Hệ liệt Đả Hồn Tiên 8: Làng Quỷ
Mấy năm đầu tôi lái xe tải đường dài, sư phụ thường bảo tôi rằng "Quan đạo có thể chắn tà", ý là những trục đường chính có thể xua đuổi tà m/a, bảo vệ người đi đường khỏi những thứ không sạch sẽ, trái ngược với đường tắt, đường nhỏ.
Vì thế, đừng tùy tiện rời khỏi con đường chính, cũng đừng để ý đến những "thứ" cứ đứng lặng lẽ ngoài lan can.
Nhưng dạo gần đây, trên con đường tôi lái xe, tôi luôn nhìn thấy thằng bạn thân đã ch*t từ lâu của mình.
Ban đầu, nó chỉ đứng ngoài lan can, cứng nhắc giơ chân lên.
Nhưng dần dần, nó đã có thể đặt một chân lên lan can, nửa thân người đã thò ra mặt đường.
1
"Long Trường Đống!Sao anh nỡ lòng tà/n nh/ẫn như vậy?!"
"Anh cùng Đông Tử lớn lên bên nhau, nó ch*t nơi đất khách đã hơn một năm rồi, anh cũng ngồi yên nhìn nó không được nhập thổ, không được an táng sao?"
Mẹ của Đường Đông lại tìm đến nhà tôi, trong tay ôm khư khư tấm ảnh di ảnh của hắn.
Trời vừa sáng đã đứng chặn trước cửa nhà tôi, chưa kịp thấy mặt tôi đã xộc vào nhà hét ầm ĩ, khiến hàng xóm xung quanh bị làm phiền.
Mẹ vợ tôi tức đến tím mặt, chỉ thẳng vào mẹ Đông Tử m/ắng:
"Thằng Đông Tử nhà bà không được ch/ôn cất là do nó tự chuốc nghiệp vào thân, là quả báo của nó!"
"Hồi đó nó ra tay h/ãm h/ại Trường Đống nhà tôi, sao lúc ấy không nhớ đến tình bạn thuở thiếu thời hả?"
Tôi vừa đi m/ua đồ ăn sáng về, thấy cảnh này sợ mẹ vợ tức phát bệ/nh, vội bảo con gái dìu bà ngoại vào phòng trong.
Thấy tôi, mẹ Đông Tử bỗng dịu giọng, quỵ xuống quỳ lạy trước mặt tôi.
"Trường Đống, cô biết Đông Tử có lỗi với cháu."
"Nhưng cháu vốn là đứa trước sau như một, hai nhà lại là láng giềng lâu năm."
"Vả lại, hồi đó Đông Tử cũng theo chân cháu mới ra ngoài chạy xe tải. Giờ nó đã ch*t dọc đường, cháu nỡ lòng nào làm ngơ sao?"
Tôi bình thản nhìn mẹ Đông Tử, ánh mắt dừng lại ở tấm di ảnh đen trắng bà ôm khư khư trước ng/ực.
Hơn một năm Đường Đông ch*t đi, khuôn mặt trong ảnh giờ đây với tôi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
"Đông Tử, em giúp anh với. Bác sĩ nói bệ/nh của vơ anh nếu kịp mổ thì vẫn còn hy vọng."
Tôi không bao giờ quên ngày hôm đó, tôi quỳ trước cửa nhà Đường Đông, van nài hắn thảm thiết.
"Xem tình anh em lớn lên cùng nhau, anh xin em."
Đường Đông nheo mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng kh/inh bỉ.
"Long Trường Đống, mày dám xưng anh với ai? Giờ mày còn không bằng con chó nhà tao!"
Tôi chứng kiến cảnh Đường Đông ném nắm sườn m/ua bằng hai trăm tệ cuối cùng của tôi cho chó nhà nó ăn.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra người trước mắt đã không còn là thằng em trai tôi từng che chở từ thuở ấu thơ.
Tôi và Đường Đông đều xuất thân nghèo khó, chính tôi đưa hắn ra khỏi làng.
Chúng tôi lớn lên bên nhau, tôi xem nó như em ruột thịt.
Tôi sinh ra đã cao lớn lực lưỡng, từ nhỏ đã làm anh đầu đàn trong xóm.
Đường Đông hồi đó nhỏ con, ốm yếu, ít nói.
Hai nhà là láng giềng, người lớn bảo tôi chăm sóc nó, thế là tôi lúc nào cũng dắt nó theo.
Có tôi bên cạnh, không đứa nào dám b/ắt n/ạt Đường Đông.
Người lớn đi làm đồng, tôi dẫn nó đi ăn, đi chơi khắp xóm.
Hai đứa đều học dốt, đến mười tám tuổi thì tôi đi chạy xe tải trước.
Học nghề được hai năm, khi đã tự lái được xe liền dắt Đường Đông ra đời theo.
2
Khi ấy, chạy xe tải tuy nhiều rủi ro và vất vả nhưng ki/ếm tiền rất nhanh.
Tôi ỷ vào thân hình cao lớn, bản mệnh cứng cáp, dương khí vượng, vừa ra nghề đã dám dẫn đầu đoàn xe đi xung sát.
Xung sát là quy tắc bất thành văn trong nghề vận tải đường dài.
Tuyến đường mới khai thông không thể chạy m/ù, phải có người đi tiên phong một chuyến để trấn áp hung sát trên đường.
Chỉ khi có người thông suốt lộ trình, các tài xế khác mới yên tâm vận hành kế tiếp.
Việc xung sát không hề dễ dàng, thời ấy đường xá hiểm trở lại thêm an ninh bất ổn.
Đêm chạy xe thường gặp phải những chuyện kỳ quái, ít người dám nhận việc này.
Nhưng xung sát không chỉ được trả th/ù lao cao hơn chuyến thường, còn nhận được thêm nhiều phong bao đỏ hậu hĩnh.
Nhờ nghề tay trái này, tôi đã ki/ếm được kha khá tiền.
Sau này dẫn Đường Đông theo nghề, hắn vốn nhát gan, mỗi khi xảy ra chuyện gì trên đường tôi đều che chở cho hắn.
Th/ù lao xung sát tôi luôn chia đôi cho hắn.
Tôi chưa từng để hắn đơn thương đ/ộc mã đi xung sát, sợ hắn gặp nguy hiểm.
Không biết bao lần tôi nói với hắn: "Anh đưa cậu ra khỏi làng, nhất định sẽ đưa cậu về nguyên vẹn."
Cùng năm đó, tôi và Đường Đông lập gia đình, hợp tác mở công ty vận tải.
Tôi tưởng rằng tình huynh đệ này sẽ bền ch/ặt suốt đời.
Nhưng không ngờ, trong lúc tôi khốn đốn nhất, kẻ đầu tiên đ/âm sau lưng tôi lại chính là hắn.
Có lẽ số mệnh tôi quá sát phúc rồi.
Vừa bước qua tuổi 30, song thân lần lượt qu/a đ/ời, vợ tôi cũng lâm trọng bệ/nh nhập viện.
Tôi bận chăm sóc gia đình, giao toàn bộ công ty cho Đường Đông.
Nhân lúc tôi không để ý, hắn thao túng công ty, chuyển dịch tài sản, đẩy tôi vào núi n/ợ khổng lồ.
Đáng buồn thay, mãi đến ngày công ty phá sản, tôi vẫn không nghi ngờ hắn.
Sau này, Đường Đông mở công ty vận tải riêng, làm ông chủ phất lên như diều gặp gió ngoài xã hội.
Còn tôi, dù v/ay mượn được tiền phẫu thuật cho vợ nhưng vẫn không giữ được em ấy.
Trước lúc mất, người vợ hiền hậu ấy chỉ dặn tôi một câu: "Tránh xa gã tiểu nhân Đường Đông nhé anh."
3
Tôi còn một con trai, một con gái và mẹ vợ già cần chăm sóc, không thể tự mình đi tìm Đường Đông trả th/ù.
Nhưng trời có mắt, chưa đầy ba năm sau, Đường Đông đã ch*t trên chính con đường xung sát của hắn.
Con đường mới đoạt mạng hắn, rốt cuộc lại chính tôi là người phải ra tay dẫn đầu đoàn xe mở lối.
Với tài xế đường dài, nếu ch*t vì t/ai n/ạn trên đường, trước khi ch/ôn cất phải đến đoạn đường xảy ra nạn mà gọi h/ồn.
Phải gọi h/ồn về, tro cốt mới yên ổn nhập đất.
Sư phụ tôi cũng gặp nạn vì xung sát, chính tôi đã gọi h/ồn ông về.
Nhưng Đường Đông ch*t đã hơn năm, gia đình mời người gọi h/ồn tới sáu lần đều thất bại.
Họ Đường bất lực, đành quay sang nhờ vả tôi lần nữa.
"Lần này nếu không thành, Đông Tử sẽ thành cô h/ồn vất vưởng mãi."
