ZingTruyen.Store

Gửi Ánh Trăng Sáng Ở Chợ Rau Của Tôi

14. Tiểu thuyết lãng mạn không dành cho người nghèo

_Lavender_050699

Khi anh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu đến mức như chỉ còn treo một sợi tơ.
Bác sĩ nói anh vẫn còn nguy hiểm, phải theo dõi thêm.

Đúng ra tôi nên ở lại bên anh, ngày đêm không rời mà chăm sóc anh.

Trong truyện ngôn tình chẳng phải đều viết vậy sao?

Khi một người đàn ông yếu ớt nhất, bạn chăm sóc anh ta ân cần, anh ta sẽ yêu bạn đến chết đi sống lại.

Nhưng bản vẽ khó khăn lắm mới làm xong, chúng tôi cần tranh thủ tiến độ.

Điện thoại của tôi từ lúc bật máy đến giờ chưa bao giờ ngừng reo.

Tôi nói với anh:

"Quần áo sạch em mang đến rồi, hộ lý cũng thuê xong rồi, em phải ra công trường một chuyến."

Anh bây giờ nói chuyện rất chậm:
"Không sao, anh không có vấn đề gì nữa, em đi làm đi."

"Vậy em đi nhé."

Tôi quay đầu nhìn anh lần cuối.
Anh mặc đồ bệnh nhân, ngẩn ngơ nhìn tôi, một lọn tóc rũ xuống trán, giống hệt một con chó nhỏ lông xù, đáng thương và ngoan ngoãn.

...Không hiểu sao trong cảnh đó, tôi lại có cảm giác mình nên hôn anh một cái rồi mới đi.

Đang ngẩn người thì tiếng của Vu Thi Sâm vang lên ầm ĩ:

"Trình Hạ! Anh dậy làm gì đấy! Nằm xuống mau!"

Cô ấy xách theo một bình canh gà, trang điểm nhẹ nhưng vẫn không che được quầng thâm - chắc chắn là thức trắng cả đêm rồi.

"Em và bố xin nghỉ hai ngày, hai hôm nay em chăm Trình Hạ là được, chị không cần tới đâu."

Cô ấy đặt canh xuống xong, còn cố chấp muốn tiễn tôi ra cửa.

Nhưng tôi biết câu quan trọng nhất là câu trước đó.

Tôi chỉ nói:

"Vậy làm phiền em rồi."

Ngôn tình viết về Lọ Lem, nhưng thực tế... phải là những người không thiếu tiền mới chơi nổi loại tình cảm đó.

Trở lại công trường, tôi quay như chong chóng.

Đến khi thở nổi một hơi, đã là bốn ngày sau.

Nghiêm Lỗi gửi tôi một tấm ảnh:
Cổng toà nhà màu đỏ, Trình Hạ đang mở cửa xe cho Vu Thi Sâm.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn anh, cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ.

Nghiêm Lỗi: "Tình chàng ý thiếp."

Tôi thở phào một hơi - xem ra anh xuất viện rồi.

Tôi vẫn không kịp đến đón anh.

Tôi nhớ lúc anh vừa tỉnh, tôi ngồi cạnh giường xem bảng xét nghiệm, từng mục từng mục tra xem những bất thường đó nghĩa là gì.

Sao anh lại mắc nhiều bệnh như thế, bệnh nào cũng không chết người... nhưng bệnh nào cũng rất nguy hiểm.

"Người đi làm sao có ai mà không bệnh." Anh tự giễu, mặt mày vẫn tái đi, làm lộ ra hàng lông mày và mái tóc đen càng rõ.

"Không phải ai đi làm cũng phát bệnh tim đâu, được chưa?"

Tôi gấp bản kết quả lại, nói:
"Em biết anh chắc sẽ trách em, nhưng vừa rồi em nhắn cho dì rồi."

Tôi luôn có WeChat của mẹ anh, ngoài việc lễ Tết hỏi thăm thì chẳng bao giờ liên lạc.

Nhưng đã vào phòng phẫu thuật rồi, không thể không báo bà - ngay cả giấy tờ chúng tôi cũng không thể tự ký thay anh.

Anh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi.

"Tạm thời dì chưa trả lời."

