ZingTruyen.Store

Hệ Liệt Đả Hồn Tiên

Hệ liệt Đả Hồn Tiên 2: Xung Sát

kiufdayy



Lần đầu tiên tôi theo sư phụ chạy xe tải đường dài, nửa đêm bỗng nghe có người gọi tên mình.

Tôi hoảng hốt, bám cửa xe nhìn ra ngoài, nhưng bị sư phụ túm lại!

Ông ấy nhanh chóng hạ cửa kính, ném mạnh đầu lọc th/uốc lá ra ngoài.

Rồi chỉ tay ra con đường tối đen, buông một tràng ch/ửi thề!

Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết sư phụ đang ch/ửi ai.

Chỉ biết co rúm người ở ghế phụ, không dám hé răng nửa lời.

Sau này, tôi một mình chạy xe tải hơn mười năm.

Không bao giờ gặp lại tình huống nửa đêm có người gọi tên mình nữa.

1

Sư phụ tôi ch*t trên đường khi đi xung sát rồi.

Xung sát là luật bất thành văn của dân lái xe tải.

Bất kỳ tuyến đường mới mở nào, đều phải có tài xế lâu năm mệnh cứng đi thông đường trước rồi các xe khác mới được lưu thông.

Sư phụ làm nhiệm vụ xung sát nhận được rất nhiều tiền phí, đôi khi còn có hoa hồng từ công ty vận tải, nhưng cũng đối mặt với hiểm nguy khôn lường.

Bởi vì bạn không bao giờ biết trước được, trên con đường xung sát sẽ gặp phải thứ gì.

Hồi trẻ sư phụ tôi thường xuyên đi xung sát, kỹ năng xung sát của tôi cũng do người truyền dạy.

Nhưng ông năm nay đã 61 tuổi, ngay cả xe tải cũng không lái được nữa, làm thế nào lần này lại đi xung sát?

Tôi nghĩ mãi không thông, lúc hộc tốc chạy đến linh đường của sư phụ, chỉ nghe bên trong ồn ào hỗn lo/ạn.

"Đừng tưởng lão chồng ch*t là xong n/ợ!"

"Thằng con trai đâu? Đừng bảo nó cũng ch*t rồi nhé?"

Mấy gã đầu gấu đang vây quanh sư mẫu.

Sư mẫu ôm ch/ặt di ảnh sư phụ vào lòng, thân hình g/ầy guộc mong manh.

"Mẹ kiếp, các người định quỵt n/ợ hả?"

Tên cầm đầu hất mạnh sư mẫu.

"Con chó già, tao đang hỏi mày đấy!"

Tôi xông tới, tay nắm ch/ặt cổ áo tên cầm đầu!

"C/on m/ẹ mày..."

2

"M...mày, thằng kia, mày ở hội nào vậy?"

Tên cầm đầu đạp chân lo/ạn xạ giữa không trung, giọng nói lắp bắp vì sợ hãi.

Lũ đàn em đứng ngây như tượng, không đứa nào dám bước lên.

"Trường..."

Sư nương ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu trào nước mắt.

"Tao là Long Trường Đống."

Tôi lạnh lùng quát thẳng vào mặt tên đang treo lơ lửng trên tay.

"Sư phụ tao n/ợ bao nhiêu, sau này cứ tới đây đòi tao! Dám đụng đến sư nương một sợi tóc nữa, tao xẻo thịt bọn mày từng miếng!"

Tôi ném cả bọn ra khỏi linh đường. Chúng chỉ dám nắm đ/ấm lia lịa từ xa.

Vừa giơ chân lên dọa, cả lũ đã chuồn mất tăm.

Quay vào linh đường, tôi đỡ lấy thân hình lảo đảo của sư nương.

Bà đặt lại di ảnh lên bàn thờ, kéo tay áo tôi thì thào:

"Trường Đống... con thắp cho sư phụ nén nhang đi. Ông ấy... lúc nào cũng canh cánh lo cho con."

3

Tôi quỳ xuống trước bàn thờ, khuôn mặt sư phụ trong di ảnh vẫn nguyên vẹn như trong ký ức.

Sư phụ tôi là người rất trượng nghĩa, cả đời sống ngay thẳng chính trực.

Lần đầu gặp thầy, cũng là lúc tôi đang chạy xe trên đường.

Hồi đó tôi mới vào nghề, chẳng hiểu gì cả.

Chuyến đầu tiên đã bị lừa vào con đường mới chưa được xung sát.

Đang lái phấn khích lúc nửa đêm, bỗng nghe tiếng hát tuồng và reo hò vọng vào cửa xe.

Tưởng làng nào gần đó dựng rạp hát, định rẽ khỏi đường lớn đi xem cho vui.

Vừa chuyển làn đã thấy chiếc xe tải vượt lên từ phía sau.

"Đậu xe vào lề ngay, xuống xe mau!"

Tài xế trên xe ấy hét vang qua cửa kính.

Tôi không quen biết ông ấy, thấy bộ dạng gi/ận dữ lại càng cho là kẻ x/ấu.

Định phớt lờ đi, nhưng ông ta cứ ép sát bấm còi inh ỏi khiến tôi bực bội.

Cuối cùng đành đỗ xe ven đường, hồi đó tuy còn trẻ nhưng đã cao gần mét chín, tôi chẳng sợ gì.

Không ngờ vừa bước xuống xe, bàn tay thép của tài xế kia đã siết ch/ặt cánh tay kéo lôi tôi về phía xe ông ta.

"Thằng nhóc nào dám liều mạng vậy? Đây là đường mày đi được sao?"

"Ông đi được thì sao tôi không đi?"

Tôi phản kháng, định lý sự: "Đường rộng thênh thang, ai đi đường nấy!"

"Tôi chỉ muốn xem hát, chính ông mới là người cản đường tôi!"

"Xem hát?"

Ông ta quay sang cười lạnh: "Chỗ núi rừng hoang vu này, mày định xem hát chỗ nào?"

Câu hỏi của ông cùng làn gió đêm lạnh buốt khiến tôi đột nhiên rùng mình!

Những tiếng hát tuồng văng vẳng bên tai bỗng hóa thành tiếng gió rít từ núi ngàn.

Như thể tất cả những gì vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.

4

Hôm đó, sư phụ tôi chính là đi con đường ấy để xung sát.

Trên đường, ông nhìn thấy tôi, ban đầu còn tưởng tôi là tay lái lão luyện cùng đi xung sát.

Mãi đến khi thấy tôi cứng đờ chuyển làn, suýt đ/âm thẳng vào lan can ven đường, ông mới hiểu ra tôi chỉ là thằng nhóc ngơ ngác chẳng biết gì.

May mà tôi còn biết nghe lời, theo ông lên xe.

Trên đường, lần đầu tiên tôi biết đến chuyện xung sát.

Sau này tôi cũng từng chạy qua con đường ấy, xuyên núi vượt đèo, xung quanh chẳng có làng mạc, ngay cả khu m/ộ phần cũng không hề tồn tại.

Đến giờ tôi vẫn không biết tiếng hát tuồng đêm đó rốt cuộc là gì.

Sau vụ ấy, sư phụ thấy tôi hợp mắt lại biết nghe lời, liền nhận làm đệ tử.

Tôi ở trên xe ông trọn hai năm trời.

Sư phụ tôi tên Khổng Giáp, năm nhận tôi, ông đã lái xe tải gần hai mươi năm, danh tiếng lừng lẫy trong nghề.

Ông chẳng giấu giếm gì, truyền hết bản lĩnh cả đời cho tôi.

5

Tôi dấn thân vào nghề chạy xe xung sát nhờ kinh nghiệm sư phụ truyền lại cùng bát tự cứng của mình.

Năm 30 tuổi, tôi mở công ty vận tải riêng, cuộc sống viên mãn.

Nhưng số phận bỗng quay ngoắt chỉ trong một đêm.

Cha mẹ lần lượt qu/a đ/ời, vợ bệ/nh nặng mất.

Công ty bị bạn bè h/ãm h/ại vét sạch hết tiền, tôi ôm khoản n/ợ khổng lồ.

Những ngày đen tối nhất, tôi cố giấu sư phụ.

Ông đã về hưu, tôi không nỡ để thầy già lo lắng thêm.

Nhưng lão già vẫn nghe được tin.

Ông vác mấy chục cân thịt bò đến nhà tôi.

Trước khi đi, dúi vào tay tôi thẻ ngân hàng 200.000 tệ.

6

Sư phụ bảo:

"Trường Đống, đời người làm sao có thể thuận buồm mãi được?

"Chúng ta cứ sống ngay thẳng, trước tiên tìm cách trả hết n/ợ nần rồi bắt đầu lại từ đầu."

Tôi thắp hương cho sư phụ, cúi đầu dập đầu ba lần thật mạnh trước di ảnh.

Sư mẫu đỡ tôi dậy, tôi mới đứng lên.

"Sư mẫu, sao sư phụ đột nhiên đi xung sát vậy ạ?

"Mấy người lúc nãy là sao? Sư phụ n/ợ tiền... có phải vì giúp con không?"

Tôi hỏi gấp gáp, sợ chính mình là nguyên nhân liên lụy đến sư phụ.

"Không phải." Sư mẫu lắc đầu nhẹ.

"Đời ông ấy chưa từng v/ay ai đồng nào, số tiền cho con cũng là tích cóp bao năm của gia đình."