Mẹ Đường Đông đẫm nước mắt, giơ tay định níu vạt áo tôi.
Tôi né người: "Đường Đông với tôi dù không thâm th/ù cũng là cừu địch, tôi không thể giúp hắn gọi h/ồn."
Bà ta còn định mở miệng van xin, thì từ cầu thang có hai người chạy lên.
"Dì!"
"Trời, bà ơi..."
Là Khương Khải - em họ Đường Đông và Lại Chí - em vợ hắn.
Hai người này đều là người quen cũ của tôi. Khương Khải cùng làng, Lại Chí làng bên, từ nhỏ đã quen mặt.
Khương Khải thấy tôi còn e dè, Lại Chí đã cau có:
"Ôi chao, Long ca đây mà? Giờ sao sống trong cái ổ chuột này à?"
"Nghe nói công ty phá sản rồi? Rùa lật mai, chưa lật lại được hả?"
"Đại Chí!" Mẹ Đường Đông đang định nhờ tôi làm việc, bị Khương Khải đỡ dậy vội ngăn Lại Chí.
Lại Chí cười nhạt: "Bà già ơi, c/ầu x/in hắn làm gì? Trên đời chỉ mỗi hắn biết lái xe tải à?"
"Cậu hiểu cái gì?" Bà lão tức gi/ận đến phát đi/ên.
"Nhà đã mời sáu lượt người rồi, thầy cúng cũng rước mấy ông thầy rồi!"
"Mà cái cờ chiêu h/ồn vẫn không dẫn được h/ồn về, chị mày sắp quậy banh cái nhà này lên rồi đấy!"
Tôi nhíu mày, nghe bà lão nói vậy, hóa ra không chỉ mình tôi từng thấy Đường Đông đã ch*t hiện hình.
4
Lại Trí hoàn toàn không để tâm đến lời nói của bà Đường.
Hắn từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, chưa từng có công việc tử tế, nhưng lại quen biết đủ loại người trong thiên hạ.
"Dì yên tâm đi, mọi chuyện chị gái kể cháu đều rõ. Người triệu h/ồn hồn phách, cháu sẽ giúp dì tìm, lần này chắc chắn thành công."
Nói xong, Lại Trí liếc mắt nhìn tôi: "Long Trường Đống, đừng có lúc nào cũng bám vào chuyện anh rể tao lừa mày nữa."
"Lăn lộn giang hồ bao năm mà kém cỏi thì đành nhận thua đi. Con giòi trong hố xí làm sao bay lên trời được? Giả vờ làm cáo già chi nữa?"
Hôm nay Lại Trí cố tình khiêu khích, tôi cũng chẳng thèm đôi co.
Quay người nhặt cây gỗ dựng sau cửa, tôi bước lên hai bước. Lại Trí và Khương Khải lập tức lùi lại sợ hãi.
Bà Đường lại đứng chắn trước mặt tôi: "Trường Đống, dì đã bỏ hết thể diện già nua này đến c/ầu x/in cháu bao lần rồi."
"Hôm nay chỉ hỏi cháu câu cuối: Chuyện của Đông Tử, rốt cuộc cháu có quản hay không?"
Tôi suýt bật cười vì tức gi/ận.
Nhà tôi liên tiếp ba đám tang, Đường Đông đã cư/ớp đoạt tất cả của tôi.
Sao hôm nay họ còn mặt dày đứng trước mặt tôi, dùng lời lẽ hào nhoáng để c/ầu x/in tôi giúp đỡ?
"Ngày nào các người muốn Đường Đông h/ồn phi phách tán, tôi sẵn sàng ra tay. Muốn tôi triệu h/ồn cho hắn? Nằm mơ đi!"
Bà Đường nghẹn lời, mặt đỏ như muốn ngất. Khương Khải đỡ bà ta, bị Lại Trí kéo ra ngoài.
"Tìm ai chẳng hơn thằng này? Đúng là ảo tưởng bản thân gh/ê g/ớm lắm..."
"Long Trường Đống! Bạn bè bao năm, mày thật nhẫn tâm!"
Tiếng khóc lóc của bà Đường vang lên ngoài cửa. Mẹ vợ tôi trong nhà nghe thấy, múc chậu nước lạnh hắt xuống. Tiếng ồn ào lại nổi lên.
Đêm đó, tôi gặp á/c mộng.
Trong mơ, tôi lái xe tải trên đường, lòng nóng như lửa đ/ốt.
Trời tối đen như mực, hai bên đường là rừng hoang vắng. Tiếng người gọi xa xăm vọng lại, nhưng mơ hồ không rõ lời.
Thoáng chốc, hình như có người ngồi bên ghế phụ.
Tôi không ngoảnh lại nhìn, trong lòng nửa tỉnh nửa mê, hình như biết lại hình như không.
Tôi chỉ một mực lái xe về phía trước, rất vội vã.
Chạy được một lúc, đầu óc tôi bắt đầu tỉnh táo hơn một chút.
Tôi chợt nhận ra lý do mình nôn nóng là vì... có một đứa trẻ ở quê bị lạc.
Không biết xe tôi đã chạy vào một ngôi làng từ lúc nào.
Ngôi làng này khiến tôi cảm thấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Nó không giống hẳn với làng cũ của tôi, nhưng trực giác mách bảo rằng nơi này không cách quê tôi bao xa.
5
Khu mấy làng quanh chỗ tôi hồi trước đều nghèo khó, lạc hậu. Hồi tôi còn bé, nhà nào cũng chật chội thấp lè tè, cả gia đình mấy miệng ăn phải chen chúc ngủ chung. Thế mà ở đây, những ngôi nhà nào cũng sân rộng cổng cao, mái ngói đỏ tươi. Chỉ có điều trông chúng đen kịt như thể đã bỏ hoang từ lâu lắm rồi.
Con đường đột nhiệt đ/ứt đoạn trước mắt, tôi đành đạp phanh dừng xe. Một tòa nhà kỳ quái chắn ngang đầu xe, hình bát giác kỳ dị với tường trắng mái đen nhưng chẳng thấy cửa vào đâu. Tôi bước xuống xe, ánh đèn pha chiếu rọi vào mặt tiền. Bỗng tôi thấy sau ô cửa kính vỡ, có đứa trẻ đang đ/ập tay liên hồi. Nó gào thét điều gì đó, giọng nức nở vỡ vụn: "Anh ơi... c/ứu em!".
"Đông Tử!"
Trong mơ, tôi không còn là người đàn ông ba mươi mấy tuổi nữa mà hóa thành cậu bé con. Vội vã chạy về phía ngôi nhà thì tiếng đ/ập thình thịch vang lên sau lưng. Quay phắt lại, tôi thấy bóng người đang vật vã trên kính chắn gió xe tải chính là vợ tôi.
"Trường Đống, tránh xa tên Đường Đông!"
Lời trăng trối cuối cùng của cô ấy vang lên. Tôi gi/ật mình tỉnh giấc. Trời vẫn tối om, căn phòng chìm trong bóng tối. Tấm rèm cửa phập phồng như có ai thổi gió vào. Tôi toan đứng dậy đóng cửa sổ thì gi/ật nảy mình, căn phòng nhỏ thế này mà chẳng hề có gió.
Đột nhiên tấm rèm xẹp xuống, cuộn tròn thành hình người. Giọng Đường Đông vang lên, không phải giọng người trưởng thành mà tiếng trẻ con ngày xưa:
"Anh ơi... em tìm không thấy cửa..."
6
Tôi chạm tay vào cây Đả H/ồn Tiên bên giường, giơ tay vung lên một cái.
Tấm rèm cửa bị tôi quất "bốp" một tiếng, trong chớp mắt rủ xuống vị trí cũ.
Tôi bước vài bước tới, gi/ật phăng tấm rèm. Phía sau rèm cửa chẳng có gì, cửa sổ cũng đóng ch/ặt mít.
Khu dân cư tôi ở tuy cũ nhưng môi trường khá yên tĩnh.
Phía dưới đèn đường vẫn sáng trưng, bóng cây ven đường in hằn lên các tòa nhà, mờ ảo khó nhận ra có bóng người hay không.
Tôi không biết cảnh tượng ban nãy có phải ảo giác không.
Nhưng câu nói của Đường Đông: "Anh ơi, em không tìm thấy cửa..." lại khiến tôi thấy quen thuộc đến lạ, giống như ngôi làng trong giấc mơ, dường như tôi đã từng nghe thấy, nhìn thấy.
Nhưng đó là khi nào?
Tôi mơ hồ nhớ lại, năm Đường Đông mười tuổi đúng là có một lần mất tích.
Hôm đó tôi theo bố mẹ lên chợ huyện, về nhà mới biết Đường Đông đi lên núi chơi với thằng Khang và mấy đứa trẻ khác.
Bọn trẻ khác đến giờ cơm đều về hết, chỉ mỗi Đường Đông biệt tăm.
