vì sao lại chọn ngôi làngnhỏ hẻo lánh này?Người trong làng này lười biếng như thế, nếu ngàytrước không có người cung phụng, làm sao họ có thểgiàu có được?Một loạt liên tưởng này khiến tôi rùng mình, tôi khôngkhỏi nghĩ đến năm cỗ qu/an t/ài ch/ôn trước tòa nhàPhong Mậu, cái gọi là Ngũ Q/uỷ Vận Tài Trận...Những thứ đó lần lượt hiện ra trước mắt tôi, từng cáimột đều có khuôn mặt giống hệt Tưởng Sương.Vậy nên, cái gọi là 'Ngũ Q/uỷ' kia, thực ra chỉ năm đứatrẻ sinh năm còn sống sao?Tôi theo mấy người đó đi đến tận cùng làng, nơi đódường như là một nhà thờ tổ, có một cái sân rộng.Năm cỗ qu/an t/ài đỏ được đặt ở một góc sân, giốngnhư vừa mới được đào lên, đầu đối đầu, xếp thànhhình tròn.Tưởng Sương bị trói chân tay, ném giữa sân.Tôi thấy chủ quán trọ và Phạm Kiên, Phạm Kiên hútth/uốc đứng một mình trong góc.Trong sân đứng khá nhiều đàn ông, cũng có cả phụnữ.Tôi thấy rất nhiều khuôn mặt giống nhau, xem raphỏng đoán của tôi không sai, ngôi làng này quảnhiên toàn sinh đa th/ai.Ông lão tôi vừa đi theo, có vẻ là trưởng thôn.Ông ta bảo người trói Tưởng Sương dậy, quỳ xuốngđất.Ông ta cầm một cuốn quy định làng, giả vờ nói: 'Haimươi năm trước, nhà họ Tưởng phạm quy, lén đổith/ai nhi q/uỷ, để cho ngươi sống thêm hai mươi năm,cũng khiến làng bị nghèo khổ hành hạ hai mươi năm.''Nay tổ tiên linh thiêng, cũng đến lúc nhà họ Tưởngtrả n/ợ tội lỗi khi xưa. Hôm nay sẽ đưa ngươi vàoqu/an t/ài lần nữa, có lẽ bài vị của ngươi sau này vàonhà thờ tổ trong làng, được con cháu cúng bái, kiếpsau hưởng giàu sang.'Tưởng Sương nhổ miếng giẻ nhét trong miệng ra, mắtđỏ hoe nói: 'Là chúng mày hại gia đình tao, khiến taotan cửa nát nhà!''Bọn bi/ến th/ái, q/uỷ dữ chúng mày! Tao không thèmvào cái nhà thờ tổ nát bét đấy đâu!''Tất cả bọn mày đều đáng bị báo ứng! Hôm nay dù taocó ch*t, tao cũng sẽ biến thành m/a, kéo tất cả ch/ôntheo!'Miệng Tưởng Sương lại bị bịt lại, cô gái này bị bắt đếnđây, chắc cũng từ những lời nói của những người nàymà ghép ra được sự thật năm xưa.Gia đình cô ấy bị dùng làm vật tế cho Ngũ Q/uỷ VậnTài Trận, năm cỗ qu/an t/ài b/án cho Gia HưngThương Mại, đổi lấy sự cung phụng và giàu sang cholàng. Lão trưởng thôn mặt không đỏ tim không đ/ập mạnh,sai người mang rư/ợu đến, ép Tưởng Sương quỳhướng về nhà thờ tổ.Những người trong sân thắp sáng đuốc, chiếu rọi bêntrong nhà thờ tổ.Tôi nhìn thấy ngay tượng thần được thờ ở trung tâmnhà thờ tổ.