"Tất cả là tại cái tên bất hiếu kia!"

Một giọng nói gi/ận dữ vang lên nơi cửa - Khổng Nghi, con gái sư phụ.

Khổng Nghi là đứa con sinh muộn của hai ông bà, năm nay mới tốt nghiệp đại học, đôi mắt đỏ hoe, hai tay xách mấy túi tiền vàng mã.

Tôi vội đỡ lấy: "Lượng tử v/ay n/ợ bên ngoài à?"

Khổng Lượng là con trai cả của sư phụ, kém tôi ba tuổi, không việc làm không gia đình, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.

"Sao anh không thấy nó? Giờ nó đâu rồi?"

Lúc này tôi mới nhận ra, cha qu/a đ/ời mà đứa con trai này lại không túc trực trong linh đường.

"Em sao biết hắn đi đâu! Có khi ch*t lăn ở chỗ c/ờ b/ạc nào rồi!"

Khổng Nghi quệt vội nước mắt, tôi kéo em ngồi xuống.

"Đừng khóc nữa. Tối nay anh ở lại canh, em với sư mẫu về nghỉ ngơi đi."

Khổng Nghi lắc đầu lia lịa: "Em không về. Đêm cuối rồi, em muốn ở cùng bố."

7

Sư phụ nằm trong linh cữu ba ngày, ngày mai chính thức hỏa táng.

Tôi cùng Khổng Nghi canh đêm cuối cùng trong linh đường.

Sư phụ mất vì t/ai n/ạn xe, th* th/ể không nguyên vẹn nên dùng qu/an t/ài kín thay vì qu/an t/ài kính trong suốt, tôi chẳng được nhìn mặt người lần cuối.

Đêm ấy, gần sáng, tôi mơ màng chợp mắt.

Trong mộng, tôi lái xe tải giữa con đường tối đen như mực.

Đột nhiên, có tiếng gọi tên tôi vang lên.

Chuyện này tôi từng trải qua một lần trước đây.

Hồi đó sư phụ dặn: "Đêm tối lái xe mà nghe người lạ gọi đích danh, tuyệt đối không đáp lại, tốt nhất đừng ngoái đầu nhìn."

Nhưng lần này, trong cơn mơ, tôi càng lúc càng bồn chồn.

Bởi giọng nói gọi tôi ngoài cửa xe... quá đỗi quen thuộc - chính là sư phụ!

Tôi với tay định hạ kính xe, mong được nhìn thoáng qua.

Bỗng có người vỗ mạnh vào vai tôi!

Tôi gi/ật mình tỉnh giấc, trời bên ngoài đã hừng sáng.

Tôi vẫn ngồi trên bậc thềm trước qu/an t/ài sư phụ.

Khổng Nghi co quắp trên ghế, dường như cũng đang mơ màng.

Ngoảnh nhìn qu/an t/ài sư phụ lần nữa, tôi đưa tay lau mặt - cả lòng bàn tay ướt đẫm.

8

9 giờ sáng, những người bạn của sư phụ lần lượt đến dự tang lễ.

Những người ở đây đều đã lái xe tải cả đời, nghe tin sư phụ qu/a đ/ời đều thở dài tiếc thương.

Lễ tang được một nửa, Khổng Lượng cuối cùng cũng xuất hiện.

Hắn đứng lấm lét trong đám đông, họ hàng nhà nội có vài người muốn dạy cho hắn bài học.

Nhưng vì hôm nay là ngày tang lễ, mọi người đành nén gi/ận xuống.

Sau khi sư phụ được hỏa táng, lão Trần - bạn thân nhất với sư phụ - kéo tôi sang góc nói chuyện:

"Trường Đống này! Nghe nói sư phụ của cháu mất trên đường đi xung sát phải không?"

Tôi gật đầu: "Sư phụ đi đường ấy để trả n/ợ giúp Khổng Lượng."

"Ch*t thật! Khó xử lý rồi!" Lão Trần thở dài.

"Làm nghề của chúng ta, nếu ch*t trên đường xung sát, đến ngày tam thất phải lái xe ra đường gọi h/ồn, đón h/ồn về mới ch/ôn cất được."

"Nhưng sư phụ cháu lại mất ở đó. Sát khí chưa hóa giải xong, ai dám đi gọi h/ồn đây?"

"Cháu đi!"

Tôi không ngần ngại đáp: "Cháu nhất định đưa sư phụ về."

"Mỗi cháu không đủ. Khổng Lượng cũng phải đi. Nó là trưởng nam, tiếng gọi h/ồn của nó mới linh nghiệm." Lão Lý đứng bên cạnh lên tiếng.

"Này, thằng Lượng đâu rồi?"

Mọi người đang định gọi Khổng Lượng lại dặn dò, nhưng ngó quanh một lượt đã không thấy hắn đâu.

Lúc này, Khổng Nghi đột nhiên hét lớn ở phía ngoài:

"Anh! Anh làm cái gì vậy? Còn là người không? Tiền này anh không được phép lấy!"

Tôi nghe vội chạy ra, thấy Khổng Lượng đang nhét vội một xấp tiền mặt vào túi.

Số tiền ấy vốn là phúng điếu của mọi người đến viếng tang.

Khổng Nghi đang ghi sổ lễ, không ngờ Khổng Lượng lảng vảng đến lại nhắm thẳng vào tiền phúng điếu.

9

"Khổng Lượng, bỏ tiền xuống!"

Tôi gầm lên với Khổng Lượng. Sư phụ vì trả n/ợ thay hắn mà b/án cả tiệm sửa xe tự mình gây dựng.

Hai mươi triệu tôi mới trả sư phụ hồi trước, hắn cũng xài sạch không chừa đồng nào.

Giờ trong tay sư nương, e rằng chẳng còn lấy một xu m/ua rau.

"Mày đừng có xía vào! Mày tưởng mày là ai?"

Khổng Lượng nghếch mũi lên trời: "Trước kia mày còn vét mấy chục triệu của ông già tao đấy! Đừng tưởng tao không biết!"

"Lượng à, cháu làm gì thế này?"

Lão Trần khuyên nhủ: "Bố cháu chưa hạ huyệt! Đừng gây chuyện nữa!"

"Ai gây chuyện?"

Giọng Khổng Lượng càng lúc càng hung hãn: "Tao đâu bắt ổng chạy xe? Các người có tư cách gì trách tao?"

"Khổng Lượng, anh còn là người không?"

Khổng Nghi ứa nước mắt, cầm sổ sách đ/ập vào hắn, bị hắn t/át một cái té lăn xuống đất.

"Cút ra chỗ khác! Cho mày mặt mũi đấy! Coi chừng tao đ/á/nh ch*t!"

Tôi xông tới nắm ch/ặt cánh tay Khổng Lượng, hắn lập tức rên rỉ: "Á á..."

"Long Trường Đống! Mày muốn gi*t người hả? Bố tao chưa nhắm mắt mà mày dám đ/á/nh tao? Đợi tao..."

"Trường Đống!"

Sư nương nghe tiếng động, được người dìu từ linh đường ra. Bà mặt tái nhợ, giọng thều thào:

"Con đừng quản nó, để nó đi. Đừng để nó quấy nhiễu ông lão yên nghỉ."

"Mẹ ơi!" Khổng Nghi sốt ruột nhảy chân sáo.

Sư nương chỉ chằm chằm Khổng Lượng:

"Nếu còn chút lương tâm, đúng tam thất của bố, nhớ về đi cùng Trường Đống làm lễ gọi h/ồn."

"Bằng không, từ nay đừng trở đi, tôi coi như không có đứa con này."

"Từ giờ nếu dám về nhà gây sự, tôi sẽ sai người đ/á/nh g/ãy chân anh. Anh do tôi sinh ra, cứ thử xem!"

Tôi buông Khổng Lượng ra. Hắn vẫn ngang ngược:

"Chẳng qua đi chạy xe một chuyến! Còn mấy trò trấn sát gọi h/ồn gì đó, dọa ai chứ?"

"Tao đi là được rồi! Khó khăn gì chứ? Tao không n/ợ các người!"

"Tiền này tao nhất định sẽ trả lại, đừng có mở miệng dạy đời!"

10

Khổng Lượng bỏ đi không ngoảnh lại đầu, sư nương tức đến mức suýt ngất xỉu.

Khổng Nghi nghẹn ngào nói với tôi: "Đại ca, lúc đó nếu tên s/úc si/nh không chịu về, em sẽ đi với anh. Ba em thương em nhất, em nhất định sẽ gọi ông ấy về được."

Tôi xoa xoa đầu nó: "Em yên tâm, anh có cách tìm được Khổng Lượng. Lúc đó, anh cũng sẽ trói hắn lên xe cho mà xem."

Lão Trần đứng bên thở dài n/ão nề, quay sang nói với tôi:

"Trường Đống này, lần này phải thật cẩn thận. Con đường mà đến cả sư phụ của cháu còn không đi qua được, giờ lại có thêm mạng người, e rằng... càng hung hiểm hơn."

Tôi gật đầu. Năm đó, sư phụ đã c/ứu tôi.

Lần này, đến lượt tôi đưa sư phụ về nhà.

11

Còn hơn nửa tháng nữa là đến ngày cúng tam thất của sư phụ, tôi đưa hết số tiền trên người mình cho Khổng Nghi.