Tối hôm đó, cả làng kéo nhau vào núi tìm Đường Đông.
Vùng núi gần làng chúng tôi không cao, chỉ là vài quả đồi nhỏ vây quanh một thung lũng.
Bình thường trẻ con chơi trên đồi, người lớn trong làng cũng mặc kệ.
Nhưng người lớn luôn nghiêm cấm bọn trẻ không được đi xa, đặc biệt là khu vực thung lũng.
Để dọa lũ trẻ, họ đồn thổi khu thung lũng ấy như địa ngục trần gian.
Nào là có m/a, có sói, có yêu quái ăn thịt người.
Cứ đúng kiểu càng kinh dị càng tốt.
Biết tin Đường Đông mất tích, tôi sốt ruột vô cùng.
Sáng hôm đó, Đường Đông vốn đòi theo tôi đi chợ.
Nhưng xe ba gác của bố tôi chở không nổi nó, nó đã khóc lóc rất lâu trước cổng.
Khi trở về, cả bố mẹ tôi đều vào núi tìm Đường Đông, tôi bị bắt ở nhà một mình.
Trong lòng tràn ngập hối h/ận, giá như sáng nay tôi ở lại làng thay vì đi chợ.
Nếu có tôi ở đó, Đường Đông đã không mất tích.
Không biết có phải quá lo lắng không, tôi ngồi trong nhà như ngồi trên đống lửa, dường như luôn nghe thấy tiếng Đường Đông gọi mình.
"Anh ơi... anh ơi... c/ứu em..."
Tiếng gọi khi gần khi xa, mỗi lúc định lắng nghe kỹ lại biến mất.
Sau cùng không chịu nổi, tôi trốn khỏi nhà chui vào núi.
Tôi đã tìm thấy Đường Đông thế nào, giờ tôi không sao nhớ nổi.
Nhưng chính tôi là người đưa thằng bé ra khỏi đó.
Khi chúng tôi ra khỏi núi, trời đã sáng bạch.
Trùng hợp thay, chính ngày c/ứu được Đường Đông, tôi phát hiện một ông lão ngã xuống mương nước dưới chân đồi.
Ông lão ăn mặc kiểu đạo sĩ nhưng trông rất kỳ dị.
Tôi kéo ông ta lên khỏi mương nước.
Ông ta ngồi bệt dưới đất, chăm chú nhìn mặt tôi rồi đột nhiên nhe răng cười quái dị: "Tướng La Sát, tâm Bồ T/át, kiếp này ngươi nhất định phải ăn cơm âm dương."
Lúc ấy tôi còn nhỏ, đâu hiểu ý tứ gì ông ta nói.
Ông lão lại đưa cho tôi cây roj gỗ đào nhìn khá lạ quấn ngang hông.
Ông bảo đây là Đả H/ồn Tiên, dặn tôi phải giữ kỹ, lúc nguy cấp có thể c/ứu mạng tôi.
Cây Đả H/ồn Tiên ấy, chính là thứ tôi đang nắm ch/ặt trong tay lúc này.
7
Ngày hôm sau, tôi chở một xe rư/ợu đi giao cho khách ở thành phố bên cạnh.
Khách hàng lần này vốn là người quen, lần trước anh ta tìm tôi không phải để chuyển hàng mà nhờ giải quyết chuyện âm.
Kể từ khi công ty phá sản, để trả núi n/ợ khổng lồ, ngoài việc chạy xe tải, thỉnh thoảng tôi cũng nhận các vụ trừ tà giải sát.
Đúng như lời tiên tri của lão đạo nhân năm xưa, cuối cùng tôi cũng sống được bằng nghề âm dương.
Vệ Chương là một trong số đó. Bản tính lương thiện nhưng bị người ta tráo công đức để dưỡng ngọc.
Tuổi còn trẻ đã mắc bệ/nh âm, ngày nào cũng như đeo tảng đ/á lớn trên lưng.
Hồi đó thầy pháp bảo anh ta tìm người bản mệnh cứng cáp để phá sát, thế là anh ta tìm đến tôi.
Tôi giúp anh ta đào cục ngọc đó lên, từ đó coi như anh em sống ch*t có nhau.
Chuyển hàng đến nơi, Vệ Chương đã đứng đợi sẵn ngoài cổng.
Vừa thấy tôi, anh ta vội chạy tới với gương mặt ủ rũ: "Long ca, chuyện anh nhờ tôi làm... không thành rồi."
"Ông thầy năm xưa vừa nghe khách hàng là anh, lập tức đóng cửa từ chối. Tôi trả giá gấp mấy lần, ông ta chỉ nói một câu: Không dám nhận."
Tôi không ngạc nhiên lắm, Vệ Chương không phải người đầu tiên trả lời tôi như vậy.
Vì Đường Đông cứ bám theo mãi, tôi cũng muốn tìm thầy cao tay xem qua. Bản thân tôi chỉ là kẻ dùng võ lực, không phải thầy đạo chuyên nghiệp.
Nhờ các khách hàng cũ hỏi khắp nơi, nhưng tất cả thầy pháp đều chối từ.
Vệ Chương nhăn mặt như búi chỉ: "Long ca đợi thêm được không? Tôi sẽ hỏi tiếp, thời nay thầy giỏi hiếm lắm, cần thời gian."
Tôi vỗ vai anh ta: "Tạm thế thôi, cũng không phải việc gì to t/át. Bất đắc dĩ thì tự xử."
Suy cho cùng, tôi không tin Đường Đông thật sự hóa thành lệ q/uỷ.
Mấy năm xung sát, tôi từng gặp không ít thứ q/uỷ dị vượt rào chắn đường, chưa có con nào nhát gan như hắn.
Tôi luôn cảm giác sau vụ này còn ẩn tình tiết khác.
Cùng lắm, đích thân tôi tiễn hắn một đoạn, hoặc h/ồn phi phách tán, hoặc ngoan ngoãn xuống mồ.
Tôi tiếp tục chở hàng cho Vệ Chương nửa tháng, trong khoảng thời gian đó không thấy Đường Đông đâu.
Khi tôi sắp quên bẵng hắn thì bất ngờ nhận điện thoại từ trưởng thôn ở quê.
Làng tôi tuy nghèo nhưng lâu đời, lớp người già đều nương tựa nhau qua năm tháng khó khăn, tình cảm rất sâu nặng.
Trong làng có phần m/ộ tổ tiên, người thân tôi cũng an táng ở đó, nhờ bà con trông nom hộ.
Tôi gọi trưởng thôn là Diệp bá, ông lớn tuổi hơn cha tôi, sức khỏe tốt, tính tình cương trực, luôn quan tâm đến mọi nhà.
Nhưng lần này giọng Diệp bá khàn đặc, nói năng ngập ngừng:
"Trường Đống... cháu... cháu có rảnh không? Nếu được thì về làng một chuyến đi."
"Chuyện gì thế Diệp bá? Xảy ra việc gì à?" Tôi hỏi.
Diệp bá im lặng hồi lâu. Tôi thoáng nghe bên kia đầu dây có tiếng gầm gừ nghẹn ngào, như ai bị bịt miệng.
"Ừ... có chút việc, điện thoại khó nói lắm..."
"Vâng, vậy mai cháu sẽ về."
Nhận ra sự r/un r/ẩy trong giọng ông, tôi không hỏi thêm mà đồng ý ngay.
8
Quê tôi cách thành phố tôi đang sống không xa, lái xe một buổi sáng là tới. Những năm gần đây, làng đã khấm khá hơn trước, đường xá được sửa sang phẳng phiu rộng rãi, nhà nào cũng xây mới.
Khi gần đến nơi, bầu trời bỗng tối sầm lại. Một đám mây đen khổng lồ trùm kín bầu trời. Vừa xuống cao tốc, tôi đã thấy chiếc xe ba bánh chở đầy vòng hoa giấy chạy về phía đầu làng.
"Trong làng có ai mất sao?"
Tôi không nghe tin tức gì, Diệp bá cũng không nhắc đến trong điện thoại. Xe vừa đến cổng làng, chiếc xe ba bánh kia đã vội vã đổ đống đồ xuống đất, không đợi người ra nhận, quay đầu phóng đi mất.
Tôi hạ kính xe định hỏi thăm, nhưng tài xế chẳng thèm ngoái lại. Trời càng lúc càng âm u.
Tôi đ/á/nh lái vào làng, định tìm đến nhà Diệp bá. Nhưng đi được một đoạn, tôi dần nhận ra điều kỳ lạ.
Cả làng yên ắng đến lạ thường!
Dù người trẻ tuổi phần lớn đã lên phố làm ăn, nhưng làng chúng tôi có đến trăm hộ, sao có thể không nghe nổi một tiếng chó sủa? Hơn nữa, những ngôi nhà đi qua đều đóng cửa im ỉm.