Đó là một người phụ nữ, ngồi xếp bằng, hai tay bắt ấnhoa sen, quanh bụng có năm đứa trẻ vây quanh.Càng rùng rợn hơn là, dưới bức tượng thần ấy, bày ravô số bài vị.Lúc này, có người cầm mảnh vải trắng tiến lại gầnTưởng Sương, trực tiếp quấn lên mặt cô!Không thể chờ đợi thêm nữa..Tôi nhặt ngay cây chốt cửa bằng gỗ đứng bên cạnh,xông thẳng vào sân!Những người trong sân chưa kịp phản ứng, tôi mộtchốt đ/á/nh gục kẻ đang quấn vải trắng lên ngườiTưởng Sương.Rồi một tay siết cổ trưởng thôn, trực tiếp nhấc bổngông ta lên khỏi mặt đất, "Đừng ai lại gần, chúng tôi đãbáo cảnh sát rồi!"Phạm Kiên có lẽ cũng không ngờ tôi đột nhiên xuấthiện, trợn mắt đứng ch*t lặng trong góc.Lúc này, chủ quán trọ nhảy ra đầu tiên, "Không thànhcông thì thành nhân, mọi người đừng quan tâm lão già trưởng thôn, hãy nhét con bé kia vào qu/an t/àitrước!""Không được cử động!"Tôi không ngờ, người trong làng này thật sự chẳng cóchút tình người nào, mấy người hoàn toàn khôngmàng sống ch*t của trưởng thôn, lao thẳng vàoTưởng Sương.Tôi đành vứt trưởng thôn, một cước đ/á ngã một tên,kéo Tưởng Sương dậy khỏi mặt đất trước.Dây trói trên người Tưởng Sương không ch/ặt, bị tôigi/ật vài cái đã cơ bản tuột ra.Nhưng đối phương quá đông, lưng tôi bị đ/á/nh mộtcú mạnh!Tưởng Sương cũng bị lôi đi, cô gái này giãy giụa hếtsức, nhưng hai tay sao địch nổi bốn tay, cô nhanhchóng bị khóa tay ra sau, để một lớp vải trắng trựctiếp quấn lên mặt.Ngay lúc này, gió âm nổi lên.Một mùi m/áu tanh kèm theo tiếng thét của phụ nữdường như xuyên thẳng từ núi non xa xôi vọng tới.Đèn lồng và đuốc trong sân bắt đầu chớp nháy liêntục.Tôi thoáng thấy lại người sản phụ kia, cô ta nằm trêngiường giãy giụa một cách tuyệt vọng.Hai mươi năm trước, vùng quê hẻo lánh này làm gì cómáy móc y tế tiên tiến chứ?Sinh năm đứa con, chính là lấy mạng người sản phụấy!Lúc này, năm cỗ qu/an t/ài đặt trong góc đột nhiêndựng đứng lên, trong đó bốn cỗ bắt đầu vang lêntiếng khóc trẻ con.Ti/ếng r/ên rỉ của người phụ nữ càng lúc càng thảmthiết, năm đứa con của cô lần lượt rời khỏi thân thể,nhưng đứa nào cũng đã tắt thở.Lúc này, dân làng không chịu nổi nữa.Họ biết mình đã làm gì, thực ra ngoài năm đứa trẻsinh đôi ấy, vì muốn không làm mà hưởng, họ đã hisinh không biết bao nhiêu trẻ con và phụ nữ.Trong sân ánh lửa loé lên, tia sáng cuối cùng cũng tắt.Dân làng lũ lượt bỏ chạy, họ chen lấn trước cửa nhàthờ tổ, người ngã xuống đất bị dẫm đạp như tấm lótchân, không một ai chịu dừng bước.Nhưng trước lợi ích, vẫn có người không muốn từ bỏ.Trưởng thôn và chủ quán trọ mà tôi vừa thả ra, cùngvới vài người đàn ông vẫn cố kéo Tưởng Sương vàoqu/an t/ài.Tôi giơ cái then cửa lên, xông tới đ/á/nh.Tôi đ/á/nh ngã vài người, nhưng Tưởng Sương vẫn bịlôi đến trước qu/an t/ài.Lúc này, tiếng khóc thét của người phụ nữ yếu dần,trong bốn cỗ qu/an t/ài cũng không còn tiếng khóccủa trẻ sơ sinh.