Cô ấy dù không muốn nhận, nhưng sư nương cần được bồi bổ sức khỏe, bản thân cô lại vừa tốt nghiệp, lương ki/ếm được chẳng đủ chi tiêu.

"Đại ca, em nhất định sẽ trả lại anh. Mẹ em nói ba có để lại cho em một căn nhà, ngay cả anh trai em cũng không biết, lát nữa em sẽ b/án nó đi."

"Đồ ngốc, đó là thứ sư phụ để lại cho em phòng thân, sao có thể tùy tiện b/án? Yên tâm đi, đại ca ki/ếm được tiền."

Tôi không lừa Khổng Nghi, dù bản thân cũng đang mắc n/ợ nhưng đã trả được gần hết.

Chỉ có điều cách ki/ếm tiền của tôi, đúng kiểu làm nghề chui.

Năm mười hai tuổi, tôi c/ứu một lão già rơi xuống mương, ông lão này tính tình lập dị.

Ông bảo tôi "tướng sát ph/ạt như La Sát, tâm từ bi như Bồ T/át, kiếp này nhất định phải ăn cơm âm dương".

Rồi tặng tôi chiếc Đả H/ồn Tiên mười một đ/ốt làm từ gỗ đào.

Trước đây tôi chẳng để ý, cất cái roj trong tủ cho đến khi cuộc đời rơi xuống vực mới nhớ ra nó.

Để trả n/ợ, tôi nhận tẩy uế hung trạch, c/ắt nghiệt duyên.

Chiếc Đả H/ồn Tiên từ đó được tôi thỉnh ra, mang theo bên người.

Thực ra, nhìn lại quãng đường đã qua, từ khi khởi nghiệp bằng việc sử dụng xe tải xung sát, tôi chưa từng rời xa công việc liên quan đến "cơm âm dương" mà lão ấy từng nhắc đến.

12

Sau khi tang lễ kết thúc, tôi ổn định nơi ở cho sư nương và Khổng Nghi, rồi không chần chừ lập tức đi gặp khách hàng mới của mình.

Khách hàng lần này cũng do bạn bè giới thiệu, là một người đàn ông trạc tuổi tôi.

Người này tên Vệ Chương, làm nghề buôn b/án rư/ợu, dáng người hơi m/ập, có cái bụng bia to bự.

Nhưng đàn ông mới ngoài ba mươi, sao trông lại tiều tụy thế.

Trước mắt tôi là một thân hình oặt ẹo như bệ/nh nhân lâu ngày nằm liệt giường, thậm chí chẳng thể thẳng lưng được.

Thấy tôi, hắn cũng không tỏ ra phấn khích, như đã mất hết hy vọng: "Tôi cứ tưởng anh là một cao nhân ẩn cư nào chứ!"

"Tôi chỉ là người bình thường." Tôi ngồi xuống cạnh hắn.

Theo lời Vệ Chương kể, trước đây hắn vốn là người khỏe mạnh bình thường, dù có chút bệ/nh vặt cũng chỉ cần gi/ảm c/ân, kiểm soát thể trọng là xong.

Nhưng từ đầu năm nay, hắn đột nhiên lăn ra ốm.

Ban đầu là chóng mặt, sau đó khó thở, dần dần toàn thân đ/au nhức.

"Giống như có cả ngọn núi đ/è lên ng/ười tôi vậy."

Vệ Chương r/un r/ẩy khi nói câu này với tôi.

"Tôi đã đi khắp các bệ/nh viện, kiểm tra đủ mọi khoa, đến cả khoa t/âm th/ần cũng không bỏ qua."

Vệ Chương cười khổ: "Nhưng chẳng tìm ra là bệ/nh gì, giờ đây tôi chỉ sống dựa vào th/uốc giảm đ/au mà thôi."

13

Vệ Chương đỏ hoe mắt, giọng nói chất chứa sự bất mãn và phẫn nộ.

"Tôi không hiểu tại sao mình phải chịu đựng những điều này, tôi đã cố gắng cả đời, vất vả lắm mới ki/ếm được chút tiền. Tôi làm bao việc thiện, hiến m/áu nhiều lần, quyên góp cho trẻ mồ côi, tình nguyện làm việc ở viện dưỡng lão, tạo việc làm cho người khuyết tật. Bản thân tôi từ nhỏ đã mất cha mẹ, chỉ mong khi có năng lực thì giúp được người khác."

Vệ Chương lau vội giọt nước mắt, như chế giễu sự yếu đuối của chính mình: "Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi, lẽ nào người tốt không đáng được sống bình thường sao?"

Tôi không biết cách an ủi anh ta, đành đợi Vệ Chương bình tĩnh lại.

"Sau này, gia đình cũng nhờ nhiều đại sư giúp đỡ. Có hai vị nói khá đáng tin, rằng số mệnh của tôi bị người khác động chạm, bảo tôi tự đi tìm manh mối."

Vệ Chương trông giống tôi ngày trước, không mấy tin vào những chuyện này.

"Nhưng tôi biết tìm manh mối ở đâu? Chỉ có một điều kỳ lạ là tôi luôn mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ, tôi thấy một tảng đ/á lớn nằm trên đỉnh núi, phía dưới toàn đ/á vụn và đất đỏ gạch.

Tảng đ/á trên nhỏ dưới to, phải hai người ôm mới hết, trên đỉnh còn quấn một vòng dây đỏ. Mỗi lần mơ xong, tỉnh dậy tôi đều thở không nổi rất lâu."

"Đá... đất đỏ..."

Tôi suy nghĩ một lát, quanh thành phố này không có nhiều núi lắm, phần lớn đều phủ cây cối. Nơi có đ/á vụn và đất đỏ, chỉ có Đông Lăng Phong.

"Tôi biết trên Đông Lăng Phong có tảng đ/á."

Vệ Chương thở dài: "Tôi đã lên đó nhiều lần, dẫm nát cả đỉnh núi rồi mà chẳng thấy gì. Vị đại sư tôi mời nói, phải tìm người có bát tự cứng may ra mới phá được trận này thì mới tìm thấy tảng đ/á kia."

14

Tôi và Vệ Chương hôm sau liền lên Đông Lăng Phong.

Suốt đường đi, Vệ Chương im lặng khác thường, người uể oải thiếu sức sống, chỉ khi nghe điện thoại từ gia đình mới gượng gạo tỏ ra bình thường, giả vờ như không có chuyện gì nghiêm trọng.

Tôi cũng báo an toàn với nhà. Tôi có cả con trai lẫn con gái, hiện đang nhờ mẹ vợ chăm sóc.

Con gái lo lắng cho tôi nhất, ngày nào cũng phải gọi điện x/á/c nhận tôi ổn mới yên tâm.

Con trai còn nhỏ, suốt ngày gửi mấy clip hoạt hình vui nhộn qua tin nhắn cho tôi.

Đông Lăng Phong không cao lắm, nhưng tôi phải vác cả đống dụng cụ.

Vệ Chương chẳng mang gì, thế mà leo nửa chừng đã thở dốc thở hồng hộc.

Nhà tôi tuy không ở thành phố này, nhưng cũng không xa đây lắm.

Hồi theo sư phụ chạy xe mấy năm trước, tôi từng sống ở đây, khu vực quanh Đông Lăng Phong khá quen thuộc đối với tôi.

Trong ký ức, dưới chân núi Đông Lăng Phong có vô số cửa hàng b/án qu/an t/ài, áo thọ, đồ vàng mã, cả thành phố đều đến đây nhập hàng.

Điều này khiến tôi lầm tưởng suốt thời gian dài rằng gỗ trên núi Đông Lăng Phong thích hợp làm qu/an t/ài.

Nhưng bây giờ thì sao, Đông Lăng Phong toàn đ/á là đ/á, lưa thưa vài cái cây chưa bằng bắp chuối, đừng nói làm qu/an t/ài, đến hộp tro cốt còn khó.

Vậy tại sao chân núi Đông Lăng Phong lại tập trung nhiều cửa hàng tang lễ đến thế? Tôi thấy thật khó hiểu.

15

Gần đến trưa, chúng tôi sắp đến được đỉnh núi.

Lúc này, sương m/ù dần bao phủ xung quanh, những tán cây thưa thớt dần trở nên mờ ảo.

Vệ Chương gần như kiệt sức, tôi đỡ cánh tay hắn cho anh ta làm điểm tựa.

"Rõ là trời nắng đẹp, sao tự nhiên lại nhiều sương thế này?" Vệ Chương thở hồng hộc.

"Cố lên chút nữa, sắp đến nơi rồi."

Tôi động viên Vệ Chương, đúng lúc đó bỗng thấy một bóng đen lùm xùm đang ngồi xổm bên vệ đường phía trước.

Nhìn kỹ lại, giống hệt người đang cúi xuống tìm ki/ếm thứ gì đó.

Tôi để Vệ Chương nghỉ tại chỗ, nhanh chóng bước tới kiểm tra. Khi đến gần mới phát hiện đó chỉ là tảng đ/á.

Lúc nãy tôi nhìn nhầm sao?

Từ tảng đ/á này nhìn ra cánh đồng hoang phía sau, trong làn sương mỏng, vô số tảng đ/á lớn nhỏ chi chít phủ kín sườn núi.

Nhìn từ xa, tựa như hàng vạn người đang ngồi xổm cúi đầu, tay bới tung thứ gì đó.

Tôi lắc đầu xua tan liên tưởng kỳ quái, quay lại tìm Vệ Chương.