Giữa trưa thế này, làng lại chẳng có chút hơi người nào.
Tôi nhíu mày, vô thức giảm tốc độ. Đúng lúc đó, thấy một bóng người đang ngồi xổm bên vệ đường, mặt hướng về phía mương thoát nước.
Ban đầu không nhận ra là ai, đến gần mới gi/ật mình nhận ra đó hình như là thằng M/a Tam, một gã lêu lổng trong làng.
Hắn bằng tuổi tôi, lớn lên cùng xóm nhưng chẳng thân thiết gì.
Tôi gọi hắn qua cửa kính, nhưng người trong bụi cỏ vẫn lặng im. Hắn cứ ngồi thụp xuống bên mép mương, cúi gằm mặt bất động. Hay hắn đang s/ay rư/ợu?
9
Khi tôi lái xe đến trước cổng nhà Diệp Bá, chân trời đã vang lên tiếng sấm ầm ì.
Chiếc xe chưa kịp dừng hẳn, một người đàn ông hét thất thanh đã xô sập cổng nhà Diệp Bá, lao thẳng vào đầu xe tôi!
May mắn tôi đã kịp đạp phanh, ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt hắn khi xe dừng khựng lại. Diệp Bá cùng hai thanh niên trong làng xông ra kh/ống ch/ế kẻ đó.
Tôi vội tắt máy xuống xe. Kẻ mặt mày dại dột vừa nhìn thấy tôi lập tức gào khóc: "Long ca c/ứu em! Long ca c/ứu em với!"
Nhìn kỹ, hóa ra là Khương Khải - em họ Đường Đông.
"Long ca! Long ca!!!"
Lúc này mấy người kia đã không giữ nổi Khương Khải. Hắn vùng vẫy như đi/ên lao vào ôm ch/ặt chân tôi: "Long ca c/ứu em! Em không muốn ch*t! Em không muốn ch*t!"
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu. Diệp Bá đứng đó, mặt tái nhợt.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy Diệp Bá? Tại sao Khương Khải lại thế này?"
Diệp Bá thở dài đ/á/nh thượt, vẫy tay bảo tôi: "Vào nhà đã Trường Đống, ta nói chậm cho cháu nghe."
Dắt theo Khương Khải, tôi theo Diệp Bá vào nhà. Không ngờ trong phòng còn có một người bất thường khác đó là Diệp Tiểu Vũ, con trai Diệp Bá.
Diệp Tiểu Vũ bị trói ch/ặt trên giường, miệng nhét giẻ, mắt trợn ngược đầy tia m/áu. Dù bị bịt miệng, hắn vẫn gầm gừ dữ dội với bất cứ ai đi qua.
Diệp Bá chỉ có mỗi đứa con này. Nhìn cảnh tượng ấy, ông đỏ hoe mắt quay sang định quỳ xuống. Tôi vội đỡ lấy.
"Diệp Bá làm gì thế này?"
Hồi ba mẹ tôi mất, dân làng giúp đỡ rất nhiều, đặc biệt là Diệp Bá.
Giọng Diệp Bá nghẹn lại: "Trường Đống à, chuyện này vốn không nên làm phiền cháu. Nhưng lão già thực sự bế tắc rồi. Mời đủ tiên cô, thái gia khắp mười dặm, chẳng ai giải quyết được."
"Cứ đà này, Tiểu Vũ và Khương Khải đều không qua khỏi. Cả làng cũng diệt vo/ng. Người nào đi được đều bỏ làng chạy hết rồi."
"Bác cứ nói đi, rốt cuộc có chuyện gì. Cháu lớn lên ở làng này, gặp chuyện lớn thế này sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Nghe tôi hứa chắc, Diệp Bá mới kể lể ngắt quãng đầu đuôi sự việc.
Hóa ra, mọi chuyện vẫn bắt ng/uồn từ Đường Đông.
Mười ngày trước, bố mẹ Đường Đông đột ngột về làng, tuyên bố làm tang lễ cho con trai.
Không biết Lại Chí tìm đâu ra một kẻ được Đường gia ca ngợi là Chu B/án Tiên.
Gã này bảo rằng lần gọi h/ồn thứ bảy cho Đường Đông đã thành công, và hắn thực sự mang về được lá cờ chiêu h/ồn của Đường Đông.
Theo lời Chu B/án Tiên, bố mẹ Đường Đông phải về quê tổ chức lại tang lễ, trông coi linh cữu bảy ngày để vỗ về h/ồn phách lang thang lâu ngày.
Dân làng hiền lành, lại là láng giềng lâu năm, mọi người còn phụ giúp sắp xếp.
Nhưng từ khi lều tang của Đường gia dựng lên, không khí làng trở nên q/uỷ dị khó tả.
Th* th/ể Đường Đông đã hỏa táng từ lâu, thế mà nhà hắn còn bày qu/an t/ài giữa sân. Không rõ qu/an t/ài làm bằng gỗ gì, sơn màu đỏ tươi rực rỡ.
Từ khi cỗ qu/an t/ài đỏ đó vào làng, chó mèo gà vịt đều im bặt. Đêm xuống, cả làng chìm trong tĩnh lặng rợn người.
Các cụ già trong làng thấy không lành, đến hỏi thì đều bị bố mẹ Đường Đông lấy cớ làm "theo lời cao nhân", "bảy ngày nữa sẽ ổn" để đối phó.
Không ai ngờ, mới đến ngày thứ ba phát tang, chuyện k/inh h/oàng đã xảy ra.
"Chuyện gì xảy ra?" Tôi hỏi.
"M/a Tam ch*t rồi, ch*t đuối ở mương nước."
Tôi choáng váng. M/a Tam đã ch*t, vậy người tôi gặp bên đường là ai?
Hơn nữa, mương thoát nước làng tôi rất nông, mùa này nước chẳng ngập quá mắt cá. Một tên đàn ông ba mươi mấy tuổi sao có thể ch*t đuối ở đó?
"Cảnh sát nói có lẽ do s/ay rư/ợu, cắm đầu xuống mương."
Diệp Bá rõ ràng không tin, nhưng tạm thời không có cách giải thích nào khác.
Cái ch*t của M/a Tam khiến dân làng thêm hoang mang, nhiều người đến vây nhà họ Đường. Chu B/án Tiên vẫn điềm nhiên, quả quyết sự cố này do oán khí của Đường Đông gây ra.
Phải đủ bảy ngày phát tang, ch/ôn cất đúng giờ lành mới hóa giải được oán khí. Bằng không, dù có ch/ôn Đường Đông ngay lập tức, làng vẫn tiếp tục xảy ra chuyện, những kẻ bị oan h/ồn đeo bám không cách nào thoát được.
Dân làng sợ hãi không dám hành động bừa, đóng ch/ặt cửa nhà, hy vọng cố thủ qua bốn ngày còn lại mọi chuyện sẽ êm xuôi.
10
Nhưng chỉ hai ngày sau, trong làng lại có người ch*t.
Từ Kim Nguyên, cũng là kẻ cùng lớn lên với chúng tôi.
Hồi nhỏ tôi và hắn không ưa nhau, vì hắn thích kéo bè kết phái, ỷ thế hiếp đời.
Lại Chí và M/a Tam từng là tay sai của hắn, hễ tôi vắng mặt là chúng đi b/ắt n/ạt khắp nơi.
Mấy năm nay, Từ Kim Nguyên làm ăn xa, ít khi về làng.
Diệp Bá nói không hiểu sao giữa lúc làng đang gặp họa, hắn lại chọn đúng dịp này về.
Bảo là mơ thấy bố mẹ, muốn về thắp hương.
Kết quả hôm sau, người ta phát hiện hắn ch*t ngay trong nhà.
Cảnh sát kết luận đột tử do lên cơn đ/au tim, khi th* th/ể được chuyển đi rất nhiều người đã trông thấy.
Mặt mày Từ Kim Nguyên méo mó kinh hãi, như bị dọa ch*t tại chỗ.
Từ đó, dân làng không chịu nổi nữa, ai đi được đều bỏ đi hết, chỉ còn lại người già ốm yếu bệ/nh tật.
Diệp Bá vốn cũng có thể đi, nhưng lo cho dân làng nên đuổi Diệp Tiểu Vũ ra ngoài trốn.
Ai ngờ Diệp Tiểu Vũ ra ngoài ngủ một đêm, sáng hôm sau lại lảo đảo trở về.
Cậu ta nói không đi nổi, Đường Đông không cho phép.
Nghe xong Diệp Bá nổi da gà, nghĩ chỉ một ngày nữa là Đường Đông hạ huyệt, cố thêm chút nữa thôi.
Thế là qua thêm một ngày, đến lúc an táng Đường Đông.
Nhà họ Đường bày biện rình rang, sân còn chuẩn bị tiệc rư/ợu.
Dân làng không muốn tới nhưng sợ bị để ý, đành cắn răng đi hết.