Tôi nói: "Thấy tin rồi, chắc dì sẽ mắng anh một trận."

"Bà sẽ không trả lời đâu."
Anh nói: "Bà mất rồi. Ba năm trước."

Tay tôi run lên, quả táo đang gọt rơi xuống đất, lăn rất xa.

"Dì bị bệnh ư?"

"Bị giết."

Chúng tôi lớn lên ở thị trấn Kim Bác, miền đông bắc.

Mẹ Trình Hạ là quản lý của khách sạn Kim Bác lớn nhất ở đó.

Khi tôi còn nhỏ, tôi thấy nơi đó giống như cung điện: vàng son rực rỡ, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đẹp như trong phim nước ngoài.
Tôi chỉ dám đứng ngoài cửa kính, nhìn trộm cây thông Noel của họ.

Không ai nghĩ một khách sạn lớn và đẹp như thế... lại có ngày biến mất.

Hơn nữa là biến mất không báo trước, không có lý do gì.

Mẹ của Trình Hạ cũng vì thế mà bị cho nghỉ việc, nhưng điều đó ảnh hưởng không lớn đến bà. Bà lại mở một tiệm làm đẹp, phần lớn thời gian trong cuộc sống đều dành để chăm sóc Trình Hạ.

Nhưng với những người khác, đó lại là một đòn đánh trí mạng.

Lúc đó phục vụ của Kim Bác đều đẹp đẽ, cao quý như những con công. Kim Bác sụp đổ, những con công ấy tản đi khắp nơi, người thì làm bảo mẫu, người làm lao công, người làm nhân viên bán hàng...

Kẻ giết người là một người phụ nữ tên Triệu Lệ Quyên, năm ấy bị cho nghỉ việc, bà ta 36 tuổi. Bà ta đến một khách sạn tư nhân làm vệ sinh, nhưng tính tình cô độc, lại hay cố chấp, ba ngày hai lần bị đuổi việc.
Bị đuổi thì biết làm thế nào? Chồng bà ta liệt giường, bà ta còn phải nuôi một đứa con trai đang tuổi nổi loạn. Thế là bà ta bắt đầu bước vào những tiệm làm tóc ven đường...

Cứ thế hỗn độn trôi qua mười mấy năm, chồng mất, con trai sang thành phố khác sống, không chịu nhận bà ta. Bà ta vừa già vừa bệnh, tiền hưu lại gặp vấn đề về thâm niên.

Bà ta biết tìm ai? Bà ta chẳng quen ai, chỉ quen quản lý Tống năm đó.

Với quản lý Tống, mọi chuyện ở Kim Bác đã là giấc mộng cũ. Đột nhiên xuất hiện một người đàn bà điên khí thế hung hăng tới đòi công đạo, bà mềm giọng giải thích, lễ phép, đúng mực.

Đổi lại là một con dao thép cắm thẳng vào ngực.

Bà ấy bị đâm liền sáu nhát.

Trình Hạ nói: "Khi anh về, anh không nhận ra mẹ mình nữa, bà ấy là một người thích đẹp như vậy."

"Bắt được hung thủ chưa?"

"Tự sát rồi."

Lại là một khoảng im lặng.

Tôi đưa tay ôm Trình Hạ vào lòng, khẽ nói: "Xin lỗi."

Giọng anh nghẹn nghẹn truyền tới:

"Em xin lỗi cái gì."

"Lúc đó em nên ở bên anh."

Tôi không biết anh đã đối mặt với tất cả những chuyện ấy như thế nào.
Cả đời anh được bố mẹ bảo vệ quá tốt, chỉ cần đọc sách thi cử, mà anh học lại thuận buồm xuôi gió, cả đời chưa từng chịu chút khó khăn nào của số phận.

Vậy mà phải đột ngột đối diện với một vụ giết người, một cơn đau mà kẻ thù đã chết.

"Đúng vậy, lúc đó anh đã nghĩ, nếu em ở đây thì tốt biết bao." Anh khẽ nói trong vòng tay tôi, nước mắt từ từ thấm ướt áo tôi.

Lúc đó tôi đang làm gì?