Vừa ngoảnh đầu đã gi/ật mình: Vệ Chương đáng lẽ phải đứng bên đường giờ đã biến mất!

Sợ anh ta gặp chuyện, tôi vội chạy ngược lại.

Quay về chỗ cũ mới thấy Vệ Chương không đi đâu xa, mà đang ngồi xổm sau một gốc cây!

Thở phào nhẹ nhõm, tôi bước tới nghĩ thầm có lẽ Vệ Chương đã quá mệt.

"Sao rồi? Đi tiếp được không?"

Vệ Chương không đáp. Lưng quay về phía tôi, má phồng lên như đang nhét đầy thứ gì.

Miệng lẩm bẩm điều khó hiểu, tay không ngừng cào xới mặt đất.

16

"Anh đang làm cái gì vậy? Vệ Chương!"

Trạng thái của Vệ Chương khiến tôi toát hết cả mồ hôi lạnh.

Tôi nắm ch/ặt vai hắn, xoay người hắn lại, kinh hãi phát hiện trong miệng hắn nhét đầy những viên đ/á sỏi!

Hắn nhìn tôi với ánh mắt đờ đẫn, thậm chí còn cố nhét thêm viên đ/á vừa nhặt được vào miệng!

"Anh đi/ên rồi, nhả ra ngay!"

Tôi vội ghì ch/ặt Vệ Chương, bắt hắn phải khạc đ/á ra. Nếu lỡ nuốt phải, không nghẹn ch*t cũng mất nửa mạng.

Nhưng Vệ Chương nghiến răng ch/ặt cứng không chịu nhả. Tôi đưa tay bóp mạnh cằm hắn, ép hắn há miệng để móc đ/á ra.

Vệ Chương giãy giụa dữ dội, liên tục đẩy tôi, trong miệng lắp bắp những tiếng không rõ ràng.

Tôi chỉ kịp nghe thấy một chữ: "Ngọc...."

Tôi móc ra được nửa số đ/á trong miệng Vệ Chương, làm mép hắn rá/ch toạc, m/áu thấm đầy tay. Vậy mà hắn vẫn cố cúi xuống nhặt thêm đ/á!

Nhân lúc hắn sơ hở, tôi gi/ật phắt chiếc roj đ/á/nh h/ồn đang quấn ngang lưng, không khí vang lên tiếng "vù" lạnh lẽo.

Tôi quất mạnh một roj vào lưng Vệ Chương. Hắn run gi/ật người, "phịch" quỵ xuống đất.

"Vệ Chương!"

Tôi hét lên, Vệ Chương bỗng "hư hử" khóc nức nở, sau đó bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Tôi vỗ liên tục vào lưng hắn, giúp hắn tống hết đ/á trong miệng ra.

Miệng Vệ Chương đầy m/áu, may mắn là hắn chưa kịp nuốt viên nào.

Tôi ngồi nghỉ với Vệ Chương hơn nửa tiếng, hắn dần lấy lại hơi thở.

Tôi đưa nước cho hắn súc miệng, hỏi có tiếp tục leo núi được không. Hắn gật đầu.

Mắt đỏ ngầu, Vệ Chương khàn giọng nói: "Đã đến đây rồi... dù có mất mạng, cũng phải cho tôi ch*t trong tỉnh táo!"

17

Tôi đỡ Vệ Chương, cùng nhau leo lên đỉnh Đông Lăng Phong.

Khi đặt chân tới đỉnh núi, làn sương dày đặc bỗng từ từ tan biến.

Trong thoáng chốc, tôi như thấy vô số tảng đ/á lớn nằm rải rác khắp nơi.

Nhưng khi sương m/ù hoàn toàn biến mất, chúng tôi chẳng thấy một hòn đ/á nguyên vẹn nào.

Đỉnh Đông Lăng Phong bằng phẳng đến lạ, mặt đất ngổn ngang đ/á vụn. Ngoài rừng cây thưa thớt, gần như có thể nhìn thấy hết cả khu vực chỉ trong một lần liếc mắt.

Vệ Chương thở dài tuyệt vọng: "Tôi đã lên đây mấy lần rồi, thật sự chẳng có gì cả."

Tôi cúi xuống quan sát những mảnh đ/á vỡ, chợt thấy chúng quen thuộc lạ thường.

Có người bạn nhà tôi làm nghề khai thác đ/á, từng chứng kiến cảnh người ta n/ổ mìn phá núi, đống đ/á vụn đó giống y hệt thứ trên đỉnh Đông Lăng Phong.

"Ngọn núi này bị cho n/ổ mìn à?" Tôi hỏi.

Vệ Chương trầm ngâm suy nghĩ. Là dân bản địa, anh ta dường như biết rõ hơn tôi:

"Nghe người dân kể lại, núi này từng bị phong tỏa mấy chục năm trước. Dân quanh vùng đêm nào cũng nghe tiếng n/ổ ầm ầm. Đến một ngày, đỉnh Đông Lăng Phong bỗng dưng bị san bằng mất cả tầng."

Nếu đúng vậy, nghĩa là xưa kia đỉnh núi này thực sự có nhiều tảng đ/á lớn.

Vậy sau vụ n/ổ, tảng đ/á trong giấc mơ của Vệ Chương đã đi đâu?

Tôi đảo mắt nhìn quanh. Đỉnh Đông Lăng Phong có ba lối lên dốc thoai thoải, duy chỉ phía tây bắc là vách đ/á dựng đứng hiểm trở.

Tôi buộc dây an toàn vào gốc cây chắc chắn, men theo vách đ/á bước từng bước.

Khu vực này cao hơn hẳn, nền đ/á cứng ngắt dưới chân khiến người ta khó lòng đặt bước.

Vệ Chương không thể bám theo, chỉ đứng xa hét vọng lại: "Cẩn thận đấy, anh Long!"

18

Tôi từng bước bò đến mép vách đ/ứt, nơi này đã là chỗ cao nhất của Đông Lăng Phong. Từng đợt gió núi ào ào thổi về phía tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, thò đầu nhìn xuống vách núi, quả nhiên cách mép vách khoảng hơn 2 mét có một bệ đ/á bằng phẳng.

Bệ đ/á này lõm vào trong vách, từ trên nhìn xuống hay từ dưới nhìn lên đều khó phát hiện. Sát vách núi còn dựng cả một dãy giàn giáo, chỉ có điều những khung sắt này đã gỉ sét nham nhở, trông chỉ chực chờ đổ sập.

Tôi lùi về chỗ cũ, nói với Vệ Chương phía dưới có thứ khá kỳ lạ, phải mang dụng cụ xuống kiểm tra. Vệ Chương không yên tâm, cuối cùng cũng bám theo tôi leo lên mép vách.

Hắn không xuống được nhưng ít nhất có thể canh chừng giúp tôi. Tôi đóng đinh vào vách đ/á, buộc dây an toàn rồi bắt đầu tụt xuống theo vách núi.

Bệ đ/á cách mặt đất không xa, đáng lẽ vài bước là tới nơi. Nhưng không ngờ vừa leo được nửa chừng, dây an toàn trên vách bỗng nhiên lỏng ra!

Bệ đ/á phía dưới vốn đã lõm vào trong, diện tích lại chẳng rộng. Nếu rơi thẳng xuống, tôi sẽ không thể tiếp đất trên bệ đ/á. Đông Lăng Phong dù sao cũng là một ngọn núi, nếu rơi chắc chắn tôi sẽ thịt nát xươ/ng tan.

Đúng lúc sợi dây tuột khỏi vách, Vệ Chương đã kịp thời phát hiện. Hắn lao tới bám lấy dây an toàn của tôi, may nhờ cái bụng bia phệ của hắn mà cả người bị lôi ngang qua mép vách, kẹt ch/ặt vào một khe đ/á.

Nhờ khoảnh khắc giằng co đó, tôi vội vồ lấy giàn giáo trên vách đ/á. Chẳng kịp nghĩ đến độ chắc chắn của giàn giáo, tôi bám ch/ặt lấy nó.

Tốc độ rơi của tôi dừng lại, Vệ Chương suýt nữa bị lôi theo. Trong tích tắc sinh tử, hắn không kịp sợ hãi hay đ/au đớn, dùng hết sức bò dậy cố định lại sợi dây.

Tôi cũng nhờ mấy khung giàn giáo ọp ẹp mà tiếp đất an toàn trên bệ đ/á. Phía sát vách núi của bệ đ/á này, một hang động tối om hiện ra.

Xung quanh miệng hang còn in hằn vết đục đẽo bằng rìu d/ao, rõ ràng là do con người tạo ra. Bên phải cửa hang khắc mấy chữ Hán phồn thể đã mờ - "Mỏ ngọc Đông Lăng Phong".

Trong núi này lại có mỏ ngọc? Trước giờ chưa từng nghe ai nhắc đến.

19

"Long ca, anh không sao chứ?" Vệ Chương hốt hoảng hét xuống từ phía trên.

"Tôi ổn! Phía dưới này có một cái mỏ, tôi vào xem thử!"

"Anh cẩn thận đấy!"

"Biết rồi!"

Tôi khoác ba lô dụng cụ lên vai, tay trái cầm roj đ/á/nh h/ồn, tay phải cầm đèn pin tiến vào hang. Lòng bàn tay rát bỏng, chân cũng bị va đ/ập mạnh.