Chu B/án Tiên lại lên đồng mở đàn, triệu h/ồn.
Cuối cùng sai người mở qu/an t/ài bưng hộp tro, giương cao cờ triệu h/ồn.
Vừa mở nắp qu/an t/ài đỏ lòm, luồng khí đen cuồn cuộn phụt ra.
Ông Đường gắng gượng nâng hộp tro cốt, nhưng hộp tro dính ch/ặt vào qu/an t/ài, không sao nhấc lên được.
Lại Chí và Khương Khang r/un r/ẩy thử sức nhưng vô ích, hộp tro bé tẹo mà nặng tựa ngàn cân.
Lúc này, chiếc qu/an t/ài đỏ như con quái vật há hốc mồm.
Trời đất tối sầm, cơn gió lạ từ đâu ào ào thổi tới.
Dân làng không ai dám ngồi yên, chạy về hết.
Diệp Bá bắt Chu B/án Tiên xử lý, hắn ta xin nghỉ nửa khắc rồi mở đàn lại.
Diệp Bá sai Lại Chí giám sát Chu B/án Tiên.
Không ngờ Lại Chí kéo theo Chu B/án Tiên chuồn mất.
11
Lần này, gia đình Đường Đông hoàn toàn sụp đổ. Ngoài việc quỳ gối khóc lóc, họ chẳng còn biết làm gì khác.
Đêm đó, Khương Khang cũng phát đi/ên.
Diệp Tiểu Vũ bắt đầu gào thét đi/ên cuồ/ng, thậm chí tấn công người khác. Diệp Bá đành phải trói cậu ta lại.
Những ngày tiếp theo, Diệp Bá cô đ/ộc một mình đi khắp nơi tìm ki/ếm sự giúp đỡ. Ông đã hỏi thăm khắp các làng lân cận.
Hầu hết đều vô ích, chỉ có một tiên cô già nua đồng ý đến xem qua.
Nhưng vừa bước đến cổng làng, bà ta lập tức quay gót rời đi.
"Bà nói, làng ta bị người ta h/ãm h/ại rồi."
"Qu/an t/ài m/áu kia dùng để hút tinh khí người sống, luyện thành oan h/ồn hung dữ."
"Có lẽ tro cốt của Đường Đông đã bị động trước từ lâu. Giờ đặt vào qu/an t/ài m/áu là bước cuối cùng. Không ch/ôn cất sớm, sát khí hắn sẽ ngày càng nặng, dân làng sẽ ch*t dần ch*t mòn."
Diệp Bá thở dài: "Nhưng hũ tro của Đường Đông giờ không thể di chuyển. Đúng là bế tắc."
"Bà tiên bảo chúng ta nghĩ kỹ xem, lúc sinh thời Đường Đông có gặp chuyện gì không. Tro cốt dính ch/ặt vào qu/an t/ài m/áu, rất có thể do h/ồn phách không toàn vẹn."
"Kẻ bày trò chọn Đường Đông hẳn là nhắm vào điểm yếu này."
"Nghe xong, tôi nhờ bà tiên bói tiếp một quẻ. Quả nhiên, nghi thức gọi h/ồn cho Đường Đông đã thành công, chứng tỏ h/ồn phách mất tích từ trước."
Tôi chợt nhớ đến giấc mơ: "Hay là lần Đường Đông đi lạc trong rừng hơn 20 năm trước?"
"Đúng thế!"
Diệp Bá gật đầu dứt khoát: "Mấy hôm nay, Khang Tử và Tiểu Vũ nói lảm nhảm đủ thứ. Nghe ra thì đúng là chuyện năm xưa."
Nói xong, Diệp Bá cúi đầu áy náy: "Nghĩ đi nghĩ lại, năm đó chính cháu tìm được Đường Đông. Lần này... e rằng vẫn phải nhờ cháu."
"Nếu không phải vì mạng sống của Tiểu Vũ và Khương Khang đang treo đầu sợi tóc, lão thật sự không muốn kéo cháu vào vụ này."
"Không sao đâu Diệp Bá. Giữa cháu và Đường Đông vốn là oan nghiệt, cần kết thúc cho xong."
Tôi nhận lời Diệp Bá, hôm sau lên núi triệu h/ồn cho Đường Đông.
Đêm đó, tôi ngủ lại nhà Diệp Bá.
Lòng nặng trĩu ưu tư, giấc ngủ chập chờn.
Khoảng gần sáng, vừa chợp mắt được chút thì cảm giác mấy giọt nước lạnh buốt rơi xuống mặt.
Muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng trịch. Mùi tanh tưởi lởn vởn bên mũi, toàn thân như đ/è nặng ngàn cân. Báo động vang lên trong đầu.
Trong khoảnh khắc, dù không mở được mắt nhưng tôi thấy rõ vật thể trong bóng tối.
Là M/a Tam, kẻ mới ch*t đuối.
Hắn đứng sát đầu giường, khuôn mặt sưng phồng trắng bệch dí sát mặt tôi.
"C/on m/ẹ mày! Dám động đến ông nội à?"
Lửa gi/ận bùng lên, ngón trỏ và giữa bàn tay phải khép ch/ặt, tôi bật mạnh một cái thoát khỏi trạng thái tê liệt.
Tay vươn thẳng nắm ch/ặt cổ họng M/a Tam. Hơi lạnh như nước luồn qua kẽ tay. Tôi bật dậy ngồi phịch.
Bóng đen trong phòng đã biến mất.
Bật đèn lên, chỉ thấy vài vệt nước nhòe trên nền nhà.
12
Sáng hôm sau, Diệp Bá chuẩn bị cho tôi một bàn ăn thịnh soạn.
Lần này là triệu h/ồn chứ không phải gọi h/ồn thông thường, không cần dùng cờ triệu h/ồn, chỉ cần lấy một bộ quần áo của Đường Đông là đủ.
Bà Đường mang quần áo đến từ sáng sớm. Sau nửa tháng, bà như người mất h/ồn, thấy tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
"Trường Đống à, nhà chúng tôi có lỗi với cháu. Hai vợ chồng già không hiểu chuyện của Đông Tử, gom góp được mười vạn đồng, cháu đừng chê."
Diệp Bá ngồi bên nhìn túi đồ bà Đường mang đến, giọng lạnh băng: "Nếu còn chút lương tâm, nên trả lại cho cháu hết số tiền Đông Tử lừa của nó năm xưa!"
Bà Đường co rúm cổ, cúi gằm mặt: "Đồ đạc của Đông Tử đều ở tay con dâu, chúng còn có con nhỏ... hai già này cũng bất lực lắm..."
Diệp Bá quay mặt, gõ mạnh điếu th/uốc vào mép bàn: "Nhà các người đúng là tự chuốc nghiệp!"
Tôi đã không còn hy vọng họ Đường trả lại công ty. Đường Đông kinh doanh thua lỗ, trong tay hắn cũng chẳng còn vốn liếng gì.
Tôi nói thẳng với bà Đường: "Đường Đông đã đổi bằng hai mạng người. Tôi không đảm bảo triệu h/ồn thành công, nhưng sẽ bảo vệ dân làng."
Trường hợp x/ấu nhất, chỉ còn cách phá qu/an t/ài đ/ập bình tro, ngh/iền n/át h/ài c/ốt, đó là số mệnh của Đường Đông.
Bà Đường rơi nước mắt định quỳ xuống, nhưng nghĩ lại có lẽ vô ích, đành gật đầu trong tuyệt vọng.
Vừa tiễn bà Đường đi, làng lại náo lo/ạn. Một chiếc xe con lao vào làng, người bước xuống chính là Lại Chí.
Dân làng biết Chu B/án Tiên do Lại Chí mời về, mấy thanh niên lập tức khóa tay hắn giải đến nhà Diệp Bá.
Lại Chí vẫn còn ngoan cố: "Tôi cũng bị lừa! Tưởng lão Chu thật có bản lĩnh! Cờ triệu h/ồn của Đường Đông đúng là do lão ta mang về mà!"
Bị đẩy vào nhà, thấy tôi, hắn liền ưỡn ng/ực ra vẻ ta đây. Nhưng tôi nhận ra đôi chân hắn run lẩy bẩy.
"Đường Đông đã tìm mày rồi? Mày cũng không thoát được đâu."
Vừa nghe tôi nói, mặt Lại Chí biến sắc. Liếc tôi một cái, hắn gằn giọng: "Bọn tao không thoát thì mày cũng thế! Đường Đông h/ận nhất chính là mày!"
"C/âm miệng!"
Diệp Bá gi/ận run người: "Cậu biết mình hại cả làng thế nào không?"
"Sao lại đổ lỗi cho tôi? Ai biết lão ta là kẻ l/ừa đ/ảo chứ?"
Lại Chí giả vờ ngang ngược: "Tôi đã về đây, các người muốn đ/á/nh ch*t tôi thì cứ việc!"