Có lẽ đang bận rộn gào thét trên công trường, hoặc đang vắt óc tính toán dữ liệu. Dù sao cũng chắc chắn là đang chạy đôn chạy đáo vì kế sinh nhai.

Giống như bây giờ.

Tôi rất rất thích anh, thích suốt nhiều năm. Lúc anh gặp nguy hiểm tôi hận không thể cùng anh đi chết, nhưng chỉ cần anh thoát khỏi nguy hiểm, tôi lại phải đi bôn ba kiếm sống.

Có lẽ những cô gái như Vu Thi Sâm, luôn ở lại chờ đợi, mới thật sự phù hợp với anh, ít nhất tình yêu cô ấy có thể cho là thuần khiết.

Khi hoàn hồn lại, Nghiêm Lỗi gửi tin WeChat: "Có nhớ còn nợ tôi một bữa không, sếp Nhậm?"

Tôi trả lời: "Trưa đi, tôi mời."

Lần này tôi chọn một nhà hàng phương Tây rất có phong vị. Phong vị thế nào? Bình quân đầu người 1000 tệ.

Lão Phùng từng dạy tôi, lời bạn muốn nói quan trọng đến mức nào thì hãy chọn nhà hàng đắt đến mức đó.

Nghiêm Lỗi làm quá lên: "Chị gái ơi, chị làm lớn vậy là định cầu hôn hả?"

"Tôi cầu hôn ai? Cậu hả?"

"Vậy thì không cần đâu," cậu ta đùa, "với chị thì McDonald's là được."

Tôi không đáp lại, chỉ cúi đầu gọi món, rồi nói: "Nói ra thì, lần đầu tiên trong đời tôi ăn đồ Tây là do bố mẹ Trình Hạ dẫn đi. Lúc đó tôi còn không biết dùng dao nĩa, mẹ anh ấy cắt bít tết cho tôi rồi dạy tôi."

Nghiêm Lỗi hơi ngại: "Hai người hồi nhỏ thân nhau vậy à!"

"Gọi là thân cũng được. Bố mẹ anh ấy thuộc kiểu rất yêu nhau, không ngại chia sẻ với người khác." Tôi tự giễu cười: "Bao gồm cả với người theo đuổi con trai họ."

"Hả?" Nghiêm Lỗi thật sự ngạc nhiên: "Tôi tưởng anh ấy theo đuổi chị!"

Tôi cười: "Sao cậu lại nghĩ thế?"

Cậu ta do dự đáp: "Cũng không có gì, chỉ là chị xinh, lại hào phóng. Nói chị đuổi theo Trình Hạ - cái bình kín đó - nghe không hợp lắm."

"Chắc vì cậu thấy anh ấy rất cố gắng vì chuyện của tôi chứ gì? Một người làm phần việc của ba người, còn hoàn thành trước hạn, thật sự rất vất vả."

Nụ cười của Nghiêm Lỗi đông cứng lại, cậu ta hỏi: "Đông Tuyết, ý chị là gì?"

"Tôi muốn nói là bản vẽ đó cậu chưa động một nét."

Tôi luôn nghĩ, tại sao Trình Hạ lại mệt đến thế. Sau này xem bản vẽ kỹ mới hiểu, tất cả chỉnh sửa đều là do một mình anh hoàn thành trong ba ngày ngắn ngủi.

Kỹ sư Vu sắp nghỉ hưu, không muốn quản cái mớ hỗn độn này. Vu Thi Sâm thì ham chơi lại chỉ là trợ lý. Còn Nghiêm Lỗi, mỗi lần họp chỉ biết đem quan điểm của Trình Hạ đổi cách nói rồi trình lên. Cậu ta chỉ làm ra vẻ chăm chỉ, thực chất luôn lười biếng.

Còn Trình Hạ thì thật sự vội, thức đêm làm cả phần của cậu ta.

"Cậu cũng chẳng thích gì tôi đâu. Cậu chỉ muốn trước mặt anh ấy, tán đổ nữ thần của anh ấy để lấy sĩ diện." Tôi nói: "Bắt nạt người ta như thế là không đúng đâu."

Đặc biệt là bắt nạt ánh trăng sáng của tôi.

Tôi có cả ngàn cách trả thù, tôi chọn cách văn nhã nhất.

