chương 1 xuyên không
Trời mưa như trút.
Trình Duẫn mở mắt, đầu đau như búa bổ, trước mắt là một căn phòng cũ nát, ánh sáng le lói qua khe cửa giấy đã rách. Cổ họng khô khốc, toàn thân như bị xe cán qua, nhưng kỳ lạ hơn cả… là tiếng gọi vọng đến từ ngoài cửa:
> “Tam thiếu gia, tỉnh rồi à? Lão gia bảo cậu phải ra nhà chính lập tức!”
Tam thiếu gia?
Hắn – Trình Duẫn – rõ ràng là đang trên đường tan làm về, trong cơn mưa lớn bị chiếc xe tải tông phải…
Ký ức cũ như dòng nước tràn về, nhưng lại không thuộc về hắn. Một cơn đau nhói xuyên qua đầu, kéo theo những hình ảnh mơ hồ: người mẹ mất sớm, cha tái giá, mẹ kế độc ác, huynh đệ tỷ muội chẳng thân tình. Một cái tên mới dần hiện lên trong trí óc: Trình Duẫn – đứa con trai thứ ba của nhà họ Trình, thương gia có tiếng tại thành Dương.
Mà bây giờ… hắn, Trình Duẫn của hiện đại, đã trở thành Trình Duẫn của cổ đại này.
Trong lúc còn chưa kịp tiêu hóa hết chuyện quỷ quái này, cánh cửa bị đẩy mạnh. Một nha hoàn bước vào, gương mặt lạnh lùng:
> “Đừng để lão gia chờ, mau lên.”
Trình Duẫn ngồi dậy, ánh mắt lướt quanh phòng – chẳng có gì ngoài một chiếc bàn gỗ mục, một cái tủ xiêu vẹo và chiếc giường cứng như đá. Hắn hít một hơi thật sâu, vỗ mặt tỉnh táo:
> “Được. Đi thôi.”
---
Sảnh chính nhà họ Trình
Trình lão gia ngồi trên cao, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn một kẻ xa lạ. Bên cạnh là Tạ thị, người đàn bà trang điểm kỹ càng, ánh mắt giả nhân giả nghĩa. Bên dưới là Trình Vân Chi và Trình Dao – huynh đệ tỷ muội trên danh nghĩa, nhưng ánh mắt nhìn hắn chẳng khác gì kẻ thù.
> “Duẫn à,” Tạ thị cười ngọt như rót mật, “Con bị ốm lâu, thân thể yếu, chi bằng sớm phân gia để con được an ổn tĩnh dưỡng ở thôn Thanh Hòa.”
“Mẫu thân đã chuẩn bị cho con một căn nhà nhỏ ở đó, và đây là 500 lượng bạc. Sau này không cần lo chuyện trong nhà nữa.”
Trình Duẫn chưa mở miệng, Trình Dao đã chen lời:
> “Đúng đó. Ai cũng có phần, chẳng ai bạc đãi tam đệ đâu.”
Hắn nhìn sắc mặt mọi người – kẻ giả dối, người hả hê. Trong lòng cười lạnh. Đúng là muốn đuổi hắn đi cho rảnh mắt.
> “Được. Tạ mẫu tử có lòng, ta xin nhận. Từ nay, Trình Duẫn không còn là người nhà họ Trình.”
Một câu dứt khoát. Đám người trước mặt sững lại, không ngờ hắn lại thuận theo như thế. Không khóc lóc, không cầu xin.
Tạ thị cau mày, nhưng vẫn giữ vẻ đoan trang.
> “Vậy chuẩn bị đi, sáng mai khởi hành.”
---
Đêm đó, Trình Duẫn ngồi trong phòng nhỏ, tay cầm túi bạc, ánh mắt sáng như đuốc. Xuyên đến đây, hắn đã không chọn – nhưng sống thế nào, là quyền của hắn.
500 lượng bạc, một căn nhà nát ở thôn xa – vậy thì bắt đầu từ đó.
> “Trình Duẫn ở hiện đại có thể từ tay trắng gây dựng sự nghiệp, chẳng lẽ ở cổ đại lại không làm được gì?”
Trời bắt đầu hửng sáng. Một khởi đầu mới đang chờ hắn…
---
Tập sau: Gặp gỡ định mệnh – Nô lệ bên đường
Trên đường đến thôn, Trình Duẫn tình cờ chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn không thể làm ngơ: một nam nhân bị trói, rao bán như món hàng. Ánh mắt người kia lạnh lùng, không van xin… nhưng lại gợi lên sự đồng cảm kỳ lạ trong lòng hắn.
> Và người đó chính là Thẩm Vô Kỵ – định mệnh của hắn trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store