Nói thì hay ho, nhưng ai dám gi*t người? Dân làng tức gi/ận đến nghẹn họng, Diệp Bá không thốt nên lời.
Tôi nhìn bộ quần áo Đường Đông, quay sang nói với Lại Chí: "Không cần đ/á/nh ch*t. Tối nay mày sẽ cùng tao đi triệu h/ồn Đường Đông."
Lại Chí sợ đến suýt quỵ xuống: "Tao... tao không đi!"
"Không có quyền lựa chọn!"
Tôi nắm cổ áo hắn kéo lên: "Hoặc ngoan ngoãn lên núi với tao, hoặc tao nhét mày vào chiếc qu/an t/ài kia!"
13
Việc triệu h/ồn phải thực hiện vào ban đêm, chúng tôi lên đường từ lúc hoàng hôn.
Lại Chí trăm ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải bám ch/ặt lấy tôi.
Diệp Bá vốn định đi cùng, nhưng bị tôi ngăn lại.
Tôi còn nhớ vị trí thung lũng, dựa theo ký ức mà dùng đèn pin soi đường tiến vào rừng.
Lúc đầu, bầu trời còn le lói chút ánh sáng. Về sau, bốn phía chìm trong bóng tối.
Lại Chí theo sát phía sau, hai hàm răng đ/ập vào nhau lập cập.
"Tại sao Đường Đông lại đi tìm mày?" Tôi lên tiếng hỏi.
"Làm sao tao biết được?"
Lúc này hắn rất không muốn trả lời, nhưng nói chuyện có lẽ giúp hắn đỡ căng thẳng hơn.
"Dù sao tao cũng là em vợ hắn, đằng nào cũng có chút thân tình. Tao đâu cố ý hại hắn."
"Hai mươi năm trước cũng vậy sao?"
Lúc này Lại Chí đã hiểu, rất có thể Đường Đông mất h/ồn từ lần vào thung lũng năm đó.
Hắn im lặng một lúc, "Hồi đó tuổi còn nhỏ, đâu ngờ xảy ra chuyện."
Phải, hồi đó tuổi còn nhỏ.
Đối với lũ trẻ trong làng, thung lũng sâu trong rừng là vùng cấm địa người lớn nhắc đến, cũng là nơi chúng khao khát nhất.
Chúng đều muốn biết bên trong có gì, nhưng không dám tự mình vào.
Hôm đó tôi không ở làng, Đường Đông bị Diệp Tiểu Vũ dẫn đi chơi cùng Từ Kim Nguyên và đám người kia.
Một lũ ồn ào leo núi, tiến sâu vào rừng.
Cửa vào thung lũng như hang động tỏa ánh vàng, mời gọi chúng.
Cuối cùng dưới mệnh lệnh của Từ Kim Nguyên, Lại Chí và M/a Tam hùa theo, dọa nạt ép Đường Đông vào thung lũng.
Đường Đông bị buộc phải vào sâu hai lần, nhưng đều bị Từ Kim Nguyên dọa quay lại, M/a Tam còn ném đ/á vào người hắn.
Chúng ép hắn phải đi sâu hơn, xem bên trong thực sự có gì.
Đợi thấy rõ rồi mới được ra báo lại.
Hôm đó Khương Khang vốn định giúp Đường Đông, nhưng sợ Từ Kim Nguyên nên không dám lên tiếng.
Hơn nữa lúc đó, đám bạn nhỏ ồn ào chờ bên ngoài thung lũng, ai ngờ thực sự xảy ra chuyện.
14
Sau cùng thấy trời càng lúc càng tối mà Đường Đông vẫn chưa ra, trong rừng đã dần tối om.
Bọn nhỏ đều không chịu nổi nữa, mỗi người ki/ếm cớ chạy về nhà.
Những chuyện này cũng là sau này tôi hỏi rất nhiều người mới biết rõ.
Tôi tìm được Đường Đông về, hắn sốt cao mấy ngày liền, sau khi hồi phục thì chuyện vào thung lũng cũng không nhớ rõ lắm.
Nhưng dường như từ đó về sau, tôi phát hiện tính cách Đường Đông có chút thay đổi.
Hắn vẫn nhát gan, nhưng không còn ngây thơ như trước, cũng chẳng tin lời ai vô điều kiện.
Hắn bắt đầu biết mách lẻo, biết so đo.
Dần dà, trong làng cũng chẳng ai dám b/ắt n/ạt hắn nữa.
"Chị tôi lấy Đường Đông bao năm nay, chưa bao giờ hắn kể chuyện năm xưa với tôi."
Lại Chí vẫn còn hơi ấm ức: "Biết hắn để bụng thế này, tôi xin lỗi hắn là được rồi. Quỳ lạy hai cái cũng được, cần gì phải đuổi tận diệt tuyệt thế?"
Trong rừng chợt có con vật gì đó vụt qua, Lại Chí gi/ật thót cả người.
Tôi liếc hắn một cái: "Mày cũng biết sợ à?"
Lại Chí im thin thít, chúng tôi lội qua từng bụi cỏ trong rừng, cuối cùng cũng đến lối vào thung lũng.
Nơi này đã lâu không người lui tới, cỏ dại mọc cao ngang lưng.
Tôi nhặt cành cây vừa đi vừa phát cỏ phòng rắn.
Lại Chí đi sau lưng tôi, càng đi càng chậm.
Tôi quay đầu trừng mắt: "Lần này mày dám bỏ về làng một mình, tao đảm bảo sẽ lôi mày trở lại, ném vào thung lũng cho ở đấy!"
Lại Chí không dám hó hé, nhanh chân bước thêm mấy bước: "Long ca, hồi đó mày tìm Đường Đông thế nào vậy? Hồi ấy cả làng vào rừng tìm mà chẳng thấy bóng dáng hắn."
"Tao không biết, không nhớ nữa."
"Không nhớ?!" Lại Chí dựng cả tóc gáy: "Vậy mày có biết trong thung lũng này có cái gì không?"
"Không biết nốt."
Thực ra lúc này tôi cũng thấy hơi kỳ lạ, hình như mình chưa bao giờ tò mò về thứ trong thung lũng, thậm chí chưa từng hỏi qua.
15
"Tao đã hỏi ông nội rồi, mãi sau khi lớn lên, ông mới kể rằng trong thung lũng này có một ngôi làng." Lại Chí thấy tôi im lặng, tự nói một mình, "Ông tao bảo cái làng ấy q/uỷ dị lắm, chẳng ai biết có từ bao giờ, cứ như từ trên trời rơi xuống vậy."
"Với lại làng đó giàu có khác thường. Hồi đó mấy làng xung quanh nghèo rớt mồng tơi, thế mà làng này toàn nhà mái ngói to đùng, đường xá lát gạch đ/á phẳng lì."
"Ông nội tao hồi trẻ tò mò, đã vào mấy lần. Có khi được vào, dân làng còn cho kẹo ăn. Có lúc lại chặn cổng không cho vào."
"Tuy làng lạ nhưng họ thường m/ua lương thực rau cỏ ở các làng lân cận, trả giá rất xông xênh nên ai cũng thích. Dân tình còn được nhờ chút đỉnh."
"Nhưng sau này, dân làng đột nhiên biến mất như cách họ xuất hiện. Đúng đêm mưa gió sấm chớp dữ dội."
"Biến mất?" Tôi quay lại nhìn Lại Chí, lúc này mới hơi tò mò.
"Đúng thế," thấy tôi có phản ứng, Lại Chí vội nói tiếp, "Ông tao nhớ rất rõ, mấy hôm đó mưa như trút nước. Có đêm sấm chớp gi/ận dữ, sáng rực cả bầu trời."
"Bỗng dân các làng nghe thấy tiếng ầm ầm từ thung lũng. Các cụ già bảo không xong, núi lở rồi, chắc dân làng kia bị vùi lấp hết."
"Đợi tạnh mưa, mọi người kéo nhau vào xem. Ai ngờ cả thung lũng trống trơn, làng không còn một bóng người."
"Ban đầu tưởng họ đi lánh nạn. Nhưng chờ mãi chẳng thấy ai quay về, làng cứ thế hoang phế dần."
"Thời đó nghèo lắm, thấy nhà ngói khang trang, dân làng xung quanh thi nhau vào tháo dỡ. Kéo gạch đ/á, đồ đạc về tận dụng, thế là cả làng tan biến."
"Cậu bảo cả làng đã biến mất hoàn toàn?" Tôi hỏi lại.
"Ừ," Lại Chí vẫn cúi mặt dò đường, giọng run run, "Thế nên mới đ/áng s/ợ..."
Tôi chợt dừng bước, nhìn thẳng về phía trước: "Thế thì chúng ta đang đứng ở đâu?"
Lại Chí ngẩng lên, đồng tử đột nhiên mở to.