Khuôn mặt luôn cười của Nghiêm Lỗi giờ lạnh hẳn: "Chị nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu chữ nào!"

Tôi nói: "Thật ra chúng ta là cùng một loại người. Thực lực không đủ, gia cảnh không bằng ai, phải nịnh nọt lãnh đạo, phải dùng đủ loại mánh. Nhưng kỹ sư Vu nghỉ rồi, cũng không đến lượt cậu đâu, biết tại sao không?"

Nghiêm Lỗi lạnh lùng nhìn tôi, im lặng.

Tôi lấy điện thoại, đưa cho cậu ta xem một bức ảnh - viện trưởng của họ chụp chung với một nhóm đàn ông trung niên, caption là "Bạn học thời thanh xuân." Bức tiếp theo là ảnh gia đình của Trình Hạ.

Tôi chỉ vào một người đàn ông: "Người này là bố Trình Hạ, bạn học đại học của viện trưởng các cậu."

Nghiêm Lỗi nhìn ảnh, rồi nhìn tôi, đầy kinh ngạc.

"Cậu vào viện, rồi vẫn luôn ức hiếp anh ấy: 'Đại học S thì giỏi lắm à? Chuyên môn mạnh thì sao? Cuối cùng vẫn bị cậu giẫm lên.'" Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, mỉm cười: "Giờ hiểu chưa? Anh ấy chỉ là nhường cậu thôi."

Lời nói ẩn ý: Cậu chỉ là một tên hề.

Mặt Nghiêm Lỗi lúc đỏ lúc trắng, cố giả vờ bình tĩnh: "Anh ấy cao ngạo, không thèm tranh, nên chị tới bênh anh ta chứ gì?"

Tôi bật cười: "Thật ra tôi là muốn tốt cho cậu, Nghiêm Lỗi."

"Tôi nói rồi, chúng ta là một loại người. Về khoản nịnh nọt, tôi là chuyên gia. Nhưng tôi hiểu rất nhanh rằng, tất cả chỉ là màn đấu đá giữa những người nghèo. Những kẻ sinh ra đã ở La Mã, họ luôn nhận được đối xử công bằng nhất."

"Thế nên cậu đừng bon chen con đường đó. Không có tác dụng đâu." Tôi cười: "Tin tôi đi. Cậu ganh ghét Trình Hạ, coi anh ấy là đối thủ, cuối cùng người xui xẻo chỉ có cậu."

Nói xong, tôi đứng dậy lấy áo. Hiển nhiên hai chúng tôi không còn quan hệ để cùng ăn trưa. May mà tôi chỉ gọi phần của cậu ta.

Tiết kiệm được chút nào hay chút đó, tôi còn phải trả tiền nhà.

Cuối cùng, tôi quay lại nhìn Nghiêm Lỗi, hoàn thành lượt pua cuối cùng:
"Muốn thắng những người đó, dựa vào không phải là mánh khóe, mà là việc họ không muốn làm thì cậu làm được, họ không dám làm thì cậu dám làm. Đó là con đường duy nhất xã hội này để lại cho chúng ta. Lời ruột gan, nghe hay không tùy cậu."

Nghiêm Lỗi ngồi nguyên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là nghe lọt tai rồi.

Tốt lắm.

Cũng không uổng công tôi tỉ mỉ lừa cậu ta một trận.

Nhưng thật ra cũng không hẳn là lừa.

Vu Thi Sâm đúng là từng nói, kỹ sư Vu vốn đã để ý Trình Hạ- nịnh nọt thì dễ thương đấy, nhưng muốn chống đỡ cả một tổ thì phải có năng lực.

Bố Trình Hạ và viện trưởng đúng là tốt nghiệp Thanh Hoa, chỉ có điều một người học luật, một người học kiến trúc, không quen nhau.

Tấm ảnh đó, là tôi photoshop.
Dù sao đàn ông trung niên nhìn cũng na ná nhau, Nghiêm Lỗi chỉ nhìn một cái, chẳng nhớ nổi.

Ai bảo tôi có WeChat của viện trưởng, còn cậu ta thì không.
Đã nói rồi, trên con đường nịnh nọt, cậu ta chỉ xứng làm đồ đệ của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store