Ánh trăng trắng bệch trên trời chiếu xuống, kéo dàibóng của bức tượng thần kỳ quái trong nhà thờ tổ.Bỗng nhiên, cỗ qu/an t/ài trống bật tung nắp lên!Một sợi bóng đen quấn thẳng vào cổ Tưởng Sương, lôicả cô ấy vào trong!"Tưởng Sương!"Tôi vất vả lật ngã mấy người đàn ông đó xuống đất,khi định c/ứu Tưởng Sương thì nắp qu/an t/ài đã đónglại rồi.Dù tôi dốc hết sức bình sinh, vẫn không mở được cáinắp đó.Lúc này, tôi thấy Phạm Kiên vẫn đứng ch*t trân tronggóc.Tôi túm ngay cổ áo hắn, lôi đến giữa năm cỗ qu/an t/ài, "Nói! Làm sao c/ứu Tưởng Sương ra!"Phạm Kiên vẫn cố vùng vẫy, mím ch/ặt môi khôngchịu mở miệng.Lúc này, tôi thấy cái mặt dây chuyền trên tay PhạmKiên.Tôi gi/ật phăng thứ đó xuống, sắc mặt Phạm Kiên lậptức biến đổi."Ái, đừng, đừng!""Mày nói hay không?"Tôi nắm ch/ặt cái mặt dây, "Thứ này là bùa hộ mệnhcủa mày phải không? Không có nó, mày nghĩ tao némmày vào giữa năm cỗ qu/an t/ài này, sư phụ của màycó kịp c/ứu mày không?"Lúc này, mùi hương thoang thoảng kia lại bay đến,Phạm Kiên lập tức mặt trắng bệch, "Tôi nói, tôi nói,nhưng tôi cũng không chắc.""Tưởng Sương vốn là một phần của Ngũ Q/uỷ Vận TàiTrận, trừ phi phá được trận nhãn, triệt để hủy cái trậnnày. Bằng không, Tưởng Sương bị nh/ốt vào chắcchắn không ra được!"Trận nhãn?Cái Ngũ Q/uỷ Vận Tài Trận này chắc là do Khuy ThiênĐài gây ra, nhưng làm sao tôi biết họ đặt trận nhãn ởđâu?Thấy thời gian Tưởng Sương bị nh/ốt vào càng lúccàng dài, tôi rất sốt ruột.Tôi nhìn quanh sân, bỗng nhiên, tôi thấy bức tượngthần hai tay kết ấn hoa sen, ngồi trang nghiêm trênhàng hàng lớp lớp bài vị.Bức tượng thần đó khiến tôi thấy quen thuộc, tôi nhớlại giấc mơ mình đã gặp.Người phụ nữ trong mơ lặp đi lặp lại tư thế đó, lần nàocũng lộ ra cái lỗ trên bụng.Tôi biết rồi!Tôi nhặt cái then cửa lên.Trưởng thôn nằm dưới đất nhìn tôi xông tới bức tượngthần trong nhà thờ tổ, gào thét đứng dậy định ngăncản, bị tôi đ/á cho ngã nhào."Đừng!"Tôi xông vào nhà thờ tổ, giơ cao then cửa, đ/ập mạnhvào bụng bức tượng thần đó!Nhưng bụng của pho tượng thần ấy dường như đượcche chở bởi một sức mạnh nào đó, dù tôi dùng câythen cửa đ/ập mạnh vào, chẳng để lại chút vết tíchnào.Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục đ/ập mạnh hơn từng nhátmột.Lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻsơ sinh.Năm đứa trẻ đang vây quanh pho tượng thần bỗng háto miệng, cắn thật mạnh vào tượng.Lần này, tôi đã đ/âm vỡ bụng pho tượng thần.Ở góc sân, một tiếng n/ổ vang lên, năm cỗ qu/an t/àiđồng loạt n/ổ tung!Khi cảnh sát đến, phần lớn dân làng đã phát đi/ên.Trưởng thôn và chủ quán trọ đi/ên cuồ/ng nhất, tự gi/ật tóc mình, gần như l/ột cả da đầu.Tôi c/ứu được Tưởng Sương ra, cô khóc rất lâu trướcnăm cỗ qu/an t/ài.Bốn đứa trẻ nhỏ khô héo trong qu/an t/ài đều là ngườithân của Tưởng Sương.