Chương 26
Độc Thiên yên tĩnh trong chốc lát, có vẻ như đang tra cứu gì đó, tới khi Giang Trừng nghĩ hắn không có được câu trả lời thì mới nghe thấy: [Mọi sinh vật sống đều được lấy từ thế giới thực, nhưng có thể bọn họ là người quá cố.]Giống như Giang Phong Miên cùng những người khác, bọn họ chết rồi, nhưng cũng từng tồn tại.Trên đường trở về bếp làm việc tiếp, hắn vì miên man suy nghĩ mà đụng phải khách nhân, dựa theo phản xạ có điều kiện cùng trí nhớ về những trận đòn, hắn lập tức cúi người xin lỗi. Dù sao trước mắt không nên chọc phiền phức, kim đan hắn còn không có đâu.“Khách quan, ngài làm ơn tha cho tiểu nhân!”Ôn Triều lần đầu tới kỹ viện, đang mỹ tư tư thì bị người đụng phải, tất nhiên là vô cùng tức giận. Hắn liếc mắt vừa nhìn thì thấy kẻ kia đầu tóc xuề xòa, cả người trang phục nhìn bần hàn không chịu được, thầm kêu thứ đồ gì, vung tay muốn đánh người.“Chát-” Tiếng va chạm vang lên, Giang Trừng không cảm thấy đau đớn như trong dự đoán, hóa ra là Lý Minh lại thay hắn cản đòn một lần. Làm hắn ngạc nhiên nhất lại là khách nhân kia là Ôn Triều.Lý Minh thấy người trước mặt mặc một thâm Viêm Dương cao quý, không nghĩ nhiều mà quỳ xuống cầu xin: “Khách quan bớt giận, đều là lỗi của nô tài không dạy hạ nhân đến nơi đến chốn, mong ngài trách phạt.” Nói xong còn cố tình bò lên một bước chặn đứng Ôn Triều, để hắn thấy phiền mà không tới gần Giang Trừng.Ôn Triều một chân đá qua đi, Lý Minh bị đá đau, thấp thấp người che lại sườn, ấy vậy cũng không quên ra hiệu cho Giang Trừng mau quỳ xuống. Nhưng hắn đã muộn, Giang Trừng thấy người che chở mình bị người ta khi dễ, không chút che dấu lộ sát ý với Ôn Triều.Giang Trừng: Tên oắt con, mới mười sáu tuổi đầu đã ra vào kỹ viện, lão thất phu đúng là dạy ngươi không ra gì!Thế là điều Lý Minh sợ nhất cũng đã tới, Ôn Triều đã nhìn trúng Giang Trừng. Hắn không biết Ôn nhị thiếu lại như thế nào, nhưng người Ôn gia đều để lại cho hắn ấn tượng như vậy, chỉ cần thích thì ngang nhiên mà cướp đi, nên hắn luôn sợ người họ Ôn nhìn thấy tiểu Giang.Nhìn ánh mắt lóe tinh quang của Ôn Triều, Lý Minh mặc kệ tất cả, tức tốc đứng dậy lôi kéo Giang Trừng rời đi. Hắn hất tay Lý Minh ra, hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi kéo cái gì mà kéo, sợ hắn họ Ôn không bằng.”Lời này nói ra cũng không sợ người ta cười chết. Ôn gia hiện tại địa vị cao ngất ngưởng, đừng nói là con cháu tiên môn, ngay cả tông chủ bách gia cũng phải nể mặt Ôn nhị thiếu vài phần, một đứa con của kỹ nữ đâu tính là cái gì.Chỉ là đối với Giang Trừng, ở bất cứ đâu Ôn Triều cũng không là cái gì cả. Vừa quay lại thì Ôn Triều đã đứng sát hắn, ý cười đê tiện mà nói: “Mỹ nhân, ngươi không sợ ta?”Thấy Ôn Triều gọi mình mỹ nhân, Giang Trừng thấy ngớ ngẩn quá mức mà bật cười, Ôn Triều lại tưởng hắn vui mà nói tiếp: “Rất tốt, ngươi theo ta đi, bổn công tử cho ngươi ăn ngon mặc đẹp.”“Tốt đại gia ngươi.”“... Ngươi có biết đại gia ta là ai không?” Ôn Triều lại muốn phiết Giang Trừng một cái tát, đến cùng hắn có cái nhất vẫn là thương hương tiếc ngọc, không hạ thủ được.