Dây an toàn rõ ràng buộc rất chắc, sao đột nhiên tuột ra được? Tức gi/ận bốc lên ng/ực: "Hôm nay dù trong hang có là cái gì, đ/á, ngọc, hay cả Phật tổ thì lão tử cũng đ/ập nát hết!"

Hầm mỏ được đào khá rộng nhưng không sâu lắm, đoạn phía trong đã bị lấp kín. Chưa đi được bao xa, tôi đã thấy một tảng đ/á nguyên khối nằm chính giữa hang động.

Có lẽ đây là tảng đ/á nguyên vẹn duy nhất còn sót lại ở Đông Lăng Phong. Tảng đ/á trên nhỏ dưới to, quanh thân quấn vòng dây thừng cũ nát. Có lẽ đây đúng là tảng đ/á Vệ Chương mơ thấy rồi.

Loại đ/á này thường dùng để trấn mỏ. Có lẽ nhờ nằm lẩn khuất ở đây mà nó thoát khỏi số phận bị cho n/ổ tan tành.

20

Tôi đặt chiếc đèn pin lên giá, rút từ trong túi ra một cái búa, cái đục và dụng cụ tách đ/á. Khi tiến gần tảng đ/á, tôi bất ngờ phát hiện trong góc khuất đằng sau có một cỗ qu/an t/ài đ/á nguyên vẹn. Không thể biết nó được tạo thành do tự nhiên hay nhân tạo. Bề mặt qu/an t/ài nhẵn bóng, không có hoa văn. Tôi không định quan tâm, nhất quyết đ/ập vỡ tảng đ/á trước.

Đi vòng quanh tảng đ/á, tôi chọn vị trí thuận lợi, chĩa mũi đục rồi dồn lực đ/ập mạnh. Tiếng "ầm" vang khắp hang, bụi đất m/ù mịt. Không nản lòng, tôi tiếp tục đ/ập liền mấy nhát khiến lưỡi đục cắm sâu vào đ/á, những vết nứt li ti tỏa ra xung quanh.

Đúng lúc ấy, tôi liếc mắt, cỗ qu/an t/ài đ/á trong góc kia dường như vừa mở nắp. Một bóng người xám xịt ngồi bật dậy trong đám bụi, dáng vẻ khô quắt như ông lão. Hắn từ từ quay đầu về phía tôi, há rộng cái miệng đen ngòm, trong đó lấp lánh một khối ngọc bích xanh lè.

"Đm mẹ mày! Đợi lão tử rảnh tay xong sẽ xử mày!"

Tay tôi đ/ập không ngừng, dồn mấy nhát búa đóng mạnh cái đục vào đ/á rồi rút ra, chuẩn bị lắp dụng cụ tách đ/á. Đột nhiên cả người tôi trĩu xuống. Có thứ gì đó đ/è lên lưng tôi! Hơi lạnh âm ẩm luồn qua gáy. Qua khóe mắt, tôi chợt nhận ra lão già trong qu/an t/ài đã biến mất. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân tôi dựng hết lông lên!

Tôi vứt búa, rút Đả H/ồn Tiên quất mạnh về phía sau. Nhưng thứ đó nhanh quá, tôi đ/á/nh không trúng! Mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến lưỡi tôi sưng phồng như đang ngậm phải thứ gì kinh khủng. Linh cảm mách bảo rằng tôi không còn nhiều thời gian!

Tôi vớ lấy dụng cụ tách đ/á trên đất, nhét vào khe đã đục sẵn.

Bỗng nhiên, áp lực trên lưng tăng gấp bội! Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe rõ tiếng xươ/ng mình răng rắc dưới sức ép khủng khiếp.

"Tổ sư nhà mày!" Tôi gầm lên, nhấc chiếc búa lớn bên cạnh, dồn toàn lực đ/ập thẳng xuống dụng cụ tách đ/á!

Adrenaline bùng n/ổ! Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi, miệng tràn đầy vị m/áu. Cú đ/ập mang theo toàn bộ sức mạnh và quán tính, khiến dụng cụ tách đ/á lún sâu thêm nửa phân. Những vết nứt trên đ/á lập tức toác rộng!

Cả người tôi như bị núi đ/è, hơi lạnh trên cổ hóa thành gai nhọn xuyên thẳng vào tận xươ/ng. Tôi nôn ra một ngụm m/áu tươi, b/ắn đầy lên tảng đ/á. Không biết có phải ảo giác không, nhưng áp lực trên lưng bỗng nhẹ hẳn!

Không chần chừ, tôi vung búa, đ/ập thêm nhát nữa, cả mặt đất rung chuyển!

Tôi không cho mình dừng lại. Tôi đi/ên cuồ/ng vung búa, hết lần này đến lần khác, cho đến khi dụng cụ tách đ/á chìm hẳn vào trong.

Rồi, một tiếng n/ổ đinh tai vang lên, tảng đ/á vỡ tan thành từng mảnh!

21

Tôi ngã phịch xuống đất, cổ họng ngứa ngáy, lại "ọe" một tiếng phun ra dòng m/áu đen hôi thối. Lúc này, áp lực trên lưng tôi cũng biến mất. Tôi nắm lấy Đả H/ồn Tiên, vừa ch/ửi bới vừa bước về phía chiếc qu/an t/ài đ/á trong góc. Nhưng khi tới nơi, phát hiện đó đâu phải qu/an t/ài đ/á? Chỉ là một máng đ/á hình chữ nhật, cũng không có nắp đậy. Hình như trước đây dùng để đựng đồ trong mỏ, không hiểu sao tôi lại nhầm thành qu/an t/ài đ/á.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy Vệ Chương đang gọi mình từ bên ngoài. Có lẽ tôi ở trong này quá lâu khiến hắn lo lắng. Giọng hắn tuy gấp gáp sợ hãi, nhưng hoàn toàn không còn yếu ớt như trước. Cuối cùng, tôi đào từ lớp đất đỏ mềm bên cạnh tảng đ/á ra một chiếc hộp sắt. Mang đồ vật bò lên vách đ/ứt, cùng Vệ Chương mở chiếc hộp.

Bên trong đặt một tờ giấy vàng ghi chép dày đặc tiểu sử của Vệ Chương. Nội dung chủ yếu là những việc thiện hắn làm năm nào tháng nọ, giúp đỡ ai vào thời điểm nào. Ngoài ra còn có một túi niêm phong trong suốt chứa đầy chất lỏng sánh đặc màu đỏ thẫm. Lật qua lật lại, chúng tôi thấy bên trong chất lỏng ngâm một miếng ngọc bích.

Trên đường lái xe về thành phố, Vệ Chương nói cơ thể hắn đã đỡ đ/au nhưng vẫn thấy mệt mỏi. Hắn hứa sẽ nhờ người hỏi về lai lịch viên ngọc rồi báo lại cho tôi. Về tờ giấy vàng, hắn nói trong lòng đã đoán ra đại khái, người hiểu rõ tiểu sử hắn đến vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trên đường về, chúng tôi đi qua khu vực chuyên sản xuất qu/an t/ài, đồ mã. Phần lớn xưởng nhỏ đã đóng cửa, trên những bức tường bạc màu ven đường vẫn lưu lại khẩu hiệu quảng cáo cũ. Tôi tình cờ đọc được mấy chữ: "Kiếp này tích đức ngậm ngọc, kiếp sau hưởng phúc đời đời vinh hiển". Trong phút chốc, tôi chợt hiểu vì sao chân núi Đông Lăng tập trung nhiều người buôn đồ âm phủ đến vậy.

Có lẽ mọi chuyện đều liên quan đến mỏ ngọc năm xưa. Chỉ là ngọc ngậm thì dễ ki/ếm, còn tích đức đâu phải ai cũng làm được.

22

Vụ của Vệ Chương này, tôi nhận được th/ù lao tám mươi ngàn.

Ngoài việc trả n/ợ cho bản thân, tôi còn phải giúp đỡ Khổng Nghi và sư nương.

May sao, chủ n/ợ của Khổng Lượng dạo này không đến quấy rầy, không biết hắn đã tự trả hết n/ợ chưa.

Vì bị thương, tôi tạm thời không dám về nhà, mấy đứa nhỏ còn bé cả, sợ chúng hoảng nên tôi ở nhà bạn dưỡng thương vài ngày.

Chẳng mấy chốc đã đến tam thất của sư phụ.

Lần này Khổng Lượng cũng giữ lời, hắn lững thững tìm tôi với vẻ khó chịu.

Thấy tôi vẫn lái chiếc xe tải cũ ngày trước, hắn nhếch mép chê bai: "Ông già tao lúc nào cũng khen mày, vậy mà giờ mày sống nhếch nhác thế này à?"

Tôi chẳng thèm để ý hắn. Sư nương và mọi người đã chuẩn bị sẵn cờ triệu h/ồn, tiền vàng mã cùng bài vị sư phụ.

Tôi xếp chỗ trong xe cẩn thận, sư nương còn nấu cho năm hộp cơm đầy ắp há cảo. Giống như ngày xưa mỗi lần theo sư phụ chạy xe, vì tôi ăn khỏe nên sư nương một lần nấu cả trăm chiếc há cảo, nhét ch/ặt tất cả hộp cơm.

"Trường Đống, hai đứa nhất định phải cẩn thận."

Sư nương nắm tay tôi dặn dò: "Gặp chuyện khó quá thì bỏ qua, an toàn là trên hết. Lão Khổng sẽ không trách chúng ta đâu, ông ấy sợ nhất là mấy đứa các con gặp chuyện."