Ở thời khắc cuối cùng, chính những đứa trẻ này đãphá vỡ pho tượng thần tà á/c, giải c/ứu người chị emduy nhất còn sống của chúng.Sau sự việc, tôi giúp Tưởng Sương hỏa táng bốn đứatrẻ.Mẹ của Tưởng Sương được ch/ôn sau ngọn núi lớnphía sau làng, Tưởng Sương đã di dời h/ài c/ốt của bàra, ch/ôn cất cùng anh chị em trong nghĩa trang côngcộng.An táng xong người thân, Tưởng Sương hồi phục rấtnhanh, cô như một ngọn cỏ non kiên cường không gìquật ngã.Cô nói với tôi rằng cô đã có gia đình, từ nay sẽ khôngcòn cô đơn nữa.Cô rất biết ơn tôi, định đưa hết số tiền đi làm thuê ki/ếm được, nhưng tôi từ chối.Không lâu sau, Tưởng Sương trở lại trường đại học,bạn học và bạn cùng phòng không hề xa lánh cô, mọingười đều rất quan tâm.Sau đó, chúng tôi hợp tác với cảnh sát điều tra trongvài ngày.Tổng hợp lại, ngôi làng này có lẽ do vấn đề di truyềnnên thường sinh đa th/ai.Dân làng đã lợi dụng điểm này để tiến hành các hoạtđộng m/ê t/ín d/ị đo/an.Sau cuộc điều tra triệt để này, nhiều người trong số họsẽ phải sống phần đời còn lại trong nhà tù.Mẹ của Tưởng Sương đã tắt thở khi chưa sinh hết con.Năm đứa trẻ lấy ra từ bụng bà, chỉ có Tưởng Sương làsống sót.Trong làng cũng không phải không có người tốt, nhưngười phụ nữ ở quán trọ.Có kẻ đã lén đ/á/nh tráo Tưởng Sương, đưa cô rangoài.Điều này cũng khiến Ngũ Q/uỷ Vận Tài Trận ở GiaHưng Thương Mại không thành công, vài năm sau đãsụp đổ.Khuy Thiên Đài luôn ẩn mình trong bóng tối, sau khiNgũ Q/uỷ Vận Tài Trận thất bại hai mươi năm trước,họ đã bỏ rơi nơi này.Cảnh sát cũng không thể truy ra họ, ngược lại Điềnđại sư và Phạm Kiên đều bị bắt.Điền đại sư kia, nghe tin Gia Hưng Thương Mại bị giảitỏa, định lén chuyển đi năm cỗ qu/an t/ài để hớt lời.Trước khi gặp Tưởng Sương, hắn vốn định dùng côngnhân công trường để lấp đầy qu/an t/ài, nhưng khôngthành.Tôi cũng xin gặp Điền đại sư một lần, định hỏi hắn vềchuyện Khuy Thiên Đài.Nhưng hắn rõ ràng rất sợ tổ chức đó, không chịu nóigì.Thế là, tôi tự hỏi chính mình.Tôi muốn biết tại sao Phạm Kiên nói Khuy Thiên Đàikhông cho người khác động đến tôi.Điền đại sư suy nghĩ một lúc, lắc đầu: 'Tôi không biếtgì khác, tôi chỉ biết một điều.''Cây đả h/ồn tiên trong tay anh chính là đồ của KhuyThiên Đài, hơn nữa còn là một trong ba bảo vật tốithượng từng có của họ.'Tôi không biết điều này có ý nghĩa gì.Nhưng tôi biết rằng, mối th/ù giữa tôi và Khuy ThiênĐài này, vẫn còn lâu mới kết thúc.(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store