“Ôn tông chủ Ôn Nhược Hàn, ngươi là Ôn Triều, đúng chứ?” Không đợi người trả lời, Giang Trừng nói tiếp, “Ôn tông chủ đúng là đủ mặt mũi nha, lại để tiểu nhi tử của mình quang minh chính đại tới kỹ viện, này sự ta thấy bách gia đâu ai dám làm.”Trái ngược với Giang Trừng sở tính, Ôn Triều lần đầu bị vũ nhục bất ngờ như vậy, tự dưng cảm thấy thú vị, càng muốn mang hắn đi. Hắn mặc kệ ánh mắt không tha của Ôn Triều đi đỡ Lý Minh, định bụng rằng hôm nay mang người chạy trốn, nếu mẹ hắn không chịu đi, vậy trực tiếp đánh ngất là được.Sau lại không biết thế nào, Lý Minh làm bao cỏ Ôn Triều bị thương, sự việc hẵng còn đang đợi tú bà giải quyết. Thực chất cũng không phải đợi tú bà giải quyết, mà là đợi mẹ nuôi hắn ép hắn theo Ôn Triều. Còn mẹ nuôi hắn không phải ép hắn, mà là cần thời gian chỉ cho hắn một số phương pháp tồn tại.[Ngài nghe kĩ, đây chính là chìa khóa để thăng cấp!] Độc Thiên kích động nói, Giang Trừng trái lại nghe không nổi.Loanh quanh cả buổi cũng chỉ để chờ lúc này thôi?"Nếu chúng ta chết thì sao?"[Không sao cả, chúng ta sẽ quay lại Phục Ma động đợi những người khác. Cơ mà nếu không có ai hoàn thành yêu cầu của hệ thống, một vòng lặp mới sẽ bắt đầu.]Giang Trừng nghĩ, phiền phức thật. Hắn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi vì phải trải qua quá nhiều vòng lặp rồi, bây giờ còn bị hệ thống giam giữ nữa, cuộc đời của hắn đúng là nhiều chông gai.Nếu có thể thì hắn rất muốn phá hủy hệ thống kia.[Túc chủ có ý đồ gì đó?]"Không liên quan tới ngươi." Giang Trừng nhăn mày tỏ vẻ buồn bã, cúi đầu nghe mẹ nuôi nói chuyện. Đôi lúc hắn muốn chen miệng một câu, điều đó lại không cần thiết, thế là hắn đành nhẫn nại.Có điều Độc Thiên lại nói tiếp: [Khi ngài rời đi thế giới giả lập này, mặc kệ thắng hay thua, chỉ cần có người ở lại điều chỉnh kết cục thì ngài vẫn sẽ bị phán mất tất cả. Quá trình phán xét sẽ diễn ra ở trong động Phục Ma.]Chết tiệt, thứ kia rõ ràng chỉ muốn đối đầu hắn."Đây là cơ hội của ngươi. Ôn Triều tuổi nhỏ, nhiều thứ hắn chưa hiểu, chỉ cần ngươi thuận theo hắn chơi chơi là được, đợi lúc thích hợp thì ngươi hãy tìm gặp phụ thân mình." Người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng nói:"Ta đã nhìn thấy phụ thân ngươi, hắn nhất định có khả năng bảo vệ ngươi khỏi Ôn nhị thiếu gia."Nàng đi giặt y phục thì nhìn thấy người đàn ông mặc tử y đến bên sông, hông đeo chuông bạc, vừa nhìn liền biết người Giang gia. Hắn ta mang khuôn mặt nho nhã ôn hoà, nàng định kêu một tiếng "tiên nhân", nào ngờ người hốt hoảng mà vứt cái giỏ xuống sông rồi chạy đi mất.Bộ dạng này nào giống tiên nhân người ta kể.Thấy cái giỏ dần chìm xuống nàng có chút tò mò, thứ gì lại cần đệ tử tông môn đến tận đây vứt?Chính vì tính tò mò này, nàng đã có được một đứa con, đồng thời biết được phụ thân của đứa bé là ai. Chữ Giang kia không phải là tên, đấy chính là họ của hắn.Giang Phong Miên, thê tử của hắn vừa qua đời, hắn liền mang đứa con này đi bỏ.Không được…Bất ngờ người phụ nữ như nổi điên mà lôi kéo Giang Trừng khiến hắn sợ hãi muốn lui ra, nàng ta thấy thế càng sợ, kéo hắn ôm chặt trong lòng."