"Con biết rồi, sư nương yên tâm đi."

Tôi dỗ dành sư nương và Khổng Nghi xong, dẫn Khổng Lượng lên đường.

23

Con đường mà sư phụ chuẩn bị xung sát lần này nằm cách xa chỗ chúng tôi, ẩn sâu giữa dãy núi phía Nam. Nơi này toàn bộ là những ngôi làng biệt lập cùng vùng đất cằn cỗi. Đường sá không thông khiến đặc sản địa phương khó tiêu thụ, ít giao lưu với bên ngoài nên đoạn đường ấy đầy những lời đồn m/a quái kinh dị.

Chúng tôi xuất phát trước hai ngày, dọc đường dừng chân nhiều lần. Khổng Lượng từ nhỏ đã yếu ớt, có thời gian vì việc làm mà sư phụ và sư mẫu phải để hắn ở với ông bà nội. Hai người luôn cảm thấy có lỗi nên chiều chuộng hắn sinh hư.

Việc gọi h/ồn sư phụ phải thực hiện đúng đêm tam thất, chúng tôi buộc phải tới đoạn đường xảy ra t/ai n/ạn của người. Ban ngày, chúng tôi vất vả tới được thị trấn nhỏ điểm xuất phát, Khổng Lượng lại lèo nhèo đòi vào quán ăn. Thị trấn này nghèo xơ x/á/c, hiếm hoi lắm mới tìm được quán cơm ven đường, nhà vệ sinh còn là cầu tiêu khô dựng tạm giữa vườn rau.

Ăn xong, Khổng Lượng chạy đi vệ sinh, tôi đứng ngoài đợi. Chờ mãi gần mươi phút chẳng thấy hắn ra, lo sợ hắn bỏ trốn nên tôi quyết định vào tìm. Khu vực này tuy nghèo nhưng cây cối um tùm, vườn rau giăng đầy giàn leo chằng chịt.

Khi tôi tới gần nhà vệ sinh, bóng cây long n/ão to sừng sững che khuất ánh sáng khiến cả khu chập choạng tối. Tôi gõ cửa nhà vệ sinh bằng ván gỗ: "Khổng Lượng? Cậu xong chưa đấy?"

Bên trong im lặng. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa thì phát hiện nó được cài then từ bên trong. Cửa đóng sơ sài, khe hở rộng đủ để tôi liếc vào trong. Chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn rõ bóng người.

"Khổng Lượng! Cậu vẫn trong đó à? Lên tiếng đi!" Tôi quát to hơn. Kỳ lạ thay, giữa trưa vắng vẻ mà quán ăn cũng chẳng có khách, xung quanh tĩnh mịch đ/áng s/ợ.

Bên trong vẫn im ắng. Tôi lấy điện thoại gọi cho Khổng Lượng.

Chuông vang lên ở ngay trong căn nhà vệ sinh tối om.

24

Tôi không kịp suy nghĩ, lùi lại hai bước rồi đ/á mạnh một cái làm cửa nhà vệ sinh bật mở.

Gần như cùng lúc đó, một bóng trắng toát từ trong nhà vệ sinh lao ra.

Tôi né sang bên, nghe thấy tiếng Khổng Lượng "Á!" hét lên rồi ngã vật xuống đất.

"Có m/a, có m/a!"

Khổng Lượng vẫn chưa kịp kéo quần lên, vật lộn dưới đất mãi không đứng dậy nổi.

Tôi giơ tay lôi hắn đứng lên, quay người bước tới trước cửa nhà vệ sinh.

Căn nhà vệ sinh khô này khá nhỏ, chỉ có một hố xí với buồng riêng.

Bên ngoài buồng đặt thùng nước và chậu rửa, có vẻ là chỗ rửa tay.

Ánh sáng rất mờ, phía trên cao có ô cửa sổ nhỏ hầu như không lọt nổi tia nắng.

"Vừa nãy... vừa nãy có người đứng ngay đây."

Khổng Lượng run run chỉ tay về chỗ trước thùng nước, đối diện cánh cửa buồng xí.

"Tôi tưởng ai chờ đi vệ sinh nên bảo ra ngoài đợi. Ai ngờ hắn đứng im, tôi ch/ửi mấy câu thì... thì cửa tự nhiên không mở được!"

"Làm gì có ai? Đừng tự hù mình."

Tôi không nói với Khổng Lượng rằng cửa ngoài vừa nãy chính tôi đạp mở. Trừ hắn ra, hoàn toàn không có ai khác chui ra từ đó.

Khổng Lượng thấy tôi không hùa theo, hậm hực định đi tìm ông chủ quán tính sổ.

Nhưng khi chúng tôi ra khỏi vườn rau, bên ngoài chẳng có một bóng người.

Sau quầy vẫn xếp đầy rư/ợu bia, ngăn kéo còn tiền mặt, đúng giữa trưa nắng mà quán ăn này phủ lớp bụi mờ lơ lửng, tĩnh lặng không một tiếng động.

Khổng Lượng lúc đầu còn hùng hổ gào vài câu, dần dần nuốt chửng những lời ch/ửi rủa vào cổ họng.

25

"Đi thôi, đừng phí thời gian nữa!" Tôi dẫn Khổng Lượng rời quán ăn, quay lại xe.

Chiếc xe từ từ lăn bánh qua thị trấn nhỏ, đường phố vắng tanh đến mức người đi bộ cũng hiếm thấy.

Thỉnh thoảng thấy vài cụ già ngồi dưới mái hiên nhà mình, ánh mắt dõi theo bóng xe chúng tôi đến tận cuối phố.

Mãi đến khi ra đường lớn, Khổng Lượng mới như sống lại, bắt đầu lắm mồm:

"Này, anh nghĩ lúc nãy có phải tôi thực sự gặp m/a không?"

"Có thật thì đã sao? Mạng tôi khác các người, thầy bói còn chẳng dám xem số!"

Không cần đợi tôi phản ứng, hắn đã tự nhiên bịa chuyện về quá khứ oai hùng:

"Tôi có thằng bạn làm nghề mai táng, ngày ngày tiếp xúc với người ch*t. Tôi từng ở đấy mấy ngày, đêm nào cũng nghe đủ thứ âm thanh."

"Nói thật nhé, m/a q/uỷ nào cũng chẳng đ/áng s/ợ bằng người. Có thằng sợ phát khiếp, suýt tè ra quần đấy."

Xe chui qua đường hầm, tầm mắt bỗng tối sầm. Hai bên là núi đ/á, trước mặt chỉ còn một lối đi.

Khổng Lượng lôi điện thoại ra chụp lia lịa, hét tôi đi chậm lại vì "cảnh đẹp quá".

Khoảng 3 giờ chiều, bốn phía đột nhiên tối om.

Khổng Lượng nhăn mặt: "Mới mấy giờ thế này? Vùng này phải 6 giờ tối trời mới chập choạng chứ?"

Đột nhiên tiếng phanh gấp khô khốc vang lên phía sau như có chiếc xe mất lái đang lao thẳng về phía chúng tôi!

Khổng Lượng hoảng hốt nắm ch/ặt tay vịn, hai tay ôm lấy đầu. Nhưng chờ mãi chẳng thấy xe đâu.

"Làm sao thế?"

Hắn ngoái cổ nhìn quanh nhưng trên đường chỉ có mỗi xe chúng tôi.

"Anh không nghe thấy tiếng gì à?" Khổng Lượng trợn mắt hỏi tôi.

"Trưa nắng gắt làm nhựa đường giãn nở, đủ thứ âm thanh phát ra là bình thường." Tôi bình thản nhìn thẳng.

Khổng Lượng "xì" một tiếng, ngả người ra ghế.

Chưa đầy năm phút sau, khi qua khúc cua, chúng tôi thấy đoạn lan can bị húc hỏng.

Trên mặt đường đen nhánh còn in hằn vết phanh rõ rệt.

Khổng Lượng nuốt nước bọt ực một cái, không hiểu nghĩ gì rồi liếc nhìn tôi.

Tôi im lặng. Chỉ là t/ai n/ạn thôi mà. Những con đường quanh co với tầm nhìn hạn chế như này, xảy ra t/ai n/ạn là chuyện quá đỗi bình thường.

26

Chúng tôi lại tiếp tục chạy hơn một tiếng đồng hồ nữa, trời bên ngoài gần như tối đen.

Chẳng mấy chốc, những hạt mưa to như hạt đậu đã đổ xuống dồn dập.

Cơn mưa này trút xuống cực kỳ gấp gáp, trong chớp mắt đã che khuất tầm nhìn của chúng tôi.

Tôi lập tức giảm tốc độ, bật hết đèn trước sau lên.

Trận mưa như trời vỡ, cần gạt nước quét không xuể, trong khi con đường phía trước lại quanh co khúc khuỷu.

Tôi đã hạ tốc độ xuống mức thấp nhất, may mà đoạn đường này mới khai thông nên ít xe qua lại.

Khổng Lượng cũng có chút căng thẳng, hiếm hoi không buông lời nào, liên tục dán mặt vào cửa sổ quan sát đường đi.

Đột nhiên, hai bên đường dần xuất hiện những bóng người.

Kẻ mặc áo mưa, người cầm ô, mưa xối xả che khuất cả khuôn mặt, không biết họ từ đâu xuất hiện vì đoạn đường giữa này không có ngã rẽ, hai bên toàn là núi.