Ngay trước mặt hai chúng tôi, một ngôi làng nguyên vẹn hiện ra lặng lẽ. Những ngôi nhà ngói đồ sộ với sân rộng cổng cao, đường lát đ/á phẳng phiu đủ rộng cho xe hơi. Tất cả đều hoàn hảo, chỉ thiếu tiếng người, không ai nghĩ đây là làng m/a bỏ hoang mấy chục năm.
"Chuyện này không ổn rồi!" Lại Chí nắm ch/ặt lấy tôi, "Mình quay về đi, không ổn đâu, chắc chắn có gì sai rồi, làm sao có thể thế này được?"
16
"Ngôi làng này tao đã từng thấy!" Tôi lôi Lại Chí vào trong, ký ức dần dần sống dậy.
Hồi đó khi xông vào thung lũng tìm Đường Đông, thứ tôi nhìn thấy chính là ngôi làng này.
Bao năm trôi qua, ngôi làng dường như chẳng hề thay đổi, đến một ngọn cỏ dại cũng không mọc.
Khung cảnh đêm hai mươi năm trước và hiện tại dần hòa làm một.
Điều khác biệt duy nhất chính là Lại Chí đang bị tôi lôi lết phía sau, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Hắn vẫn khóc lóc: "Trước đây là do em ăn nói bậy, là lỗi của em, anh tha cho em đi Long ca! Em sợ lắm, thật sự không được đâu!"
Tôi phớt lờ hắn, cũng không có ý định buông tha, cứ thế kéo hắn tiến vào.
Khi đã vào sâu trong làng, những ngôi nhà xung quanh đều tối om, cửa đóng im lìm.
Vài cửa sổ có rèm che nhưng hở khe nhỏ, như thể có người đứng sau cửa sổ đang lặng lẽ dõi theo chúng tôi trong bóng tối.
Hai mươi năm trước, vừa bước vào làng tôi đã hét vang tên Đường Đông.
Lúc ấy, tôi thực sự nghe thấy rất nhiều tiếng dân làng gọi tên Đường Đường vang lên xung quanh.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi chẳng gặp được một ai.
"Có ai không?" Tôi hét to.
"Đường Đông, mày ở đâu?"
Tiếng vọng của tôi dội khắp thung lũng, đâu đó vẳng lại tiếng kẽo kẹt khẽ như tiếng cửa nhà ai vừa mở.
Lại Chí cứng đờ người.
Tôi ngoảnh lại, nhưng chẳng thấy căn nhà nào mở cửa.
Lúc này chúng tôi đã tiến sâu vào trung tâm làng, những ngôi nhà đen kịt vây quanh.
Vô số ô cửa sổ như đang rình rập, mỗi lần tôi xoay người đều thoáng thấy bóng đen lẹt qua góc tường.
Tôi gọi rất nhiều lần nhưng chẳng ai đáp lời.
Lại Chí bám ch/ặt cánh tay tôi, môi run bần bật mãi mới thều thào: "Chạy đi Long ca. Xin anh, mình chạy đi thôi..."
Tôi không thèm để ý, quay người tiếp tục tiến lên.
Càng vào sâu, càng thấy ngôi làng được xây dựng kỳ quái.
Không giống những làng cổ thông thường do dân cư đông đúc tự nhiên.
Rõ ràng có quy hoạch thống nhất, tất cả nhà cửa đều giống hệt nhau như được sao chép.
Vừa rẽ qua khúc cua góc vuông, Lại Chí đột nhiên vấp phải thứ gì suýt ngã.
Mặt đường lát gạch đ/á phẳng lì.
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy Lại Chí r/un r/ẩy nhặt lên một đoạn dây thừng.
Sợi dây thắt nút thòng lọng, một đầu bện thành vòng tròn vừa đủ lọt qua đầu người.
Lại Chí hét thất thanh, ném văng vòng dây đi!
Hắn hoảng lo/ạn đến mức gi/ật thoát tay tôi, đi/ên cuồ/ng chạy về phía ngoài.
Tôi chưa kịp gọi thì hắn đã nghe thấy thanh âm...
"Anh..."
Giọng nói khàn đặc khẽ vang trong đêm, như truyền từ rất xa.
Chính là Đường Đông!
17
"Anh ơi, c/ứu em, anh ơi——"
Lại Chí chân r/un r/ẩy, ngã xuống đất.
Tôi không thèm để ý hắn, men theo tiếng kêu hướng lên phía trước.
Lần này đi không xa, tôi đã thấy ngôi nhà ấy.
Có lẽ đây là kiến trúc duy nhất trong thôn mang hình dáng dị biệt.
Y như trong giấc mộng của tôi.
Tường trắng ngói đen, tám mặt tường vây kín, chỉ có điều cao lớn và rộng rãi hơn trong mộng, giống một tòa từ đường khép kín.
Ký ức hơn hai mươi năm trước ập về, lần ấy tôi cũng tìm thấy Đường Đông tại đây.
Tôi men theo bức tường đi dần, nơi này có vô số cửa sổ kính sát đất, nhưng bên trong tối om chẳng thấy gì.
Đột nhiên, có tiếng "thình thịch" gõ vào kính vang lên từ phía trong.
"Anh... anh..." Là Đường Đông.
"Em không tìm thấy cửa đâu anh ơi!"
Đứa trẻ non nớt năm nào hốt hoảng cùng Đường Đông khóc thét, hai đứa chạy quanh ngôi nhà quái dị. Bốn phía chỉ thấy cửa sổ bít bùng, duy thiếu cánh cửa.
Năm ấy, chúng tôi men về hướng Đông Nam.
Tôi chợt nhận ra, dải kính hướng này trong suốt hơn, ánh trăng có thể lọt vào không gian tối đen trong nhà.
Phía sau Đường Đông là khoảng trống, có hàng rào nhưng không tường, tựa hồ bên trong rỗng ruột thông xuống dưới.
Tôi nhặt hòn đ/á dưới đất, hùng hổ đ/ập vào dải kính đó.
Mảng kính hướng này mỏng manh dễ vỡ hơn những chỗ khác, cuối cùng tôi đục thủng một lỗ.
Lần này, tôi lại tiến về hướng Đông Nam.
Hồi nhỏ chưa để ý, hóa ra hướng này chính là mặt tiền của tòa kiến trúc, trên nóc còn treo một tấm biển.
"Khuyết Thiên Đài?"
Giọng Lại Chí bất ngờ vang lên sau lưng.
Hắn không dám bỏ trốn một mình nữa, cứ lẽo đẽo theo tôi.
"Anh biết chỗ này?" Nghe giọng điệu, Lại Chí có vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt hắn phức tạp, đầy hoang mang: "Lão đạo Chu tôi mời chính là người Khuyết Thiên Đài."
Cái tên Khuyết Thiên Đài nghe tựa tổ chức nào đó: "Bọn họ làm nghề gì?"
"Cụ thể em cũng không rõ, chỉ nghe bạn bè đồn đại rất lợi hại, hình như chuyên phục vụ giới nhà giàu. Trong đó toàn người có thực lực, nói chỉ cần trả tiền thì việc gì cũng làm được."
"Vậy mày làm sao mời được vị Chu lão đạo đó?"
Lại Chí tặc lưỡi: "... Không phải em mời, chính hắn tự tìm đến. Bảo rằng em có cơ duyên."
"Vừa nghe là người Khuyết Thiên Đài, em vì nóng lòng mà đã..."
18
Lại Chí chưa kịp dứt lời, bỗng lùi vội hai bước.
Tôi quay người, Đường Đông đứng sừng sững ngay trước mặt!
Tấm kính vỡ ngày nào giờ biến mất, cửa sổ mở toang hoác, Đường Đông đứng đó như một bóng m/a.
Sau lưng hắn, khoảng không tối đen trong ngôi nhà vang lên tiếng ầm ầm rền vang.
Đường Đông lúc này vẫn mang hình hài đứa trẻ mười tuổi.
Tôi giơ bộ quần áo của hắn lên: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."
Đường Đông ngây người nhìn tôi, cúi gằm mặt như đang nhìn chằm chằm vào đôi chân mình.
Ánh mắt tôi theo hướng nó nhìn xuống, một vòng dây thừng thô ráp đang xiết ch/ặt lấy cổ chân cậu bé!
Chưa kịp phản ứng, sợi dây bỗng siết mạnh, lôi ngược Đường Đông về phía sau!
Không chút do dự, tôi đạp mạnh lên bệ cửa sổ, nhảy vào căn nhà q/uỷ dị. Vài bước chạy đã đến sát Đường Đông, tay rút Đả H/ồn Tiên quất mạnh vào sợi dây thừng.
Xoẹt!
Sợi dây đ/ứt lìa dưới nhát quất như đ/ao ch/ém.
Tiếng ầm ầm giờ đã vang lên ngay sát tai. Tôi đứng trên mép hố sâu thăm thẳm, mắt nhìn xuống vực tối.