Đừng tìm, ngươi không được đi tìm phụ thân, đừng tìm hắn…"Hắn không chống cự nữa mặc nàng ta ôm mình, mang theo tâm trạng khó hiểu nói: "Ta không tìm hắn, nhất định không tìm hắn. Nhưng mà tại sao vậy?"Nghe được câu khẳng định nàng ta mới bình tĩnh lại, nhìn vào mắt hắn lúc lâu mới nói: "Ta cho ngươi tên Trừng, nguyện ngươi vứt bỏ được quá khứ, sống một cuộc sống sạch sẽ."Rốt cuộc thì nàng ta vẫn không nói lý do. Nhưng mà nói vậy cũng quá mâu thuẫn đi, nàng dạy hắn quỷ kế xong lại mong hắn sống trong sạch. Người này chỉ sợ không có ý định cho bản thân một ước nguyện thật sự nào.Thôi thì… sao cũng được. Hắn và nàng ta vốn dĩ chỉ là người dưng, có đóng kịch cũng không cần nhập tâm quá mức.Còn Lý Minh, tên này cũng là đệ tử tông môn, khả năng cao là có chút cần thiết để thoả mãn yêu cầu của hệ thống. Trước mắt hắn nên để mắt tới người này, biết đâu sau này hắn thành phản diện lại phải đối đầu nhau. Với cả hắn còn không chắc mình sẽ kết thúc vòng sống này lúc nào, trước khi thoát ra phải nắm được càng nhiều thông tin càng tốt.Giang Phong Miên vì Giang Yếm Ly, Kim phu nhân vì Kim Tử Hiên,... Còn hắn thì…Vậy là ngũ đại gia tộc vẫn như cũ, quan hệ của đám người đó không thay đổi, riêng cá nhân hắn thì bị sắp xếp lung tung.Hệ thống chết tiệt.[Túc chủ, ngài vẫn gom chung ta với hệ thống kia là một loại?]Giang Trừng làm ngơ câu hỏi của Độc Thiên, cố hết sức nghĩ xem Trần Tình có thể xuất hiện ở chỗ nào. Tiết Hà chưa xác nhận thân phận, chắc chắn không chịu sự giới hạn của hệ thống, hắn cần thiết tìm cho ra tên đó để vượt qua trò chơi này.[Ngài tìm Tiết Hà? Không cần đâu, sớm muộn gì hắn cũng tu ra nhục thể, nếu muốn gặp thì hắn sẽ tự tìm đến ngài, còn không có lật tung thế giới này lên ngài cũng không tìm được hắn.]"Bá đạo như vậy?"[Đương nhiên rồi, đối với hệ thống cấp thấp kia, những người không bị khống chế thân phận chính là ngoại lệ.]Sau đó Độc Thiên lại luyên thuyên nếu là ta sẽ thế này thế kia làm hắn nghe phát chán, trong lòng âm thầm nhổ ra chữ ta khinh. Có thể Độc Thiên thật sự là hệ thống cấp cao, nhưng nếu nó tài giỏi như vậy thật thì hắn đã không thảm thế này, phải mất công trải qua thêm vài đoạn năm tháng ngắn ngủi vô nghĩa.Nhắc tới ngoại lệ hắn lại lo lắng, sợ rằng có người nhớ được hiện thực. Nếu người đó cũng có chí hướng như hắn thì tốt rồi, chỉ là trước mắt hắn chưa gặp được ai có ý nghĩ chống đối hệ thống ngoại trừ Lý Minh và một vị đồng môn của y.“Ai, tiểu Giang, ngươi thỏa hiệp sao?” Tú bà nheo đôi mắt cáo của mình, dùng giọng ngọt xớt nói với Giang Trừng khiến hắn nổi một thân da gà.“Đương nhiên,” Giang Trừng cười tà mị, “Nhưng ta cũng có một số yêu cầu.”Tú bà thấy hắn hợp tác, xum xoe nói tự nhiên tự nhiên, vừa nhìn liền biết có ý đồ trông chờ vào hắn mà bám chân Ôn gia. Tuy chỗ này cách xa Kỳ Sơn thật sự, nhưng gia nghiệp cùng thế lực của Ôn gia lại không ít, cơ hồ bao phủ khắp cả thiên hạ, có suy nghĩ này thật ra rất thực tế. Đều là người làm ăn, hai người tính ra rất hợp nói chuyện._Hết chương 26_
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store