"Sao lại có nhiều người thế này? Phải chăng phía trước xảy ra t/ai n/ạn?"

Giọng Khổng Lượng rất nhỏ, tôi hiểu tính nó, đây là biểu hiện khi nó sợ hãi. Lúc này nếu không cho nó nói, nó sẽ càng thêm bất an.

"Có lẽ vậy, trận mưa này to quá rồi."

Tôi trả lời nó, vẫn duy trì tốc độ chậm.

Lúc đầu còn đỡ, những người xuất hiện chỉ đi hai bên lề đường, không bước lên cao tốc.

Nhưng dần dà, một số người đã vượt qua lan can đường cao tốc.

Những kẻ vượt qua hàng rào không đi ngược chiều với chúng tôi nữa, mà xoay người đi cùng hướng, tiến về phía trước như chúng tôi.

"Mấy người này làm cái quái gì vậy?"

Khổng Lượng co người xuống, "Điên hết rồi à! Gặp t/ai n/ạn thì báo cảnh sát chứ! Đi theo chúng ta làm gì?"

27

Chúng tôi lái thêm một lúc nữa, mưa đã nhỏ hơn chút. Nhóm người đang đuổi theo bị chúng tôi bỏ xa một đoạn, đột nhiên có chiếc xe phía trước bật đèn cảnh báo.

Khi xe tiến lại gần, Khổng Lượng vươn cổ nhìn ra. Một chiếc sedan đen đỗ ven đường, còn người đàn ông trông như tài xế thì đứng phía sau xe, vẫy tay về phía chúng tôi.

"Hắn không thấy đám người kỳ quặc đằng sau à? Ta có nên dừng không?" Khổng Lượng quay sang hỏi.

"Mở kính ra hỏi xem hắn muốn gì đi." Tôi đáp.

"Chắc chỉ nhờ giúp đỡ thôi!"

Khổng Lượng lầu bầu, nhưng vẫn hạ kính xe rồi hét sang: "Này anh bạn, cần giúp gì không?"

Người tài xế đứng thẳng, miệng mấp máy nói gì đó, nhưng hoặc là giọng hắn quá nhỏ, hoặc là tiếng mưa át đi hết. Khổng Lượng nhíu mày, hỏi lại mấy lần, nhưng vẫn chẳng nghe rõ.

"Gã này kỳ quặc thật, cứ há miệng mà không phát ra tiếng. Chả lẽ không biết nói to hơn à?"

Xe chúng tôi cứ thế chạy thẳng. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy người tài xế vẫn đứng im, không hề có vẻ gì là đang cầu c/ứu.

28

Khổng Lượng nhíu mày đóng cửa kính xe lại.

Khoảng nửa tiếng sau, mưa đã nhỏ hơn, chúng tôi lại thấy phía trước đường có chiếc xe bật đèn nháy đôi.

"Sao lại gặp chuyện nữa rồi?"

Khổng Lượng bám vào cửa kính nhìn ra phía trước, đến khi chúng tôi tới gần, hắn run lẩy bẩy: "Anh ơi, sao vẫn là người đó vậy?"

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên vẫn là chiếc sedan đen đó, vẫn là tài xế đó.

Chỉ có một điểm khác biệt: chiếc xe đã nát hơn, cửa kính vỡ tan, đèn hậu cũng biến mất.

Người tài xế vẫn đứng đó vẫy tay. Khổng Lượng không dám nhìn nữa, co rúm người xuống dưới cửa kính.

"Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên! Cái này không ổn rồi!"

Tôi phóng thẳng qua. Lúc này đã gần năm giờ sáng.

Khổng Lượng mở điện thoại xem bản đồ, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Có phải m/a dẫn đường không?"

"Không, không đúng! Chúng ta đang đi về phía trước mà!"

"Chuyện quái q/uỷ gì đang xảy ra thế này?"

"Bình tĩnh đi."

Tôi nói với anh ta: "Cậu đừng quên, chúng ta đang đi xung sát."

Khổng Lượng ngẩng đầu nhìn tôi, tay cầm điện thoại run run.

Ngay lúc đó, phía trước lại sáng lên đèn nháy đôi.

29

Khổng Lượng lập tức ôm lấy mặt, tôi liếc ra cửa sổ, quả nhiên vẫn là chiếc xe đó, vẫn tài xế cũ.

Lần này, chiếc xe còn rá/ch nát hơn, cả nóc xe cũng lõm vào.

Người tài xế trở nên tả tơi hơn hẳn, m/áu bắt đầu rỉ ra từ khuôn mặt.

"Nếu nó xuất hiện lần nữa, mở cửa kính hỏi thẳng xem hắn muốn gì."

"Mày đi/ên rồi hả?"

Khổng Lượng thở gấp, "Cái thứ q/uỷ quái đó mà mày không biết sao? Mày muống gi*t tao à?"

Tôi nghiêng đầu trừng mắt: "Không làm theo thì tao đ/á mày xuống xe ngay."

Khổng Lượng nghẹn họng, lo lắng nuốt nước bọt ực một cái.

Đèn cảnh báo lại nhấp nháy, tôi thúc giục hắn mở kính.

Lần này tôi giảm tốc thêm chút, hạt mưa lạnh lẽo lọt vào khoang lái, trời sắp tạnh rồi.

Khổng Lượng run bần bật, không dám nhìn thẳng tài xế, bị tôi đẩy mạnh một cái mới rên rỉ:

"Mày... mày rốt cuộc muốn gì? Nói to lên đi!"

Lần này, giọng tài xế vang lên rành rọt.

Cổ họng hắn như nghẹn m/áu, phát âm lẫn nhẫn nhưng vẫn nghe rõ:

"Đừng... dừng xe dưới mưa, đừng... cho chúng lên xe."

Chiếc sedan đen giờ chỉ còn trơ khung sắt, thân xe mọc đầy cây cỏ ký sinh.

Tài xế đã rá/ch rưới tả tơi, nửa đầu bẹp dí.

Khổng Lượng há hốc quay sang: "Hắn bảo đừng cho ai lên xe? Ý hắn là sao?"

Tôi từ từ tăng tốc.

Trong gương chiếu hậu, những bóng người đi ven đường cao tốc đã đuổi sát tới nơi.

30

Chín giờ tối, chúng tôi đến nơi sư phụ gặp t/ai n/ạn.

Lúc này mưa vẫn chưa dứt hẳn, những hạt mưa li ti phất phơ trên mặt đường.

Một đoạn đường bị rào chắn nham nhở, phía ngoài lan can còn lộ ra chiếc đèn xe vỡ nát.

Khổng Lượng vốn đã cố gắng lắm mới tới được đây, giờ lại nhất quyết không chịu xuống xe.

"Mấy cái thứ quái q/uỷ kia vẫn còn đằng sau kia kìa! Mày đi/ên rồi à? Mày muốn gi*t tao phải không?"

"Sợ cái gì? Bố mày đang ở đây đó!" Tôi quát Khổng Lượng.

"Ông ấy ở đây thì sao? Ông ấy chẳng phải cũng ch*t ở đây rồi sao?"

Tôi vung tay t/át Khổng Lượng một cái: "Tại sao bố mày phải đến đây? Mày nghĩ ông ấy tới đây để làm gì?"

"Phải! Là tao hại ch*t bố tao! Tao là đồ vô dụng!"

Khổng Lượng bị t/át đến má sưng vếu, vẫn gào lên: "Nhưng tao cũng không xuống đâu! Muốn đi thì mày đi đi, chúng mày đều giỏi lắm mà! Sao cứ phải ép tao? Tao không xuống!"

Thấy nói lý không ăn thua, tôi trực tiếp mở cửa bước xuống, đi vòng sang bên Khổng Lượng mở cửa xe.

"Làm gì đấy? Mày đừng ép tao..."

Khổng Lượng thấy tôi với tay định lôi nó xuống, lập tức giãy giụa đi/ên cuồ/ng, cố bò sang hàng ghế sau.

Tôi đ/è ch/ặt chân nó, chồm người vào khoang xe túm lấy cánh tay, mặc cho tiếng gào thét như heo bị làm thịt, cố sức lôi phăng nó xuống đường.

"Mày không phải lúc nào cũng nghĩ cha mẹ n/ợ mày sao?"

"Mày không phải lúc nào cũng cho mình gh/ê lắm sao?"

Tôi ấn Khổng Lượng úp mặt xuống mặt đường: "Vậy thì hôm nay mày nếm thử cảm giác bố mày đã hi sinh mạng sống vì mày như thế nào đi!"

"Tao không muốn! Tha cho tao..."

Khổng Lượng giãy giụa tuyệt vọng nhưng sức lực quá yếu ớt, bị tôi đ/è ch/ặt không nhúc nhích.

"Hôm nay mày không chịu hợp tác, tao sẽ vứt mày lại đây!"

Tôi nắm cổ áo lôi Khổng Lượng dậy, bắt nó quay mặt nhìn thẳng vào mắt mình:

"Mày nghĩ tại sao tao phải dẫn mày đi gọi h/ồn?"

"Tao đã quyết từ trước rồi! Hôm nay mày chỉ có hai lựa chọn: hoặc cùng tao đưa sư phụ về, hoặc vĩnh viễn ở lại đây với ông ấy!"