Bốn bức tường nhà che khuất một cái hố rộng, sâu hun hút ba bốn mét.
Dưới đáy hố, ánh sáng lập lòe phát ra.
Liếc nhìn xuống, hàng nghìn con mắt đờ đẫn đồng loạt ngước lên nhìn chằm chằm vào tôi.
Đáy hố nhung nhúc những bóng người.
Họ đứng san sát, cổ người nào người nấy đều quấn ch/ặt dây thừng.
19
Từ nhỏ đến lớn, tôi hiếm khi cảm thấy sợ hãi.
Những lúc nguy hiểm nhất, tôi lại càng không biết sợ là gì.
Ch*t thì ch*t, dù có hóa thành m/a, tôi cũng phải là oan h/ồn hung dữ nhất.
Nhưng lần này, là lần đầu tiên tôi cảm thấy rùng mình sợ hãi!
Thứ khiến tôi khiếp đảm không phải những "con người" dị dạng đang tụ tập dưới hố sâu, cũng chẳng phải những vòng dây thòng lọng trên cổ họ.
Tôi sợ chính là thứ "tồn tại" nơi đáy hố kia, vô hình vô dạng, nhưng tôi biết rõ nó đã từng hiện diện, và có lẽ vẫn còn lẩn khuất đâu đó.
Tôi không dám nhìn tiếp, quay người giũ áo Đường Đông, trùm kín đầu hắn rồi lao ra ngoài.
Thực ra chỉ mới qua một hai phút, Lại Chí vẫn nằm bệt dưới đất chưa kịp trở dậy, tôi đã nhảy qua cửa sổ.
"Chạy nhanh lên!"
Lại Chí bị tôi lôi một cái, lảo đảo đứng dậy, chạy theo sau lưng tôi.
Lúc này, cả ngôi làng bỗng "sống dậy".
Những ô cửa đen kịt lần lượt bật sáng.
Tiếng cửa mở ken két vang lên khắp nơi.
Lại Chí bịt ch/ặt miệng nghẹn ngào, không dám chậm bước nửa phân.
Tôi bỗng như quay về hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước tôi chẳng thấy gì, nhưng sau khi c/ứu được Đường Đông, tôi cũng như lúc này.
Cõng hắn trên lưng, chân không ngừng chạy thục mạng ra ngoài.
Đột nhiên, tôi như đ/âm phải hai bức tường, xung quanh trở nên chật chội.
Dường như trên con đường làng rộng rãi kia, đột nhiên xuất hiện vô số người.
Họ đi ngược hướng chúng tôi, dù bị tôi đ/âm sầm vào cũng không hề dừng bước.
Lại Chí cũng vậy, vốn đã mềm nhũn chân, bị hất mấy cái đã ngã dúi dụi xuống đất.
Tôi đành quay lại lôi hắn dậy: "Muốn sống thì đừng dừng lại!"
Lại Chí mếu máo gật đầu lia lịa.
Nhưng lúc này, dòng người chen lấn không còn hoàn toàn đi ngược hướng nữa.
Tôi cảm nhận rõ ràng, vô số lực kéo đang chuyển hướng về phía mình.
Không thể trì hoãn thêm, tôi rút Đả H/ồn Tiên, trong roj lóe lên tia chớp âm ỉ.
"Chát! Chát! Chát!" Ba roj quất xuống, khoảng trống phía trước lập tức mở ra!
"Chạy mau!"
Tôi hét Lại Chí một tiếng, dẫn hắn đi/ên cuồ/ng xông ra ngoài.
Lúc này, phía sau lại vang lên tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, như cả dãy núi sắp sập xuống.
Tôi nghe thấy vô số tiếng khóc than, họ rên rỉ như đang ở bờ vực diệt vo/ng.
Rồi chân tôi vướng phải thứ gì đó, Lại Chí hét thất thanh.
Từ dưới đất vươn lên vô số cánh tay, theo tiếng khóc than, chúng m/ù quá/ng quờ quạng khắp nơi.
"Cẩn thận, đừng dừng lại!"
Tôi lại gi/ật Lại Chí một cái, vài roj đ/ập xuống đất mở ra lối đi chật hẹp.
Chúng tôi lếch thếch lao về phía cổng làng.
Đột nhiên tôi chợt nhớ lời ông nội Lại Chí: "Cả làng này biến mất sau vài đêm mưa".
Có lẽ... họ không biến mất.
Mà thực sự đã bị ch/ôn vùi dưới lòng đất.
20
Cuối cùng chúng tôi cũng thoát khỏi ngôi làng đó, tôi và Lại Chí vẫn không dám dừng bước, cắm đầu chạy đến tận cùng thung lũng.
Quay đầu nhìn lại dưới ánh trăng sáng rọi, đâu còn thấy bóng dáng ngôi làng đâu, chỉ còn lại những bức tường đổ nát ngập trong cỏ dại.
Lúc này, tôi chợt nhớ ra lý do vì sao sau đó mình đã quên sạch mọi chuyện trong làng.
Bởi khi cõng Đường Đông chạy thoát, không một người lớn nào trong nhà tin lời tôi.
Họ đều bảo, trong thung lũng chẳng còn gì cả, cả ngôi làng đã bị san bằng từ lâu.
Hơn nữa đã qua bao nhiêu năm, dẫu có nhà chưa bị phá hủy hẳn cũng đã đổ sập rồi.
Khẳng định rằng tôi và Đường Đông lang thang vô định rồi bị sợ quá phát hoảng, những gì chúng tôi thấy đều không có thật.
Bị người lớn phủ nhận quá nhiều lần, dần dà tôi cũng nghĩ có lẽ mình nhớ nhầm.
Theo thời gian, mọi ký ức về thung lũng ấy dần phai mờ.
Nhưng đâu đó trong tiềm thức, những linh cảm kỳ lạ vẫn hằn sâu không thể xóa nhòa.
Có lẽ, Đường Đông cũng giống tôi.
Khi kéo Lại Chí ra khỏi thung lũng, vừa xuống đến lưng chừng núi đã thấy Diệp Bá dẫn người đến đón.
Không ngờ lúc này trời đã hừng sáng.
Tôi mang bộ quần áo của Đường Đông về Đường gia, lần hạ huyệt này diễn ra thuận lợi đến lạ.
Chiếc hộp tro cốt bỗng trở nên nhẹ tênh trong tay tôi.
Trong lòng đã quyết, nếu Đường Đông còn giở trò gì, tôi sẽ đ/ập nát hộp tro này, nhưng hắn chẳng cho tôi cơ hội ấy.
Hạ huyệt xong, tôi cầm rìu bổ nát chiếc qu/an t/ài m/áu đỏ kia.
Diệp Bá vốn định mời thầy pháp xem xét, nhưng chưa kịp thì Khương Khang và Diệp Tiểu Vũ đã tỉnh táo trở lại.
Cả hai ngơ ngác, quên sạch mọi chuyện mấy ngày qua.
21
Sau sự việc, tôi cũng đã hỏi Diệp Bá về ngôi làng đó. Những gì Diệp Bá kể cũng giống với Lại Chí. Chỉ có điều, ông ấy cho tôi biết ngôi làng đó thực sự từng xảy ra lở đất. Khi họ tới nơi, một phần công trình đã bị vùi lấp dưới lòng đất. Vì thế, ông chưa từng thấy ngôi nhà hình bát giác nào cả.
Tuy nhiên, những người già từng đặt chân đến đó đều biết rõ: ngôi làng này quả thực ẩn chứa điều m/a quái. Vì sao sau này người lớn đều cấm trẻ con tới gần nơi ấy?
Bởi trước kia, rất nhiều người lớn đi tháo dỡ nhà cửa, chở gạch về sau khi trở lại đều lâm bệ/nh. Có kẻ như bị tà m/a nhập, còn định dùng dây thừng t/ự v*n. Sự việc xảy ra nhiều lần khiến thung lũng ấy trở thành vùng cấm địa trong lời đồn của dân làng.
Nhưng tôi nghĩ, tất cả những gì thuộc về ngôi làng ấy hẳn phải có liên hệ mật thiết với Khuyết Thiên Đài. Lại Chí từng nói, hễ có tiền, bọn họ sẵn sàng nhận bất kỳ việc tà thuật nào. Khoảng thời gian tôi giúp người trừ tà diệt sát, tôi đã đ/ập vỡ biết bao bát cơm của thiên hạ. Đã có lời đồn rằng, có cao nhân đang để mắt tới tôi. Lần này việc tro cốt Đường Đông bị luyện hóa, dường như đều có mối liên hệ chằng chịt với ngôi làng q/uỷ dị kia cùng tên Chu B/án Tiên.
Linh cảm mách bảo tôi rằng, tôi và Khuyết Thiên Đài cùng những kẻ trong tổ chức ấy, sớm muộn gì cũng sẽ tái ngộ.
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store