"Không có mày, sư mẫu và Khổng Nghi sau này còn sống yên ổn hơn!"

Khổng Lượng sợ đến mặt tái mét, r/un r/ẩy gật đầu: "Em biết rồi... anh... em không dám nữa... em nghe lời anh..."

31

Tôi đưa bài vị sư phụ cho Khổng Lượng, bảo hắn bưng lấy.

Rồi tôi cầm cờ chiêu h/ồn, đ/ốt tiền vàng. Đúng 9 giờ rưỡi tối, nghi thức gọi h/ồn bắt đầu.

"Bố ơi..."

Tôi đ/á Khổng Lượng một phát: "Gọi tên trước!"

Khổng Lượng gi/ật nảy mình, vội quay đầu hét: "Khổng Giáp, sinh nhật ngày 8 tháng 4 năm Giáp Thìn, nay gặp nạn bất ngờ, trưởng nam Khổng Lượng cùng đệ tử Long Trường Đống thỉnh h/ồn phách trở về! Nhà hướng Đông Bắc, đèn trường minh chỉ lối, hoa sen rải đường..."

Đọc xong bài khấn, tôi giương cờ chiêu h/ồn dẫn Khổng Lượng đi lại trên con đường ấy.

Chúng tôi phải đi đủ 999 bước, vừa đi vừa gọi.

Khổng Lượng gọi được một lúc thì nước mắt giàn giụa, giọng nghẹn ngào không nhịn được: "Bố ơi về đi. Bố ơi, con tới đón bố rồi. Bố ơi con sai rồi..."

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, cũng hô theo: "Sư phụ, về nhà đi ạ."

Mưa đột nhiên trút xuống dữ dội hơn. Chúng tôi sắp đi hết quãng đường.

Không khí xung quanh bỗng chùng xuống, tiếng xào xạc trong rừng núi dần im bặt.

Trên sườn đồi ngoài đường cao tốc, lấp ló những bóng đen mờ ảo.

Khổng Lượng lại run lẩy bẩy, liên tục liếc nhìn tôi.

Tôi khẽ nhắc: "Tiếp tục đi, còn trăm bước cuối."

Gió núi lạnh buốt thổi qua, lá cờ chiêu h/ồn trong tay tôi rung dữ dội.

Tôi nắm ch/ặt cán cờ, không ngừng bước cùng Khổng Lượng tiến lên.

Tiếng gọi của Khổng Lượng lúc trầm lúc bổng, hắn sợ đến phát run.

Tôi đành phụ họa theo: "Khổng Giáp, h/ồn phách quy lai, nhà hướng Đông Bắc, đèn trường minh chỉ lối..."

Đúng lúc ấy, lũ người kỳ dị đuổi theo chúng tôi áp sát tới.

Khổng Lượng đứng sững lại, tôi quay người nắm cánh tay hắn lôi đi tiếp.

Ba mươi bước cuối. Hai mươi bước. Những bóng đen trên đồi bắt đầu tụ lại gần đường cao tốc.

Luồng âm khí phả vào khiến cán cờ chiêu h/ồn oằn xuống.

Khổng Lượng gào thét không ra lời, lúc thì "Bố ơi con sai rồi", lúc lại "Anh ơi em không dám nữa!"

Rốt cuộc, bước cuối cùng hoàn thành. Lũ người quái dị đã tiến vào vùng ánh đèn xe chiếu tới.

Chiếc đèn pha tôi bật sẵn bỗng chớp nhóa liên hồi, rồi "bụp" một tiếng tắt ngấm!

Bọn người mặc áo mưa cầm ô kia đột nhiên lao tới như bay!

Tôi đẩy Khổng Lượng một cái, hét: "Lên xe!"

Rồi rút Đả H/ồn Tiên ở thắt lưng vung ra, không khí vang lên ba tiếng "đét" chói tai.

Lũ quái nhân trên đường lập tức tan biến.

Nhưng tôi cảm nhận rõ luồng khí âm lạnh buốt xươ/ng đang xuyên thẳng vào người!

May sao, tiếng roj vừa dứt, những thứ ngoài đường cao tốc không dám tới gần nữa.

Tôi nhảy phắt lên xe tải. Khổng Lượng đã leo vào cabin, suýt nữa không đóng nổi cửa, nhưng may thay hắn vẫn ôm ch/ặt bài vị sư phụ.

32

Tôi khởi động xe, quay đầu định lên đường thì đột nhiên tầm nhìn tối sầm lại.

Bên tai vang lên tiếng hét thảm thiết cùng âm thanh đ/ập xe ầm ầm.

Lờ mờ nhớ lại chiếc xe màu đen lúc nãy trên đường, thân xe đầy vết lõm, không phải do t/ai n/ạn mà bị người ta đ/ập nát thành thế.

Trước đây ở vùng sâu vùng xa, lũ c/ôn đ/ồ thường tụ tập thành băng nhóm, chặn xe cư/ớp của giữa trời mưa xối xả.

Xong việc ch/ôn cả người lẫn xe xuống núi sâu, mấy chục năm cũng không ai phát hiện.

"Anh ơi, anh ơi!" Khổng Lượng hét bên tai tôi.

Tôi nghe rõ nhưng hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Tôi gọi Khổng Lượng bảo nắm vô lăng, nhưng chẳng thấy hắn đáp lại.

Một tay tôi vơ vội Đả H/ồn Tiên vốn luôn để bên cạnh, nhưng đúng lúc này sao cũng không tìm thấy.

Đột nhiên luồng ánh sáng chói lòa xuyên vào mắt.

Tôi bừng tỉnh nhìn thấy cảnh xe mình đang lao thẳng vào vách núi bên đường cao tốc.

Khổng Lượng hoàn toàn không nghe thấy lời tôi, đang bám cửa xe gào thét.

Tôi vặn mạnh vô lăng, chiếc xe cà sát lan can đổi hướng.

Tôi giơ Đả H/ồn Tiên đ/ập mạnh ra phía sau đầu.

"Đét" một tiếng vang khô khốc vọng lại.

33

Chiếc xe đã an toàn lăn bánh trên đường.

Trước lúc rời đi, tôi lại bước xuống xe một lần nữa, nhặt lại chiếc đèn xe cũ kỹ của sư phụ còn sót lại bên ngoài lan can.

Trước đó, luồng ánh sáng chiếu vào mắt tôi dường như cũng phát ra từ nó.

Sau khi sư phụ tôi qu/a đ/ời, chiếc xe tải hơn mười năm gắn bó với ông - thứ ông chẳng đành lòng b/án đi cũng thành sắt vụn.

Giờ đây, còn sót lại có lẽ chỉ còn cái đèn này.

Khổng Lượng về nhà liền lăn ra ốm, sốt cao tới 39 độ.

Dù vậy, cậu ta vẫn cố gắng cùng chúng tôi ch/ôn cất sư phụ chu đáo.

Tôi không biết trải nghiệm lần này có thay đổi được con người nó không.

Nhưng tôi nghĩ, ít nhiều nó cũng sẽ để lại dấu ấn trong cuộc đời hắn!

34

Sau khi an táng sư phụ, tôi cũng lái xe về nhà. Chưa được mấy ngày, tôi nhận được điện thoại của Vệ Chương.

Vệ Chương bảo hắn đã hoàn toàn khỏi bệ/nh, giờ chẳng cần uống th/uốc nữa.

Cậu ta cũng nhờ người hỏi về ngọc và núi Đông Lăng Phong.

Vệ Chương nói, ngọc ở Đông Lăng Phong trước đây chất lượng không tốt, có lẽ do đất đỏ nên trong ngọc có vân m/áu.

Nhưng không biết từ khi nào, mấy thầy phong thủy lại bảo loại ngọc vân m/áu này thích hợp nhất để làm ngọc ngậm miệng cho người ch*t, giúp tích công đức, phù hộ kiếp sau thăng quan phát tài.

Từ đó, dân quanh vùng đua nhau săn ngọc ở Đông Lăng Phong.

Nhiều cụ già âm thầm lên núi, mong nhặt được mảnh vụn cũng được.

Nhưng có người lại nghĩ cả đời chẳng tích đức, dù có ngọc ngậm cũng chẳng được hưởng phước kiếp sau.

Thế là nghề "dưỡng ngọc" ra đời.

Lá bùa vàng của Vệ Chương bị đem đi dưỡng ngọc, mục đích là chuyển công đức của hắn vào viên ngọc để người khác hưởng lợi.

Kể đến đây, Vệ Chương bật cười chua chát: "Hồi đó, Đông Lăng Phong đầy đ/á lớn, giấy vàng với dây đỏ vứt la liệt, cấm mãi không hết... Cho đến khi cả ngọn núi bị mìn n/ổ san phẳng."

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Vệ Chương tiếp tục tiết lộ: một người bạn thân đã b/án thông tin của hắn cho kẻ khác, chỉ để đổi lấy hai mươi nghìn tệ.

Trong điện thoại, Vệ Chương thở dài:

"Long ca, lúc ấy em chán nản lắm, nghĩ rằng từ nay sẽ chẳng làm việc thiện nữa.

Nhưng rồi em tự hỏi... nếu không làm việc tốt, liệu họ sẽ ngừng h/ãm h/ại mình sao?

Có lẽ chính vì em sống tốt nên mới mơ thấy hòn đ/á, mới gặp được anh.

Vậy nên, người tốt rồi cũng sẽ được báo đáp, đúng không?"

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store